Dưa

Chương 17



Laura đến chơi chiều Chủ nhật. Chúng tôi ngồi nhàn nhã uống trà, ăn bánh Jaffa (của bác Michael) và chơi đùa với Kate. Chủ yếu là chơi với Kate, cho bé ăn, xoa xoa lưng cho bé và thay tã cho bé.

Laura mặc một cái áo thun dơ dáy, nhem nhuốc màu vẽ mà tôi đoán là của chàng người yêu tre trẻ của nó.

Trông nó trẻ trung, mãn nguyện và hạnh phúc.

Mà cũng có thể nó đang mãn nguyện và hạnh phúc thật.

Tối qua nó đã làm chuyện ấy đến bốn lần. Nó cố kể lại để giúp tôi tiêu khiển, có điều câu chuyện cứ liên tục bị bố và mẹ cản trở.

– Cậu nói chuyện với James chưa? – nó hỏi, đành đầu hàng thôi không nói chuyện bậy bạ suốt buổi chiều nữa, sau khi bố đã ra khỏi phòng lần thứ hai mươi.

Ông mới vừa bước vào, gật đầu chào Laura rồi bắt đầu nhặt mấy cái gối trên ghế sofa lên, rồi đẩy ghế qua lại, lầm rầm gì đó nghe như là chưa đọc được tờ Independent, là nếu Helen đã cầm đi mất thì ông sẽ giết nó.

Rồi thì ông là người trả hết tiền báo, thế thì tại sao ông lại không có báo đọc.

Rồi khoảng ba phút sau ông lại trở vào, xem lò sưởi có còn lửa không rồi bàn luận rôm rả, chủ yếu là với chính mình, về ích lợi vượt trội của than antraxit.

(“Ấm dữ lắm, ngay cả nếu nó có mắc tiền hơn nhiều.”) Laura và tôi chỉ ngồi yên, thu mình trong ghế sofa, Kate trong lòng Laura. Cả bọn trông rất chán chường, chỉ đợi ông nói cho xong rồi đi ra.

Ông vừa ra chưa được bao lâu thì mẹ vào, ra vẻ muốn mời trà nhưng thật ra là để xem tôi đã tiêu thụ mất chỗ bánh Jaffa chưa.

Bà hỏi thăm bố Laura.

– Geoff Prendergast là một quý ông rất dễ thương. Bác chẳng biết hai ông bà làm thế nào mà tòi ra cháu nữa.

Rồi đi, cầm theo bánh Jaffa.

– Cậu nói chuyện với James chưa? – Laura hỏi lại, sau khi cánh cửa phòng đã đóng lại thêm lần nữa.

– Đi vắng, – tôi đáp cụt lủn. – Nhưng mai tớ sẽ gọi lại.

Tôi không muốn nói chuyện James.

Ý tôi là không phải lúc này.

Nó khiến tôi phát bịnh.

Tôi đã phải suy nghĩ đến rối tinh rối mù lên, rồi cố hiểu cho được mọi chuyện để rồi lo lắng không biết phải làm gì.

Ở New York người ta vẫn bảo: “Quên nó đi, còn nếu quên không được thì quên chuyện cứ lải nhải về nó đi.”

Một lời khuyên chí lý.

Ngồi chơi được phải một tiếng Laura mới chuyển sang đề tài Adam.

Tôi ngạc nhiên sao nó phải mất đến chừng ấy thời gian.

– Vậy còn chuyện của cậu với chàng Lochinvar[11] trẻ tuổi là sao đây? – nó hỏi, giọng giả nai quá mức cần thiết, tay xoa xoa lưng Kate.

[11] Nhân vật anh hùng lãng mạn trong Trường ca Marmion của nhà văn, nhà thơ nổi tiếng người Scotland – nam tước Walter Scott.

– Ai? – tôi hỏi. Sao mà tôi đần độn đến thế.

– Thì chàng Adam quyến rũ ấy, – nó hơi khó chịu.

– Cậu ta sao?

