Dưa

Chương 6



Ướt át. Gió rét. Não nuột. Suốt hai tuần đầu về nhà, hôm nào trời cũng mưa. Đây đúng là cái tháng Hai ướt át nhất trong trí nhớ của tôi.

Cứ giữa đêm tôi lại tỉnh giấc theo tiếng mưa va lách cách ngoài cửa sổ và rơi lộp độp trên mái nhà.

Trời mưa làm mọi người rầu rĩ.

May thay, đằng nào thì tôi cũng đã sẵn muốn tự vẫn lắm rồi.

Mà thực ra, trời mưa gió thế này lại làm tôi thấy nhẹ nhõm được đôi chút. Dường như ông trời làm vậy là để quân bình cái cuộc sống đau khổ của tôi với hạnh phúc của kẻ khác, nếu bạn hiều ý tôi.

Anna và Helen thơ thẩn qua lại trong nhà, ngóng ra ngoài cửa sổ, tự hỏi chừng nào mưa mới chịu tạnh. Mẹ lẩm bẩm phải đóng một cái thuyền cứu sinh.

Bố vẫn ráng chơi gôn ngoài sân tập dù nước đã lên tới gối.

Tôi là kẻ duy nhất không buồn bận tâm chuyện trời mưa như đại hồng thủy.

Quá hợp tâm trạng.

Tôi chẳng bận tâm nếu không đi đâu được trong cái thời tiết như thế này.

Tôi chắc sẽ vô cùng hạnh phúc nếu chẳng phải đi đâu ra ngoài nữa.

Tôi chỉ nằm hàng giờ trên giường, nhìn chăm chăm vào hư không, còn Kate nằm trong chiếc cũi ở kế bên. Trời cứ trút nước ở bên ngoài, làm mờ hết các cửa kính và biến mảnh vườn con thành một cái đầm lầy.

Mỗi sáng, vào những cái ngày xám xịt, sũng nước ấy, mẹ lại chạy vào phòng tôi cột rèm cửa lại, hỏi:

– Hôm nay có định làm gì không?

Tôi biết bà cố làm tôi vui. Mà tôi cũng cố vui lên thật. Chẳng qua tại lúc nào tôi cũng thấy mệt quá.

Rồi bà bảo để bà chuẩn bị bữa sáng. Nhưng bà vừa đi khỏi là tôi lại lết tới cửa sổ kéo hết rèm lại.

Nhưng tôi không bỏ bê Kate. Không.

Mà cũng có thể là có.

Tôi sẽ hổ thẹn đến hết đời vì mẹ tôi đã tự mình đưa con bé đi khám định kỳ. Bà tự lái xe đi siêu thị mua hàng núi nào tã, nào sữa, nào kem, phán rôm, nào dụng cụ tiệt trùng, bất cứ thứ gì cần cho Kate.

Nhưng công bằng mà nói, tôi không hoàn toàn bỏ bê Kate. Tôi có chăm sóc bé bằng rất nhiều cách khác đấy thôi. Tôi cho bé bú, thay tã, tắm cho bé, lo lắng cho bé. Thỉnh thoảng tôi còn nghịch với bé nữa. Chỉ có những việc cần phải đi ra ngoài là tôi không làm được thôi.

Không phải vì tôi không yêu con. Tôi yêu con bé hơn bất cứ thứ gì trong cái vũ trụ này. Không có gì là tôi không làm cho bé (trừ việc phải ra khỏi nhà như đã nói). Nhưng dường như tôi không còn chút sức lực nào để lo cho bản thân mình nữa.

Chuyện quần áo chỉnh trang là việc tôi không làm nổi. Hiếm hoi lắm nếu phải ra khỏi giường, tôi sẽ trùm thêm cái áo len bố vẫn mặc khi chơi gôn ngoài cái áo ngủ của mẹ và xỏ thêm đôi vớ. Tôi thật tình có ý định ăn mặc đàng hoàng mà. Nhưng từ từ đã.

Chắc là đợi cho Kate bú xong đã.

