Là mỡ cậu còn chừa lại trong chén.
Khúc Hạ không thích ăn mỡ, nên đều chừa lại phần mỡ trong chén.
Khúc Hạ cũng ái ngại, nói nhỏ: “Em không thích…”
“Đưa qua đây.”
Chu Luân không đợi Khúc Hạ phản ứng mà đã gắp những phần cậu ăn dư cho vào chén hắn.
Khúc Hạ xanh mặt, chuyện gì thế này, vậy là sao, sao ăn đồ thừa của cậu?
Khúc Hạ bối rối, cản lại: “Anh…!đừng, em bỏ nó rồi.”
Tố Tố bị lơ từ nãy đến giờ cũng khó chịu vô cùng, bàn tay giấu dưới bàn sớm đã siết chặt, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay cô.
Đây là lần đầu tiệ cô ta nhìn thấy Chu Luân ăn đồ thừa của người khác.
Cô cố gắng tỏ ra như không để tâm đ ến thái độ khác thường của Chu Luân dành cho Khúc Hạ.
Mà ngay cả ba mẹ của Tố Tố cũng bối rối, ánh mắt săm soi cậu như thể muốn từ trên người cậu moi ra được lý do vì sao Chu Luân đối xử đặc biệt như vậy.
Bà Lan Chi nheo mắt, hờ hững nói: “Uầy, sao mọi người ngạc nhiên dữ vậy? Thằng bé trước giờ cũng ăn lại đồ người trong nhà mà.”
Ba mẹ Tố Tố bối rối.
Họ đâu có biết việc này.
Mặc dù bố mẹ cô ta không hiểu nhưng Tố Tố lại nghe ra rõ ràng ý tứ của bà Lan Chi muốn nói.
Chu Luân đang ăn đồ của Khúc Hạ thì cậu cũng thuộc phạm vi “người nhà” của Chu Luân rồi.
Tố Tố cúi đầu, cố gắng che giấu ánh mắt ghen tị.
Khúc Hạ thì không rảnh quan tâm mọi người, cái đáng để cậu lo ngại bây giờ là…!
Chu Luân đã nhai cái miếng mỡ mà hai phút trước cậu cắn xong nhả ra rồi…!
Một khúc đệm nhỏ Chu Luân ăn đồ thừa của Khúc Hạ cũng không làm dấy lên sóng gió gì.
Có chăng thì cũng là suy nghĩ mỗi người khó chịu có, ghen tị có và sợ hãi cũng có.
Lúc Khúc Hạ về phòng, cậu n hỏ giọng trách cứ Chu Luân: “Sao lúc nãy anh lại làm như vậy? Mai mốt anh đừng làm thế nữa.”
“Vì sao?” Chu Luân khó hiểu.
“Em sợ anh đau bụng.
Với lại, có chị Tố Tố ở đó nữa, không hay chút nào.”
Chu Luân không cho là vậy.
Hắn khẽ cười: “Ăn đồ người trong nhà có đâu mà ngại.”
Khúc Hạ quỷ nói: “Nhưng em đâu phải người nhà của anh.
Em không phải họ Chu, cũng chẳng phải họ hàng xa của anh.”
Thậm chí mối quan hệ của cậu với hắn chỉ là nhân viên với sếp thôi.
Chu Luân bực mình.
Là do cậu ngây ngô không để tâm đ ến thái độ của hắn hay là quá vô tư không để ý xung quanh vậy.
“Đôi khi đâu cần phải là anh em hay họ hàng mới được tính là người nhà.”
“Anh nói gì cơ?” Khúc Hạ nghe Chu Luân lầm bầm nhưng không nghe rõ hắn đang nói gì nên hỏi ngược lại.
Chu Luân thở hừ một cái, dáng vẻ lạnh lùng mà đáp: “Không có gì.”
Nói rồi Chu Luân tự giận dỗi bỏ đi trước làm Khúc Hạ khó hiểu vô cùng.
Cậu đã nói gì sai ư?
Người lớn thường có sở thích xem lại những tấm ảnh cũ rồi nói về chuyện lúc nhỏ của con cái nhà mình.