– Thì thứ nhất là cậu ta phát cuồng lên vì cậu, thứ nữa là cậu ta quá đẹp trai, hấp dẫn. Nếu cậu ta trẻ hơn năm, sáu tuổi chắc tớ cũng phải thấy thích rồi.

– Laura, cậu ta đâu có phát cuồng lên vì tớ, – tôi phản đối.

Dĩ nhiên tôi phản đối chỉ để Laura khăng khăng khẳng định là Adam quả thực phát cuồng vì tôi, để tôi được tận hưởng cái cảm giác sung sướng nóng ran ấy trong bụng lần nữa.

– Cậu ta cuồng vì cậu. Mà hơn nữa, cậu có biết điều đó.

– Thì đã sao? Ngay cả nếu cậu ta có si tớ – mà tớ thì vẫn chẳng có gì để chứng minh cả – thì tớ phải làm gì kia chứ?

– Lên giường.

Nó chẳng có chút xấu hổ nào. Cái con nhỏ này.

– Laura! Vì Chúa! Tớ có gia đình rồi, – tôi hét vào mặt nó.

– À thế à? – nó vênh mặt. – Thế chồng cậu đâu?

Tôi im lặng.

– Claire! – nó dịu giọng, sau khi cả hai đã ngồi yên lặng mất năm phút. – Tớ chỉ muốn nói cậu ta là người dễ thương và có vẻ thích cậu. Mà cậu thì đang trải qua một giai đoạn khó khăn. Mà thậm chí nếu cuối cùng mọi chuyện với James có ổn thỏa trở lại thì có lẽ cậu cũng nên cho phép mình vui vẻ một chút trong lúc này.

– Cái gì đây? Tất cả mọi người đều khuyến khích tớ tiến đến với Adam. Kể cả mẹ tớ.

– Mẹ cậu bảo cậu lên giường với Adam á? – Laura kinh ngạc rít.

– Ừ thì chắc không chính xác từng câu chữ thế. Nhưng ý bà là vậy.

– Vậy thì cậu còn ngại gì nữa? – Laura khoái trá. – Cậu có mẹ “bảo kê” rồi. Điềm tốt thế còn gì!

Tôi ngẫm nghĩ.

– Ừ, – tôi thở dài. – Tớ nghĩ chắc mình nên làm vậy.

– Hả? – Laura hét. – Cậu nói thật?

– Vì Chúa! – tôi lớn tiếng. – Chứ chẳng phải cậu đang khuyến khích tớ làm thế là gì?

Tôi biết sẽ thế này mà. Tôi biết mà.

Thiên hạ bao giờ cũng động viên nhau làm những chuyện họ biết người kia sẽ không làm. Rồi sốc hết cả lên lúc người ấy làm đúng như thế.

Tôi cũng y như thế.

Nhiều năm trời tôi cứ bảo bố phải mặc quần jean.

– Thật đấy bố, bố mặc quần jean là trông ngon lắm.

Và bố luôn đáp: – Ôi thôi đi, tôi già lắm rồi.

– Không, bố đâu đã già.

Rồi cái ngày bố làm thật – Ông vừa bẽn lẽn vừa khoái chí ra chào cả nhà trong bộ vó mới là cái quần jean hiệu Wranglers màu xanh lính thủy cứng ngắc, gấu xắn phải đến hơn hai tấc – tôi đã sốc đến suýt chết.

– Tớ biết, – Laura nói, có vẻ hơi khổ sở. – Nhưng như vậy có vẻ không phải cậu tí nào. Ý tớ là, cậu luôn rất chung thủy.

– Laura, tớ đâu có phản bội James nếu lên giường với Adam, đúng không? – tôi dịu dàng hỏi.

Tôi thấy được là nó sốc đến thế nào.

Mặc dù ham vui như con gái, tôi thường vẫn luôn có tiếng là cô Claire Kiên Định. Mặc dù trên thực tế, cái vỏ bọc ham vui của tôi mỏng như giấy pơluya, gần như là trong suốt.

Tôi đã chơi cái trò “Đứng dậy, đi về” quá nhiều lần nhưng lòng dạ tôi chưa từng thật muốn thế.

