Khi sức khỏe của Mộ Phi Sắt đã hoàn toàn khôi phục như trước, thì nàng liền nhận được một tin tức vô cùng tốt, đó chính là Tần Huyên sắp phải rời khỏi Thần Khí Chi Địa.
Nhưng vì để ngừa vạn nhất, những người tinh nhuệ nhất mà hiện tại đang ở đây đều bị hắn cho ở lại Thần Khí Chi Địa, và được an bài ở ngay trong đại viện của Lưu Tư Tài lúc trước. Bọn họ đều là những người quanh năm cầm kiếm, nhưng cũng không thiếu người thông minh khéo tay, cho nên nghe theo chỉ thị của Thiếu chủ và sự ngầm đồng ý của Lĩnh chủ đại nhân, bọn họ cũng không ngần ngại giúp đỡ người dân trong thành tu sửa lại nhà cửa.
Nghiễm nhiên là Tân Huyên cũng không có buông tha cho việc đuổi bắt Hàn Giao, nhưng là do Mộ Phi Sắt can thiệp ngáng đường không một ai biết, cho nên quái vật ở Linh Tùng giang liền đột nhiên biến mất không chút tăm hơi. Cho dù Tần Huyên cùng thủ hạ dùng cách nào đi nữa cũng không làm cho nó xuất hiện.
Vấn đề này của Linh Tùng giang sớm muộn gì cũng phải giải quyết triệt để, nhưng tạm thời hiện giờ nàng vẫn không có bất cứ đầu mối gì. Nhưng nàng xác định được chuyện này nhất định có liên quan đến Hàn Giao kia, vì vậy việc phải đến Linh Tùng giang để tìm hiểu lần nữa cũng tất nhiên phải làm.
Mộ Phi Sắt đối với việc Vô sát thiếu chủ phải rời khỏi đây rất là tán thành, dù sao thì người này vẫn không thể nào cởi bỏ được phòng bị trong lòng nàng. Tuy tâm tình này của Mộ Phi Sắt che giấu rất kỹ, tuy nhiên vẫn không thể thoát khỏi nhãn lực của Vân Nhược Lan.
Cuối tháng hai đầu tháng ba, Tần Huyên đành nói lời chào từ biệt với Mộ Phi Sắt, mặc dù trong lòng hắn vô cùng không thuận. Mộ Phi Sắt cũng chỉ hữu lễ tiễn Tần Huyên đến trước cửa Cực Nhạc phủ, nói ra vài câu từ biệt không mặn không nhạt… Lời nói vô cùng khách sáo của nàng làm trong lòng Tần Huyên không biết có tư vị gì.
Đột nhiên Tần Huyên tiến tới gần Mộ Phi Sắt, chỉ cách nàng một khoảng cách và có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, còn chưa đợi cho nàng hồi phục lại tinh thần, thì thiếu chủ vô lại đã ghé cả người sát vào Mộ Phi Sắt, lời nói nhẹ nhàng bay bổng rót vào tai nàng: “Sắt Sắt, ta sẽ nhanh chóng trở lại. Nàng nhớ bảo vệ lòng của nàng cho tốt, đừng để nam nhân khác trộm đi, lòng của nàng sẽ chỉ là của ta mà thôi…”
Tần Huyên nói xong, liền dứt khoát quay lưng đi. Để lại Mộ Phi Sắt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của hắn, trên vành tai của nàng vẫn còn vương vấn khí tức nhàn nhạt mùi thơm của hoa cỏ. Mộ Phi Sắt vẫn chưa phát giác được hiện giờ vành tai của nàng đã nhiễm một tầng hồng nhạt, khẽ oán thầm trong lòng, tại sao hắn ta lại phải giả bộ thân thiết với mình như vậy chứ?
Sau khi đưa tiễn được Thiếu chủ vô lại đi khỏi địa bàn, rốt cuộc thì Mộ Phi Sắt cũng trở lại được hoạt động sinh hoạt bình thường của mình. Những nam nhân sau khi được phân phát mỗi người một bộ đồ mới, thì bọn họ cũng bắt đầu cùng nhau đi đến Tề Nhiễm thành mua sắm một số vận dụng cần thiết trong cuộc sống cho mọi người trong thành. Trước khi đi bọn họ cũng đã dò hỏi kinh nghiệm của những người đi đến Tề Nhiễm Thành cùng với Lĩnh chủ đại nhân lần trước. Dù sao thì đánh giá một người trước hết cũng phải nhìn y phục của người đó, cũng giống như muốn đánh giá ngựa thì nhìn yên ngựa, bọn họ đều chuẩn bị quần áo tươm tất cho bản thân, tránh để cho người khác xem thường mà nói bọn họ là ăn mày.
