Đông Phong Bất Dữ

Chương 88: 88: Say



Nghi Thái xách đèn đi trực đêm, đột nhiên nhìn thấy một cái bóng ngóc đầu ra khỏi cửa phòng trong viện Thuận Hoa.

Cảnh tượng trước mắt khiến nó chợt điếng hồn một chút, sau lấy lại bình tĩnh mới nhận ra đó là chủ cả nhà này.

Gớm khổ, đã đi làm người hầu kẻ ở, làm quần quật cả ngày như con cún rồi, đêm còn bị chủ nhát ma nữa.

Dường như phu nhân đã thấy nó, y cứ nhìn nó như vậy mãi.

Lúc này y đang xoã tóc, đứng đó ngó theo người ta dưới màn đêm như vậy làm cho không khí trở nên quỷ dị vô cùng.

Vậy nên Nghi Thái buộc phải lấy hết can đảm, tiến lại gần y.

Nó nghĩ dù sao cũng cùng một phủ, lại còn nhà ở kinh thành, chắc phu nhân sẽ không làm gì nó đâu, lỡ có gì đám bổ khoái mà kéo đến thì mệt cả phủ.

– Đi đun ít nước nóng cho ta.

Đúng thật là y chỉ muốn một ít nước nóng giữa đêm thôi, là nó nghĩ nhiều rồi.

Phu nhân à….!Lần sau có gọi nước thì cũng đừng làm như vậy được không? Doạ người ta sợ suýt chút nữa là đứng tim chết mất!

Nghi Thái vâng lời đi ngay, đoạn y nhìn theo bóng nó rồi quay vào trong, di chuyển ánh mắt đặt lên con người chìm trong men say đang nằm dài trên giường.

Y không biết hắn đã uống bao nhiêu ly mà đến mức đi không nổi luôn thế này, chỉ biết bây giờ hắn còn không có sức để quậy như mọi lần khác.

Trường hợp này chỉ có thể là uống nhiều, hoặc rượu quá nặng, song y vẫn nghiêng về ý kiến thứ 2 hơn.

Cúi xuống gần hắn, ngửi một chút ở cổ đối phương, y mém tí nữa là bị sặc bởi mùi men này.

Bản thân y thường không có phản ứng thái quá mới mùi hương, chỉ trừ khi có cái gì đó quá nồng mới khiến y khó chịu chút chút.

Vậy mà giờ đây, khi đối diện với mùi hương trên cơ thể hắn, y chẳng thể nhịn lâu, không ngần ngại gì mà ho lấy ho để, rồi lại mở cửa sổ nôn thẳng ra bên ngoài.

– Phu nhân?

Dường như y đã để cảm giác chi phối mình quá lâu, đến mức Nghi Thái bước vào phòng lúc nào cũng không biết.

Vuốt vuốt ngực, cố gắng nén cơn buồn nôn xuống, y quay lại: “Vào lúc nào vậy?”

– Dạ chỉ vừa mới, đồ của người đây ạ.

“Ừm, để đó rồi lui đi.” – Y với lấy cây trâm, nhanh tay búi toàn bộ tóc của mình lên.

– Phu nhân, để hạ nô giúp người.

“Không mượn, làm ơn đi giúp.” – Hoàng Ngự Vũ vừa nói vừa đẩy Nghi Thái ra khỏi phòng.

Mấy chuyện này thật sự không nên để hạ nhân làm hộ, ngộ nhỡ đang làm hắn lại lên cơn đòi thị tẩm thì ngày hôm sau không biết giấu mặt đi đâu.

Vẫn cứ để y làm sẽ tốt hơn, dù sao đuổi Nghi Thái đi cũng đỡ vướng víu.

Ngồi xuống bên cạnh hắn, y từ từ cởi từng lớp áo của hắn.

Từ lớp ngoài cùng đến lớp nội y ở trong, tất cả đều được thực hiện hết sức nhẹ nhàng để cho hắn đừng tỉnh giữa chừng.

Cởi xong xuôi hết, y làm ướt cái khăn với nước ấm rồi lại cầm nó lau sơ qua người hắn.

Vừa lau, y vừa tặc lưỡi, hồi chiều thấy Bất Hối qua là biết có điềm rồi, ai dè đâu điềm to tới cỡ này.

Ban nãy ở nhà y đã thấy không ổn, mở gương lên xem một chút liền đã thấy hắn nằm gục ra sàn nhà người ta.

Không thấy thì thôi chứ đã thấy rồi thì y phải sang vác hắn về, dù sao nằm nệm vẫn thoải mái hơn là đất mà.