Tôi vẫn muốn trở thành một người tẻ nhạt và ổn định cuộc sống với một người đàn ông, nhưng vì đây được xem như một điều phỉ báng nhất bạn có thể phán về người ta (“Cuối cùng thì cô ta cũng chỉ muốn ổn định với một thằng đàn ông!”) nên tôi đã làm hết sức để che giấu điều ấy.

Hiếm ai biết cái bí mật nhục nhã này của tôi.

– Claire, cậu có thích cái anh chàng Adam này không? – Laura hỏi, rất quan tâm, lo lắng.

Tôi thấy buồn cười là Adam từ “chàng Adam quyến rũ” đã trở thành “cái anh chàng Adam này” chỉ trong nháy mắt.

– Dĩ nhiên là tớ thích cậu ta, – tôi đáp, cười to trước vẻ mặt kinh hãi của nó. – Cậu ta rất “ngon”. Hay là cậu không để ý thấy?

– Đẹp trai, tớ phải thừa nhận, – nó nói rất cẩn trọng. – Nhưng cậu đã biết gì về cậu ta?

– Tớ biết là cậu ta dễ thương và cậu ta làm tớ thấy mình thông minh, xinh đẹp, cuốn hút.

– Claire, đừng quên cậu vẫn đang dễ bị tổn thương đấy. Cậu đang trong giai đoạn hồi phục tinh thần thôi.

– Cậu không đùa đấy chứ? – tôi hỏi, trong bụng thấy mình nghe có vẻ rất thông minh.

– Thôi, – tôi không kiềm chế cái thắc mắc của mình thêm được nữa. – Cậu đang làm cái gì vậy, khuyến khích tớ vui vẻ với cậu ta rồi lúc tớ nói sẽ làm thế, cậu lại xét nét tớ?

– Tớ xin lỗi, Claire, – nó xấu hổ. – Thật đấy. Tớ chỉ nghĩ nói thế để cậu được hỉ hả lên trong lòng thôi. Tớ không hề có ý nghĩ cậu sẽ thực sự làm gì đâu. Cậu là người chỉ biết đến có một người đàn ông duy nhất nên tớ hơi sốc thôi.

– Laura, giờ phút này tớ chả có người đàn ông nào cả, – tôi nhắc nó.

– Tớ biết, nhưng cậu yêu James đến độ… tớ không biết nữa… tớ chỉ không nghĩ là cậu thậm chí sẽ nghĩ đến một ai khác.

– Mọi thứ thay đổi, con người ta thay đổi. Giờ tớ không còn biết mình nghĩ gì về James nữa. Tớ chỉ biết có một điều duy nhất là ở bên Adam tớ rất hạnh phúc.

Đột nhiên Laura bình tâm trở lại.

– Ừm, nếu vậy thì, cậu chẳng “lượm” được ai hơn thế để vui vẻ đâu. Cậu ta quá đẹp, quá dễ thương. Thông minh nữa, – nó nghĩ một chút rồi thêm vào.

Nghe được điều này từ miệng Laura quả là mừng. Nó vẫn là đứa quan tâm đến cái bộ phận nằm giữa hai cẳng chân đàn ông hơn là cái phần nằm giữa hai tai họ.

– Và cậu nên đi tập tành lại là vừa, – nó cười đểu. – Chẳng phải họ chỉ cậu mấy cái bài tập ấy để lấy lại thời huy hoàng à? Bài tập cho chỗ dưới xương chậu hay gì gì ấy. Cậu đâu có muốn lên giường với Adam mà giống như ăn mày chứ hả?

– Cám ơn, Laura, – tôi nói giọng lạnh nhạt.

– Cậu làm tớ thấy mình giống đi săn trai quá.

Laura về rồi, tôi không tập trung nổi đầu óc để làm chuyện gì.

Không có ai ở nhà cả.

Anna đã lại diễn màn tự nhiên biến mất. Helen rõ ràng đang ở bên nhà Linda.

Mặc dù tôi mừng vì điều ấy.

