Lúc người của Vô Sát tiến đến bẩm báo, kể cả Ninh Lạc, tất cả mọi người đều đến thư phòng bàn bạc làm cách nào để bảo vệ cho Lĩnh chủ đại nhân được chu toàn. Tin tức Thiên Địa hội tiến vào Thần Khí Chi Địa lập tức làm cho lòng của mọi người đều nóng lên, Mộ Phi Sắt còn chưa kịp lên tiếng, thì Phú Quý đứng bên cạnh nàng đã nhảy dựng đứng lên.
“Mấy người Thiên Địa hội này thật đúng là không biết xấu hổ, lần này còn dám tới gây rối? Tiểu thư, người để nô tài ra ngoài luyện tập tay chân một chút, lần trước Hương Liên đã được thực hành qua, vừa vặn nhân dịp này hãy để nô tài ra tay thì mới có thể giải tỏa lửa giận trong lòng nô tài.”
Lời nói của đầu bếp thật thà chất phác này làm cho mọi người trong phòng hừng hực ý chí chiến đấu. Ninh Lạc đang ngồi ở bên cạnh Mộ Phi Sắt, lo lắng nhìn khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc của vị hôn thê nhà mình. Mộ Phi Sắt đang định mở miệng nói, thì nam tử chạy đến truyền tin tức đã nói: “Đại nhân, lần này Thiên Địa đến đây có khoảng chừng hai trăm người, trong đó không thiếu Hồn Sư. Người của chúng tôi đang ngăn bọn chúng ở bên ngoài, hai bên đang giằng co nhau ở cửa bắc, thỉnh cầu đại nhân định đoạt.”
Những lời này vừa dứt, mọi người lại lâm vào trầm tư. Hai tay Mộ Phi Sắt nắm thật chặt, hai mắt đã phủ một tầng sương lạnh: “Yến Minh đi theo ta, những người khác đều chờ ở chỗ này.”
“Phi Sắt, chờ đã!” Ninh Lạc lên tiếng, ngữ điệu cứng rắn mà nhu hòa. Hắn đứng dậy tháo xuống bảo đao của Bộc Dương Mạch treo trên tường, ánh mắt có chút hỗn loạn đem bảo đao đưa cho Mộ Phi Sắt, khẽ mỉm cười nói: “Nàng mang theo để phòng thân, mọi việc đều phải chú ý.”
Mộ Phi Sắt yên lặng tiếp nhận bảo đao. Cũng không biết là có phải cảm nhận được sát ý từ người nàng hay không mà Thiên Trảm Đao của Bộc Dương Mạch hiện lên hàn quang như ẩn như hiện. Sau khi sắp xếp an toàn cho những người trói gà không chặt, không chút sức chiến đấu nào trong lãnh địa, nàng thấp giọng hỏi phía cửa nam bên kia có người của Thiên Địa hội hay không, khi nghe nói bọn chúng chỉ tập trung ở cửa bắc, thì lúc đó nàng mới có thể nhẹ nhàng thở ra hơi.
“Hách tổng quản, tìm mấy người nhanh nhẹn, gọi tất cả những người đang làm việc ở bên ngoài trở về. Còn những người còn lại của Vô Sát đều nói bọn họ trấn thủ ở cửa nam.” Mộ Phi Sắt trấn định chỉ huy, trong nội tâm cũng có chút dự cảm không ổn. Bang Mãnh Hổ lúc trước có một tên Hồn sư, có thể nói là xưng bá ở Thần Khí Chi Địa hơn mười năm, nếu lần này không cẩn thận ứng phó, thì hậu quả chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được.