Mộ Phi Sắt cũng tranh thủ thời gian đi đến xem những nhà không có người đủ sức lao động, trong nhà luôn có người đau ốm quanh năm, tuy vậy nhưng hoàn cảnh hiện giờ của bọn họ cũng đã được cải thiện hơn lúc nàng mới đến rất nhiều. Ít nhất thì môi trường sống xung quanh đã không còn mùi hôi thối, chăn đệm mỏng manh cũng đã được đổi thành chăn bông dày, dù sao thì bọn họ cũng có thể làm được việc vệ sinh nhà cửa hằng ngày. Còn thêm trong suốt thời gian qua, Vân Nhược Lan không hề lấy một đồng mà vẫn khám chữa bệnh cho bọn họ, tuy hiệu quả không nhanh bằng sử dụng Mộc hệ hồn nguyên lực, nhưng cũng có thể làm thuyên giảm đau đớn phần nào cho người bệnh.
Bởi vì hiện tại sức lao động đang thiếu, cùng với việc tất cả mọi người ai cũng làm việc từ sáng sớm tinh mơ cho đến tối mịt, cho nên sau khi nghe mọi người báo cáo về những công việc đang được thực hiện, Mộ Phi Sắt cũng đành cưỡng chế mọi người quay trở về nhà nghỉ ngơi. Mặc dù nàng cần mọi người chăm chỉ, cần mẫn làm việc, nhưng cũng không thể vắt kiệt sức lao động của bọn họ được.
Mà lúc này Hách Chi Thư cũng đã chính thức làm sai lời tổ huấn của tổ tiên. Khi hắn nhìn thấy Lĩnh chủ đại nhân dốc hết sức mình chăm lo cho dân chúng như vậy, thì Hách Chi Thư cũng biết bây giờ đã đến lúc chính mình phải góp một phần sức lực hèn mọn cho Thần Khí Chi Địa rồi.
Những công việc cực khổ, đòi hỏi phải có sức khỏe, thì giao cho những nam nhân coi như khỏe mạnh nhất đảm nhận. Không những vậy mà còn chia thành nhiều nhóm người, mỗi một nhóm sẽ do người có kinh nghiệm về phương diện đó nhất làm đội trưởng. Bọn họ thay phiên nhau làm việc, ví dụ như đốt ngói tạo gạch, vận chuyển đá từ núi Hắc Ma, chặt gỗ dựng nhà, vận chuyển nước để cung cấp cho tưới tiêu…
Còn những người còn lại, thì hoặc là phụ trách gieo trồng, chăn nuôi đàn gia súc gia cầm, hoặc là nghe theo sự phân phó của Nhan Lão cùng Hách Chi Thư đi đến hỗ trợ những nơi thiếu nhân lực. Cho nên mặc dù công việc cực khổ, nhưng cũng không đến nỗi làm mọi người mệt chết.
Mà Mộ Phi Sắt cũng rất hài lòng năng lực làm việc của Hách Chi Thư. Sau khi nàng hỏi thăm Hách Chi Thư thật kỹ một lần nữa về thủy cừ, cùng với sắp xếp mọi việc lớn nhỏ trong thành, giao cho hắn cùng với ông cháu Nhan lão, thì Mộ Phi Sắt quyết định đi đến Linh Tùng giang tìm hiểu một lần nữa.
Mộ Phi Sắt vốn là muốn để Yến Minh lại Cực Nhạc Thành để đề phòng bất trắc, nhưng không ngờ băng sơn thị vệ chỉ nói một câu “Cho dù chết cũng không rời chủ tử nửa bước”, rồi sau đó cũng không nói thêm câu nào, làm cho Mộ Phi Sắt không biết nói gì. Trong lòng nàng cũng biết chuyện lúc trước mình bị trọng thương đã đụng phải lòng tự trọng của hắn, làm cho nàng than nhẹ một tiếng, không còn lựa chọn nào khác đành để hắn đi theo bên người.