Tôi thấy tội lỗi chuyện với Adam đến nỗi không thể nhìn thẳng vào mắt nó.

Tôi khá chắc Adam không phải bạn trai nó.

Nhưng có lẽ cũng nên tìm hiểu cho chắc hẳn.

Nhưng tôi có cảm giác mình sẽ không đối diện được với sự thật nếu cậu đúng là bạn trai của nó. Vì chuyện đó nói lên điều gì về cậu ta đây?

Rằng cậu ta là kẻ bệnh hoạn thích phá hoại gia cảnh của người khác – đặt chị em ở thế đối đầu nhau, khiến cho gia đình tan nát.

Nếu Adam là bạn trai của Helen và nếu nó phát hiện ra tôi đã gặp cậu, có hẹn hò hẳn hoi, không chỉ một mà đến hai lần, thì cuộc nổi loạn năm 1916 nếu đem so với cảnh náo loạn tanh bành, đổ máu không tránh khỏi ở nhà tôi cũng chỉ bằng mức độ tan hoang của sáng sau đêm Giáng sinh là cùng.

Và có đúng là tôi cảm thấy phản bội Helen vì đã gặp Adam?

Có, dĩ nhiên là có.

Nhưng chưa đủ.

Nếu Adam là bạn trai của Helen, tôi sẽ rút lui ngay lập tức, không liên quan gì đến cậu ta nữa.

Như thế thì dễ rồi.

Nhưng nếu Adam không phải bạn trai của Helen mà Helen muốn có Adam thì sao? ừm, nếu Adam cũng muốn con bé, thì tôi cũng sẽ làm như trên. Sẽ rút lui ngay lập tức và không liên quan gì đến cậu ta nữa. Còn nếu Helen muốn Adam mà Adam lại không muốn Helen và nếu, một giả thiết thật ngọt ngào, Adam muốn tôi, thì sao? Thế này thì khó đây.

Tôi thương Helen.

Chỉ có Chúa biết tại sao, nhưng thật lòng tôi thương nó.

Và tôi không muốn làm gì khiến nó buồn. Không, thật sự, tôi không muốn thế. Không phải vì tôi sợ nó.

Tốt nhất là tôi nên nói với Adam về chuyện này.

Chỉ cần hỏi thẳng giữa cậu và Helen là thế nào.

Và nếu có chuyện gì đó, tôi sẽ chuyển sang một giai đoạn lo lắng mới.

Tôi nhận ra rằng nếu không liều thử một phen, tôi sẽ không bao giờ biết được.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ nghe chính miệng mình nói câu này, nhưng cuộc sống thực sự ngắn ngủi lắm.

Ta phải chộp lấy mọi cơ hội bằng cả hai tay.

Và đó là việc tôi phải làm với Adam. Đúng vậy, bạn không nghe lầm đâu, tôi ám chỉ điều ấy đấy – tôi sẽ chộp lấy cậu ta bằng cả hai tay.

– Trời ôi, Claire! – mẹ cáu tiết vì tôi đã lại đổi kênh. – Có chuyện gì thế hả? Con không ngồi yên được một phút sao? Cứ như là bị ai cù trong quần ấy.

– Con xin lỗi.

Ngay lúc ấy, điện thoại reo.

– Chúa ơi, Claire, mày đạp lên chân bố rồi! – Bố hét lên như con ki lúc bị kẹp đuôi vào cửa. Mải lao đi trả lời điện thoại tôi đã giẫm nát xương chân của ông.

– Alô? – tôi thở hổn hển.

– Alô? Bố con có ở đấy không? – một giọng nói líu nhíu ở đầu dây bên kia.

– Bố! – tôi réo. – Bốốố! Dì Julia.

Chết tiệt, tôi nghĩ.

Bố sẽ ôm cái điện thoại hết cả ngày nay cho mà xem.

Dì Julia mà gọi lúc bí tỉ thì không cách nào bắt dì bỏ máy được.

Thường dì hay gọi để xin lỗi đã làm những chuyện như gian lận lúc chơi bóng runđơ. Một trận runđơ xảy ra cách đây mới khoảng bốn mươi lăm năm.

