Kể từ sau khi con chồn nhỏ bị thương, An Hoằng Hàn đi nơi nào cũng mang
theo nó. Vì vậy trong hoàng cung thường có thể nhìn thấy trong ngực An
Hoằng Hàn ôm một quả cầu trắng. Nhưng quả cầu này dường như xấu hổ, chỉ
lộ ra một cái đầu đầy lông lá, còn những chỗ khác đều bị che bởi áo bào
của An Hoằng Hàn.
Từ hôm trở về trong Thiên Lao, Tịch Tích Chi cũng không biết An Nhược
Yên và Tiểu Tuân Tử về sau thế nào. Dù sao cho tới bây giờ, Tịch Tích
Chi không còn nghe thấy tin tức liên quan tới bọn họ, càng không biết An Hoằng Hàn xử lí hài cốt hai người đó ra sao.
“Khởi bẩm bệ hạ, vết thương của con chồn nhỏ mấy ngày nữa là có thể khép lại.” Thầy thuốc thú y kiểm tra xong cho con chồn nhỏ, chậc chậc lưỡi
kinh ngạc. Thuốc cao này thật hiệu quả, thật lợi hại, mới qua hai ba
ngày mà vết thương con chồn nhỏ đã đỡ không biết bao nhiêu. Không biết
vị thầy thuốc thú y trước đó là người phương nào, y thuật cao minh như
vậy.
Chít chít. . . . . . [Khi nào lông có thể dài ra?]
Đây mới là vấn đề Tịch Tích Chi nàng quan tâm nhất, nàng lắc lắc đầu,
không ngừng kêu với thầy thuốc thú y. Mấy ngày nay phải sống cuộc sống
thò đầu thụt đuôi khiến trong lòng Tịch Tích Chi rất đau khổ. Có câu
người dựa vào y phục, phật dựa vào áo cà sa, nàng không còn lông nữa thì sao đi ra gặp người thế nào?
Sợ nhìn thấy ánh mắt khác thường người ta, mấy ngày nay Tịch Tích Chi đều không dám ra khỏi cửa đi dạo.
Thầy thuốc thú y sao hiểu được lời nói của con chồn nhỏ, ông vẫn vùi đầu sắp xếp lại cái hòm thuốc nhỏ.
An Hoằng Hàn phiên dịch thay, “Khi nào bộ lông Vân chồn mới có thể dài lại lần nữa?”
Cầm một khối bánh ngọt, An Hoằng Hàn đưa tới khoé miệng con chồn nhỏ.
Tịch Tích Chi không chút nào khách sáo, ngay cả khi vị Đế Vương nào đó
phục vụ, há miệng ngậm miếng bánh ngọt nhai. Bánh ngọt là món sở trường
nhất của vị ngự trù béo, mỗi lần Tịch Tích Chi ăn đều không nhịn được
thán phục một phen.
Tịch Tích Chi híp mắt lại như đang hưởng thụ, bộc lộ bộ dạng hạnh phúc,
đôi mắt có chứa phần lười biếng, người xem cũng say mê vui vẻ theo.
“Chuyện này. . . . . .” Thầy thuốc thú y úp úp mở mở một lúc, mở miệng
nói: “Đoán chừng phải mất bốn, năm tháng nữa, về chuyện đó, vi thần cũng không có biện pháp.”
Trong tay ông cũng không có thuốc kích thích mọc lông dài ra, cho dù bệ hạ chém đầu ông thì ông cũng đành chịu.
Thần thái trong mắt con chồn nhỏ nhất thời trở nên ảm đạm. Chỉ là trong
nháy mắt, nàng lại lập tức lấy lại tinh thần, đại chiến với món bánh
ngọt. Một miệng một ngụm bánh ngọt làm bột phấn bắn ra bốn phía.
An Hoằng Hàn cảm nhận được tâm tình dao động của con chồn nhỏ, giọng nói càng thêm lạnh lung, giận dữ mắng một tiếng: “Lui ra.”
Thầy thuốc thú y sợ hãi co cẳng bỏ chạyhạy, đầu vai vác lấy cái hòm
thuốc nhỏ, không ngừng lung lay phát ra âm thanh ‘bành bành’.
Lâm Ân cúi đầu, thỉnh thoảng vụng trộm nghiêng mắt nhìn bệ hạ một cái.
Nhìn đi, nhìn xem. . . . . . Chỉ cần chuyện có liên lụy đến con chồn nhỏ thì cảm xúc của bệ hạ luôn biểu hiện rõ.
Cầm lấy tấu chương trên thư án, An Hoằng Hàn mở ra vừa nhìn, sau đó phân phó nói: “Lâm Ân, truyền lệnh xuống, phân phó người của Ngự Thư Phòng
chuẩn bị chu đáo buổi tiệc, tối nay trẫm sẽ khoản đãi thái tử nước Luật
Vân.”
Gần đây An Hoằng Hàn đều bận rộn chuyện về con chồn nhỏ, luôn đầy lùi
chuyện yến tiệc lại. Đã mấy ngày trôi qua cũng không tỏ vẻ lễ tiết chào
đón, về tình về lý đều không đúng. Mà bản tấu chương trong tay An Hoằng
Hàn nói về chuyện này chính là do Lưu Phó Thanh bẩm tấu.