Bà Lan Chi và mẹ của Tố Tố cũng như vậy.
Trong cuốn album gia đình có rất nhiều hình Chu Luân lúc nhỏ chụp cùng Tố Tố.
“Nhìn xem, lúc nhỏ thằng Luân cũng nghịch phết.” Trên tay mẹ Tố Tố là tấm hình Chu Luân một tuổi đang tè dầm.
Là vừa tè vừa nhìn vô ống kính.
Bà Lan Chi cũng cười ha ha, cầm tấm hình Tố Tố và Chu Luân, Khánh Hoàng chụp chung với nhau, đằng sau lưng họ là cổng chào mừng của Sở Thú.
Bà Lan Chi mỉm cười, dường như đang nhớ tới dáng vẻ cọc cằn, cau có của Chu Luân khi bị ép chụp hình.
“Ha ha, Tố Tố lúc nhỏ cũng xinh quá đó chứ.
Có khí chất thần tượng thì lúc nhỏ rồi đây này.”
“Ha ha, xem này, hai đứa nó đứng chung với nhau như Tiên Đồng Ngọc Nữ vậy.
Đáng yêu quá.” Mẹ Tố Tố cầm một tấm hình chụp chung khác của Chu Luân và Tố Tố lên, cười nói.
Khóe môi đang cong lên của bà Lan Chi lập tức xụ xuống.
Dường như bà đang nhớ tới quá khứ không mấy tốt đẹp, đôi mày từ từ nhíu lại như muốn dính chặt với nhau.
“Không hợp chút nào.”
Mẹ Tố Tố không nghe rõ bà Lan Chi nói gì nên hỏi lại, nhưng rồi bị bà Lan Chi đánh trống lãng.
Cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ bị Khúc Hạ nghe hết.
Một câu nói “như Tiên Đồng Ngọc Nữ” tựa như hồi chuông vang lên cảnh tỉnh cậu.
Khúc Hạ cụp mi mắt, quay người trở về phòng.
Vừa khéo Tố Tố lại nhìn thấy.
Khóe môi cô nhẹ nhàng vẽ thành vòng cung.
Quả nhiên, đồ thuộc về mình thì trước sau gì cũng là của mình, không ai tranh giành được.
Khúc Hạ trở về phòng, nhìn thấy Chu Luân đang cầm điện thoại bấm điên cuồng.
Cậu không biết hắn đang combat với ai mà hăng như thế.
Chu Luân nhướng mày, thấy Khúc Hạ đứng ở cửa thì hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác.
Khóe môi cậu giật mấy cái, chỉ vì cậu nói hai người không phải là người cùng gia đình mà giận dỗi à.
Sao khó tính quá vậy?
Khúc Hạ hắng giọng, hỏi hắn: “Ừm…!vậy em sang phòng của khách ngủ nhé?”
“Đi đâu mà đi? Lại đây!” Chu Luân vỗ chỗ nằm bên cạnh bộp bộp.
Khúc Hạ ngoan ngoãn đi lại.
Khúc Hạ vô tình nhìn trúng màn hình điện thoại của hắn, phát hiện hắn đang đổi biệt danh của cậu trong danh sách bạn bè.
Từ Khúc Hạ thành “người vô tri”.
Cậu tự hỏi cậu vô tri chỗ nào.
Mà Chu Luân không biết cậu đang nhìn lén màn hình của hắn: “Qua tết em sẽ nhận vai chính một bộ phim truyền hình.”
“Hả? Trình của em cùi bắp vậy mà cũng được đóng vai chính?” Khúc Hạ tròn mắt ngạc nhiên.
Chu Luân không thích cậu cứ tự ti như vậy.
Hắn búng nhẹ vào trán cậu.
Khúc Hạ đau phải che trán lại, trừng mắt với hắn.
Chu Luân chống tay và nghiêng người qua.
Hắn không biết tư thế nằm giống nàng tiên cá này rất quyến rũ.
Chu Luân gằn giọng: “Không được tự ti.