Nhưng cho bé bú xong tôi lại mệt rã rời nên phải nằm nghỉ một chút, rồi đọc lướt lướt một bài báo nào đó trong tờ Hello. Chuyện tôi thậm chí chỉ muốn ở trong cái nhà nào có tờ Hello đủ cho thấy tôi tuyệt vọng, khốn khổ thế nào. Tôi gần như không thể tập trung đọc bất cứ thứ gì cho ra hồn. Chỉ có thể dòm mấy bức hình của các nhân vật Hoàng gia chẳng ai biết đến, chụp trong những ngôi nhà lộng lẫy xa hoa của họ mà tự hỏi liệu họ có đang hạnh phúc.

Và cái hạnh phúc đó nó như thế nào.

Rồi tôi lơ mơ nghĩ chẳng ai hạnh phúc được trong cái nhà toàn ghế barốc với tranh ảnh cổ xưa gớm ghiếc ấy. Hay là cưới cái ông hoàng tử gì gì đó vừa béo vừa hói, lại còn đeo răng giả và già hơn cái cô vợ là cựu vũ công của những điệu nhảy “huyền bí” kia ít nhất mười hai lần tuổi, ông ta đứng chỉ tới eo vợ.

Nằm nghỉ được một lúc thì tôi lại thấy cần đi vệ sinh. Mất gần nửa tiếng tôi mới lấy đủ sức lê mình đến đấy. Như thể người tôi làm bằng chì vậy.

Nhưng vừa tới được nhà vệ sinh, tôi lại chỉ lê trở về phòng, lên giường.

Tôi sẽ nằm nghỉ khoảng năm phút nữa thôi, tôi tự hứa. Rồi sẽ dậy mặc đồ tử tế vào.

Nhưng lúc đó lại đến giờ cho Kate bú.

Xong, thế nào tôi cũng lại phải nằm nghỉ một chút, năm phút thôi…

Không hiểu sao tôi không thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy.

Phải chi cứ để yên cho tôi ngủ vĩnh viễn, tôi sẽ ổn. Ấy là tôi nghĩ thế. Nhưng mọi người cứ làm phiền mãi.

Một buổi trưa (không hiểu sao tôi lại nói là “một buổi trưa”, nghe cứ như chuyện thường nhật ấy), tôi đang nằm thì một anh trai trông như từ thời kỳ đồ đá cầm búa lững thững bước vào phòng.

Phản xạ tự nhiên, ngay lập tức là tôi nghĩ mình bị ảo giác do tự tù đày bản thân đã quá lâu.

Mẹ chạy xộc vào, mặt không còn tí máu.

Hóa ra anh chàng đến gắn điện thoại nối giữa phòng tôi và phòng khách. Mẹ canh hắn như diều hâu canh mồi nhưng bà vừa chạy đi nghe điện thoại, hắn đã lỉnh ngay vào phòng tôi.

Bà ào đến lùa tôi ra khỏi giường như thể đang giữa đêm, bà là một đội cảnh sát mật đến bắt tôi đem đi tra tấn. Tôi vẫn còn dấu tay bà trên cánh tay đây này. Trời ạ, bà mà cầm theo roi điện thì chết người rồi.

Thì đấy, bà nghĩ tôi sẽ ghim vào đầu cái anh chàng gắn điện thoại những suy nghĩ đen tối nếu hắn phải đứng gần tôi mà làm trong khi tôi thì vẫn đang mặc đồ ngủ. Thế nên phải thật khẩn cấp đưa tôi đi.

Như thể tôi còn chưa đủ phiền toái với cái tên gắn điện thoại, Helen chẳng để tôi yên được chút nào. Hầu như sáng nào cũng thế, nó đứng ngay cửa phòng nhìn tôi nằm thõng thượt trên giường, hét:

– Có đồ ăn sáng rồi. Kẻ nào xuống ăn sau chót là một con heo nọc hôi rình!

Rồi nó chạy biến đi, rầm rập từ cầu thang xuống bếp, trong khi tôi thều thào cố nói cho nó biết tôi đã là một con heo nọc hôi rình rồi, nên khiêu khích kiểu ấy chẳng nhằm nhò gì với tôi nữa. Ừ thì tôi béo, dĩ nhiên rồi. Rất giống quả dưa hấu. Ít ra là lúc tôi vừa về. Giờ thì tôi không chắc vì đã không soi gương hay thử bất kỳ bộ đồ nào từ cái ngày tôi rời căn hộ của mình ở London.

