“Tớ sẽ luôn bên cậu cho tới khi cậu bước ra khỏi căn phòng đó.”
—————————————–
Cuộc sống của Giang Vũ luôn rất đơn giản. Trước khi trưởng thành là đi học, xem phim hoạt hình và dọn dẹp nhà cửa. Sau khi trưởng thành là dọn dẹp nhà cửa, xem phim hoạt hình, dọn dẹp nhà cửa. Cậu không chơi nhạc cụ, không đọc sách, không đi du lịch, không chơi thể thao, thậm chí cũng không lướt video ngắn. Cậu thường quá rảnh rỗi mỗi khi ở nhà, có vô vàn thời gian để ngẩn người. Cũng may cậu rất giỏi việc này, nghĩ xem mình đã để đồ ở đâu hoặc tối nay ăn gì thường tốn cả nửa buổi chiều.
Nhưng mà từ sau lần cung cấp dịch vụ vệ sinh nào đấy, cuộc sống đột nhiên trở nên phức tạp hơn.
Cậu phải nghĩ mọi cách để lẻn khỏi nhà, trốn những câu vặn hỏi của các anh, việc này đã đủ đau đầu rồi chứ đừng nói tới việc gọi điện thoại —- cách âm của nhà cũ quả thực quá tệ, nếu bị nghe được đôi câu vài lời thì ắt sẽ lộ tẩy mọi chuyện.
Thời gian càng trôi, chuyện càng trở nên khó khăn hơn.
Một buổi sáng trước kỳ nghỉ hè, sau khi Biên Thành tuyên bố hôm nay anh sẽ làm việc ở nhà thì Giang Vũ cảm thấy não mình căng phình lên đau đớn như mộc nhĩ ngâm nước vậy.
Cậu đau khổ ăn cháo, nghĩ xem nên tìm lý do gì để có thể về muộn thì thấy Văn Địch phừng phừng lửa giận bước ra từ phòng ngủ.
Giang Vũ thẳng lưng. Đây là điềm báo cãi nhau, là cơ hội tốt để chuồn khỏi nhà.
Trời ơi, sao cậu lại chẳng thèm quan tâm tới việc gia đình hòa thuận thế này?
“Anh, ” Văn Địch thấp hơn Biên Thành một chút, nhưng mỗi khi cậu đứng cạnh bàn thì sẽ có khí thế oai hùng, như thể cậu cao hai mét, “Có phải anh lại đọc luận văn của em không?”
(Hy: cho những ai không nhớ, Biên Thành cao 1m9:)))
Biên Thành vẫn thành thật trả lời như mọi khi: “Có đọc.”
“Sao anh lại đọc luận văn của em?”
“Anh không cố ý,” Biên Thành nói, “Em đi vệ sinh, bài luận văn để ngay đó mà anh lại tình cờ đi ngang qua…”
“Sau đó chuột tự chạy sáu, bảy trang?”
Biên Thành nói một cách đầy vô tội: “Anh chỉ muốn biết gần đây em đang nghiên cứu cái gì nhưng em lại không cho anh đọc…”
“Đó là bởi vì lần trước sau khi anh đọc xong đã viết hai mươi lời phê bình cho em!”
“Anh đã nói anh sẽ không viết nữa mà, ” Biên Thành nói, “Cũng sẽ không đưa ra bất kỳ bình luận nào.”
Văn Địch trừng anh: “Không viết trong Word nhưng viết trong đầu!”
“Anh nghĩ cũng không được hả?”
“Em nhìn mắt anh là biết anh muốn nói cái gì rồi!”
Biên Thành cảm thấy kinh hãi vì việc bé chồng nhà anh muốn quản lý cả suy nghĩ của anh. “Vậy em cũng đọc luận văn của anh đi.” Anh nói.
“Em đọc không hiểu!” Trong tay Văn Địch là một cuốn tạp chí toán học, cậu chỉ vào tiêu đề của một bài báo – Mối liên hệ của điều kiện ổn định Bridgeland trên bề mặt đại số với hình học liên hợp, “Anh có hiểu anh đang nói gì không?”
“Anh có thể giải thích cho em…”
“Em không cần!” Văn Địch nói, “Mắc gì em phải đọc luận văn của nhà hình học đại số dưới năm mươi tuổi xuất sắc nhất đang còn sống chứ?”
Giang Vũ đã hôn mê, đến cả Biên Thành cũng khựng lại: “Hả?”
“Đó là những gì cuốn “Biên niên sử toán học” đã nói về anh, ” Văn Địch nói, “Nhà hình học đại số dưới năm mươi tuổi xuất sắc nhất đang còn sống. Đời này em mới chỉ thấy định ngữ dài hơn ở trong các vở kịch của Shakespeare thôi.”
