Cự Tàn Tôn đứng dậy, anh nhìn Nhất Gia rồi quay sang Nhị Gia, cả hai người này lại nghĩ ra kế hoạch đi ngược lại ý ban đầu mà cậu tính cho :
-Nếu Nhất Gia cho đó là ý hay thì tôi không phản đối.
Nhị Gia cũng đứng dậy ngay sau đó, ông ta cố giải thích :
-Như dự đoán của cậu thì nhất định người chúng ta sẽ mất tới tận hơn 50% thì hà tất gì chúng ta không liên kết với các thế lực ngoại nước.
Nhất Gia gõ nhẹ chiếc gậy chống xuống nền nhà, sau đó ông nói :
-Cự Thiếu, không phải chúng tôi không tin cậu, nhưng nếu làm theo cách của cậu nói thì nhất định cậu sẽ không toàn mạng và người của chúng ta cũng hi sinh rất nhiều.
Cự Tàn Tôn quay lại nhìn và nói :
-Mạng là của tôi, do tôi quyết.
Anh Lớn lúc này mới lên tiếng :
-Cự Thiếu, mục đích cuối cùng là gì ?
Cự Tàn Tôn nhếch môi, cuối cùng cũng đã hỏi vấn đề mấu chốt :
-Mất 1 nữa Đại Âu, đổi lại chúng ta được tất cả Tồn Thị, tài chính của Tồn Thị rất lớn.
Nhất Gia nhìn Nhị Gia, đột nhiên đôi lúc ông cảm thấy Cự Tàn Tôn thật đáng sợ, tuy anh chưa bao giờ có hành động gì quá đáng với mọi người trong Đại Âu, nhưng cái cách anh suy nghĩ và điều khiển người khác thật khiến ông hoảng loạn. Nhị Gia nhìn xoáy vào Cự Tàn Tôn và nói :
-Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy đến thì cậu hãy chuẩn bị đi.
Như thế là tất cả đều đi theo hướng chỉ đạo của Cự Tàn Tôn, trước mắt Nhất Gia sẽ bí mật hạ lệnh cho tất cả chi nhánh của Đại Âu ra sức hợp tác với các thương buôn lớn nhỏ ngoài nước, giảm sức uy hiếp với nền kinh tế trong nước, để Tồn Thị bành trướng cho thật huy hoàng trước đã. Còn vấn đề là thời gian để bọn Tồn Thị phát hiện chuyện này là xong khởi đầu, những bước tiếp theo sẽ chờ xảy ra như tính toán trong đầu Cự Tàn Tôn thôi.
Tư Nghiêm dừng xe trước tiệm bánh của cô, sau đó anh kéo đầu cô qua và hỏi :
-Em sao thế, không khỏe sao ?
Lắc đầu, sau đó Hữu Túc tháo dây an toàn rồi mở cửa xe, trước khi bước xuống xe thì cô cũng cúi đầu cảm ơn hắn. Tư Nghiêm chẳng hiểu chuyện gì cả, con bé này hôm nay thất thần như vậy thật không giống hình tượng náo động mọi lần hắn gặp, định hỏi nhưng Hữu Túc đã khuất bóng sau cửa, một tiếng đóng cửa lạnh lẽo vang lên chói tai.
Sáng hôm sau, Hữu Túc đang nằm ngủ thì bỗng dưng cô bật dậy và chạy vội ngay vào nhà vệ sinh, bao nhiêu thức ăn lúc tối cô ăn cứ như thế bị dạ dày cô tống ra ngoài hết, cô mệt mỏi quá nên dựa lưng ngay vào thành bồn tắm, nước mắt cứ lưng tròng, khó chịu quá đi mất. Mãi gần 30 phút sau thì Hữu Túc mới lết lết ra ngoài được, cô vào bếp lấy thức ăn cho Tiểu Tam rồi cô cũng ngồi gục mặt xuống bàn :
-Khó chịu quá … khó chịu chết đi được …
Hữu Túc thật sự chịu hết nổi nên cô cũng tự thay đồ rồi lết ra phòng khám gần đó, cô vừa ngồi đợi vừa ôm chặt lấy cơ thể, đợi mãi thì y tá cũng gọi tên cô, Hữu Túc vừa bước vào phòng khám thì bác sĩ cũng vội hỏi :
-Sắc mặt tệ thật.
-Đúng vậy, bác sĩ … – Hữu Túc lắc đầu thở dài đáp.
Bác sĩ khám cho cô, nhưng là khám tới khám lui tận 3 lần. sau đó bác sĩ nói :
-Cô sang phòng phụ sản đi, tôi không chắc tôi có chuẩn đúng không ?
Hữu Túc trố mắt nhìn vị bác sĩ trước mặt :
-Ý bác sĩ là sao ???
-Cô có thai, cô sang phòng phụ sản khám tiếp nhé. – Bác sĩ đẩy cô ra ngoài và lên tiếng chúc mừng cô.