Vì lấy được con cá trong tay mà Sở Chiến phải chịu đựng người phụ nữ xa lạ léo nhéo bên tai, nếu như bình thường, nhất định anh sẽ đi thẳng, nhưng bởi con cá này chứa dinh dưỡng cao bồi bổ tốt cho thân thể bảo bối nhà anh, anh nhẫn rồi nhịn, anh phát hiện phụ nữ là loài động vật khiến người chán ghét, ( ha ha, điều này không nhằm vào vị bảo bối kia, vì người đàn ông của chúng ta rất chung tình! ) dĩ nhiên ngoại trừ bảo bối nhà anh, anh thương cô còn không kịp.
Chờ Sở Chiến xoay người vui vẻ giơ con cá về phía Đường Tố Khanh, cười híp mắt chuẩn bị đợi cô khen ngợi, anh nhận ra cô vợ nhỏ dường như mất hứng, trong lòng Sở Chiến vô cùng nghi ngờ, chắc hẳn cô phải chờ lâu nên buồn chán, lập tức anh tỏ ra áy náy, đi tới bên cạnh cô cất cá, dường như muốn làm nũng cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thành công trong việc làm khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng thẹn thùng.
Đường Tố Khanh ngồi trong xe đẩy nhìn người đàn ông cọ vào gò má mình, đối với hành động này cô vô cùng hài lòng, nhếch lông mày lặng lẽ quét mắt qua những người xung quanh, phát hiện rất nhiều động vật giống cái nhìn cô với ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ, trong lòng cảm thấy vui mừng đồng thời lại có chút lo lắng vì đột nhiên một ngày kia người đàn ông này có thể làm hành động thân mật với một người phụ nữ khác hay không, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh ấy, cô đã cảm thấy khó chịu trong lòng.
Người đàn ông này lớn lên như vậy, từ trước đến giờ đứng ở nơi nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt nơi đó, cảm giác nguy hiểm trong lòng Đường Tố Khanh dâng lên cao, lập tức không còn tâm trạng đi dạo phố, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ái mộ của phụ nữ về phía anh, theo bản năng cô thấy căng thẳng.
Giờ phút này Sở Chiến cảm thấy mua sắm thật vui, mặc dù rất tức giận với những ánh mắt của đàn ông nhìn về bảo bối nhà anh, nhưng thật khó khăn anh mới có thể cùng cô vợ nhỏ đi ra ngoài một lần, tất nhiên anh hận không thể tuyên bố với mọi người đây là người phụ nữ của mình, nhân tiện hưởng thụ tốt chuyện hạnh phúc vụn vắt trong đời sống thường ngày của hai vợ chồng.
Thấy người đàn ông còn muốn đẩy mình đi lên tầng trên của siêu thị, Đường Tố Khanh nhíu mày không nhịn được nói: “Mua đủ rồi chúng ta trở về thôi.”
“Hử? Nhanh như vậy bảo bối đã muốn trở về? Thật ra anh còn muốn lên tầng trên mua mấy bộ quần áo, nếu không bảo bối giúp anh đi lên một chút?” Sở Chiến dừng bước ôn nhu nói, hiện tại anh vẫn rất vui mừng, nếu hôm nay về sớm, không biết lần dạo phố tiếp theo sẽ là bao giờ.
Đường Tố Khanh nhìn đám người nhốn nháo xung quanh, thậm chí có cô gái cầm điện thoại chụp ảnh anh, trong lòng không cảm nhận gì, nhưng nghĩ tới bên trong tủ quần áo, quần áo đàn ông ít tới đau lòng, Đường Tố Khanh chép miệng, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng thầm cầu nguyện bang nhóm động vật giống cái say mê sắc đẹp đàn ông không đi theo bọn cô.
Thấy cái gật đầu của Đường Tố Khanh, Sở Chiến nhảy nhót trong lòng, không để ý mình đang ở đâu, cười híp mắt cúi người cắn nhẹ khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, nhìn cô vợ nhỏ hờn dỗi trừng mắt với anh, sau đó lấy tay lau chỗ anh vừa cắn, Sở Chiến lạc trong khoảnh khắc tình cảm đó, cưng chiều cầm tay cô đặt trước ngực mình, trong mắt và miệng đều không nhịn được cười.
Đi theo người đàn ông lên tầng bán quần áo nam, Đường Tố Khanh nghi ngờ ánh mắt mập mờ và hâm mộ của cô bán hàng nhìn mình, giờ phút này Đường Tố Khanh không biết Sở Chiến đã lưu lại trên gương mặt trắng ngần của cô một dấu răng mờ nhạt vô cùng mờ ám.