Xong xuôi, y cẩn thận mặc lại cho hắn một bộ khác, rồi lại cầm chai nước hoa vẩy vẩy lên người hắn để xua bớt mùi rượu, sau đó cũng leo lên giường ôm người ta ngủ chung.

Giờ Dần, Mẫn Hi tỉnh dậy trong trạng thái mệt lả người.

Đôi mắt mơ mơ màng màng chưa mở hẳn ra của hắn nhìn thấy màu sắc xung quanh có chút quen thuộc, chắc chắn đây không phải là nơi mà đêm qua hắn đã nằm xuống.

Hắn ngồi dậy, dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn xung quanh.

Đúng rồi! Đây không phải là chỗ của Bất Hận! Đây chính là viện Thuận Hoa trong phủ của hắn!

– Tỉnh rồi à?

Hắn không trả lời, cố gắng ngồi dậy một cách khó khăn.

Dư âm của mấy ly rượu hôm qua vẫn còn làm hắn mệt lả, đến mức chóng mặt hoa mắt, đi đứng không nổi.

Thấy vậy, Hoàng Ngự Vũ tiến lại đỡ hắn, lại một lần nữa dùng cái nhẹ nhàng của mình mà đối đãi với hắn.

– Từ từ thôi.

Đợi hắn hoàn toàn ngồi được xong, y tiến lại, lấy ly nước chanh đã chuẩn bị từ sớm cho hắn.

Cái này là y học được của những người bạn cũ, rằng khi mà sau khi say rượu, tỉnh dậy uống một ly nước chanh sẽ khoẻ hơn rất nhiều.

Bản thân y chưa bao giờ kiểm chứng vụ này, bởi y có bao giờ quá chén đâu mà thử? Cơ mà nhiều người nói lắm nên y nghĩ nó sẽ đúng.

Mẫn Hi có được ly chanh như cá gặp nước, liền bắt lấy mà uống cạn sau khi khát khô cả cổ vì rượu.

Chanh chua đến mức không chịu nổi mà nhíu mày, hắn dụi dụi mắt, cố nhớ lại những chuyện hôm qua.

Hắn nhớ mình uống xong đâu đó tầm 4-5 ly liền gục, là người gục đầu tiên trong cả bọn, sau đó không biết trời trăng mây nước gì nữa.

Vậy tại sao hắn về được đây? Là mấy đại ca đưa hắn về à? Không! Bọn họ không chừng cũng như hắn, đã lấy đồ cho hắn rồi thì đưa hắn về làm gì?

– Đêm qua ngươi tự lết về, đến trước cửa viện của ta thì gục đi.

Uống cái gì mà say dữ thần không biết, lần sau không có vậy nữa nghe chưa?

Gì? Còn có vụ tự lết về luôn à? Ảo vậy?

– Ta có phá cái gì không vậy?

“May phước là không.” – Y vừa rót trà vừa nói.

– “Ngươi cũng gan thật, chính sự đăng đăng đê đê mà đi nhậu thế kia, ngộ nhỡ ai đó thấy thì chết.”

– Đau người quá.

Một câu nói của hắn khiến Hoàng Ngự Vũ đặt tách trà đang uống dở xuống, tiến lại bên cạnh hắn: “Đau chỗ nào?”

– Sau lưng.

Dứt lời, hắn nằm úp xuống cho thoải mái hơn.

Nửa kia của hắn luôn là người hiểu hắn nhất, bởi vậy mà khi hắn vừa kêu bị đau liền đã thấy y lấy ít thuốc mỡ thoa đều ra hai tay, sau đó lại luồn lách vào bên trong lớp áo mỏng, từ từ xoa bóp vị trí hắn bảo.

Mẫn Hi thấy vướng víu khó chịu vì lớp vải mỏng cứ ngăn cách y với hắn.

Hắn vòng tay kéo sợi dây buộc bên hông ra, sau đó tiện nước kéo những thứ đang che chắn trên người xuống.

Tấm áo lót ban nãy còn khoác qua toàn thân thì bây giờ chỉ còn một mảnh vắt ngang qua mông, che đi những thứ cần che, còn lại đều lộ hết ra bên ngoài.

Nhắm mắt hưởng thụ lực đạo vừa đủ dùng đang tac dụng lên người hắn, Mẫn Hi thở ra một tiếng đầy thoả mãn.

Hắn hoàn toàn dễ chịu cảm giác người kia mang lại, có lẽ là do lâu rồi hắn chưa đi đấm bóp giác hơi hoặc là do nó chứa tình bên trong nên hắn mới như vậy.