Mà sao tôi lại lo cái điện thoại bị bận chứ, tôi tự hỏi, và vội né qua một bên cho bố, miệng đang làu bàu, cà nhắc bước tới chỗ cái điện thoại.

Ai đó nói sẽ gọi tôi ư?

Tôi đang mong điện thoại của ai đó ư? Không, và một lần nữa, không.

Nhưng có một tia hy vọng be bé cứ thì thầm trong tôi, có thể, có thể thôi, Adam sẽ gọi. Cậu ấy không nói, nhưng cậu ấy sẽ gọi.

Tôi có linh cảm cậu ấy sẽ gọi.

Tôi ở nguyên trong phòng, ngồi xuống trắng trợn nghe bố nói chuyện với dì Julia. Nghe những chuyện này thường cũng hay hay, hơi hơi quái quái nữa là khác.

Hai người định tâm sự tí chút trong bao lâu đây?

– Julia, nghe anh đây! – Ông quýnh lên.

Ôi trời, tôi nghĩ bụng, chắc phải là một trận runđơ nào đấy rất quan trọng nên ông mới bị kinh động đến thế.

– Nhúng ướt cái khăn tắm rồi quăng chụp lên ấy ngay! – Ông rống vào máy điện thoại.

Ồ hay quá, tôi hiểu ra dì Julia đang tìm cách tự đốt nhà mình thành tro chứ không phải gọi để lè nhè, lê thê xin lỗi, hối hận gì hết.

– Không, dưới cái vòi ấy, Julia, dưới cái vòi! – bố hét. Dì đang định thấm ướt cái khăn tắm kiểu quái gì thế nhỉ?

Tốt hơn hết là không nên nghĩ đến điều ấy.

– Rồi, Julia, anh phải dập máy đây. Em cũng thế, được không? – bố nói chậm rãi và cẩn thận, như thể đang nói với một đứa trẻ bốn tuổi.

– Rồi em gọi 999 gặp đội cứu hỏa, – Ông tiếp. – Rồi em phải gọi lại cho anh để anh biết em đã gọi họ, và họ đang trên đường tới, nhé?

Ồng dập máy đánh rầm rồi tựa vào tường.

– Chúa ơi! – trông ông cực kỳ mệt mỏi.

– Dì ấy làm gì rồi? – mẹ hỏi. Bà đã tự nhiên xuất hiện trong phòng tự khi nào.

– Chả biết nó làm thế nào ấy mà cái bếp bùng lửa, rồi lan tanh bành ra, – Ông thở dài. – Chúa ạ, chừng nào thì mấy chuyện này mới chấm dứt đây?

Điện thoại reo.

– Nó gọi lại đấy, – bố bảo mẹ. Bà đang chuẩn bị nhấc điện thoại lên.

– Alô?

Sắc mặt bà thay đổi.

– Có, nó đây. Ai gọi đấy?

– Adam. Gọi con đấy, – bà chuyển điện thoại cho tôi, mặt không biểu lộ gì.

– Ồ vâng, – tôi đón cái điện thoại, thở hắt ra vì nhẹ nhõm.

Tôi còn chưa kịp nhận ra đây chính là thứ tôi đã mong suốt cả buổi tối.

– Alô? – tôi vui sướng trả lời, nhưng cố không để bố, mẹ nhận thấy.

– Claire. Chị khỏe không?

– Khỏe, – tôi đáp, hơi gượng gạo. Bố, mẹ vẫn còn ở trong phòng, cả hai đang nhìn tôi.

– Đi đi, – tôi thì thầm, xua xua tay.

– Bố mẹ đang có chuyện khẩn cấp khốn kiếp đấy, – Ông hét. – Dẹp ngay!

– Một phút thôi, – tôi bảo ông.

– Một phút, – Ông đe.

Nhưng rồi cả hai cũng đi ra ngoài.

– Xin lỗi, – tôi nói, sau khi bố, mẹ đã miễn cưỡng quay về phòng khách. – Chuyện nhỏ trong nhà ấy mà.