Biên Thành chỉ ra: “Đây là một lời khen vô cùng tốt.”
Giang Vũ đặt đũa xuống, cố gắng nói một cách tự nhiên nhất có thể: “Hôm nay em không ăn cơm ở nhà.”
Hai người lớn đang cãi nhau bỗng dừng lại, quay mặt về phía cậu.
“Sao gần đây em hay ăn ở ngoài thế?” Văn Địch hỏi.
Giang Vũ căng thẳng, bình thường hai người lớn sẽ không hỏi, huống hồ bây giờ bọn họ còn đang cãi nhau: “Ừm… có bạn cùng lớp…”
“Bạn cùng lớp nào?” Biên Thành hỏi.
“Là…” Bây giờ cậu chỉ cần nói đại một cái tên là được nhưng khi căng thẳng thì não cậu sẽ trống rỗng, cái tên rời khỏi miệng như nước chảy khỏi tay, “Ừm…”
Cậu vùng vẫy một lúc rồi bỏ cuộc. Cậu không giỏi nói dối mà nhà còn có hai người lớn cực kỳ thông minh, hỏi vài câu kiểu gì cũng sẽ lộ.
“Là cái bạn học cùng trường Hưng Thành.” Cậu nói.
Dù chuyện đã qua hơn mười năm nhưng Văn Địch lập tức xác định được mục tiêu, phản đối: “Người đó không được!”
“Cậu ấy thì sao chứ?” Giang Vũ bảo vệ hắn theo bản năng.
“Tâm tư quá nặng, ” Văn Địch nghiêm túc nói: “Sao em lại chơi với cậu ta? Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy anh đã ụp cho anh cái chuyện anh không làm, coi chừng sau này cậu ta cũng làm vậy với em đấy.”
Giang Vũ lập tức phản đối: “Cậu ấy rất tốt bụng!”
Văn Địch nhìn cậu như đang nhìn một thiếu niên bị mờ mắt bởi tình yêu rồi sẽ phạm phải sai lầm, thở dài.
“Được rồi,” Văn Địch nói, “Khuyên cũng vô ích, kiểu gì em cũng vô tròng thôi.”
Nói đến đây, hai người lớn thật sự không cản cậu nữa, cứ thể để cậu đi ra ngoài. Trước khi rời đi Văn Địch còn nhìn cậu bằng đôi mắt chan chứa tình thương xen lẫn xót thương, như thể cậu là một con thiêu thân bứt tốc lao về phía bóng đèn.
Hôm nay là lần đầu tiên Hứa Thích nói rằng hắn sẽ nấu ăn. Dựa vào lời kể của hắn thì trong những ngày tháng gian khổ sống chui lủi dưới tầng hầm, hắn đã học được cách nấu 11 món khác nhau chỉ bằng nồi cơm điện, hơn nữa món nào cũng ngon.
Trên đường đến nơi hẹn, Giang Vũ vừa mong chờ bữa trưa cân bằng dinh dưỡng vừa nghĩ cách thuyết phục các anh tin rằng Hứa Thích đẹp người đẹp nết, bên trong dáng vẻ mỹ lệ ấy là một trái tim trong sáng không chút vẩn đục.
Cậu bước đến cửa tòa chung cư, trước khi nhấn nút thang máy thì có một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu và chặn cậu lại: “Mày là Giang Vũ?”
Cậu ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người đàn ông trạc tuổi cậu.
“Quả nhiên là mày,” Người đàn ông cười lạnh nói, “Chắc là tới tìm cái thằng họ Hứa kia đúng không?”
Trời ơi, Giang Vũ thầm nghĩ, sao hôm nay ai cũng biết cậu định làm gì vậy?
“Thật không ngờ thằng ngu cũng có chỗ hữu dụng, ” Gã nói, “Thế mà lại có ngày tao bị mày lừa.”
Giang Vũ vẫn đang đắm chìm trong sự kinh hãi của câu hỏi trước đấy, không hề đáp lại lời gã.
“Đừng có mà chối, ” Người đàn ông nhìn cậu chòng chọc, “Tao đã đọc tài liệu tố cáo rồi, trong đó có vài thứ tao chỉ nói ở trong nhà mình.” Gã cầm điện thoại, mở một cái app ra, “Mày từng tới nhà tao quét dọn. Nói thật đi, có phải mày để thứ gì trong nhà tao không?”
Giang Vũ hoàn hồn, cậu ngẩng đầu lên quan sát kỹ người đàn ông này rồi chân thành hỏi: “Anh là ai?”