Từ hai vai, xuống giữa lưng rồi lại xuống dần ở phần eo, từng động tác một được lặp đi lặp lại ít nhất vài lần rồi mới chuyển sang phần khác.

Mọi thứ cứ chầm chậm, từ từ nhưng chính vì cái chậm rãi đó lại làm người ta mê chết đi được.

– Sao trên đời lại tồn tại người hoàn hảo như ngươi nhỉ?

“Câu này ngươi nói đến lần thứ 40 rồi.

” – Y dừng lại một chút.

– Thì tại ngươi giỏi thật chứ bộ! Nếu không ta nói đi nói lại làm gì?

Hắn lật người lại, nằm nghiêng nhìn y.

Một tay hắn chống cằm, tay còn lại kéo tấm áo lên.

Đột nhiên y đáp trả ánh nhìn của hắn, lại còn đi sang bàn trang điểm gần đó lấy một cái hộp nhỏ.

Hoàng Ngự Vũ từ từ mở nắp hộp, lấy một ít chất rắn như sáp lên đầu móng tay rồi bôi lên môi hắn.

– Này, ta không có đánh son đâu!

Hoàng Ngự Vũ vẫn tiếp tục bôi: “Môi ngươi khô quá.”

– Tại ngươi không hôn ta đấy.

Dứt lời, hắn vòng tay qua, kéo người kia xuống rồi đặt lên môi y một nụ hôn sâu.

Hai tay hắn ôm cổ người ta, vừa buông lơi vừa giữ chặt, mồm mép lại tiến công như thể ham m.uốn tất cả của đối phương.

Hắn hôn, hôn như thể hắn đã mong chờ điều này từ rất lâu mà mãi không thực hiện được.

Cũng phải, đã lâu rồi hắn với y không hợp phòng, ham m.uốn thèm thuồng giữa cái tuổi đầy sung mãn này là bình thường.

Trái ngược với nhu cầu và lửa dục đang cháy bừng bên trong hắn, y lại như thụt lùi, không muốn làm chuyện đó cùng hắn.

Để cho hắn tùy ý làm loạn một lúc, y dừng lại, lau đi những vết tích còn vương lại trên môi.

– Một chút nữa ngươi còn phải đi làm.

“Chẳng yêu ta nữa, chán rồi chứ gì?” – Hắn bĩu môi.

– Ngoan đi, tối ta bù cho.

“Vậy còn nghe được!” – Dục cầu bất mãn khiến hắn có chút khó chịu, song cũng vì lời hứa của y mà nguôi ngoai đôi chút.

Tối nay chắc chắn không phải để ngủ hay để giải quyết công vụ mà là để làm “chính sự”.

Nhất định phải là tối nay, nếu không hắn sẽ chết vì nghẹn mất!

– Lần sau đừng có như vậy nữa.

“Ta không có uống nhiều, thề luôn! Mới chơi tới ly thứ 4 là không còn nhận thức rồi.” – Mẫn Hi như bị chạm đúng chỗ ngứa, lập tức giơ ba ngón tay ra thề.

– Ta có nói ngươi uống nhiều đâu mà tự khai rồi?

Hoàng Ngự Vũ cười khẩy, đoạn ngồi xuống thư án gần đó.

Đối diện với y, hắn nhìn thấy y còn một đống sổ sách trên bàn chưa xử lí xong.

Bỗng chợt bên trong hắn vang lên chút gì đó áy náy, cảm thấy tội lỗi.

Y còn quá nhiều việc phải lo, hắn không giúp được gì cho y thì thôi, đằng này còn ăn rồi đi báo đời nữa.

– Rồi, hứa không uống vậy nữa, lần sau có uống thì vẫn sẽ tỉnh!

“Thôi, lo mà chuẩn bị đi làm đi.” – Nhìn hắn, y vẫn cười, đoạn tiếp tục viết viết gì đó, thi thoảng lại quay ra cái bàn tính bên cạnh.

Y muốn sửa sang lại quán xá, tiện thể xem có dư dả đồng nào không, nếu có chắc sửa luôn căn nhà.

Tất nhiên y sẽ không sửa hết, chỉ vài phần ở phía chính điện với hậu viện thôi.

Nói chung là cái gì hư thì sửa.

Đâu đó vài tuần trước y còn muốn làm thêm, có điều tự nhiên lười ngang, không muốn thiết kế nên cái kế hoạch đó đã trôi vào dĩ vãng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.