Cũng chắc là tôi hôi rình rồi. Giờ mà phải gội đầu thì có khác gì phải leo lên đỉnh Everest.

Thỉnh thoảng tôi cũng tắm. Nhưng chỉ vì mẹ đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ.

Vừa năn nỉ vừa dọa nạt.

Bà chuẩn bị sẵn bồn tắm bốc khói, thơm tho và đầy bọt để người tôi được thơm mùi kiwi với đu đủ. Bà để sẵn khăn tắm mềm mại trên giàn. Bà sẵn sàng cho tôi mượn sữa dưỡng thể mùi oải hương (dạ thôi, cám ơn mẹ). Bà dọa báo với chính quyền tôi là một người mẹ vô trách nhiệm, và Kate sẽ phải vào nhà nuôi trẻ em.

Vậy nên tôi tắm hầu như là mỗi ngày.

Trong hậm hực.

Nhưng chắc tôi không phải là một con lợn đâu. Thật tình mà nói tôi còn không nhớ nổi lần cuối cùng mình ăn là khi nào. Tôi chẳng hề đói. Cái ý nghĩ phải ăn làm tôi sợ khiếp vía. Tôi biết mình sẽ không ăn nổi. Tôi thấy cả người như tê cứng hết, như thể cổ họng bị tắc và không thể nuốt được gì.

Không tin nổi chuyện này. Vì tôi thèm ăn như lợn. Hồi mang bầu, cái sự thèm ăn của tôi còn hơn cả lợn nữa, giống một cái máy nghiền hơn. Suốt thời niên thiếu tôi cầu nguyện được mắc chứng biếng ăn. Tôi nhất định không cho những con nhỏ gầy tong vì biếng ăn là nghèo ốm, bất hạnh. Tôi thấy bọn chúng quá may mắn có được hai xương hông lòi hết cả ra, đùi độc toàn nạc và trông ốm o lỏng khỏng.

Tôi chưa từng biết ăn mất ngon là gì, bất kể hoàn cảnh nào: nơm nớp thi cử, phỏng vấn xin việc, hồi hộp trước đám cưới hay cả khi bị ngộ độc thực phẩm. Chẳng thứ gì làm mảy may xê xích cái bụng ăn như lợn của tôi. Nếu gặp ai gầy nhẳng mà kêu: “Ôi tôi đúng là lẩn thẩn, quên cả ăn!”, tôi sẽ nhìn chòng chọc vào họ, cố giấu nỗi cay đắng và cái thắc mắc khốn khổ của mình, cảm thấy mình sao mà chẳng xinh đẹp, sao mà nặng nề và ngốc nghếch. “Mấy con quỷ cái may mắn,” tôi thầm nghĩ. “Làm thế nào có kẻ quên cả ăn được kia chứ?” Tôi lúc nào cũng mê ăn – sao mà nhục nhã và quê kệch.

Bởi vì khi mà trái đất ngừng quay và chúng ta thoát khỏi cái thân xác tội lỗi để lên thiên đàng, và thời gian không còn tồn tại, ta chỉ còn là những linh hồn bất diệt mãi mãi thờ phụng Chúa, thì tôi vẫn phải xơi một thanh KitKat, đúng mười một giờ sáng mỗi ngày. Nhưng tôi cũng tự an ủi mình là những đứa con gái gầy nhẳng kia chỉ nói dối như vâm. Chúng chính hiệu là những kẻ cuồng ăn vô độ, hoặc phải tiêm ma túy, hoặc cứ đến cuối tuần là lại đi hút mỡ thôi.

Và giờ đây, lần đầu tiên trong đời, tôi không thấy đói, nếu không nói là chỉ nghĩ đến phải ăn thôi tôi đã phát hoảng.

Tôi mặc kệ. Tôi không thấy sướng run lên hay bất cứ cảm giác gì. Phải chi hồi mười bảy tôi cũng cảm thấy thế này, tôi sẽ nghĩ mình may mắn được là một trong số ít ỏi những đứa con gái được chấm.

Giờ thì tôi quá đuối sức và đau khổ, không buồn quan tâm đến nó nữa.