Qua tết em xem kịch bản rồi tranh thủ nghiên cứu nhân vật.
Nếu có gì thắc mắc thì hỏi tôi.”
Khúc Hạ đâu có nghe cái gì đâu.
Trong đầu cậu chỉ còn lại hình ảnh khuôn ngực rắn chắc cùng hai hạt đậu đỏ hồng của hắn mà thôi.
Ánh mắt của cậu lại rơi trên đường cong eo hắn.
Ban đầu Chu Luân không phát hiện, nhưng hắn tay hai tai cậu ửng hồng, lại nhìn lại tướng nằm của mình, hắn lập tức hiểu ngay.
Khóe môi hắn hơi cong lên.
Chu Luân cố tình kéo cạp quần thấp xuống nữa.
Khúc Hạ đã nhìn thấy vài sợi lông đen, mơ hồ sắp thấy luôn cái gì rồi.
Khúc Hạ xấu hổ: “Tự nhiên anh kéo quần xuống thấp làm gì…” Cậu không dám quát lớn, chỉ cố hạ giọng để người khác không nghe thấy, vô tình giọng điệu như đang làm nũng với hắn.
Chu Luân sáp lại gần, hắn cố tình săm soi cậu: “Tự nhiên tôi thấy nóng nên cởi thôi.
Em không thích thì lại đây, kéo lại cho tôi đi.”
“Anh…” Cậu không kiềm chế được mà nhìn xuống đũng qu@n của hắn.
Khúc Hạ bối rối vội đứng lên bỏ chạy, ai ngờ Chu Luân nhanh hơn một bước kéo Khúc Hạ ngã xuống giường.
Chu Luân không để Khúc Hạ kịp giãy giụa đã ép hai tay cậu giơ qua đỉnh đầu rồi đè lên người cậu.
“Ban nãy em nhìn háng tôi.”
Khúc Hạ đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không có! Anh ảo tưởng thì có!”
“Tôi thấy rõ ràng.
Em muốn nhìn cu tôi.”
“Anh…!không có! Thả em ra!!!” Khúc Hạ cố giãy giụa, kết quả bị hắn cù lét.
Khúc Hạ bị nhột mà cười ha hả, uốn éo tránh tay hắn.
Kết quả đầu gối cậu thúc trúng háng Chu Luân.
Hắn gầm nhẹ, nằm lên người Khúc Hạ.
“Khúc Hạ! Lúc nào em cũng đạp háng tôi vậy hả?”
“Em xin lỗi mà…!A!!!” Khúc Hạ thét lên, cậu hoảng sợ khi bị Chu Luân bóp chặt cây sinh mệnh của mình.
Ngược lại Chu Luân li3m môi đắc ý: “Em cương rồi nè!”
“Tại anh nó mới vậy.”
“Đúng vậy.
Để tôi chịu trách nhiệm nhé, bao gồm cái lần tôi bị chuốc thuốc luôn.” Chu Luân đáp.
Khúc Hạ xanh mặt: “Anh…!anh nhớ?”
“Nhớ rất rõ.
Cũng may là em thương tôi nên em mới không đi kiện tôi tội hiếp dâm em.” Chu Luân ra vẻ hối lỗi, như con chó lớn mà hôn hôn cổ Khúc Hạ.
Cậu cố tránh né nhưng không được.
“Anh không có hi3p d@m em thì em kiện anh được gì.
Anh không có xâm phạm em.
Anh đang kiếm cớ để dê em!”
Chu Luân khẽ cười: “Sao anh nhớ rất rõ là anh đã làm gì em rồi nhỉ? Chậc chậc, anh tin trí nhớ của mình.”
Chu Luân vùi đầu vào cổ cậu, thì thầm: “Bạch tuộc nhỏ…”
Mỗi lần nghe đến biệt danh này, cậu rùng mình một cái.
Ngay lúc đó, điện thoại cậu chợt đổ chuông.
Khúc Hạ nghiêng người cố với lấy điện thoại.
Trên màn hình hiển thị số Vân Anh.
