Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Chương 28



Trung tâm thể hình Thư Thích Bảo là một địa chỉ có tiếng không chỉ ở thành phố C mà còn nổi tiếng khắp cả nước.

Tuy ở thành phố C có rất nhiều trung tâm thể hình nhưng đa số mọi người hay chọn Thư Thích Bảo, bởi vì huấn luyện viên ở đây rất giỏi, trang thiếtbị lại tối tân.

Hạ An Nhiên chính là một hội viên của Thư Thích Bảo.

Thay xong bộ quần áo thể thao và đôi giày chạy, theo thói quen cô lên máychạy bộ khoảng hơn nửa tiếng để cơ thể từ từ nóng lên, khởi động bằngcách này sẽ giúp cho cơ thể ít bị tổn thương khi tiến hành các loại vậnđộng khác.

Một rưỡi cô còn một lớp học yoga nữa.

Hạ An Nhiên không chọn học cùng huấn luyện viên riêng, một tiết học riêngdạy khoảng một giờ, mà một giờ hai trăm tệ, hơn nữa một khóa ít nhấtcũng phải hai mươi tư tiết, tốn nhiều tiền thế cô cũng không có hứnghọc, cho nên cô chỉ đăng kí một lớp học chung với những người khác.

Lớp học này không chỉ học yoga mà còn có thể học thêm một loại múa bụng Latin nữa.

Hạ An Nhiên từ tốn chạy, đối với người quanh năm không vận động như cô mànói, chạy chậm như thế này cũng đủ làm toàn thân toát mồ hôi. Còn nhớlần đầu tiên cô bắt đầu tập, chỉ chạy có một giờ đồng hồ mà ngày hôm sau xương khớp cả người đều đau nhức, còn bị mẹ cô đặt cho danh hiệu: người máy ngay cả người già cũng không bằng.

Phòng tập cuối tuần luôn đông người, những người có thể đến đây hầu hết đềulà những người có chút sự nghiệp, thành phần trí thức, hoặc những kẻ cótiền.

Nếu có mục đích, đến đây gặp gỡ vài người biết đâu lại có thể thật sự bước chân vào cánh cửa nhà giàu.

Hạ An Nhiên vừa chạy vừa nghĩ, từ lúc gặp Duệ Duệ đến nay, thời gian vậnđộng của cô ngày càng ít, trái lại lực cánh tay ngày càng mạnh.

“Này…”

Giọng nói chứa ý cười vang lên bên cạnh.

Hạ An Nhiên thoáng liếc mắt sang người đang tập chạy bên cạnh, người kiamặc một chiếc áo ba lỗ và quần soóc, anh ta bật tốc độ rùa bò trên máychạy, chỉ giống như đang thong thả đi bộ, khuôn mặt tươi cười nhìn Hạ An Nhiên khiến cô có cảm giác buồn bực.

Người này không phải ai khác mà chính là người đã từng làm hỏng buổi xem mắtcủa cô, đầu sỏ hại cô bị dì Bội Hoa tụng kinh bên tai rất lâu – cảnh sát Thẩm, Thẩm Hi.

Thật không ngờ bọn họ lại ngẫu nhiên gặp nhau nhiều lần đến vậy.

Hạ An Nhiên thu hồi ánh mắt, chăm chú làm việc của mình.

“Hạ tiểu thư là hội viên của trung tâm thể hình này sao?”

Thẩm Hi có vẻ hứng thú với Hạ An Nhiên, anh vừa điều chỉnh tăng tốc độ máychạy vừa quay sang nói chuyện với cô, hô hấp vẫn vững vàng.

“Tôi không ngờ anh cũng vậy.”

Hạ An Nhiên làm hội viên của trung tâm này đã được hai năm nhưng khôngthường xuyên đến tập luyện, có thể trước đây cô đã từng gặp Thẩm Hi ởnơi này nhưng không chú ý đến, dù sao khi đó cô cũng chưa quen biết anhta.

“Đúng vậy, cũng đã lâu. Có lẽ chúng ta đã từng gặp qua rồi cũng nên.” Thẩm Hi khẽ cười một tiếng “Đúng rồi, chuyện lần trước thế nào?”

Nếu Thẩm Hi không khơi lại chuyện này, cô còn có thể coi như không cóchuyện gì chào hỏi anh ta, thế mà anh ta lại nhắc đến nó làm Hạ An Nhiên nhớ tới một bụng uất ức không có chỗ phát tiết ngày hôm đó.

“Anh còn dám hỏi?”

