”Mẹ, ai chọc mẹ giận vậy?”. Đường Uyển cười trấn an, nàng
không hiểu sao khi ra ngoài mẹ vẫn vui vẻ nhưng trở về trong mắt giận
tóe lửa, là chuyện gì khiến bà giận dữ đến vậy? Không nên chứ, hôm nay
Ngô phu nhân mở tiệc chiêu đãi, Ngô phu nhân không giao tiếp rộng như
Tần phu nhân, mời tất cả đều là những người có quan hệ rất tốt, những
người đó ngày thường rất hợp với Hồ phu nhân, hẳn là không ai khiến bà
khó chịu mới đúng.
“Còn ai ngoài nhà họ Lục ra”. Hồ phu nhân buồn bực nói. “Mẹ không hiểu vì sao tới giờ bọn họ vẫn chưa buông tha cho con, chuyện gì
cũng phải kéo con vào, chẳng lẽ chưa bức con đến chết thì chưa dừng lại
sao?”.
Lại là nhà họ Lục? Đường Uyển hơi chấn động, sau đó cười xòa, từ lúc
sống lại, nàng đã thay đổi chính mình, không đau khổ thảm thiết triền
miên như kiếp trước, mọi thứ giữa nàng và nhà họ Lục đã sạch sẽ, chẳng
còn gì đè nặng trong lòng nàng nữa, nhưng vì sao nàng càng như vậy,
chuyện dính líu tới nhà họ Lục càng nhiều, thậm chí nhiều hơn cả kiếp
trước, kiếp trước sau khi rời khỏi nhà họ Lục nàng chỉ dây dưa với mỗi
mình Lục Du. Đây là vận mệnh trêu cợt nàng hay đang thử thách nàng?
“Mẹ, chuyện liên quan tới nhà họ Lục mẹ đừng để ý tới”. Đường Uyển cười đứng sau lưng ân cần bóp vai cho Hồ phu nhân, chờ bà thả lỏng mới nói. “Mẹ nghĩ nha, bọn họ nói này nói kia chẳng phải để chúng ta phiền lòng, làm chúng ta không thoải mái sao? Mẹ mà coi trọng quá, đúng là trúng kế bọn họ”.
“Mẹ biết đạo lý này, nhưng mà… Những lời đó nghe xong thật khiến người ta nhịn không được”. Đường Uyển nói ra đều là Hồ phu nhân dạy bảo nàng, Hồ phu nhân sao lại
không rõ, nhưng chuyện liên quan đến con gái cưng của bà thì Hồ phu nhân không thể bình tĩnh cư xử được, bà tức giận nói. “Con không biết nhà họ Lục bọn họ lại bày trò gì đâu”.
“Quá lắm cũng là bới lại chuyện cũ, nói con không hiền lành, nói
con lôi Lục Du sa vào nữ sắc không dốc lòng học tập, nói con bạc phúc,
không có tướng vượng phu vượng tử, hoặc là nói càng độc, đặt điều con có số khắc phu khắc tử vân vân…”. Đường Uyển không để ý lắm đến những tội danh nhà họ Lục quàng lên người nàng, và cái nàng không cần quan
tâm nhất chính là những điều đó. Bây giờ nhà họ Lục nói nàng cái gì,
người nghe cũng lập tức mặc định là bọn họ hắt nước bẩn lên người nàng,
gây phiền toái cho nàng, gậy ông đập lưng ông cũng gây phiền toái cho
nhà họ Lục bọn họ, thật không hiểu Đường phu nhân sao lại hồ đồ đến mức
độ này, mà Lục Tể cũng không thèm quản.
Không đúng, Lục Tể sau này thân thể càng lúc càng kém, cho dù ông ta
muốn quản cũng sợ là có tâm mà không có lực. Đường Uyển bỗng nhớ ra,
kiếp trước Lục Tể mất khi cháu trai sinh ra chưa đủ trăm ngày, lúc ấy
bản thân nàng từng thương tâm rơi lệ một hồi, nàng từng luôn cảm thấy ở
nhà họ Lục ngoại trừ Đường phu nhân hà khắc với nàng ra, những người
khác đều đối xử với nàng tốt lắm. Nhưng bây giờ nàng không nghĩ như vậy, cho dù chuyện trong nhà đều do Đường phu nhân quản lý, Lục Tể không
nhúng tay, nhưng rũ bỏ chính mình không phải chuyện nhỏ, Lục Du lại cực
lực phản đối, nếu không phải Lục Tể đồng tình với Đường phu nhân thì bà
ta sao khư khư cố chấp được?
“Con đúng là ngày càng rộng lượng”. Hồ phu nhân cười mắng
một tiếng, nếu là trước kia Đường Uyển nhất định đau khổ cực độ, bây giờ nàng chỉ cười xòa qua, tuy nhiên trong lòng bà vẫn có chút không thoải
mái. “Nhưng với một số người không thể quá khoan dung, chỉ tổ cho bọn họ càng lúc càng lên mặt, càng lúc càng quá lố”.
“Mẹ nói đúng, hẳn là nên cho bọn họ biết đạo lý không được nói linh tinh về người khác”. Đường Uyển lập tức gật đầu nghe theo Hồ phu nhân, sau đó cười. “Bọn họ còn nói cái gì ạ? Mẹ kể con nghe nữa”.
