“Bộ Tranh, vừa rồi ngươi lại chơi trận pháp gì thế, sao đem mặt đất phá thành như vậy?” Động tĩnh lớn khiến cho Tú Anh giật mình, vội quay đầu lại, phát hiện một khe nứt lớn trước mặt Bộ Tranh.
Tuy khá ngạc nhiên nhưng Tú Anh chỉ cho rằng Bộ Tranh đang chơi trận pháp gì đó, nếu nói khe nứt này là kiệt tác tạo bởi một “chỉ” của Bộ Tranh thì đánh chết nàng cũng không tin.
May mắn là chỉ có nàng ở đây, nếu đổi lại là người khác, rất có khả năng sẽ phát hiện một tia kiếm ý còn lưu lại trên mặt đất, mà như vậy chắc chắn sẽ khiến Thanh Vân kiếm phái oanh động cực lớn.
Kiếm ý chính là cánh cửa quan trọng để trở thành kiếm tu, chỉ những ai đã lĩnh ngộ hoàn toàn kiếm ý mới được xem như một kiếm tu chân chính. Tại Thanh Vân môn, có thể lĩnh ngộ được kiếm ý cũng chỉ có mấy vị trưởng lão mà thôi, chớ nói chi đến đám thanh niên trẻ tuổi {trẻ trâu hung hãn}, thậm chí ngay cả mỹ nữ Tần Sương cũng chịu chung số phận.
Kiếm ý là một loại cảnh giới về tinh thần, không phải cứ tích tụ lực lượng hay sử dụng đan dược là có thể đột phá. Cái này thuần túy là dựa vào cơ duyên và ngộ tính của mỗi người.
Song, người lĩnh ngộ kiếm ý cũng không nhất định sẽ mạnh hơn người không lĩnh ngộ, nếu như cảnh giới “thực lực” hai bên chênh lệch quá lớn thì loại cảnh giới “tinh thần” này cũng không thể nào bù đắp được. Nhưng có thể khẳng định một điều, ở trong đồng cấp, người có được kiếm ý nhất định sẽ mạnh hơn người không có, mà cũng không chỉ mạnh hơn ở một hai điểm.
Vậy phải chăng Bộ Tranh của chúng ta dã lĩnh ngộ được kiếm ý??
Trước mắt mà nói thì… không phải như vậy. Kiếm ý có đôi khi là tự nhiên bộc phát, nhưng bộc phát xong cũng không có nghĩa là có thể lĩnh ngộ, bất quá cơ hội lĩnh ngộ cũng tăng cao đáng kể.
Một chiêu Bộ Tranh vừa xuất chỉ mang theo một tia kiếm ý rất rất nhỏ, còn chưa đủ để cho hắn lĩnh ngộ, bất quá cũng đã giúp hắn chạm một tay vào cánh cửa này. Nếu hắn chịu chuyên tâm luyện kiếm vậy thì không tới mười năm là có thể đại thành. Khổ nỗi trước mắt, hắn còn chưa có cái “tâm” cao xa ấy. {Dep: hắn muốn kiếm tiền cưới vợ}
Cũng vì kiếm ý không nhiều lắm cho nên cách đấy xa xa, Tần Sương cũng không cảm giác được gì. Nàng chỉ yên lặng cảm kích Bộ Tranh, sau đó liền quay người rời đi. Về phần tín vật, giờ khắc này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nàng tin tưởng, sau khi trở về nhất định sẽ đạt được thành tựu to lớn, tương lai Bộ Tranh đến tìm nàng, dù không dùng tín vật cũng sẽ có người mang hắn đến trước mặt mình.
Đối với việc này, Bộ Tranh chẳng hề hay biết. Hiện tại hắn còn đang có chút mơ hồ..
“Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cứ mơ mơ màng màng. . .” Bộ Tranh lắc đầu.
Vừa rồi hắn chỉ hành động theo tiềm thức, nói cách khác, chính là tiến vào cảnh giới vong ngã. Vậy nên thân thể có dị động gì hay không hắn cũng không rõ lắm, tuy có chút ấn tượng nhưng rất là mơ hồ.
“Ngươi nha, thật là….” Tú Anh than xong lại tiếp tục luyện kiếm.