Hạ An Nhiên hừ mũi, sắc mặt hơi thay đổi, giọng nói cũng trở nên căng thẳng.

Thẩm Hi le lưỡi, lúc anh chào hỏi Hạ An Nhiên, phản ứng của cô rất lạnhnhạt, anh nghĩ nhất định là do chuyện lần trước khiến cô không thoảimái, thật không ngờ anh đoán trúng phóc.

“Tôi xin lỗi.”

Thẩm Hi thành tâm xin lỗi Hạ An Nhiên, tuy rằng hôm đó anh cũng đã nói xinlỗi cô, nhưng không biết về sau có phát sinh chuyện gì nữa không. Bâygiờ biết lần đó chắc cô cũng không được thoải mái nên đương nhiên anh sẽ phải xin lỗi thêm lần nữa.

Thấy Thẩm Hi lại xin lỗi, thái độ của Hạ An Nhiên cũng hòa hoãn hơn.

“Quên đi, dù sao chuyện cũng qua rồi.” Hạ An Nhiên quyết định cho chuyện nàyvào dĩ vãng, dù lúc đó có buồn bực thì bây giờ cũng qua rồi, đâu thể kéo Thẩm Hi tới cho dì Bội Hoa xử lý, bắt anh ta cũng bị giáo huấn mộttrận, cô còn chưa ác đến mức độ đó.

“Lần sau nếu có bạn bè muốn đăng kí tập ở trung tâm này thì nhớ tìm tôi, tôi có một người bạn làm huấn luyện viên ở đây, giá cả có thể ưu đãi hơn.”

Thẩm Hi mỉm cười, anh muốn dùng cách này coi như bù đắp cho cô.

“Tốt như vậy sao?” Hạ An Nhiên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Hi, anh ta nói rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa cợt.

“Để có thể bù đắp một chút cho cô, chỉ còn cách bán đứng anh em của mình thôi.”

Thẩm Hi cười cười, giọng điệu như thể chuyện đương nhiên phải vậy.

“Ai bảo trước kia cậu ta không làm cảnh sát mà đổi nghề sang làm huấn luyện viên thể hình, bây giờ thu nhập một tháng cao hơn tôi không biết baonhiêu lần, thật khiến người ta đỏ mắt, hận trước kia không thể chuyểnnghề theo.”

“Vậy tại sao trước kia anh không chuyển nghề?”

Hạ An Nhiên hỏi, nhìn vẻ mặt Thẩm Hi khi nói chuyện không giống như nóiđùa, nhưng ngữ điệu của anh ta khiến cô vẫn cảm thấy Thẩm Hi chỉ đangnói chơi thôi.

Thẩm Hi suy tư một lúc, trưng ra vẻ mặt rất tiếc nuối.

“Bởi vì tôi không biết thể dục thẩm mỹ.”

Hạ An Nhiên ngây ra một lúc, sau đó mới hiểu lời Thẩm Hi nói thể dục thẩmmỹ ý chỉ các loại vận động thể thao mang tính khỏe và đẹp.

Cô cười ngất.

“Huấn luyện viên thể hình cũng không phải chỉ dạy mỗi thể dục thẩm mỹ.”

“Đúng vậy, nhưng bởi vì nữ sinh học thể dục thẩm mỹ khá nhiều, tôi lại khôngbiết thể dục thẩm mỹ, cho nên về cơ bản chỉ có thể biến mình thành mộtkẻ cơ bắp mà thôi.”

Vẻ mặt Thẩm Hi nghiêm túc như thể muốn nói cho Hạ An Nhiên biết anh ta đã nghiên cứu vấn đề này kĩ càng rồi.

Được rồi, lợi ích quả thực rất thực tế, Hạ An Nhiên khẽ mỉm cười.

“Cho nên, bây giờ anh mới là người bị người ta lừa gạt chứ không phải là anh đi lừa gạt tiền của người ta phải không?”

“Đúng vậy, vì thế tôi mới nghĩ ra cách lấy lại chút lợi ích từ người bạn này. Cô xem, có phải mục đích rất cao cả không?!”

Tay chân Thẩm Hi khua khoắng nhìn rất buồn cười.

Khóe miệng Hạ An Nhiên càng cong lên, nhìn dáng vẻ đùa giỡn của Thẩm Hi chodù cô còn tức giận cũng thực sự không biết trút giận như thế nào.

Cái người tên Thẩm Hi này tuy bề ngoài là một người đàn ông nhưng trong tâm hồn vẫn còn dáng dấp của một nam sinh trẻ tuổi, thật khiến cô cảm thấythú vị.