Vì Yến Minh không thể ở lại bảo vệ cho Cực Nhạc Thành, Mộ Phi Sắt liền đánh chủ ý lên vị gà mờ sư phụ bỗng nhiên có chút cổ quái mấy ngày nay. Vân Nhược Lan chỉ tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, sao đó bày ra bộ dáng vân đạm phong khinh dặn dò nàng sớm trở về. Làm cho trong lòng Mộ Phi Sắt tràn lên nghi hoặc, rốt cuộc thì trong lúc nàng bị thương đã xảy ra chuyện gì? Tại sao từ sau hôm đó, thái độ của Vân Nhược Lan đối với nàng dường như có chút biến hóa?
Mộ Phi Săt mang theo nghi vấn không rõ trong lòng, dẫn theo Chiêm Chiếp và Thủy Lăng, còn có Băng sơn thị vệ Yến Minh, ra roi thúc ngựa chạy về hướng đầu nguồn của Linh Tùng giang. Có lẽ là vì Tần Huyên đã rời đi, làm cho công việc tìm bắt Hàn Giao bị gián đoạn, cho nên dọc hai bên bờ của Linh Tùng giang lại khôi phục vẻ tịch mịch vốn có của nó. Ngoại trừ nước sông đen nhánh vẫn ngày đêm chảy cuồn cuộn, thì cũng không hề có bất cứ vật gì.
Có lẽ bởi vì sự việc lần trước không có bảo vệ tốt cho Mộ Phi Sắt, cho nên hiện giờ hai tiểu gia hỏa luôn đề cao cảnh giác, hai mắt sáng ngời quan sát động tĩnh bốn phía, chỉ sợ Hàn Giao lại đột ngột xuất hiện.
Thấy bộ dáng thần hồn nát thần tính của bọn chúng, Mộ Phi Sắt khẽ buồn cười, ánh mắt nàng lại nhìn sang Yến Minh vẫn một mực trầm mặc bên cạnh, bỗng dưng nàng mở miệng hỏi: “Yến Minh, hoàng thượng sai người đến bên cạnh ta, chính là để theo dõi nhất cử nhất động của ta, vậy ngươi báo cáo hết tình huống ở đây cho hoàng thượng rồi sao?”
“Chủ tử của ta chỉ có một.” Yến Minh khẽ thở một hơi nặng nề, nhưng giọng điệu lại chắc chắn vạn phần.
“Vậy sao? Vậy nếu ta muốn ngươi ngậm miệng không được nói, thì cho dù là Hoàng đế, ngươi cũng không được hé miệng lời nào thì sao?” Mộ Phi Sắt khẽ chau lông mày lại, trên mặt thể hiện rõ ràng vẻ không tin tưởng.
Yến Minh bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của chủ tử, nhìn thẳng vào hai con ngươi linh động của nàng, trong nội tâm của hắn trào ra một trận phiền muộn, cũng không thể nào né tránh: “Vâng.”
“Tốt. Vậy thì chuyện hôm nay, ngươi không được nói với bất kỳ người nào.” Từ trước đến này Mộ Phi Sắt đều làm việc rất nhanh gọn, nàng cũng không phải là tiểu hài tử thiên chân vô tà, đương nhiên nàng cũng biết lai lịch của Yến Minh không nhỏ. Nhưng lần này nàng nguyện ý đánh cược một lần, đánh cược xem nam nhân đã đi theo bên người nàng ba tháng này có phải là người trung thành hay không!
“Vâng.” Băng sơn thị vệ lập tức trả lời không chút do dự. Tuy hắn rất muốn biết nàng có bí mật gì mà ngay cả sư phụ của nàng cũng không được biết, nhưng là từ trước đến nay, hắn luôn ít nói, vì thế tất nhiên là hắn sẽ không hỏi nhiều.
Chỉ là rất nhanh Yến Minh rốt cuộc cũng biết được bí mật của chủ từ. Hắn chỉ thấy nàng khẽ lẩm nhẩm trong miệng, sau đó bỗng nhiên trên tay nàng xuất hiện một cây sáo ngọc, khẽ đặt sáo ngọc trên môi, thổi lên một khúc nhạc nhẹ nhàng. Chỉ là một khúc nhạc có âm điệu đơn giản, nhưng lại mang đến cho người nghe sự uy hiếp không thể kháng cự.
Bỗng nhiên mặt nước Linh Tùng giang dao động mãnh liệt, tiếng nước chảy ào ào ngày càng vang to, tiếp theo đó là một đầu Hàn Giao cực to xuất hiện thình lình. Ánh mắt của nó màu băng lam như bảo thạch được khảm lên, xung quanh đầu là giao thoa của hác và bạch.