Nàng đối với hiện tượng này cũng đã “Tập mãi thành quen”, tốt hơn hết vẫn là việc mình mình làm, đi luyện kiếm a.
“Vậy ta đi làm việc.” Bộ Tranh điều chỉnh nội khí một chút, rất nhanh liền khôi phục thể lực, tuy không đến mức hồi phục 100% nhưng chí ít cũng có thể hoạt động bình thường.
Thế là, Tú Anh tiếp tục tập luyện còn Bộ Tranh thì cắm cúi làm việc, đến tận khi cv kết thúc hắn mới bắt tay vào tu luyện.
Đây cũng chính là sinh hoạt hàng ngày của bọn họ.
Tú Anh cả ngày luyện kiếm, tu nội lực, Bộ Tranh thì chỉ sau khi xử lý xong mọi việc mới bắt đầu chậm rãi tu luyện. Hai người hai cách sinh hoạt khác nhau nhưng đều rất là thỏa mãn.
Ba ngày sau. . .
“Ha ha ha. . .” Trong lúc tu luyện, Bộ Tranh đột nhiên cười to.
“Làm sao vậy? Ngươi điên rồi à?” Tú Anh ngừng luyện kiếm.
“Không điên không điên, ta đang rất cao hứng a…, ta rốt cục đã luyện thành lưỡng mạch đồng hành rồi. . .” Bộ Tranh cười lớn nói. “Tối nay ta muốn tổ chức ăn mừng… ha ha”
“Lưỡng mạch đồng hành? không phải vẫn là Nhất Mạch cảnh giới sao? ngươi cũng quá yếu đi, ta đã bước vào Nhị Mạch cảnh giới lâu rồi. Nhưng cũng phải công nhận, Quy Nguyên tâm pháp này đúng là thứ tốt, đáng tiếc ngươi không học được.” Tú Anh có chút khinh bỉ và coi thường, bởi vì tiến độ tu luyện của Bộ Tranh thật sự là quá chậm.
Nàng không biết rằng, cách thức tu luyện của Bộ Tranh khác xa so với nàng và những người khác. Người ta tu luyện là dựa theo tâm pháp và chỉ dẫn của tiền nhân, còn hắn thì hoàn toàn dựa vào chính mình, lần mò từng chút từng chút mà tiến. Tâm pháp của hắn là do chính hắn sáng tạo ra, nói một cách chính xác là do chính hắn thôi diễn ra.
Nguyên bản, tâm pháp của Bộ Tranh là được truyền thừa từ Lăng Ngạo Tuyết, là chính đạo-đỉnh cấp tâm pháp 100%, tuy rằng khi đó Lăng Ngạo Tuyết chỉ truyền cho hắn một cái tâm pháp rất rất cơ sở {cùi thôi rồi}. Nhưng nào ngờ, chính từ cái cơ sở không thể cơ sở hơn ấy, hắn lại có thể thôi diễn ra tiếp, hơn nữa còn chẳng kém gì tâm pháp sở học của Lăng Lăng.
Có lẽ tâm pháp của Bộ Tranh đã không còn liên quan đến Lăng Ngạo Tuyết, nhưng đặc trưng nội khí thì vẫn rất giống nhau. Chính vì lẽ đó, sau này đã có rất nhiều người hiểu lầm rằng, tâm pháp của hắn là kế thừa toàn bộ từ Lăng Ngạo Tuyết.
Mà cũng bởi vậy, Bộ Tranh không cần bất kỳ tâm pháp nào nữa, tâm pháp của hắn là do chính bản thân hắn thôi diễn. Còn về chiêu thức võ học, những gì hai người Lăng Ngạo Tuyết phô diễn {in sâu trong mắt hắn} đã là đỉnh cấp võ học trong thiên hạ rồi.
Nói cách khác, chỉ cần điều kiện cho phép, Bộ Tranh hoàn toàn có thể đi đến đỉnh cao của võ đạo. Có thể nói, điều này chỉ là vấn đề thời gian.