Hạ An Nhiên nhìn đồng hồ đeo trên tay, cũng sắp đến giờ học Yoga, cô nhấnnút dừng trên máy chạy, chiếc máy chậm dần rồi ngừng hẳn.

“Cảnh sát Thẩm, tôi phải đi học Yoga. Anh có muốn cùng tôi đi xem một chútkhông? Hay là anh ở đây chạy tiếp?” Hạ An Nhiên mỉm cười đề nghị.

“Đừng, tôi đã sớm từ bỏ mục tiêu đó rồi, giờ mục tiêu của tôi là chinh phục cái máy chạy bộ này cơ.”

Thẩm Hi lắc đầu nguầy nguậy.

“Vậy anh cứ từ từ chinh phục nhé.”

Hạ An Nhiên phất phất tay với Thẩm Hi, sau đó đi về phía phòng học Yoga.

Lúc Hạ An Nhiên học xong đi ra khỏi phòng tập Yoga vẫn thấy Thẩm Hi đangchạy bộ, mặc dù tốc độ không quá nhanh nhưng từ lúc cô vào phòng tập đến giờ cũng đã hơn một tiếng đồng hồ.

Bộ quần áo trên người Thẩm Hi đã ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào cơ thể anhta, những bắp thịt vì vận động mạnh mà trở nên căng cứng, mặc dù khôngphải là loại cơ bắp đẹp đẽ như mấy huấn luyện viên thể hình nhưng chắcchắn cũng là loại cường tráng khiến cho không ít cô gái phải trầm trồ.

Khóe miệng Hạ An Nhiên khẽ co giật, đúng là Thẩm Hi đang chinh phục cái máy chạy bộ thật.

Dường như cảm nhận được ánh mắt sau lưng mình, Thẩm Hi dần dần giảm tốc độquay đầu nhìn lại, khi thấy Hạ An Nhiên, khóe miệng anh ta cong lên lộra lúm đồng tiền. Gương mặt kia rõ ràng ướt đẫm mồ hôi thế mà Hạ AnNhiên lại liên tưởng tới mĩ nam trong truyện tranh.

Rõ ràng đã sớm bước qua tuổi thiếu niên từ tám trăm năm trước rồi mà còn…

Khóe miệng Thẩm Hi hơi nhếch lên, dịu nhẹ giống như mây trôi chầm chậm cuối chân trời.

Máy chạy bộ dần dần ngừng lại, Thẩm Hi bước xuống, lấy khăn bông trên cổ bắt đầu lau mồ hôi.

“Xong rồi à?”

Thẩm Hi hỏi.

“Ừ.”

Hạ An Nhiên gật đầu, thời gian qua lâu như vậy đương nhiên phải xong rồi.Cô nhìn thoáng qua chiếc khăn lông ẩm ướt, không thể không thừa nhậnngười này đúng là đã hoàn toàn chinh phục cái máy chạy bộ kia.

Thẩm Hi nhìn cơ thể mình, anh cũng biết trên người mình hiện giờ toàn mồ hôi, mà mùi mồ hôi đương nhiên không hề dễ ngửi.

“Lát nữa chúng ta đi uống gì nhé?”

Thẩm Hi mỉm cười dáng vẻ ngại ngùng, chỉ là một lời mời nho nhỏ cũng khiến anh cảm thấy ngượng khi nói ra miệng.

Hạ An Nhiên hơi ngây người, cô cũng không ngờ Thẩm Hi đột nhiên lại mời cô đi uống nước.

“Sao vậy? Đề nghị này rất đột ngột đúng không?” Thẩm Hi đưa tay lên sờ máitóc ngắn của mình “Vốn tưởng chờ đến bây giờ cũng chuẩn bị tốt rồi, vậymà vẫn khó mở miệng như thế…”

Thực ra việc gặp lại Hạ An Nhiên đúng là rất tình cờ, nhưng anh đã lấy cớchạy bộ để chờ cô, chờ lâu như vậy bây giờ mở miệng mời mà anh vẫn cònhơi thiếu tự tin.

Nói ra cũng thật buồn cười, bình thường bắt trộm bắt cướp anh đều rất giỏi, vậy mà khi mở miệng mời một cô gái đi uống nước lại phải lo đông nghĩtây như vậy, thật sự quá mất mặt.

Chẳng lẽ lại bị từ chối?

Ánh mắt Thẩm Hi dao động không dám nhìn thẳng vào Hạ An Nhiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.