Thấy tên đầu sỏ xuất hiện, Bạch Lộc kêu lên một tiếng thật dài, bốn vó phi nhanh đến trước mặt Mộ Phi Sắt, bày ra một tư thái phòng ngự. Chiếm Chiếp cũng rướn cái cổ ra, hai con ngươi đen nhánh mang theo oán hận nhìn về phía Hàn Giao đáng ghét, giống như chỉ cần Hàn Giao khẽ động đậy là nó có thể nhào tới.
Ngược lại thì Mộ Phi Sắt vẫn hết sức bình thản, nàng đưa tay khẽ vỗ lên đầu Thủy Lăng, rồi nói với Yến Minh đang che trước mặt nàng: “Không có chuyện gì đâu!”, sau đó nàng đi thẳng đến gần chỗ Hàn Giao, ngiêm khắc nói: “Giao Nhi, còn không mau vấn an?”
Cái đầu cực lớn của Hàn Giao giơ cao lên, làm cho Yến Minh tưởng rằng nó sắp công kích nàng, thì Hàn Giao lại rủ đầu xuống, giống như một tiểu hài tử đã làm sai, trong miệng còn vang lên tiếng nức nở không rõ.
Bởi vì trong tay Mộ Phi Sắt có Hồng Quang, cho nên nàng cũng hiểu đại khái được Hàn Giao là đang cảm thấy áy náy với nàng. Nàng vươn bàn tay nhỏ của mình ra, Hàn Giao thấy thế vội vàng đưa đầu lại gần. Nhưng vì trên người Hàn Giao truyền đến một trận tanh tưởi, cùng với hàn ý xung quanh không thể nào bỏ qua, làm cho nàng khẽ rùng mình, toàn thân nổi lên một trận da gà.
Cuối cùng Mộ Phi Sắt đành dùng sáo ngọc điểm nhẹ lên trên cái mũi của Hàn Giao, cẩn thận hỏi: “Cái mùi này thật khó ngửi, mà khắp người ngươi lại dính thủy độc. Là vì ngươi trời sinh đã như vậy, hay là có biến cố gì đã xảy ra?”
Một tiếng ê ê a a… trầm thấp lại vang lên, hai mắt to như bảo thạch của Hàn Giao trừng lớn, giống như đang cố gắng giải thích điều gì đó. Bất quá Mộ Phi Sắt bị cái mùi hôi thối này làm cho đầu óc choáng váng, lại có điểm buồn nôn, cho nên nhất thời cũng không thể hiểu được Hàn Giao đang nói cái gì. Thấy nàng vẫn không hiểu, thì cả người Hàn Giao đã nhô lên khỏi mắt nước, làm cho hắc thủy văng tung tóe lên giầy nàng. Mộ Phi Sắt còn chưa kịp lên tiếng, thì đã bị những dây leo chằng chịt quấn quanh ngực Hàn Giao hấp dẫn.
Những thứ kia giống như một loại ký sinh trùng, bò lúc nhúc trong ngực Hàn Giao, rậm rạp mà chằng chịt chen lấn, làm cho lòng người cả kinh. Thấy vậy, Mộ Phi Sắt liền hiểu rõ, hỏi: “Chính là cái thứ này hại ngươi?”
“Ngao____”
Giống như đang trả lời câu hỏi của nàng, Hàn Giao ủy khuất gật đầu, lại đem cả người chìm xuống dưới nước, chỉ lộ ra cái đầu to lớn, ánh mắt tội nghiệp nhìn sắc mặt ngưng trọng của thiếu nữ.
Mộ Phi Sắt cúi đầu nhìn xuống chân đã bị thấm ướt một mảnh , cảm nhận được từng trận hàn ý đang đánh úp lại, bất đắc dĩ vận chuyển Hồn nguyên lực để cho cả người được ấm hơn một chút. Trong lòng Mộ Phi Sắt thầm nghĩ, sao nàng không dùng dị năng chữa trị của mình thử xem? Nhưng là cho dù vậy thì tình hình nước sông nhiễm độc cũng không thể nào cải thiện được.
