Tại khách sạn W, Khải Tư vừa bước vội vào thang máy thì đụng ngay Cự Tàn Tôn đang đi xuống, cậu vội cúi chào Cự Tàn Tôn :
-Cự Thiếu.
Cự Tàn Tôn im lặng, Nhất Gia đột ngột triệu tập các Gia thì nhất định có chuyện lớn rồi, Khải Tư định hỏi nhưng suy cho cùng thì thân phận như cậu thì tốt nhất nên im lặng và làm theo chỉ thị thôi, nhưng Cự Tàn Tôn lại nói :
-Tìm Di Nhược về, Nhất Gia có vài chuyện cần hỏi.
-Gấp không Cự Thiếu ? – Khải Tư hỏi lại.
Cự Tàn Tôn trầm ngâm một chút :
-Tốt nhất cậu nên rời đi cùng Di Nhược.
-Tôi không muốn … – Khải Tư như hiểu ra tính chất của sự việc, khi nghe Cự Tàn Tôn nói vậy thì nhất định là sắp có chuyện.
Cự Tàn Tôn giúp đỡ cậu từ xưa đến nay, dù im lặng lạnh lùng đến đáng sợ nhưng Khải Tư biết con người Cự Tàn Tôn đối với thuộc hạ xung quanh không hề có ý xem thường, từ lúc theo cạnh Cự Tàn Tôn làm việc thì cậu đã tự hứa sẽ theo anh đến khi chết mới thôi. Cự Tàn Tôn không nói gì thêm, anh im lặng bước ra khỏi thang máy, Lam Bá cũng vừa bước tới, vội cúi chào Cự Tàn Tôn rồi cậu ta nói ngay :
-Cự Thiếu, theo như dự tính của anh thì bọn Tồn Thị đã thâu tóm được lực lượng ở Thái Lan, nhưng phải chi một số tiền không nhỏ.
Cự Tàn Tôn nhếch môi :
-Để đấy đi, chúng ta không cần vội.
Lam Bá vội đưa điện thoại ngay cho Cự Tàn Tôn và nói :
-Chị dâu gọi anh nhưng bọn em không dám nghe …
Cự Tàn Tôn cầm lấy điện thoại, anh lướt nhẹ lên màn hình thì xuất hiện ảnh nền là mặt anh và cô đang cười toe toét, Cự Tàn Tôn tắt điện thoại và nhét vào túi áo khoác ngay sau đó, anh không gọi lại, tự dưng anh không muốn gọi thôi, bây giờ anh chỉ muốn lái xe thật nhanh để đến thẳng đó mà nhìn cô một cách trực tiếp.
Nhà hàng Trung, Vương Bảo gọi những món cô gật đầu khi cậu giơ menu ra trước mắt cô, nhìn đống thức ăn trên bàn mà cậu muốn bội thực, ấy vậy mà Hữu Túc vẫn cứ ăn mãi không ngừng lại, muốn tự vẫn thì phải, Vương Bảo giữ tay cô lại và hỏi :
-Cô điên rồi sao ? Ăn nhiều như vậy không tốt cho cơ thể ?
-Đã bảo là đói mà … – Hữu Túc nhăn mày trả lời.
-Nhưng cũng không cần phải ăn như là ngày mai sắp tận thế đâu ? – Vương Bảo đáp
Hữu Túc buông muỗng ra, cô đứng dậy đi ra ngoài, Vương Bảo vội vàng chạy theo cô ngay sau đó, cậu vừa đuổi theo cô vừa hậm hực « con điên này, hôm nay dở chứng gì vậy nhỉ ? Vậy mà mình cũng thích cho được. »
Hữu Túc vừa bước ra ngoài nhà hàng thì gặp Tư Nghiêm đang từ xe hơi bước ra, cô định lờ đi nhưng Tư Nghiêm vội kéo khuỷu tay cô lại và xoay mặt cô nhìn đối diện vào mặt anh :
-Sao thế ?
Hữu Túc cúi đầu, im lặng, sau đó Vương Bảo đuổi theo tới nơi, cậu chợt sững lại nhìn Tư Nghiêm, tại sao hắn ta lại ở đây. Tư Nghiêm nhìn Vương Bảo rồi bất giác cười nhạt một tiếng, sau đó hắn kéo tay Hữu Túc đi vào xe, Vương Bảo chặn lại và nói :
-Buông cô ấy ra …
-Tôi không buông. – Tư Nghiêm đáp với giọng nghiêm nghị.
Sau đó, Tư Nghiêm thì thầm vào tai Vương Bảo « cha mẹ bị chết thảm trước mắt, ấy vậy mà mày còn vui vẻ, haha ». Vương Bảo trừng mắt, bất chợt tim cậu đập chậm lại vài nhịp, sao hắn ta biết cha mẹ cậu chết thảm, chuyện đó chỉ có người thân trong nhà của cậu mới biết mà ??? Tư Nghiêm đẩy vai Vương Bảo lùi ra xa hắn một chút, sau đó hắn đẩy Hữu Túc vào trong xe và rời đi.