Gã nhìn cậu một lúc, cố gắng tìm ra manh mối từ biểu cảm của cậu: “Mày ngu thật hay ngu giả vậy?”
“Xin lỗi, ” Giang Vũ nói, “Tôi thực sự không nhớ.”
“Mày nói đéo gì vậy?” Gã không thể tin nổi, chất vấn, “Tao là người ném sách giáo khoa của mày xuống tầng, tao cũng là người ném tên gỗ vào đầu mày. Lúc tao bảo tao đang khử trùng sách giáo khoa giúp mày, mày còn vui vẻ cười với tao.”
“Ồ, ” Giang Vũ nói, “Hình như có người này thật.”
“Không thể nào, ” Người đàn ông nghi ngờ nhìn cậu, “Tao vẫn còn nhớ mà sao mày đã quên rồi?”
“Đầu tôi không tốt,” Giang Vũ nói, “Nếu tôi phải nhớ những chuyện như thế thì đầu tôi đã không chứa nổi từ lâu rồi.”
Người đàn ông vẫn còn do dự, nếu những gì Giang Vũ nói là đúng thì cái tiền đề “trả thù” này hoàn toàn không thể thiết lập được. Nhưng nếu Giang Vũ không làm việc đấy thì Hứa Thích tra được nội dung của những tài liệu tố cáo đó kiểu gì?
“Lúc mày tới dọn dẹp cũng không biết đó là nhà tao à?”
Giang Vũ cảm thấy đau đầu: “Cậu cũng mới biết tôi là nhân viên vệ sinh mà.”
Ai sẽ nghiêm túc xem tên nhân viên vệ sinh là gì chứ? Hơn nữa lúc cậu đi chắc gì người đàn ông này ở nhà.
“Tao đã nhiều lần thấy mày đi chung với Hứa Thích, ” Gã vẫn không tin, “Thằng đấy ngấm ngầm làm cả đống chuyện như thế, hành tao thảm thế này thì chắc chắn mày phải biết chút gì đó.”
Giang Vũ như đang rơi vào trầm tư. Người đàn ông nhìn cậu chằm chằm, thằng này không thông minh, xuống tay với nó sẽ dễ hơn. Đến khi Giang Vũ mở miệng, gã cho rằng cậu sẽ nói gì đấy nhưng kết quả cậu chỉ nói: “Không phải Hứa Thích làm.”
Người đàn ông hừ lạnh: “Không ngờ mày vẫn bao che cho nó.”
Giang Vũ lắc đầu: “Không phải Hứa Thích làm.”
Người đàn ông nắm lấy cánh tay của Giang Vũ, muốn tiếp tục chất vấn cậu nhưng có ai đó rảo bước trên con đường mòn trong vườn cây, nhanh chóng đi tới cản gã lại.
Khóe miệng người đàn ông giật giật: “Tao còn tưởng mày sẽ ru rú trong nhà cả đời đéo ra ngoài chứ.”
“Đừng lôi những người không liên quan vào, ” Hứa Thích quay người nói với Giang Vũ: “Ở đây không có việc của em, em đi trước đi.”
Giang Vũ vẫn muốn ở lại hóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng Hứa Thích thì thầm “Về nhà đợi tôi”, cậu liền ngoan ngoãn rời đi.
Người đàn ông nhìn Giang Vũ đi một bước quay đầu ba lần, đi về phía thang máy, rồi gã nhìn chòng chọc vào Hứa Thích.
“Mày cũng chẳng khác mấy so với hồi trước, ” Hứa Thích nói, “Vẫn bắt nạt kẻ yếu.”
Gã túm lấy cổ áo hắn và nói: “Rốt cuộc lòng mày đen tới mức nào vậy? Chuyện của hơn mười năm trước vẫn cắn chặt không nhả?”
Thậm chí thằng này còn dọn đến sống cùng một tòa chung cư với gã, lúc cảnh sát tới cửa thằng này đứng trên ban công nhìn xuống, mặt không biểu tình nhìn gã ngồi vào xe cảnh sát.
Hứa Thích nhếch môi, cầm cổ tay gã giật xuống khỏi cổ áo mình: “Tao cũng không biết nữa. Vật liệu xây dựng của mày có vấn đề, sao không tự kiểm điểm đi mà suốt ngày đổ lỗi cho người khác vậy?”