Vốn cậu không muốn nhận nhưng người đàn ông đằng sau đã biến thành con cún to ôm lấy cậu.
Khúc Hạ vì muốn kéo dài thời gian không cho hắn giở trò bi3n thái mà buộc lòng bắt máy.
“Alo?”
Tiếng Vân Anh vang lên: “Sao còn chưa về nhà nữa? Ba với mẹ đang kêu anh về đó.”
“Không rảnh để về.” Khúc Hạ đáp.
Chu Luân ôm cậu vào lòng, đầu khẽ dụi dụi vào cổ cậu, nhưng khoảnh khắc hắn nghe tiếng của Vân Anh thì ngẩng đầu lên.
Khúc Hạ không hề hay biết lúc này trong đôi mắt hắn đã mất đi ánh sáng tiêu cự.
Vân Anh nói: “Công ty Paradis cho nghỉ tết rồi, không về nhà thì không lẽ anh đi với trai à?”
Mà đúng thật, cậu đang ở chung với trai này.
Khúc Hạ cười khẩy: “Ừ đó, thì sao?”
Bên kia cúp máy cái rụp.
Khúc Hạ bĩu môi, quên mất có người đang bám chặt cậu như con sam.
Đột nhiên điện thoại bị một bàn tay to khác đoạt lấy, Khúc Hạ khó hiểu nhìn Chu Luân.
Chu Luân cầm tay cậu, nhẹ nhàng áp lên má hắn: “Đừng về.
Ở với tôi.”
Chu Luân hôn hôn tay cậu, tiếp tục thủ thỉ: “Tôi sợ em về…!tôi sẽ mất em…”
Thái độ của Chu Luân rất lạ.
Lạ đến độ Khúc Hạ cảm thấy rất hồi hộp, ngay cả tim cũng đập thình thịch rất lớn.
Cậu nghi ngờ một chuyện nhưng không dám chắc chắn.
Cậu dò hỏi: “Anh ổn không? Có phải…!anh đã anh đã nhớ gì phải không?”
Chu Luân mím chặt môi.
Hắn cụp mi mắt một lát rồi mới ngẩng đầu nhìn Khúc Hạ.
Ánh sáng tiêu cự đã xuất hiện trở lại.
Hắn không trả lời câu hỏi của cậu mà nói sang chuyện khác: “Em đã hứa ở nhà tôi ăn tết.”
Khúc Hạ bật cười: “Thì em có nói là sẽ về nhà cũ đâu.
Đồ ngốc.”
Khúc Hạ đã nghĩ tới một chuyện, cậu lo lắng Chu Luân cũng sống lại giống cậu.
Nhưng nếu Chu Luân sống lại thật thì như thế nào, chuyện cậu tự sát đâu phải là do hắn ép cậu.
Khúc Hạ thở dài trong lòng.
Cậu biết cậu yêu hắn, còn hắn thì sao?
Liệu có phải đụng tay đụng chân tạo cho cậu cảm giác rằng hắn cũng yêu cậu rồi sẽ tạt cho cậu một gáo nước lạnh hay không.
Cậu càng không thể lấy chuyện hai người thủ d@m cho nhau để làm lý do biện minh.
Cậu tự nguyện làm điều đó với hắn vì cậu yêu hắn.
Cậu muốn như vậy.
Nhưng còn hắn thì sao?
Khúc Hạ rối bời, uể oải nằm trên giường chẳng muốn dậy.
Cậu nghiêng người qua, chỗ bên cạnh sớm lạnh tanh.
Là do sáng nay Chu Luân phải đi cùng bà Lan Chi mua ít đồ.
Cậu quyết định dạo một vòng trên mạng xã hội xem thử hôm nay có drama thị phi nào không.
Vừa mở điện thoại ra thì đập vào mắt cậu là thông báo Vân Anh tag tên cậu.
Trong lòng liền cảnh báo nguy hiểm, Khúc Hạ bèn nhấn vào xem thử.
Vân Anh: Anh hai về nhà ăn tết đi, ba mẹ đang chờ anh hai đó @Khúc Hạ he he..