Hách Chi Thư lĩnh mệnh chạy ra ngoài thi hành nhiệm vụ, Mộ Phi Sắt cũng nhanh chóng đi tới cửa bắc. Quy mô tấn công của Thiên Địa Hội cũng làm kinh động những người đang làm việc trong thành, thấy đây là bọn người có chủ ý xấu với nhà của bọn họ, cho nên ngay cả phụ nữ hay trẻ em đều cầm vũ khí chuẩn bị đánh nhau với bọn ác bá, thấy Lĩnh chủ đại nhân đến, bọn họ đều âm thầm hoan hô trong lòng. Ở trong lòng bọn họ, bóng dáng mảnh mai này của Lĩnh chủ đại nhân đã trở thành một trụ cột vững chắc, có Đại nhân ở đây, bất luận kẻ nào cũng không thể xâm phạm vào cuộc sống tràn ngập niềm tin mà vất vả lắm bọn họ mới có được.
Trên tường thành của cửa bắc đã xuất hiện một lỗ hổng vì trận kịch chiến đang xảy ra, tường thành vốn cũ rách yếu ớt càng hiện lên vẻ không thể chịu nổi thêm một kích. Mộ Phi Sắt đến gần, thanh âm vũ khí va chạm vào nhau càng ngày càng rõ ràng, ngẫu nhiên sẽ lại xuất hiện Hồn Nguyên Lực, ở giữa lại còn truyền đến tiếng người hô hoán: “Mau gọi tiểu lĩnh chủ của các ngươi ra đây.”
Khuôn mặt Mộ Phi Sắt lạnh xuống, đang muốn tiến lên, thì đã bị Yến Minh chắn ngay trước người. Nàng chỉ nhẹ nhàng híp mắt lại, thấp giọng nói; “Yến Minh, đây là trận chiến mà ta không thể nào trốn tránh được, ngươi đi theo ta!”
Băng sơn thị vệ khẽ cắn môi, đi sang một bên người Mộ Phi Sắt, theo sát nàng tiến lên phía trước. Mộ Phi Sắt sải bước đi về phía chiến trường mà mọi người vẫn đang chiến đấu vô cùng hăng say, cất giọng lạnh băng: “Đám người tặc tử Thiên Địa hội các ngươi còn dám tới chịu chết?”
Thanh âm của Mộ Phi Sắt vang lên, làm cho động tác của mọi người đều bị đình trệ, tất cả người của Vô Sát đều đồng loạt lui về xung quanh Mộ Phi Sắt, đem nàng hộ ở chính giữa. Mà tên đầu lĩnh của Thiên Địa hội thấy Tiểu lĩnh chủ xuất hiện, cũng ha ha cười: “Mộ tam tiểu thư, Thiên địa hội cũng không cố ý gây chiến, hôm nay chúng ta tới chỉ là tiếp nhận Vô sát bảo vệ ngươi, ngươi cũng đừng lãng phí một phen khổ tâm của chúng ta a…”
Nàng còn tưởng rằng Thiên địa hội vẫn chưa từ bỏ ý định với trăm vạn lượng bạc trắng trong truyền thuyết, lại chưa từng nghĩ hóa ra bọn chúng lại có… tính toán khác. Là do những thay đổi gần đây của Lãnh địa làm cho trong đầu bọn họ nảy lên nhiều ý niệm tham lam sao? Mộ Phi Sắt cười lạnh một tiếng, ánh mắt lại càng thâm trầm: “Giữa ban ngày ban mặt, Thiên Địa hội các ngươi là đang nói mớ sao?”
“Bộc Dương Mạch đã rút quân, Bạch Lộc Tuyết Tinh hiện không ở trong thành, mặc dù bên cạnh ngươi có một thị vệ là hồn sư, cùng với hơn một trăm người của Vô Sát, thì làm sao có thể chống đỡ lại sự tấn công những tinh anh của chúng ta? Mộ tam tiểu thư, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn đầu hàng, đỡ phải chịu nhiều đau khổ!” Tên đầu lĩnh cợt nhả nói, lại còn chậm rãi vận chuyển Hồn Nguyên Lực toàn thân, kim khí sắc lạnh như băng vờn quanh thân thể hắn, làm cho hắn tăng thêm vài phần dữ tợn.