– Mọi người không sao chứ? – cậu lo lắng hỏi.

– Không sao.

Tôi mới là đứa đang lo lắng.

Cậu ta lo lắng có phải vì lo cho Helen? Bạn gái Helen của cậu ta.

– Claire, – cậu nói tiếp. – Em hy vọng chị không phiền. Em không muốn chị cảm thấy bị quấy nhiễu thôi. Cứ nói thẳng, em sẽ thôi không gọi nữa.

Cứ quấy nhiễu tôi bất cứ kiểu gì cậu thích, tôi nghĩ.

– Không, Adam, dĩ nhiên tôi không phiền cậu gọi đâu. Tôi thích nói chuyện với cậu.

– Hay quá, – tôi có thể cảm nhận được nụ cười của cậu trên điện thoại.

Tôi ngồi bệt xuống sàn, sẵn sàng cho một tiếng đồng hồ thoải mái tán gẫu.

Vừa lúc ấy tôi nghe có tiếng chìa khóa lanh canh ngoài cửa trước.

– Ôi trời, – tôi thốt lên khi nghe tiếng Helen.

– Con về rồi đây. Cho ăn đi! Không con sẽ báo cảnh sát là cả nhà bỏ bê con đấy.

– Gì thế? – Adam hỏi.

– Helen về rồi.

– Ồ thế à? ừ, chào cô ấy giúp em.

– Không, không đâu, – tôi buột miệng.

– Sao thế? – cậu hỏi, nghe rất ngạc nhiên.

Helen bước qua tôi. Nó nháy mắt, cười thích thú: – Chị Claire, đôi bốt xinh quá, – nó nói rồi đi tiếp vào nhà trong.

Đôi khi, thực tế thường vào những lúc tôi ít ngờ nhất, con bé lại rất ngọt ngào đến nỗi tôi muốn giết nó.

– Sao thế? – Adam hỏi lại.

Đến lúc phải giải quyết sự việc rồi, một lần để mãi mãi, tôi quyết định.

Nếu Adam đang chơi trò mèo vờn chuột với hai chị em tôi thì đây là cơ hội để tôi chấm dứt mọi chuyện.

Tôi đang gom hết khả năng để có thể hành động thật tốt.

Cậu ta to gan nhỉ?

Chỉ vì đẹp trai mà cậu ta nghĩ có thể chơi trò mèo vờn chuột, giẫm đạp lên chúng tôi sao? Trong đầu tôi các kiểu hình ảnh ẩn dụ bắt đầu trở nên lung tung, rồi tôi nhanh chóng đeo vào cho mình cái mặt nạ giận dữ rất tự mãn.

– Adam này, – tôi nói giọng lạnh băng ngay khi nghe Helen, bố và mẹ đang tranh cãi trong phòng khách, tôi biết vậy là mình có thể an toàn hành động. – Tôi không biết phải nói sao. Thực tế, tôi cũng không biết nên nói gì nữa.

– Vì Chúa, chuyện gì thế? – cậu lập tức hỏi.

Nói đi, nói cho cậu ta biết, tôi động viên mình.

Mày có quyền được biết.

Nhưng tôi lại bắt đầu mất hết nhuệ khí.

– Ừm… có lẽ đây không phải chuyện của tôi, nhưng cậu có phải bạn trai của Helen không? – sau cùng tôi cũng thốt ra được.

Một sự im lặng.

Ôi Chúa ơi, tôi thầm kêu lên. Cậu ta có đi lại với Helen. Và cậu ta tử tế với tôi chỉ vì tôi là bà chị bị ruồng bỏ của Helen. Giờ thì cậu ta đã biết tôi thích cậu.

Chết tiệt, chết tiệt. Lẽ ra tôi phải ngậm miệng lại.

Tôi đã phá hỏng mọi chuyện chỉ vì thiếu kiên nhẫn.

– Claire, – mãi một lúc sau cậu mới thốt lên, giọng kinh ngạc. – Chị đang nói chuyện gì lạ lùng thế?