Ngày cứ lê lết trôi đi. Cũng có lúc tôi ra khỏi giường, bế Kate xuống nhà xem phim truyền hình nhiều tập của Úc với mẹ. Tôi uống với mẹ một tách trà rồi lại trở lên phòng.

Helen vẫn không thôi quấy nhiễu. Chỉ ba ngày sau khi gắn điện thoại, nó nhón chân đi vào phòng tôi như một con chuột. “Bật chưa?”, miệng nó mấp mấy, tay chỉ cái điện thoại.

– Cái gì? – tôi bực dọc, bỏ tờ Hello xuống. – Chưa, dĩ nhiên là chưa. Để làm cái khỉ gì? Kate đang ở đây, chị cũng đang ở đây.

– Thôi được rồi, được rồi, – nó cười gập cả bụng. Nó ngồi trên giường, người rung lên vì cười, nước mắt giàn giụa. Tôi ngồi nhìn nó không buồn giấu vẻ kinh tởm.

– Em xin lỗi, – nó quẹt nước mắt rồi cố định thần lại. – A hèm, ờ, xin lỗi, xin lỗi.

– Chuyện gì đây? – tôi hỏi.

Nó ngồi thẳng lưng lại.

– Để em cho chị xem, – nó hứa. – Nhưng chị phải im lặng đấy.

Nó bước lại chỗ cái điện thoại, ấn nút bật rồi bắt đầu kê miệng sát ống nói:

– Anna ơơơơơiiiiiiii, Aaaaaaannaaaaa…

Tôi ngó nó ngạc nhiên tột độ:

– Mày làm cái quái gì thế?

– Im! – nó vừa xuỵt, vừa ấn nút tắt. – Em đang cho con Anna thử tí cõi âm, hiểu không?

– Là sao? – tôi ngớ ngẩn hỏi.

– Cái nàng Anna trên mây đó đang trong phòng khách. Nó không biết cái vụ điện thoại này nên sẽ tưởng đang nghe thấy những giọng nói từ một nơi xa xăm nào đó. – Helen vội vã giải thích. – Thôi chị giữ im lặng giùm em với!

Nó lại tiếp tục giả giọng ma quái, bảo Anna nó chính là người dẫn dắt linh hồn của con bé, rằng con bé phải thật tử tế đàng hoàng với nó, và đủ thứ chuyện tầm phào khác. Nó quỳ trên sàn, miệng gắn vào điện thoại thì thà thì thầm suốt nửa tiếng đồng hồ.

Thêm mấy ngày sau đó nữa, cứ mỗi khi ai đó trong nhà ngồi một mình ở phòng khách là nó lại phi vào phòng tôi, ngồi chết gí trong ấy, bảo họ nó là phần hồn hoặc là thiên thần hộ mạng của họ, bất cứ thứ gì, và yêu cầu họ phải thật tử tế với Helen chị mình/ con gái/ bạn (tùy đối tượng).

Mãi một thời gian sau cả nhà mới phát hiện ra cái giọng xa xăm đó chính là Helen, và không thèm đếm xỉa đến cái giọng đó nữa.

Nghĩa là tôi chẳng có được một phút yên thân.

Anna thất vọng suýt chết.

Mưa vẫn ồ ạt. Con kênh bị vỡ bờ đê, giao thông tắc nghẽn, xe cộ bị bỏ lại nằm trong biển nước. Tôi nghe mọi người nói thế chứ chưa rời khỏi nhà một bước. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến James. Tôi mơ thấy anh. Thấy chúng tôi vẫn hạnh phúc. Và khi thức dậy, trong vài phút, tôi đã hoàn toàn quên mình đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra. Tôi sung sướng trong cái cảm giác ám áp, hạnh phúc ấy cho đến khi sực nhớ ra thực tại. Cảm giác như bị ai thoi một cú vào bụng vậy.

Tôi không nghe tin tức gì về anh hết. Không một mảy may nào. Tôi vẫn nghĩ một, rồi hai tuần anh sẽ liên lạc, xem tôi thế nào hay ít ra là Kate như thế nào. Không thể tin được là anh không đoái hoài đến Kate, đừng nói là tôi.

Buồn nhất là anh thậm chí còn không biết tên con là Kate.