Việc bọn họ hiểu rõ tình hình trong thành làm cho Mộ Phi Sắt khẽ nhíu mày, đối với người thông báo cho bọn họ lại càng căm phẫn. Từ khi nào lãnh địa của nàng lại trở thành một đĩa bánh trái hấp dẫn cả Vô Sát lẫn Thiên Địa hội như vậy?
“Những kẻ có ý muốn xâm lược Lãnh địa của chúng ta, giết không tha!”
Lệ khí của Lĩnh chủ đại nhân tràn đầy uy nghiêm vang lên, làm vẻ tươi cười trên mặt tên đầu lĩnh thoáng chốc trở nên cứng ngắc. Tinh thần của những người thuộc thế lực của nàng đều nhanh chóng đại chấn, mọi người đều đồng tâm hiệp lực, tạo thành một sức mạnh như thành đồng mang theo sát khí ngập trời xông thẳng lên phía trước.
Yến Minh đã bị chỉ rõ ra thân phận, nên không có bất cứ do dự nào gọi Hỏa Lang ra. Hỏa Lang cùng chủ nhân tâm ý tương thông, đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, thét dài một tiếng vang dội, răng nanh sắc bén lộ ra, bộ lông đỏ rực trên người hiện giờ đã bao phủ bởi ngọn lửa sáng rực.
Thấy huyễn thú của đối phương xuất hiện, những hồn sư của Thiên địa hội cũng nhanh chóng gọi ra huyễn thú của mình. Thủy hệ Cự Mãng, Mộc hệ Vượn người, Thổ hệ Báo hoa, ba con huyễn thu đồng loạt xuất hiện, đồng thời làm trong lòng Mộ Phi Sắt trở nên vô cùng căng thẳng.
Thiên địa hội có ít nhất ba Hồn Sư có tu vi đã ngoài Tứ linh, còn trong những người Vô sát ở đây chỉ có một Tứ Linh Hồn Sư, mà người này vẫn chưa tìm được huyễn thú phù hợp. Vân Nhược Lan lại không có ở trong thành, nếu chỉ dựa vào Yến Minh cùng với khoảng mười tên cao thủ của Vô Sát, thì trận chiến này gian khổ thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Trong lòng Mộ Phi Sắt buồn khổ, nhưng trên mặt cũng không hiện lên chút rụt rè nào, chậm rãi nắm chặt bảo đao, nhắm thẳng vào tên đầu lĩnh. Hắn thấy Mộ Phi Sắt không chút sợ hãi, lập tức tức giận, hổn hển quát: “Những lời vừa rồi chính là cố ý chừa cho Mộ gia tiểu thư một chút mặt mũi, hành động này của ngươi là muốn động thủ thật sao?”
“Ngươi bớt nói nhảm đi! Các ngươi muốn dùng vũ lực để cho ta khuất phục, vậy thì phải xem các ngươi có cái năng lực đó hay không đã!” Mộ Phi Sắt chậm rãi nói, thái độ khinh miệt của nàng đã thành công chọc giận tên đầu lĩnh.
Hai bên nhanh chóng thi triển quyền cước hướng đối phương đánh tới. Hỏa Lang tru một tiếng thét dài lao đến phía mấy con huyễn thú, mấy người Vô Sát cũng lập tức xông trận, đều tự kiếm đối thủ để giao chiến. Trong tay tên đầu lĩnh xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, bước đi như bay thẳng đến chỗ Mộ Phi Sắt.
Yến Minh hừ lạnh, nhanh chóng đem Hồn Nguyên Lực hóa thành một thanh kiếm rực lửa, tiến lên nghênh đón, tiếng kim loại ma sát nhau vang lên liên tục làm màng tai mọi người đau nhức. Mộ Phi Sắt ngoái đầu lại nhìn những người dân cũng muốn tiến lên góp sức, đành trầm giọng dặn dò bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đột nhiên trường kiếm trong tay Mộ Phi Sắt vung lên, xuyên thủng qua người một tên lâu la đang chuẩn bị đánh lén nàng, máu tươi bắn tung tóe xung quanh, văng lên cả người nàng.