Sở Chiến lạnh lùng nghe cô nàng tiếp thị ghé vào tai anh không ngừng giới thiệu về các sản phẩm, mất kiên nhẫn hiện lên rõ ràng trong mắt anh, anh đều không ưa những kẻ làm phiền anh và bảo bối nhà anh hưởng thụ thế giới hai người, ngắt lời của người bán hàng, lạnh lùng nói: “Chúng tôi sẽ tự xem.”
Sau đó Sở Chiến bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của cô bán hàng mà khẽ nói với cô vợ nhỏ: “Bảo bối, em thấy bộ này có đẹp không?”
Thay đổi sắc mặt quá nhanh khiến người khác trở tay không kịp, Đường Tố Khanh cảm thấy đặc biệ khó chịu khi người đàn ông của mình vừa bước vào đã bị mấy cô bán hàng niềm nở giới thiệu trang phục, cô chỉ có thể nhìn cái này cái kia để giết thời gian, không ngờ rằng anh phớt lờ lời giới thiệu của cô bán hàng mà quay sang hỏi một người không chuyên như cô, lập tức thấy lòng mình như đang nở hoa, tùy ý chỉ một bộ quần áo cách đó không xa nói: “Bộ kia không tệ.”
Nhìn người đàn ông dịu dàng nói với cô gái xinh đẹp bên cạnh, cô bán hàng bị coi thường nhìn các đồng nghiệp khác đang xem kịch, nghĩ tới lúc nãy mình khoác lác trước mặt đồng nghiệp sẽ hấp dẫn được người đàn ông anh tuấn, lập tức cười nói: “Tiên sinh, bộ quần áo kia là hàng đặc biệt xa xỉ, ngài sang bên kia, mới hợp với khí chất của ngài.”
Ẩn ý là loại đồ xa xỉ kia không phải người có tiền thì không mua được, không thích hợp với phong cách của anh. Sở Chiến không hiểu ý tứ của cô bán hàng, nhưng bảo bối nhà anh nói không tệ, anh cũng cảm thấy không tệ, nghe cô bán hàng nói như thế, anh nhanh chóng không vui: “Chẳng lẽ khách hàng muốn mua cái gì đều phải hỏi ý kiến của cô trước?”
Thấy anh đột nhiên chuyển sang vẻ lạnh lẽo, cô bán hàng run rẩy, trực giác nói người đàn ông này không phải nhân vật đơn giản, sợ hãi dâng lên, lắc đầu mạnh, ấp úng nói: “Không, không phải, ngài, ngài hiểu lầm rồi.”
“Tôi muốn cùng bà xã tự xem đồ được không?” Sở Chiến nói từng chữ rõ ràng nói, tuy là câu nghi vấn, nhưng là câu khẳng định vô cùng bá đạo không ai có thể phản bác.
Cô bán hàng nghe câu anh vừa nói, nhất thời hiểu hóa ra hai người kia là vợ chồng, chả trách ánh mắt người đàn ông luôn lạnh lùng từ khi bước vào cửa hàng, chỉ khi ở cạnh cô gái xinh đẹp mới lộ ra sự dịu dàng, xem ra tình cảm của vợ chồng này rất khăng khít, cô bán hàng biết mình không thể diễn trò, nhìn vẻ mặt ngày càng lạnh của người đàn ông, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, cười khổ gật đầu, sau đó chán nản rời đi.
Tố Khanh vốn ngây ngốc ở một bên chỉ là không quen nhìn cô bán hàng ngưỡng mộ nhìn nguời đàn ông, thấy anh hỏi ý kiến mình, cô tùy ý chỉ lung tung, lại nghe cô bán hàng nói vậy, trong lòng Đường Tố Khanh xấu hổ.
Định cản anh đi thử đồ, không thể ngờ rằng tốc độ người đàn ông còn nhanh hơn, trước khi cô lên tiếng đã vui vẻ cầm quần áo đi vào phòng thử, bất đắc dĩ, Đường Tố Khanh đành phải ngồi xem những quyển tạp chí Fashion ở gần đấy.
Lật hết quyển này tới quyển khác mà vẫn chưa thấy người đàn ông trở lại, Đường Tố Khanh sốt ruột nhìn về phía phòng thử, trong lòng nghi ngờ, đúng lúc đó, cửa phòng thử đồ mở ra, tầm mắt Đường Tố Khanh vừa vặn nhìn thấy anh đi ra, vô cùng kinh ngạc.