Về Dublin được năm ngày tôi đã gọi ngay cho Judy. Tôi hỏi nó James có biết tôi đang ở đâu không rồi nín thở chờ câu trả lời. Cứ hy vọng nó sẽ bảo không, để tôi hiều vì sao anh không liên lạc. Thế nhưng thật buồn, nói bảo anh biết. Rồi dù tan nát hết cả ruột gan, tôi vẫn hỏi nó James có còn ở với Denise không. Một lần nữa, nó bảo có.

Tôi thấy mình không khóc trong lòng, mà đang chảy máu ở trong ấy. Chảy máu đến chết.

Tôi cám ơn Judy, lại xin lỗi đã làm nó khó xử rồi cúp máy. Hai tay run, trán mướt mồ hôi, trái tim tôi như không còn đập nữa.

Đã có những lúc tôi có linh cảm thế nào rồi James cũng sẽ quay về, dù sớm dù muộn. Rằng anh yêu tôi nhiều đến không thể thôi yêu chỉ trong một sớm một chiều. Rằng anh sẽ thình lình xuất hiện ở cửa, hối hận đến quẫn trí, tự hỏi liệu có quá trễ không để đón vợ con về – tất cả chỉ là vấn đề thời gian. Vậy có lẽ tôi nên ra khỏi giường mà đi gội đầu, trang điểm đôi chút và ăn mặc cho đàng hoàng tử tế, để chờ đón anh đến. Nhưng rồi tôi nhớ ra cái cuộc sống chết tiệt này vốn mâu thuẫn. Tôi càng xấu xí kinh tởm thì khả năng James đột nhiên đến đón hai mẹ con về sẽ càng cao.

Nên tôi cứ ở nguyên trên giường với cái áo len chơi gôn và đôi vớ. Thậm chí nếu cây son có tự nhiên nhảy lên án vào môi, chắc tôi cũng chẳng biết nó là cái gì.

Tôi thường xuyên muốn gọi điện cho anh. Nhưng điều này lại chỉ xảy ra vào giữa đêm, lúc mà tôi cứ thấy hoảng sợ vì nỗi mất mất quá to lớn. Nhưng tôi không biết phải liên lạc với anh bằng cách nào. Tôi đã không thể hạ thấp mình đến mức hỏi Judy số điện thoại chỗ anh đang ở với cái người đàn bà tên Denise kia. Tôi có thể gọi đến văn phòng của anh vào ban ngày, nhưng nỗi khao khát được nói chuyện với anh lại chẳng bao giờ đến vào ban ngày. Thật ra tôi cũng mừng. Gọi anh thì được gì kia chứ? Liệu tôi sẽ nói được gì với anh?

– Anh vẫn không còn yêu em nữa sao? Anh vẫn còn yêu Denise?

Câu trả lời của anh chắc là thế này:

– Câu thứ nhất là không, câu thứ hai là có. Cám ơn cô đã đặt câu hỏi. Tạm biệt.

Thời gian trôi đi. Chầm chậm, thật chậm. Tâm trạng của tôi cũng bắt đầu biến đổi. Khung cảnh của sa mạc thay đổi rất từ từ khi những cơn gió nhẹ thổi những hạt cát đi, có khi chỉ vài xăng ti, có khi hàng dặm. Cho đến cuối ngày khi mặt trời bắt đầu lặn thì bộ mặt của nó đã khác hoàn toàn so với cái lúc mặt trời mọc lên từ phía xa. Cũng như vậy, trong tôi có những thay đổi rất từ từ, nhỏ xíu.

Nhưng những thay đổi ấy nhỏ đến nỗi tôi không nhận ra là chúng đang diễn ra.

Không phải là cái nỗi tuyệt vọng nặng như chì kia đã biến mất. Mà có một thứ gì khác đã đến. Kính thưa quý vị, xin hãy cho một tràng pháo tay chào mừng ngài Nhục Nhã.

Phải, tôi bắt đầu cảm thấy nhục nhã.

Giờ mới thấy thế à? Tôi nghe bạn đang nói rồi đấy. Xin lỗi nhé, nhưng tôi còn một mớ Mất Mất và Bị Bỏ Rơi đang nằm dồn đống trên khay chưa giải quyết đây.