Mộ Phi Sắt cũng không thèm che đậy thực lực, hai chân xoay chuyển, thuần thục thi triển công phu quyền cước của mình ở kiếp trước. Thiên trảm đao không hổ danh là bảo đao hiếm có, tuy nàng điều khiển nó không quá thuần thục, nhưng cũng có thể chém ra từng đạo sát khí sắc bén, từ quân địch lấy ra từng đóa huyết hoa đỏ rực yêu dã.
Dưới sự tiến công trên dưới một lòng của mọi người, Thiên Địa hội cũng thay nhau tiến lên. Hiện tại toàn thân Mộ Phi Sắt đã nhiễm một mùi máu tươi, trên cánh tay cùng đùi đã có một vài vết thương. Ở kiếp trước, kinh nghiệm thực chiến của nàng cũng không tính là phong phú, bởi vì lúc đó nàng được mọi người trong tổ chức bảo vệ rất kỹ, nhưng đáng khâm phục ở chỗ năng lực học tập của nàng rất mạnh, nên những lúc cùng đồng đội ra ngoài thực hiện nhiệm vụ nàng đều có thể tự bảo vệ mình.
Bất quá, dù sao lần này Thiên Địa hội tập kích đều là những tinh anh có năng lực xuất sắc, mặc dù Mộ Phi Sắt có thân pháp quỷ dị cùng vũ khí sắc bén, trong dưới sự tấn công không ngừng của địch nhân, dần dần nàng cũng rơi vào thế hạ phong. Yến Minh đang bị tên đầu lĩnh kiềm chân, nhưng tâm tư vẫn luôn dõi theo an nguy của nàng, mắt thấy nàng phải đánh với địch nhân ngày càng nhiều, trong lòng hắn vừa tức vừa vội, cho nên thế tấn công càng thêm lạnh thấu xương.
Trước khi đi, đám người Vô sát đã được thiếu chủ nhà mình dặn dò phải bảo vệ Tiểu lĩnh chủ cho thật tốt, cho nên không hẹn mà cùng hướng về phía nàng tụ lại. Mộ Phi Sắt cũng biết tình cảnh hiện giờ của nàng không được ổn, nhưng rất trấn định, tiếp tục bảo vệ những chỗ yếu hại trên cơ thể, nhưng cũng chưa từng ngưng nghỉ vung bảo đao đoạt lấy sinh mệnh của địch nhân.
Tình thế giằng co ngày càng mãnh liệt, nhưng tinh thần chiến đấu của mọi người cũng không hề suy giảm. Tên đầu lĩnh đã đấu với Yến Minh mười mấy hiệp, mắt thấy tình hình ngày càng ngoài dự đoán, chau mày, sắc mặt âm trầm nói: “Mộ tam tiểu thư, dừng tay, trước hết ngươi hãy nhìn những người này, xong rồi hãy quyết định có nên đánh nữa không?”
Khi tên đầu lĩnh nói chuyện, thì một bộ phận người của Thiên Địa hội vẫn luôn không động thủ, đột nhiên vén miếng vải đen trên xe ngựa lên, hóa ra đó chính là một cái lồng sắt, mà bên trong còn giam giữ hơn mười người. Mộ Phi Sắt định thần quan sát kỹ, lửa giận trong lòng lại càng bùng cháy dữ dội.
Đây chính là những người được nàng phái ra ngoài đi mua vật liệu, còn có tiểu đội đi buôn bán trái cây ra bên ngoài. Vẻ mặt mỗi người đều là sợ hãi tột độ, khi nhìn thấy một thân toàn máu của Lĩnh chủ đại nhân, lập tức kích động.
Tuy vậy nhưng Mộ Phi Sắt chú ý được trong đám người đó không thấy Phan Phúc, mà hắn cũng không có trở lại thành, nghĩ đến điều này làm cho trong lòng nàng rung lên một cái, quả nhiên sau đó nàng liền thấy được một bóng người rụt rè sợ hãi đang đứng lẫn với đám người Thiên Địa hội. Yến Minh đã trở lại bên người nàng, bên người còn có Hỏa lang đang thở hổn hển. Hỏa Lang bị ba con huyễn thú kia cùng lúc tấn công cho nên trên người cũng là vết thương chồng chất, con ngươi lửa đỏ của nó đã tràn ngập oán giận ngất trời.