“Mày chờ đi, ” Người đàn ông chỉ vào mặt hắn, “Tao đéo tin thủ đoạn của mày hoàn toàn trong sạch. Tao không cạy được miệng mày thì cũng chẳng sao, vẫn còn đồ ngu…”
Tay trái Hứa Thích lập tức nắm chặt cổ tay gã, tay phải dồn sức đấm thẳng vào bụng gã. Âm thanh nắm đấm va chạm với bụng vang lên “Bốp”, gã ôm bụng ngồi xổm xuống.
Hứa Thích cũng ngồi xuống, hơi cụp mắt, nhìn chòng chọc vào khuôn mặt nhăn nhúm của gã: “Mày thử gọi em ấy là đồ ngu một tiếng nữa đi.”
“Mày…”
Hứa Thích lắc đầu, chậm rãi nói: “Mày đi sai hướng rồi. Mày thực sự nghĩ chuyện này có liên quan tới Giang Vũ hả? Mày tìm được máy nghe lén trong nhà hả?”
Hắn liếc vẻ mặt của người đàn ông: “Xem chừng không có.”
“Vậy sao mày lại biết?”
“Có phải mày nói chuyện với ma đâu, mày không nói chẳng lẽ người khác sẽ không nói?” Hứa Thích đứng dậy, nhấn nút thang máy, “Nhưng mày cũng nói đúng một chuyện, lòng tao thực sự đen vô cùng.”
Hắn bỏ lại người bạn cùng lớp cũ, nhanh chóng bước vào nhà. Giang Vũ đang đưa tay kiểm tra nguyên liệu trong bếp, trong mắt cậu lóe lên ánh sáng mới mẻ. Nghe được tiếng cửa mở, cậu liền quay lại lớn tiếng hỏi: “Là cơm sườn đúng không? Đúng không? Đúng không?”
Hứa Thích mỉm cười, đi vào bếp, xắn tay áo lên.
Lúc nồi cơm điện đang tỏa hơi nước, hai người ngồi ở bàn ăn. Giang Vũ nhìn làn sương trắng với vẻ mặt đầy chờ mong, giống như nốt nhạc đệm dưới tầng chưa từng xảy ra.
Hứa Thích nhìn cậu, hỏi: “Em không muốn hỏi tôi chuyện gì hả?”
Giang Vũ dời mắt, nhìn hắn: “Hỏi gì cơ?”
“Rốt cuộc gần đây tôi đang làm gì? Tại sao lại có người nói tôi hại hắn ta?”
“À,” Giang Vũ nói, “Tớ biết mà.”
Hứa Thích sợ hết hồn, đây là lần đầu tiên hắn phản ứng như thế này: “Em biết tôi đang làm gì hả?”
Quả thực hắn có nói đôi câu với Giang Vũ rằng bản thân đang truy cứu chuyện xưa nhưng hắn chưa bao giờ kể tình huống cụ thể cho cậu.
“Ừ,” Giang Vũ nói, “Cậu đang đập nát căn phòng đó.”
Trong ký ức xa xưa của cậu, mẹ thường xuyên vì cậu mà cãi nhau với bố, cuối cùng đều kết thúc bằng những tiếng la hét và tiếng khóc nỉ non. Mẹ thẳng thắn nói với cậu rằng mẹ cực kỳ hận bố, đến mức chỉ nghĩ tới thôi đã thấy đau đớn.
Giang Vũ hỏi mẹ, vậy làm sao để không đau đây?
Mẹ nghĩ ngợi rồi nói, có ba cách: Quên đi, tha thứ và đập nát. Mỗi một người đều có tính cách khác nhau, con đường họ chọn cũng khác nhau.
“Con có thiên phú quên đi, ” Mẹ nói, “Đôi khi mẹ không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.”
Giang Vũ nghĩ, người thông minh như Hứa Thích đã định trước là không thể nào quên.
Tất cả những gì hắn có thể làm là đập nát phòng thể chất thành từng mảnh vụn.
Giang Vũ đã đúng. Người làm những điều đó không phải là Hứa Thích, mà là Cù Duệ Hành mười bốn tuổi.
Nếu không đập nát nó, thiếu niên mười bốn tuổi kia sẽ vĩnh viễn bị giam cầm tại nơi đó, chờ nước tràn vào nhấn chìm cổ, tai và mắt hắn, cho đến khi hắn ngạt thở.
“Em không quan tâm ư?” Hứa Thích hỏi, “Em không sợ tôi, tránh tôi, cảm thấy tôi là một người xấu ư?”
Giang Vũ lắc đầu, “Tớ sẽ luôn bên cậu cho tới khi cậu bước ra khỏi căn phòng đó.”
Cũng giống như năm đó cậu mở ra cánh cửa kia, nắm lấy bàn tay chới với sắp chìm đấy, kéo hắn lên rồi ôm hắn thật chặt.
————————————