“Giao Nhi, nước nơi này có độc, tại sao ngươi không rời đi?” Trong đầu nàng thầm cầu mong, Hàn Giao đừng có nói với nàng, bởi vì nơi này bị nguyền rủa… cho nên nó không thể rời đi a…
Hào Giao ủy khuất, lại càng gào to hơn, giống như đang kêu khổ với nàng. Mặc dù bình thường nàng vẫn rất chăm chỉ tu luyện Ngự Thú quyết, nhưng thật sự là cũng không thể hiểu được thằng nhãi này đang nói cái gì. Cho nên dứt khoát lớn tiếng ra lệnh: “Ngươi mau mang ta đến ngồn nước xem thử.”
Hàn Giao lại gầm lên một tiếng, nhanh chóng xoay người trở lại sông. Mộ Phi Sắt cưỡi trên lưng Thủy Lăng, chạy như điên theo sát Hàn Giao. Mà Yến Minh vẫn theo sát bên người nàng, từ đầu đến giờ cũng chưa nói lời nào, hồng quang nhợt nhạt xung quanh hắn làm cho hắn đẹp hơn vài phần. Tốc độ của Yến Minh cũng không thua gì huyễn thú, điều nay làm cho Mộ Phi Sắt âm thầm kinh hãi thực lực mãnh mẽ của người này.
Mọi người một đường chạy như điên, địa thế ngày càng cao, lộ trình cũng gần trăm dặm, làm cho Thủy Lăng cũng phải khai triển toàn bộ lực lượng, mất gần nửa canh giờ mới tới phụ cận đầu nguồn của Linh Tùng giang.
Yến Minh vẫn một bộ dáng mặt không đỏ, thở không gấp, yên lặng đứng nhìn Mộ Phi Sắt đang tìm kiếm thứ gì đó. Trên người Thủy Lăng đã bao phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, cái lưỡi phẫn nộn lè ra bên ngoài, bộ dạng vô cùng khả ái làm cho Mộ Phi Sắt vô cùng đau lòng.
Nguồn nước trước mặt này, thật đáng tiếc không thể uống được… Mộ Phi Sắt đang chìm trong suy nghĩ của mình, thì Chiêm Chiếp không nhịn nổi cơn khát đã bay đến gần nguồn nước, sung sướng hưởng thụ. Mộ Phi Sắt cả kinh, cuống quít nói: “Chiêm Chiếp, nước này không thể uống được.”
Câu nói muộn màng của Mộ Phi Sắt hiển nhiên là không thể nào ngăn cản kịp Tiểu hoàng điểu. Chỉ thấy đôi mắt ti hí của Chiếm chiếp nhìn nàng, sau đó hai cánh vỗ nhẹ bay lên, nhưng lượn một vòng rồi lại đáp xuống chỗ cũ. Thấy ánh mắt Tiểu hoàng điểu giống như có ý trêu chọc mình, làm Mộ Phi Sắt lặng im không biết nói gì, nghiêng mắt qua nhìn cũng thấy Thủy Lăng đang bước từng bước ưu nhã đến gần nguồn nước, chậm rãi uống nước.
Chẳng lẽ nguồn nước này không có độc? Mộ Phi Sắt cẩn thận đánh giá mặt nước, thấy nước chảy nhẹ nhàng, mặt sông một mảnh thanh tịnh, hoàn toàn trái ngược với sự dơ bẩn của thượng du. Ngẩng mắt nhìn Hàn Giao, thấy trên người của nó cũng sạch sẽ không ít, xem ra vấn đề mấu chốt là nằm ở chỗ sinh vật trên người Hàn Giao a!
Thấy bộ dáng ủy khuất giống như tiểu hài tử bị thương của Hàn Giao, Mộ Phi Sắt khẽ vẫy tay, nhàn nhạt nói: “Vậy hóa ra vấn đề là nằm trên người ngươi. Ta sẽ chữa trị hết cho ngươi, nhưng là ta có điều kiện, ngươi có đồng ý không?”
Hàn Giao nhìn Mộ Phi Sắt, bán tín bán nghi, nhưng tựa hồ là nó cũng nóng lòng thoát khỏi cảm giác đau nhức, cho nên nhanh chóng gật đầu.
Mộ Phi Sắt khẽ thở dài, vết thương trên người Hàn Giao còn to hơn cái chậu rửa mặt, còn những ký sinh trùng màu đen đã lan tràn gần hết thân hình khổng lồ của Hàn Giao, muốn chữa trị thì chắc hẳn phải tốn một ít công phu rồi.