Dạ yến? Con mắt tròn vo của Tịch Tích Chi lộ ra một tia sáng chói. Bữa
dạ yến lần trước, Tịch Tích Chi chưa lưu lại được chút ấn tượng nào, đều bởi vì dạ yến mới bắt đầu không bao lâu, nàng đã bị An Hoằng Hàn chuốc
say. Hôm nay vừa nghe ngay lập tức thấy hứng thú.
Chít chít. . . . . . [Ta muốn đi].
Một đôi tròng mắt sáng quắc, thẳng tắp nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi cực kỳ nỗ lực biểu đạt ý nguyện của nàng. Hai móng vuốt dùng
sức lôi kéo vạt áo An Hoằng Hàn, không ngừng đong đưa, bộ dáng có vài
phần giống như đang làm nũng.
An Hoằng Hàn cố ý nhướng mày, “Kéo hỏng long bào, ngươi định dùng cái gì bồi thường cho trẫm? Một mũi kim khâu một sợi chỉ trên long bào, tất cả đều được thêu thùa, chế tác bằng tơ vàng, chỉ một kiện, Cẩm Tú Sơn
Trang phải làm gấp mà đã mất mấy tháng mới có thể chế tạo được.”
Tịch Tích Chi bị doạ sợ hãi lui về sau, nhìn chằm chằm kiện long bào
được An Hoằng Hàn mặc trên người rồi sững sờ cả người. Nếu để cho An
Hoằng Hàn biết hai ngày trước nàng vừa chảy nước mũi, cố tình lai nước
mũi vào người hắn thì sẽ có hậu quả như thế nào? Tịch Tích Chi không có
can đảm nói ra, bởi ngộ nhỡ vị Đế Vương nào đó bắt đền, nàng quả thật
đền không được.
Tịch Tích Chi có tất giật mình, giả bộ dáng vẻ vô cùng bình tĩnh nhảy
lên trên thư án ngồi. Thính thoảng lại nghía chỗ An Hoằng Hàn phê duyệt
tấu chương, mỗi khi An Hoằng Hàn chau mày vì một bản tấu chương, trong
lòng Tịch Tích Chi không diễn tả hết được sự sung sướng. Nhìn An Hoằng
Hàn xử lý chính sự nhiều lần, Tịch Tích Chi có nhận biết mấy chữ.
Nàng cũng có nghĩ đến việc để An Hoằng Hàn cho nàng đến viện Thái Phó để học, nhưng . . . . . . Nếu thật có thể làm vậy thì chắc chắc con chồn
như nàng quá khác người thường rồi. Hiển nhiên là sống ở trong hoàng
cung vẫn nên điệu thấp thì tốt hơn. Ngộ nhỡ bị người hoài nghi nàng là
yêu quái thì nàng biết giải thích như thế nào!
Nằm úp sấp ở trên bàn, không được bao lâu Tịch Tích Chi đã đi gặp Chu
công rồi. Âm thanh ngáy ngủ dần dần vang lên, cái bung con chồn nhỏ lúc
lên lúc xuống một cách nhịp nhàng.
Lúc này, An Hoằng Hàn đặt bút lông trong tay xuống, hai tay nâng con
chồn lên, ôm vào trong ngực, đặt nó nằm ở trên đùi hắn tiếp tục ngủ.
Ngón tay vuốt đi vuốt lại bộ lông con chồn nhỏ, thật ra không đơn thuần
chỉ con chồn thích loại cảm giác này, ngay cả An Hoằng Hàn cũng không
biết từ bao giờ vô tình thích xúc cảm đó.
Bộ lông con chồn nhỏ mềm mại mà mượt mà, mang theo nhiệt độ cơ thể nó
cho nên rất ấm áp. Nhiệt độ ấm áp như một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào trong lòng của An Hoằng Hàn.
Hắn càng không thể kiềm chế được.
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần trở nên mờ mịt.
Khi Tịch Tịch Chi vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nàng nâng lên móng
vuốt ngáp, vươn cái lưng mỏi, chậm quá đứng lên, bộ lông run lẩy bẩy, uy phong lẫm liệt đứng ở trên bàn. Mắt còn ngái ngủ lờ đờ, thấy sắc trời
bên ngoài đã đen kịt rồi, nhớ lại lời nói buổi chiều của An Hoằng Hàn,
tinh thần liền trở nên tràn trề sức sống, kêu ra hai tiếng ‘chít chít’. . . . . . [Đi, đi tham gia dạ yến].
An Hoằng Hạn lại gần con chồn nhỏ, búng mạnh cái trán nó, “Thật giống
ngươi tưởng tượng đơn giản như vậy, nhưng mọi chuyện đã chuẩn bị tốt
rồi.”
Lời này có ý gì? Tịch Tích Chi bị búng đau che cái trán lại, chẳng lẽ dạ yến còn có thể có bẫy? Do đã trải qua nhiều chuyện, Tịch Tích Chi cũng
trở nên đa nghi hơn.