Áo sơmi trắng mặc trên anh vừa khít giống như được may đo theo yêu cầu, tuy là hàng ế, nhưng mặc trên người đàn ông này vẫn thấy phong cách, phác họa thân hình cao lớn của anh, so với khi mặc đồ ở nhà thì bộ dáng mang đậm nết nam tính hơn hẳn, giống như một vị công tử điềm đạm bước từ trong tranh ra.
Thấy cô vợ nhỏ kinh ngạc, Sở Chiến vô cùng vui vẻ, vui mừng vì tự biết dáng mình chuẩn, bước nhanh tới trước mặt cô vợ nhỏ, bày ra dáng vẻ hấp dẫn người, biết rõ còn cố hỏi: “Như thế nào? Đẹp không?”
Đường Tố Khanh nhìn cơ thể và tư thế còn chuẩn hơn so với người mẫu, hai má lập tức đỏ lên, gật đầu, mềm mại nói: “Được, đẹp.”
“Vậy thì lấy cái này.” Sở Chiến cười híp mắt nói.
Thấy suy nghĩ của anh, Đường Tố Khanh không được tự nhiên lên tiếng nói: “Đợi một chút, thử thêm vài áo nữa đi, dù sao đã đến đây, mua nhiều còn thay đổi.”
“Hử? Bảo bối cực kỳ thích anh thay đổi như thế?” Sở Chiến không có ý tốt cười gian, cứ muốn hiểu nhầm ý tứ của cô, nhìn cô xấu hổ, Sở Chiến vui vẻ cười lớn, tất cả mọi người trong cửa hàng đều nghe thấy tiếng cười sang sảng xuất phát từ nội tâm.
Sở Chiến nhanh chóng thay đổi, biết mình còn cười như thế, đoán chắc cô vợ nhỏ sẽ tức giận, hỏi chân thành: ” Bảo bối thấy bộ nào đẹp?”
Lần này Đường Tố Khanh không dám chỉ lung tung, lo lắng anh sẽ tin rồi lại thử, nhìn quanh một vòng, Đường Tố Khanh cầm bốn bộ, nhìn ánh mắt lấp lánh của người đàn ông đi vào phong thử, gương mặt xinh đẹp không nhịn được cười tươi.
Nhìn anh cầm đồ mình lựa chọn đi thử, Đường Tố Khanh cảm thấy dáng người người đàn ông trước mắt thật chuẩn, mặc trang phục nào cũng đẹp, một người xuất sắc như vậy là người đàn ông của cô, tâm trạng cô đặc biệt tốt.
Cứ thế, Sở Chiến thử liên tiếp năm bộ, bộ nào cũng đẹp, vì thế Đường Tố Khanh đứng dậy đi thanh toán.
Cô thanh toán thấy Đường Tố Khanh tới trả tiền, mà người đàn ông lại vui vẻ cầm trang phục, khóe miệng cười gượng, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông trước mắt được cô gái xinh đẹp bao nuôi? Vì lo lắng người ngoài xì xào nên mới xưng hô vợ chồng ư?
Sở Chiến không quan tâm người khác nghĩ gì, nếu nghe thấy người ngoài nói anh được cô bao nuôi, chắc hẳn anh sẽ sung sướng hớn hở vì được cô vợ nhỏ bao nuôi.
Mua xong trang phục cho Sở Chiến, Đường Tố Khanh để kệ anh một bên kéo tay cô một bên đẩy xe hàng, tưởng rằng anh mua đồ xong sẽ chuẩn bị ra về, ai ngờ người đàn ông lôi kéo cô dừng lại ở một cửa hàng nội y nữ cao cấp, hứng thú cầm tay cô muốn vào trong.
“Này, làm gì? Về, đi về.” Đường Tố Khanh cố định thân thể, xấu hổ nói, trong lòng thầm than chẳng lẽ người đàn ông này muốn kéo cô vào mua nội y ư? Nhìn vào cửa hàng, cô không thể đi vào cùng đàn ông mặt dày này được.
“Không phải đêm qua anh không cẩn thận xé rách nội y của em còn gì? Nếu đã đến đây, nên vào mua đồ chất lượng tốt.” Sở Chiến nói mà mặt không đỏ tim không đập mạnh.
Nghe thế, mặt Đường Tố Khanh trắng nõn nhanh chóng đỏ hồng như tôm chín, nhìn đến ánh mắt tò mò của những người xung quanh, khuôn mặt không được tự nhiên.