– Cậu biết mà, – tôi đáp, thấy mình vô cùng ngu ngốc, nhưng cái cảm giác nhẹ nhõm vẫn nhiều hơn.

– Không, – giọng cậu hơi lạnh lùng. – Em không biết.

– Ồ, – giờ thì tôi thấy thực sự xấu hổ.

– Vậy là chị nghĩ em là bạn trai của Helen? – cậu hỏi, giọng lạnh băng.

– Ừm… tôi nghĩ có thể cậu… – tôi đáp, vô cùng xẩu hổ.

– Vậy chính xác là chị nghĩ em muốn gì khi em hỏi liệu em có thể gặp chị? – cậu tiếp, giọng gần như là khinh khi.

– Sao? – không nghe tôi trả lời, cậu hỏi dồn.

– Chị nghĩ em hoặc quá trơ trẽn, hoặc quá giễu cợt người khác. Và em cũng không biết cái nào khiến em thấy bị xúc phạm nhiều hơn.

Tôi vẫn không nói gì.

Chủ yếu là vì tôi không biết phải nói gì.

Tôi thấy kinh khủng quá.

Adam không làm gì ngoài việc đã đối xử rất đứng đắn và tôn trọng tôi.

Tôi không có chứng cớ nào cho thấy cậu có gì với Helen.

Tôi vì nghi ngờ động cơ của cậu mà đã thành ra xúc phạm.

– Claire, – giọng cậu mệt mỏi. – Claire, Claire, Claire, nghe em đây. Hiện tại em không phải, và cũng chưa từng trong quá khứ, là bạn trai của Helen em gái chị. Mà em cũng không muốn thế.

– Cô ấy dễ thương, – cậu vội vã nói thêm. – Nhưng không phải tip người của em.

– Adam này… – tôi lắp bắp. – Tôi thật lòng xin lỗi, nhưng tôi không biết…

– Em cũng phải xin lỗi. Em cứ quên mất chị đang phải trải qua những chuyện thế nào. Chị đã quá đau khổ, bị xúc phạm nặng nề. Ai có thể trách chị đã nghĩ những người như em là quân bắt cá hai tay đốn mạt?

Người hùng của tôi, tôi nghĩ bụng, người mềm nhũn ra.

Cậu đã nói chính xác những câu từ trên miệng tôi. Cậu cứu tôi thoát khỏi nỗi kinh sợ phải tự mình nói cho cậu hiểu.

Một người đàn ông tuyệt vời làm sao!

Sao mà cậu ta đồng cảm với tôi đến thế? Có thể cậu ta là người chuyển giới, tôi hoảng sợ nghĩ. Biết đâu đây lại chẳng là cái bí mật chôn sâu của cậu ta. Rằng cậu ta sinh ra là phụ nữ. Hay cậu ta là phụ nữ trong cái cơ thể của đàn ông – một cơ thể quyến rũ!

– Claire, – cậu tiếp, lôi tôi ra khỏi cái suy nghĩ luẩn quẩn về giới tính của cậu. – Em không biết chị nghĩ thế nào về em, nhưng chắc chắn em không mong như vậy.

– Không… Adam… – tôi phản đối yếu ớt. Tôi có bao nhiêu là điều để nói mà không biết phải bắt đầu từ đâu.

– Cho em một phút thôi. Nghe em nói đây. Được không?

Giọng cậu tha thiết như thế, tôi sao có thể từ chối?

– Dĩ nhiên rồi, – tôi đáp.

– Em có rất nhiều bạn là nữ nhưng chẳng mấy liên quan đến những chuyện “lãng mạn” kia. Thực tế là hầu như không có. Ừm… hầu như không nếu so với những người cùng lớp, nhưng cũng có thể đơn giản vì họ thích làm chuyện ấy thôi.

– Thôi được rồi, – tôi lên tiếng.

Cậu không cần phải giải thích gì. Tôi muốn nói thế.

Tôi đã hoàn toàn tin cậu không phải bạn trai của Helen và như vậy sẽ còn rất nhiều chuyện để làm.

