(*)Ăn mảnh: là ăn một mình
Lâm Ân thở dài, nếu thật sự do con chồn nhỏ đập cái đĩa thì ông cũng chỉ biết chịu đựng. Ngay đến bệ hạ đều dễ dàng tha thứ sai lầm của con chồn nhỏ thì ông nào dám tìm nó gây phiền phức, chả nhẽ lại tự chui đầu vào
rọ? Ánh mắt đoán biết Lâm Ân đương nhiên còn có.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau nấu ăn, nhanh chóng đưa đến cho
bệ hạ.” Cái trán không ngừng đau, Lâm Ân dùng một tay cầm phất trần, một tay che miệng vết thương.
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi đẩy cá chết ra ngoài, móng vuốt chỉ vào lò bếp ý bảo bọn họ nướng cá cho nó.
Ngự trù Bàn Tử không nhận, nói thầm trong lòng, bây giờ bệ hạ còn chưa ăn nào có thời gian giúp nó làm cá kho tàu.
Thấy không người để ý đến, Tịch Tích Chi nhảy dựng lên, nhảy qua lò bếp.
Trái tim Lâm Ân sợ hãi đập bùm bụp, “Tiểu Tổ Tông của tôi ơi, mau mau
xuống dưới, lò bếp nguy hiểm như thế ngộ nhỡ gặp chuyện không may, ngài
muốn ta mất mạng cùng ngài sao?”
Lâm Ân ăn nói khép nép khiến mọi người không thể không ghé mắt.
Lâm Ân là Đại Tổng Quản phục vụ bên cạnh bệ hạ lâu nhất. Ông thấy đại
thần mặt ngoài phải hành lễ chào hỏi nhưng thực tế địa vị của ông không
kém hơn với các đại thần. Bởi vì hàng năm ông phục vụ bên cạnh bệ hạ,
ông nói xấu ngươi một câu nếu để bệ hạ nghe được sẽ sửa trị cả nhà
ngươi.
Cho nên, có một số thái giám chỉ có thể lấy lòng, không thể đắc tội.
Tịch Tích Chi liếc nhìn chảo dầu bên cạnh, thấy Lâm Ân nói có lý. Nếu
nàng thật sự rơi vào chảo dầu thì sẽ mất nhiều hơn được. Nàng giằng co
lâu như vậy, bụng đã vô cùng đói, thỉnh thoảng một hai tiếng âm thanh
‘ừng ực cô lỗ’ truyền đến.
Lâm Ân lăn lộn nhiều năm ở trong hoàng cung, nếu ý đồ kia của con chồn
nhỏ cũng đoán không ra thì ông cũng không thể giữ vị trí tổng quản này
lâu như vậy.
“Ngự trù, trước tiên nướng cá.”
Ngự trù Bàn Tử nhận lấy cá, có chút lo lắng, “Tổng quản Lâm, chúng ta có phải nên làm bữa trưa bệ hạ trước hay không?”
Trong suy nghĩ bọn họ, bệ hạ là người không thể trọc đầu tiên. Bởi vì
tính tình bệ hạ vui buồn thất thường, bọn họ sợ hãi khi chọc ngài tức
giận sẽ chém đầu họ.
Lỗ mũi Tịch Tích Chi ‘hừ hừ’ hai tiếng, bày tỏ rất bất mãn.
Lâm Ân suy nghĩ một hồi, không biết ông nghĩ tới cái gì, liền vung phất
trần nói: “Không cần, ta nói thế nào, ngươi liền làm thế đó, làm cá
trước đi.”
Ngự Thiện Phòng bừa bãi khắp nơi, rất nhiều rau dưa không thể dùng nữa.
Mười mấy ngự trù bận việc.. Xử lý rau dưa, vứt bỏ món ăn không dùng
được, bọn thái giám cũng vội vàng giúp đỡ quét sạch sẽ những cái đĩa vỡ
đựng thức ăn.
