Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Chương 29



Thẩm Hi không dám nhìn thẳng vào Hạ An Nhiên, đã từng này tuổi rồi, trướcđây cũng không phải là chưa từng gặp gỡ con gái, thế nhưng hiện tại anhcòn cảm thấy thấp thỏm không yên hơn.

Bạn gái cũ của anh không phải là người chủ động nói thích anh trước, khi đó anh thích cô ấy, đối phương cũng thích anh, cả hai người cùng thíchnhau nên cứ thế tự nhiên mà thành. Nhưng với Hạ An Nhiên, anh mơ hồ cảmthấy đây sẽ là một con đường rất dài.

Hạ An Nhiên thật không ngờ Thẩm Hi sẽ mời cô đi uống nước, hơn nữa cònthẳng thắn nói với cô, anh ở bên ngoài chạy bộ lâu như vậy thực ra là vì chờ cô.

Cô có tài đức gì mà để một chàng trai như thế này chờ mình chứ?

Ánh mắt Thẩm Hi vẫn không nhìn thẳng vào Hạ An Nhiên, nhưng anh đang đợicâu trả lời của cô, Thẩm Hi thầm cười tự giễu chính mình, chắc cô đangnghĩ xem nên từ chối anh thế nào phải không?

“Cái đó… anh ở cửa chờ tôi nửa tiếng được không?”

Hạ An Nhiên mỉm cười, trên người cô và Thẩm Hi đầy mồ hôi, lại mặc quần áo thể thao, thời tiết bên ngoài rất lạnh và ẩm ướt, nếu bây giờ mà đi rangoài chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.

“Hả?”

Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Hi rất kinh ngạc, ngay sau đó chợt nhớ ra mình đang ở phòng tập thể hình.

“Được.”

Thẩm Hi khẽ cười, vậy là Hạ An Nhiên không từ chối anh phải không? Khôngsao, chờ nửa tiếng cũng là điều bình thường, cả người đầy mồ hôi cầnphải tắm rửa sạch sẽ trước đã.

“Nửa tiếng sau tôi chờ cô ở cửa.”

Hạ An Nhiên gật đầu, sau đó đi về hướng phòng thay đồ nữ.

Thẩm Hi đứng ở cửa dưới tầng một đợi Hạ An Nhiên, xuyên qua cửa kính trongsuốt có thể nhìn rõ bên ngoài trời đang mưa rất nặng hạt, đường Cán Savốn là một con đường vắng vẻ, ven đường trồng những cây lớn, tán lá rộng che khuất bầu trời, bóng cây sum xuê, mặc dù những ngày nắng ánh sángmặt trời không thể chiếu rọi cả con đường nhưng vẫn khiến người ta cảmthấy rất trong lành, khi trời mưa lại càng trở nên mát mẻ hơn.

Phía sau có tiếng bước chân, Thẩm Hi quay đầu lại. Thực ra chờ ở cửa hơiphiền phức, bởi vì không biết người mình chờ khi nào mới ra, nên khi cóngười đi ra từ thang máy hoặc nghe thấy tiếng bước chân việc đầu tiên là quay đầu lại nhìn.

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Hi chờ một cô gái, trước đây khi còn làhọc sinh lớp 11, những lúc rảnh rỗi hoặc khi giận hờn với bạn gái, anhđều đứng ở dưới kí túc xá, chờ bóng hình xinh đẹp của người kia.

Lúc học tại học viện quân sự, anh còn nhớ mình thường gặp gỡ bạn gái ở cổng trường, lúc đó hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay trong hòabình, tình cảm tất nhiên là có nhưng cũng không quá sâu sắc.

Có lẽ đây chính là cách yêu đương của hầu hết mọi người trong thời đại hiện nay.

Không nghĩ tới bây giờ anh cũng giống như mấy cậu thanh niên đứng ở đây chờđợi bạn gái, cảm giác này dường như cũng không đến nỗi tồi.

Mặc dù Thẩm Hi nghĩ chờ người khác là một chuyện rất phiền phức, nhưng khinhìn thấy người mình đợi đã lâu xuất hiện, Thẩm Hi cảm thấy đợi như vậycũng đáng giá.

Tóc Hạ An Nhiên vẫn còn hơi ẩm ướt, chắn hẳn đã dùng máy sấy làm khô tóc.Cô luôn ăn mặc rất thoái mái, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác trắng,bên trong là áo sơ mi màu lam nhạt, lộ ra khuôn mặt trắng nõn thuầnkhiết rất giống một sinh viên, có cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng.

“Anh chờ lâu rồi hả?”

Thực ra Hạ An Nhiên đến rất đúng giờ, chỉ là cô không ngờ Thẩm Hi đã ở đây đợi cô rồi.

“Cũng một lúc rồi.”

Thẩm Hi cười, sau đó đẩy cửa kính ra, nhường Hạ An Nhiên đi trước.

“Chúng ta đi uống cà phê Starbucks trên đường Hồ Tân nhé!”

Anh mỉm cười nói.

Quán Starbucks trên đường Hồ Tân cách đường Cán Sa không xa lắm, đi chừnghai trăm mét là đến. Ngày thường chỉ cần đi vài bước là tới, nhưng hômnay trời mưa rất to, một đoạn đường ngắn như vậy nghĩ đến lại thấy rấtxa.

Nhiệt độ thành phố C luôn luôn thay đổi rất nhanh, mới mấy ngày trước cònnóng mà hôm nay không khí lạnh đã tràn về, mặc dù phong cảnh đường CánSa rất đẹp nhưng với thời tiết xấu thế này chẳng ai còn tâm trí để ngắmnghía nữa, Hạ An Nhiên và Thẩm Hi đi bộ hơn mười phút mới đến nơi.