“Giống như con đoán đó, nói con sinh ra trúng ngày xấu, mạng khắc, nhất định cả đời không có con”. Hồ phu nhân kể lại vẫn chưa hết tức, mặc dù nàng từng kết hôn một lần,
nhưng nhân tài gia thế còn đó, Hồ phu nhân tin chắc chỉ cần nhà mình thả tin ra, nhất định có người đến cầu cưới con gái bà, đừng nói tái giá,
cho dù muốn hơn cũng không khó. Nhưng mà, nếu người ta thật sự tin con
bà mạng khắc, cả đời không con cái, tái giá tuy không khó, nhưng sự lựa
chọn sẽ ít đi rất nhiều, người đến nhà cầu cưới hầu hết đều là đàn ông
mong có con nối dõi tông đường, bỏ vợ hoặc vợ chết nên độc thân.
Cả đời không con cái? Đường Uyển âm thầm than nhẹ, nàng đúng là không dám xác định cơ thể nàng có vấn đề chỗ nào không, kiếp trước nàng chưa
từng làm mẹ, kiếp này tuy có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng nàng
vẫn không chắc chuyện này cũng biến đổi hay không.
“Bọn họ làm như vậy còn không phải bôi nhọ con để lót đường cho
tiểu nương tử nhà họ Phùng sắp gả vào nhà họ Lục bọn họ cuối năm nay,
một bên nói con mạng khắc, không thể sinh con, bên kia ca ngợi tiểu
nương tử nhà họ Phùng mệnh quý, vượng phu vượng tử… Nghĩ bôi nhọ con thì cả nhà bọn họ được nghĩ tốt chắc, hừ, bọn họ cho là ai cũng là kẻ ngốc, bọn họ nói cái gì cũng tin?”. Hồ phu nhân nói đoạn cười lạnh một tiếng. “Con không biết đâu, Lục Vụ Quan lại đính hôn với người khác, là tiểu
nương tử nhà họ Phùng ở Tiễn Đường. Nhà họ Phùng ở Tiễn Đường dòng dõi
so với nhà họ Lục chỉ có cao hơn chứ không thấp, việc hôn nhân này hình
như do chị của Đường phu nhân tác hợp, để mẹ xem tiểu nương tử nhà họ
Phùng gả vào rồi, Đường phu nhân còn dám lên mặt mẹ chồng không”.
Lục Du sắp cưới tiểu nương tử nhà họ Phùng? Hai nhà Lục Vương giải
trừ hôn ước chưa tròn hai tháng đã đính hôn với người khác, nhà họ Lục
thật đúng là mau tay mau chân.
Đường Uyển hơi sững sờ, rồi lại cười. “Mẹ, chắc Sơn Âm không ai
dám mạo hiểm gả con gái vào nhà họ Lục nên Đường phu nhân đành đi xa
thật xa, tới chỗ không ai biết danh tiếng ‘mẹ chồng độc ác’ của bà ta để kiếm con dâu đây? Nếu nhà họ Phùng đính hôn rồi lại giải trừ hôn ước
lần nữa, tiếng xấu của bọn họ chắc chắn còn lan đến tận Tiễn Đường”.
“Nhà họ Lục vì mấy vụ lùm xùm trước đây huyên náo đâu tìm thấy
nhà nào môn đăng hộ đối, có con dâu vừa lòng Đường phu nhân, nhà họ
Phùng xem ra là mắc mưu, bị lừa rồi”. Nói đến đây, Hồ phu nhân liền bật cười. “Hôm nay Trịnh phu nhân cũng đi nhà họ Dương dự tiệc, nhà mẹ đẻ của bà
ấy ở Tiễn Đường, chẳng xa lạ gì với nhà họ Phùng. Bà ấy kể tiểu nương tử nhà họ Phùng cũng nổi tiếng ở Tiễn Đường lắm, mặt mũi cô nàng không xấu xí, thậm chí có vài phần nhan sắc, nhưng vì cô nàng là con gái út Tôn
phu nhân nhà họ Phùng già rồi mới cầu được, trên có bốn anh trai, từ nhỏ đã được nuông chiều vô độ, tính tình ngang bướng hù chết người, là loại tính tình ai không theo liền lật bàn giương oai đó. Năm nay cô ta đã
mười chín tuổi rồi, nhưng vì ‘danh tiếng’ đó nên chưa có chàng trai nào
dám lên cửa cầu hôn, không ngờ nhà họ Lục giải trừ hôn ước với nhà họ
Vương xong lại đính hôn với nhà họ Phùng”.
Nói cách khác, cuộc hôn nhân này vô cùng quan trọng với cả hai nhà
Lục Phùng. Đường Uyển không nhịn được bật cười, tiểu nương tử nhà họ
Phùng gả vào rồi, cái khác không nói, chỉ riêng nói nhà họ Lục chắc chắn không còn lạnh lẽo buồn tẻ nữa nha.
“Trịnh phu nhân kể mà lắc đầu liên tục, nói Đường phu nhân chắc
bị chuyện nhà họ Vương từ hôn tức đến hỏng đầu rồi, dám đính hôn với nhà họ Phùng, phải biết là bốn anh trai của tiểu nương tử nhà họ Phùng cực
kỳ yêu thương em gái đến tận xương tủy, tính tình của cô ta hoàn toàn do cha mẹ và các anh nuông chiều mà thành, chỉ cần cô nàng ở nhà họ Lục
không hài lòng cái gì, các anh của cô nàng thể nào cũng đến phá cửa nhà
họ Lục…”. Hồ phu nhân sung sướng khi người gặp họa, cười mỉa. “Nhà họ Lục xem ra lại sắp náo nhiệt nữa”.