Đầu tiên chỉ là một chút tự ái nhói lên. Cái chút xíu kỳ quái đấy nó đến vào cái hôm tôi tự hỏi Judy biết chuyện James và Denise đã bao lâu rồi. Rồi nó phình ra, phình ra như một quả bóng cho tới khi tôi chỉ còn cảm thấy nỗi nhục nhã. Tôi nhức nhối vì nó. Tôi đau buốt vì nó. Cả linh hồn tôi cũng thấy nhục nhã.

Những ai đã biết chuyện James tằng tịu? Tôi tự hỏi. Phải chăng tất cả bạn bè đều biết và bàn tán với nhau nhưng lại sợ, không dám cho tôi hay?

Phải chăng họ đã nói những câu như thế này: “Ôi, không nói cho cô ấy nghe bây giờ được đâu. Cô ấy đang có bầu.”

Phải chăng họ đã nhìn tôi tội nghiệp?

Phải chăng họ đã cám ơn trời vì ít ra họ còn có thể tin tưởng chồng, hoặc bạn trai mình?

Phải chăng họ đã bảo nhau: “Thứ duy nhất Dave/Frank/William sẽ không bao giờ làm là trò mèo mả gà đồng. Có thể anh ấy không làm việc nhà/ không đưa cho tôi đủ tiền/ chưa từng chịu ngồi xuống bàn công chuyện thật, nhưng ít ra anh ấy không phải kẻ không chung thủy.”

Phải chăng họ đã nhìn tôi mà thở thật dài nhẹ nhõm, thậm chí nếu có thấy tội lỗi cũng nói: “Mừng quá, là cô ấy chứ không phải mình.”

Tôi vô cùng giận dữ. Tôi muốn hét lên với cả thế giới này: “Chị sai rồi! Tôi cũng đã tưởng mình tin được chồng! Tôi đã tưởng anh ta lười đến mức không buồn đi ngoại tình. Vậy mà anh ta có đấy. Và Dave/Frank/William cũng thế thôi. Có thể anh ta cũng đang mèo mỡ đấy. Hay đã có và đã xong rồi. Biết đâu lúc đi Pháp xem bóng bầu dục chồng chị đã ngủ với ai đấy. Chị biết đâu! Chuyện gì chẳng xảy ra được. Đừng hỏi chuông nguyện hồn ai. Bởi vì tôi sẽ nói chị hay ngay bây giờ đây, là chuông nguyện hồn chị đấy.”

Nghĩ đến Denise tôi co rúm cả người. Nhớ lại lúc tôi và cô ta tán chuyện thời tiết rất vui vẻ, tôi còn khen cô ta trông xinh đẹp, rồi tâm sự với cô ta nghe chuyện bầu bì của tôi như thế nào, rồi nghĩ cô ta thật là dịu dàng, đáng mến, trong khi cùng lúc đó cô ta ngủ với chồng tôi và khiến anh phải lòng cô ta, tôi chỉ muốn quay ngược lại thời gian và nắm lấy cổ mình lôi đi, ngăn cản mình nói chuyện với cô ta và quở mắng mình như mẹ mắng đứa con hư: “Không được nói chuyện với con mụ kinh tởm ấy!”

Rồi tôi còn muốn đi tìm cô ta mà đánh cho thừa sống thiếu chết.

Tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã, xấu hổ khi nghĩ tất cả đều biết chuyện James và Denise trong khi tôi lại vô tư vui vẻ, không biết gì.

Tôi không muốn người ta xem tôi như một nạn nhân. Nhưng tôi thấy mình thật đáng tội nghiệp. Ngu ngốc.

Vô cùng, vô cùng nhục nhã.

Tôi bắt đầu thấy giận điên lên với James.

Sự nhục nhã đến rất từ từ. Nó nhích từng bước một, cho đến một hôm tôi quay lại thì bỗng thấy nó ở ngay đó, nhe răng cười: “Chào,” nó thân thiện, như thể chúng tôi là bạn cũ. “Còn nhớ tớ không? Tớ chắc Ghen Tuông bạn tớ cũng không cần phải giới thiệu đâu.”