Tịch Tích Chi không lo lắng ngồi ở trên ghế, nhìn ngự trù Bàn Tử cầm
muỗng lớn, đứng bên cạnh lò bếp chuẩn bị làm cá. Thủ pháp của hắn rất
quen thuộc, cực kì chính xác lật qua lật lại con cá.
Tịch Tích Chi ngửi thấy một mùi hương thơm bay ra, miệng nàng ‘chép ché’ thèm ăn.
Dường như phải chờ đợi một thời gian dài, khi nàng nhìn thấy ngự trù vớt cá từ trong chảo dầu lên liên hít vào một hơi thật sâu.
Sau khi cá chín, ngự trù Bàn Tử thêm vào hành lá, rau thơm làm trangg
trí. Một bàn cá kho tàu thơm ngào ngạt nóng hổi ra lò. . . . . .
Tịch Tích Chi còn không kiềm chế được đắm chìm trong mùi thơm, một lúc
sau, bụng vang lên ‘ừng ực’ một tiếng mới hoàn toàn kêu tỉnh nàng. Vừa
định nhảy xuống ghế, trực tiếp ăn cá trong Ngự Thiện Phòng. Ai ngờ Lâm
Ân đột nhiên nâng món cá kho tàu lên cao, “Làm ngon lắm, chỉ cần ngửi
mùi thơm đã khiến người khác động lòng.”
“Lúc nô tài mới làm liền phát hiện thịt cá Phượng Kim Lân vô cùng non
mềm, ngâm thêm với các loại gia vị khiến càng ngon miệng hơn.”
“Nếu bệ hạ hài lòng thì người chắc chắn sẽ ban thưởng cho ngươi, mau mau làm tốt những món ăn khác rồi đưa đến Ngự Thư Phòng, nếu chậm ta cũng
không đảm bảo được các ngươi.” Thái giám vung phất trần, nói cho mọi
người.
Tịch Tích Chi sửng sốt, rồi mới phản ứng kịp. . . . . . Ý của Lâm Ân là
con cá này không cho nàng ăn mà đưa đến cho An Hoằng Hàn?
Nàng khổ sở mới bắt được con cá, còn phải đại chiến với bọn thái giám mà đến cuối cùng lại không cho nó ăn? Tính như vậy sao được!
Tịch Tích Chi muốn tìm Lâm Ân lý luận nhưng ông đã sớm đoán được con
chồn nhỏ sẽ làm thế nên đã bước chân đi vừa đi còn vừa nói: “Thái giám
trông coi Thanh Nguyên Trì đều theo ta đi Ngự Thư Phòng, đợi lát nữa bệ
hạ có chuyện nói với các ngươi.”
Bọn thái giám như gặp đại địch, vội vàng đuổi theo bước chân Lâm Ân.
Bộ lông cả người Tịch Tích Chi không ngừng rung rung, cắn răng nghiến lợi nhìn về hường bóng lưng Lâm Ân.
Một đám ngự trù cũng cực kỳ khiếp sợ, vốn tưởng rằng Đại Tổng Quản phân phó làm cá cho con chồn nhỏ ăn ai biết lại vì bệ hạ?
Nhìn con chồn nhỏ mập mạp xù lông, rất nhiều ngự trù bị chọc cười.
Ngự trù Bàn Tử còn nhạo báng một câu, “Không chạy đuổi theo thì xương đầu cá cũng không phần ngươi.”
Cá Phượng Kim Lân chỉ dài bốn, năm tấc, một người ăn đủ đã tốt rồi.
Lông Tịch Tích Chi run lên, nghiến răng ‘xèo xèo’, đột nhiên liền chạy như bay khỏi Ngự Thiện Phòng.
Thấy con chồn nhỏ quấy rối đã đi, đám ngự trù đồng loạt thở phào, “Nấu
ăn nhanh lên, trì hoãn thời gian dài như vậy, muốn giữ được đầu người
thì đừng lười biếng.”