Khi cánh cửa của cửa hàng Starbucks vừa mở ra, Hạ An Nhiên cảm nhận đượcmột luồng khí ấm áp xông tới, cô có cảm giác như mình từ cõi chết trởvề, cơ thể đông cứng vì lạnh cũng dần dần ấm lên.

Thẩm Hi vừa vào cửa liền bước tới quầy phục vụ, còn Hạ An Nhiên tìm mộtchiếc bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, chờ đợi được phục vụ, cô có cảmgiác mình giống như một vị phu nhân tao nhã ngồi uống cafe vậy.

Một cốc cà phê bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt Hạ An Nhiên, Thẩm Hi tươi cười ngồi vào vị trí đối diện.

“Cà phê Brazil, không hại dạ dày đâu.”

“Cảm ơn.”

Hai tay Hạ An Nhiên ôm lấy cốc cà phê, hơi nóng từ lòng bàn tay truyền tới đáy lòng xua tan mọi lạnh lẽo.

Thẩm Hi rất muốn tìm một chuyện gì đó để nói, nhưng nói thật anh và Hạ AnNhiên quen biết không lâu, chưa đủ mức độ thân thiết, cho nên muốn tìmmột câu chuyện thú vị dường như hơi khó khăn.

Hạ An Nhiên cũng không biết nên nói gì.

“Thực ra tôi rất thích trời mưa.” Thẩm Hi một tay chống cằm, một tay giữ ốnghút đảo trong cốc cà phê, “Thành phố C chúng ta không phải thuộc GiangNam sao, mọi người đều nói, Giang Nam đẹp nhất, cho nên dưới trời mưabụi như thế này các cô gái thường rất muốn đi tản bộ.”

“Ừ. Tôi cũng từng muốn như vậy.”

Hạ An Nhiên cười.

“Hả?”

Thẩm Hi vô cùng ngạc nhiên, đề tài vừa rồi là do anh nhìn phong cảnh ngoàicửa sổ nhất thời phát biểu ý kiến mà thôi, thật không ngờ Hạ An Nhiêncũng tán thành.

“Lúc ấy tôi rất muốn được một lần đi dạo dưới mưa vào ban đêm, mặc một bộváy liền màu đỏ, trong tay là chiếc ô trong suốt dưới trời mưa bụi đitản bộ ngắm phong cảnh.”

Khi đó Hạ An Nhiên đang bị bủa vây bởi mớ tiểu thuyết và phim kinh dị, suynghĩ kia cứ luẩn quẩn trong đầu cô, nếu không phải do đám bạn ngăn cảnchắc cô đã thực sự làm như vậy rồi, chưa biết chừng còn hù dọa được mộtđám người.

Khi nghe Hạ An Nhiên nói lúc trước cô cũng đã từng nghĩ đến việc đó, ý cười nơi khóe miệng Thẩm Hi càng đậm hơn, chỉ còn thiếu nước bật cười sảngkhoái mà thôi.

Anh rất hiểu cảm giác này, cố chấp với những chuyện quỷ dị không rõ ràng, cho rằng đó là một hình dạng khác của con người.

“Vậy bây giờ thì sao?”

Thẩm Hi cười hỏi.

“Bây giờ ư?” Hạ An Nhiên suy nghĩ một chút “Hi vọng tiền lương được tăng một chút.”

Mơ ước trước kia đã bị hiện thực làm phai nhạt dần, thậm chí còn chẳng nhớ nổi mình đã từng mơ ước cái gì nữa.

“Rất thực tế.” Thẩm Hi gật đầu “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Thân là đầy tớ của nhân dân, ăn cơm nhà nước, anh cũng không dám hi vọng được tăng tiền lương.

“Có phải chúng ta nên tập hợp thành một nhóm đi biểu tình đòi tăng lương không?!”

Hạ An Nhiên cười hỏi, nếu còn tiếp tục vấn đề này, không biết chừng látnữa bọn họ sẽ nói đến chuyện có bao nhiêu vị quan chức nội bộ thamnhũng, rặt một lũ súc sinh, tiền lương của dân còn chưa tăng mà bọnchúng đã cắt xén hết rồi.

“Không nên, đề tài này quá nhạy cảm!” – Thẩm Hi lắc đầu, – “Chúng ta chuyểnsang đề tài văn hóa văn nghệ khác thì hơn, tôi cũng muốn biết một chútvề sở thích của cô để sau này nói chuyện không đến nỗi làm cô cảm thấytẻ ngắt…”

Sau này?

“Hạ An Nhiên tiểu thư, nếu như tôi muốn theo đuổi cô, cô có thể nói thật lòng cho tôi biết, tôi theo đuổi cô được chứ?”

Hạ An Nhiên bị tỏ tình bất ngờ, ngạc nhiên đến mức ngây người, đương nhiên không phải cô chưa từng được người ta theo đuổi, trước đây cũng cóngười trồng cây si nhưng cô lại không hề hay biết, sau đó mới có ngườinói cho cô biết rằng đối phương vốn theo đuổi cô chứ không phải là theođuổi cô bạn cùng phòng.

Nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi trực tiếp như thế này.

“Nếu tôi nói không thể thì sao?”

Cô không suy nghĩ nhiều liền buột miệng hỏi như vậy.

“Vậy tôi sẽ cố gắng hơn nữa, tiếp tục theo đuổi.”

Thẩm Hi sờ mũi cười nói, giọng rất tự nhiên như thể muốn nói theo đuổi con gái cần nhẫn nại là chuyện đương nhiên.

Anh không phải loại người dễ dàng bỏ cuộc, nếu đã thích đối phương thì sẽcố chấp đến cùng, cho dù có khó khăn thế nào cũng sẽ tiếp tục theo đuổi, dù chỉ có một tia cơ hội cũng sẽ không bỏ qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.