Tôi thấy hổ thẹn vì cái kiểu đạo đức giả và những lời buộc tội vừa rồi của mình. Tôi chỉ muốn quên hết chúng đi.

Tội nghiệp cậu!

Chỉ mới biết nhau có vài ngày mà chúng tôi đã có đến vài lần “cãi cọ”.

Việc gì khiến cậu ta nghĩ tôi đáng để cậu bận tâm kia chứ?

Nhưng chưa kịp nghĩ thêm về điều này thì bố đã lại xuất hiện, mặt như thần sấm.

– Claire! – Ông hét. – Buông cái điện thoại ra, NGAY LẬP TỨC!

– Chị phải trả máy?

– Ừ, xin lỗi cậu.

Tôi chưa muốn kết thúc cuộc nói chuyện cho tới khi tôi biết mọi chuyện đã ổn thỏa. Rằng Adam không giận tôi đã nghĩ cậu là thứ đàn ông Lothario[12] chuyên phá hoại gia đình người khác.

[12] Tên nhân vật nam chính trong vở kịch Kẻ Sám Hối Trong Sạch (The Fair Penitent), chỉ những thanh niên đẹp trai chuyên tìm cách quyến rũ phụ nữ.

Tôi cũng sẽ không chê một lời hàm ý nào đó rằng ngoài chuyện không muốn những thứ lãng mạn kia, như cậu đã diễn giải rất tế nhị, với Helen, cậu có thể muốn có chút lãng mạn với tôi.

Mẹ tôi sẽ lại bảo, tôi chỉ giỏi được đằng chân lân đằng đầu.

– Ôi, em suýt quên mất lý do em gọi chị.

-Gì thế?

Nói cho tôi biết cậu thích tôi thật. Nói đi, tôi lặng thầm thúc.

– Mười một giờ tivi có phim hay lắm. Em chắc chị sẽ thích. Nếu không quá mệt thì chị nhất định phải xem đấy.

– Ồ, – tôi đáp. Để tôi nói cho bạn nghe, thế là người ta đã đánh bật gió khỏi những cánh buồm hy vọng của tôi. – Ừ, cám ơn cậu.

Một bộ phim chết tiệt!

Đáng đời mi!

– Gặp chị sau nhé.

Không, đợi đã, tôi muốn la lên, đừng đi vội. Một phút nữa thôi. Cho tôi số điện thoại để tôi có thể gọi cậu. Tôi có thể gặp cậu ngày mai không? Mà đừng nói chi đến ngày mai, tối nay nhé?

– Claire! – bố hét ầm lên từ trong phòng khách.

– Thôi, chào cậu nhé! – rồi tôi bỏ máy.

Tôi thấy mệt mỏi quá sức. Vì bao nhiêu là chuyện.

Có tiếng ồn ào trong phòng khách ngay khi tôi vừa buông máy.

Bố và Helen đang tranh giành nhau ngoài cửa.

Bố muốn gọi ngay cho dì Julia xem cái cảnh địa ngục ấy đã trong tầm kiểm soát chưa.

Trong khi Helen cũng có những chuyện khác cần đến cái điện thoại.

– Con phải gọi cho Anthony, – nó hét, – con phải xin quá giang đi Belfast thứ Ba này.

– Nhà dì Julia bị cháy quan trọng hơn, – bố khăng khăng.

– Cứ để cho nhà dì ấy cháy ra than. Vậy dì mới tỉnh ra. Đồ nghiện ngập, – nó bảo. Khoan dung, độ lượng đến tận cùng. Là Helen đấy.

Tôi bước đi, tránh trận hỗn chiến.

Tôi lên lầu, bế Kate vào phòng mẹ rồi ngồi xuống bật cái tivi nhỏ trong ấy chờ bộ phim “nhất định phải xem”.

Đó là việc duy nhất tôi còn có thể làm sau khi đã cư xử nhẫn tâm với Adam.

Và để lần sau gặp cậu, tôi còn biết lối mà nói chuyện về bộ phim này.

Nếu lại có một lần sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.