Tôi không tin nổi là phải ba tuần sau tôi mới bắt đầu thấy ghen. Tôi vẫn nghĩ, nếu một người tôi yêu ngủ với ai đó thì tôi sẽ ngay lập tức nổi cơn ghen, và ghen lồng lộn lên. Nhưng trong trường hợp cụ thề này thì Ghen Tuông lại là đứa rớt lại sau chót, tập tễnh trở về nhà sau Mất Mất, Cô Độc, Tuyệt Vọng và Nhục Nhã.

Tôi không nghĩ nhiều đến chuyện James ở bên Denise. Tôi nghĩ nhiều đến việc anh không ở bên tôi hơn. Nỗi mất mất của tôi, hơn là chiến tích của cô ta. Đùng một cái nó khác đi.

Một chiều, mẹ mở video xem lúc tôi đang ngồi với bà. Một bộ phim gì đó nghe như dạng tình cảm lãng mạn, nhưng hóa ra chỉ là cái cớ cho mấy cảnh mất mẻ. Bà mê mải xem, tặc tặc lưỡi liên tục rất phấn khởi. Tôi cố vừa tập trung xem vừa cho Kate bú sữa, nhưng vẫn không theo nối mạch phim.

– Hắn đang ngủ với ai thế mẹ? Phải cái cô trong thang máy không?

– Không, khùng quá. Với con gái của cái cô trong thang máy.

– Con tưởng hắn bị phát hiện đang trên giường với cái cô trong thang máy? – tôi ngơ ngác.

– Thì đúng rồi, – bà nhẫn nại giải thích. – Nhưng nó phản bội cô ấy rồi, bây giờ chuyển sang con cô ấy.

– Tội nghiệp cái cô trong thang máy, – tôi ủ rũ.

Bà liếc tôi một cái sắc lẹm. Ôi trời ạ, không, tôi thấy rõ là bà đang hoảng sợ nghĩ gì. Tôi chuẩn bị khóc? Tôi chắc bà đang ân hận đã không mở cái phim nào đó kiểu vô thưởng vô phạt như The Amityville Horror hay The Texas Chainsaw Massacre[4]. Tôi nhìn hai con người trên màn hình, đang làm tình, đang sung sướng thụ hưởng nhau trên nỗi đau của người phụ nữ trong thang máy. Tự nhiên tôi nghĩ đến James và Denise đang trên giường với nhau.

[4] Các phim kinh dị.

Họ ngủ với nhau đấy, cô biết không. Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

Họ đi ngủ chung. Họ làm tình. Họ điên dại thèm muốn nhau. Cô ta mân mê anh. Cô ta ngủ với cái thân thể tuyệt đẹp của anh, với làn da đầy ham muốn của anh, với mái tóc đen mềm mại của anh. Cô ta được thức dậy ngắm anh đang ngủ, đôi lông mi đen dài cong vút đổ cái bóng con con trên khuôn mặt anh.

Ở bên nhau họ sẽ như thế nào, tôi tự hỏi. Anh sẽ đối với cô ta như thế nào? Anh sẽ làm những gì?

Liệu anh có miết cái hàm lởm chởm râu trên mặt cô ta mỗi buổi sáng, như vẫn làm với tôi rồi cười thật to khi tôi la hét giận dữ, khoe hàm răng trắng đều như bắp của anh?

Liệu cô ta có gối đầu trên bộ ngực vạm vỡ của anh mà ngủ? tay thả ngang bụng anh, tận hưởng vòng tay đầy nam tính của anh quanh cổ và mùi hương của vùng Tuscany dìu dịu từ làn da hơi ngăm của anh, như tôi vẫn làm?

Liệu anh có đánh thức cô ta dậy, đôi tay mân mê dọc hai đùi, như anh vẫn làm với tôi, khiến cô ta lập tức phát rồ dại, như anh vẫn làm với tôi?

Liệu anh có nhấn cô ta thật sâu trong mớ chăn nệm, hai tay giữ chặt cánh tay cô ta trên đầu, hai chân kềm giữ cứng cẳng chân cô ta mà cười nhăn nhở, rồi chầm chậm ấn vào cô, đang nằm im khuất phục, khiến cô phải khao khát đến phát điên lên, như anh vẫn làm với tôi?