Chờ Tịch Tích Chi thở hổn hển chạy đến Ngự Thư Phòng, Lâm Ân đã đem cá Phượng Kim Lân đặt lên trên bàn ăn của An Hoằng Hàn.
Tay An Hoằng Hàn cầm đũa bạc, gắp một miếng thịt cá đưa vào miệng, thơm
ngon mềm ngọt, không thể nói rõ cảm giác khi đưa vào trong miệng. Nhìn
thấy một quả cầu trắng xuất hiện ở cửa, An Hoằng Hàn trầm giọng nói: “Đi bên ngoài lắc lư một vòng, cuối cùng nhớ về rồi hả ?”
Con chồn nhỏ đi ra ngoài dạo từ sáng sớm vẫn không quay trở lại. Nếu
không phải Lâm Ân bưng món cá Phượng Kim Lân đến Ngự Thư Phòng thì con
chồn nhỏ sẽ không nhớ tới hắn.
Vừa nghĩ đến điều này, An Hoằng Hàn tăng thêm khó chịu.
Tịch Tích Chi vừa rồi còn tức giận ngập trời, nhìn thấy khuôn mặt lạnh
lùng của An Hoằng Hàn khởi binh vấn tội, nàng không nói ra được một câu.
Tịch Tích Chi nhìn món cá kho tàu trên bàn từ xa, lưỡng lự không biết
nên làm thế nào. Giành miếng ăn dưới miệng An Hoằng Hàn không khác gì
nhỏ răng trong miệng hổ!
Chít chít. . . . . . Nàng thấp giọng gầm nhẹ hai tiếng, cái bụng không chịu thua kém kêu vang.
“Muốn ăn cá?” An Hoằng Hàn nhíu mày, kêu con chồn nhỏ tới gần.
Tịch Tích Chi hấp tấp chạy tới, ra sức gật đầu. Dĩ nhiên muốn ăn. . . . . .
An Hoằng Hàn chậm chạp không nói lời nào, nhìn chằm chằm con chồn nhỏ.
Tịch Tích Chi không có chút cốt khí, không chịu đựng nổi mỹ vị hấp dẫn.
Cái đầu đầy lông lá tiến tới, cọ xát cánh tay An Hoằng Hàn, ý đồ lấy
lòng đối phương.
An Hoằng Hàn vẫn bất động, dường như cố ý chọc giận con chồn nhỏ nên hắn gắp một miếng thịt cá nữa, từ từ nhai.
An Hoằng Hàn nhấc đũa hết sức ưu nhã, mặc cho con chồn nhỏ không ngừng cọ hắn, giả bộ như không cảm nhận được .
Một mặt bên của cá Phượng Kim Lân đã bị An Hoằng Hàn ăn sạch, lộ ra
xương cá hoàn chỉnh. Tịch Tích Chi không chịu được nữa, thừa dịp An
Hoằng Hàn đưa thịt cá vào trong miệng lần nữa, hai móng vuốt liền nhanh
chóng duỗi ra, ôm lấy con cá, lật mặt cá, bắt đầu gặm.
Con cá nàng khổ sợ tự tay đánh bắt đã vào trong miệng An Hoằng Hàn một
nửa càng nghĩ càng không phục, Tịch Tích Chi hóa bi phẫn thành ăn uống,
đặt toàn bộ tâm tư ở việc gặm cá.
Thái giám cung nữ kinh ngạc nhìn con chồn nhỏ, nó dám giành đồ ăn trong bát bệ hạ? Lá gan thật sự lớn.
Mà nhìn bệ hạ chẳng những không tức giận, khóe miệng còn gợi lên một ý
cười như có như không, bàn tay vuốt ve bộ lông vô cùng bẩn thỉu của con
chồn nhỏ.
Tịch Tích Chi không chút cảm kích, vẫn tức giận việc An Hoằng Hàn ăn một nửa cá của nó, xoay người, trốn tránh tay hắn.