“Phan Phúc, ngươi đúng là không thèm quan tâm mạng sống của mình a!” Ngữ khí của Mộ Phi Sắt bình thản dị thường, không nghe ra là đang vui hay tức giận.
Phan Phúc nghe vậy liền vội quỳ xuống mặt đất, liên tục dập đầu đến nỗi trên trán đã thấm đầy máu: “Đại nhân, cả nhà tiểu nhân đều bị bọn họ khống chế, nếu muốn giữ mạng sống cho người nhà thì phải mang bọn họ tới đây. Tiểu nhân cầu ngài rộng lượng, vì tính mạng vô tội của vợ con và cha mẹ của tiểu nhân, xin ngài hãy thuận theo ý của Thiên địa hội a!”
Mộ Phi Sắt ngửa đầu, lau đi vết máu trên mặt, thanh âm vẫn vô cùng bình thản như trước: “Ngươi nhà của người vô tội, vậy những người đang bị giam trên kia thì sao? Người dân trong thành của ta thì sao? Phan Phúc, bây giờ ngươi còn muốn ta phải rộng lượng với ngươi sao?”
Tên đầu lĩnh cố ý cho người dẫn lồng sắt đi tiến lên phía trước, cởi bỏ khăn bịt miệng của những người bên trong, sau đó thô bạo quát: “Thấy Lĩnh chủ đại nhân của các ngươi kia rồi, tại sao còn không kêu cứu?”
Mặc dù tính mạng bản thân khó giữ, nhưng mười người đang bị nhốt trong lồng sắt chỉ chăm chú nhìn lĩnh chủ đại nhân của mình phía xa xa, cũng không có phát ra tiếng cầu cứu nào. Hiện giờ bọn họ cũng cực kỳ sợ hãi, nhưng nếu làm theo yêu cầu của bọn chúng, thì chẳng khác nào vận mệnh của bọn họ lại lần nữa bị thao túng, làm sao có mấy người nguyện ý như vậy?
Sự tín nhiệm trong mắt bọn họ làm cho tâm trạng Mộ Phi Sắt không cách nào giữ được bình tĩnh. Hy sinh bọn họ… là kết quả xấu nhất. Nhưng đó là mạng sống của hơn mười người, cho dù nàng lựa chọn như thế nào, thì chắc chắn đều trở thành sự sỉ nhục không cách nàng phai mờ trong lòng nàng.
Thần sắc của Mộ Phi Sắt không rõ, một lời cũng không nói. Tô Tử Bình là người dẫn dắt tiểu đội ra ngoài bán trái cây không chút do dự nào lao người ra sát lồng sắt, cố gắng lớn tiếng hô to; “Lãnh chủ đại nhân, ngàn vạn lần ngài đừng đáp ứng yêu cầu của bọn chúng! Bọn tiểu nhân chết cũng không có gì đáng tiếc, ở Thần Khí chi địa này ngoại trừ ngài, ngoại trừ hoàng thượng, thì không có ai có tư cách quơ tay múa chân. Ngài hãy lấy đại cục làm trọng a!”
Tên đầu lĩnh thấy thế, hừ lạnh một tiếng, giơ tay chém xuống. Tô Tử Bình thét lên một tiếng liền lâm vào hôn mê, cùng lúc đó là một cánh tay của hắn đã chia lìa khỏi thân thể.
Máu tươi nhiễm một mảnh đỏ rực lên vạt áo của tên đầu lĩnh, cũng đã nhiễm đỏ hai mắt của Mộ Phi Sắt, nàng giận quá thành cười: “Thiên địa hội sao? Đến đây! Mộ Phi Sắt ta sẽ cùng bọn ngươi cùng sống chết!”