Liệu anh có hôn cô ta với một viên đá lạnh trong miệng, khiến cho hai môi cô ta phải tê cứng trong khi cả cơ thể hừng hực nóng lên vì ham muốn, như anh vẫn làm với tôi?

Liệu anh có cắn khẽ vào sau gáy, vào vai cô ta, khiến cho những sợi nơron thèm muốn rung lên bần bật khắp cả người cô ta, như anh vẫn làm với tôi?

Khi thức dậy mỗi sáng liệu có phải điều đầu tiên trong đầu cô ta là: “Chúa ơi, anh ấy đẹp quá, và anh ấy đang trên giường cùng với mình.” Bởi vì đó chính là điều đầu tiên tôi nghĩ đến mỗi sáng.

Tôi ghen đến điên dại lên.

Hay là họ sẽ làm khác chăng, tôi tự hỏi. Cô ta ở trên giường có khác tôi không? Có hay ho hơn không? Thân thể cô ta như thế nào? Mông nhỏ gọn hơn, ngực to hơn, bụng phẳng, chân dài hơn? Cô ta có phiêu lưu sáng tạo, có làm anh phải thèm muốn đến điên lên?

Tôi tự hỏi mình mãi dù tôi đã biết cô ta và có thể trả lời hầu hết các câu hỏi của chính mình. (Mông nhỏ hơn ư? Không hề. Ngực to hơn? Đúng. Bụng phẳng? Coi bộ không. Chân dài hơn ư? Khó nói lắm. Tôi và cô ta phải là bên tám lạng người nửa cân).

Cô ta chưa từng tỏ ra ỏn ẻn lẳng lơ. Cô ta lúc nào cũng rất dễ mến và… ờ… bình thường, chắc là vậy. Nhưng giờ trong đầu tôi cô ta là nàng Helen của thành Troy, là Sharon Stone, là Madonna.

Tôi ghen đến tan nát hết ruột gan.

Như thể có một trái bóng đầy gai nhọn trên ngực tôi, phóng những tia màu xanh độc hại khắp người tôi, bao phủ tôi khiến tôi gần như không thở nổi.

Trong đầu tôi toàn những cảnh tôi tự tưởng tượng ra họ trên giường với nhau như thế nào.

Cái ý nghĩ anh thèm muốn cô ta khiến tôi không chịu nổi. Nó khiến tôi giận dữ đến điên lên nhưng bất lực. Giận dữ tột độ. Tôi chỉ muốn giết chết cả hai. Tôi muốn được khóc như điên như dại. Tôi thấy mình ghen đến kinh tởm, méo mó. Tôi có thể cảm thấy được khuôn mặt mình méo xệch và xanh lét vì cái sự ghen tuông đó.

Một thứ cảm xúc xấu xí. Và hoàn toàn vô ích. Và chẳng đi tới đâu.

Nếu mất đi ai đó hay một vật gì, bạn sẽ cảm thấy hụt hẫng, rồi từ từ bạn sẽ tự mình trám cái lỗ trống ấy của cuộc đời, và sự mất mất hụt hẫng dần nhỏ đi, nhỏ đi, và cuối cùng nó hoàn toàn biến mất. Như vậy đau khổ cũng có cái lý của nó. Có nguyên do và mở ra lối đi nữa.

Còn tôi ghen mà chẳng ích lợi gì. Tôi thậm chí chắc cũng chẳng lấy đấy làm phiền lòng nhưng đúng là tôi đã tự mình làm cho mình nổi cơn ghen. Tất cả là tự tôi tưởng tượng ra cả, tự mình làm mình đau đớn. Cái đau này cũng giống như khi tôi lấy lưỡi lam rạch toác cánh tay mình, hay ở bụng, hay ở chân. Ghen là hành xác. Đau đớn, và vô nghĩa lý.

Và tôi đang chịu đựng cái sự đau đớn ấy, không phải vì có chuyện gì đó đã xảy ra với tôi, mà vì có chuyện gì đó đã không xảy ra với tôi. Tại sao cái chuyện gì đó giữa hai kẻ kia mà tôi không hề tham dự vào dù chỉ một tẹo nào lại làm tôi đau đớn thế này?

Làm thế quái nào mà tôi biết được tại sao.

Tôi chỉ biết là tôi đau đớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.