Cơ mà “thời gian” lại chính là một trong những vấn đề mấu chốt, nhân sinh hữu hạn*, có thể đến được đỉnh cao hay không phải coi ngươi đi nhanh hay chậm, thời gian của ngươi dài hay ngắn.
{* thời gian của con người là có hạn}
“Ha ha, ta nếu không ngốc thì sao thể hiện ra được cô là băng tuyết thông minh.” Bộ Tranh gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói.
Đây cũng không phải Bộ Tranh đang châm chọc gì. Trong nhận thức của hắn, Tú Anh đúng là một người rất thông minh, mà hắn thì chính là một tên đại ngu ngốc, không biết chữ, không nội lực {thực ra là có nhưng yếu quá}.
Tú Anh rất là hưởng thụ, gật đầu nói: “Những lời này của ngươi ta rất thích nghe. Tốt lắm, hôm nay bổn cô nương cao hứng nên sẽ đích thân xuống bếp. . .”
“Cái này… hay là thôi đi, đồ ăn cô nấu không ngon bằng ta, đã thế động tác của cô còn quá chậm… ” Bộ Tranh lắc đầu cự tuyệt.
Hắn nghĩ thế nào thì nói thế đó, ngươi không bằng ta chính là không bằng ta.
“Hừ, không muốn càng tốt, ta tiếp tục luyện kiếm.. Mà đợi chút, ngươi giúp ta sửa lại trận pháp cái đã, trận pháp này sắp hỏng đến nơi rồi :(.” Tú Anh trả lời.
Nàng cũng không quan tâm Bộ Tranh nói mình ra sao, chỉ nhắc nhở Bộ Tranh rằng nàng muốn tu bổ trận pháp.
Hiện tại, Bộ Tranh vẫn chưa tìm ra biện pháp giúp cho trận pháp tồn tại lâu dài. Đây là bởi vì hắn chỉ thông hiểu nguyên lý trận pháp, mà lại không rõ tài liệu trạm khắc hay thủ đoạn bảo tồn trận pháp trong thời gian dài.
Điểm này nếu để cho người khác biết, nhất định sẽ răng rơi đầy đất. Lấy tạo nghệ trận pháp của Bộ Tranh mà nói, cũng có thể xem như một tiểu cao thủ, ấy vậy mà ngay cả một chút tri thức trụ cột hắn cũng không thông.
Điều này cũng không thể trách Bộ Tranh, bởi tri thức mà hắn lĩnh hội không được trọn vẹn. Lý Lai Phúc dạy hắn chính là cách dùng trận pháp khống chế lò đan, cái này chỉ cần biết rõ thủ pháp là đủ. Khi nhắc tới bí thuật thì chỉ giảng sơ qua cho hắn cách khắc họa tiết và công dụng chúng, còn nên dùng cái gì để khắc trận pháp hay loại trận pháp này nên dùng tài liệu nào… thì không có nhắc đến.
Thậm chí đến tận bây giờ, hắn vẫn chỉ dùng kiếm để “vẽ” trận pháp, hoàn toàn không biết còn có dụng cụ chuyên môn để khắc trận, hơn nữa, tài liệu bất đồng phải dùng dụng cụ bất đồng.
Dưới tình huống như vậy, hắn có thế làm đến mức này đã rất không tệ rồi. Còn nếu muốn cố định trận pháp, hắn bắt buộc phải học tập một cách có hệ thống.
Ai cũng có thể đi Tàng Thư Các của môn phái tìm kiếm thư tịch để tham khảo nhưng Bộ Tranh thì không vì hắn mù chữ toàn tập, hắn chỉ có thể dựa vào người khác giảng giải hoặc đi quan sát người khác mà thôi. Trước mắt mà nói, hai điều này đều không thể thực hiện được.
Vốn dĩ Tú Anh cũng có thể giảng giải cho hắn những thứ này, cho dù hiện tại, ngày đêm khắc khổ tu luyện hòng chen chân vào hàng ngũ phổ thông đệ tử, nhưng không bởi vậy mà nàng bỏ qua Bộ Tranh. Chỉ là Bộ Tranh không cũng có nghĩ tới {Dep: ngu quá mà}, mà nàng thì sao có thể biết Bộ Tranh đang cần những thứ này.
Vì vậy, về mặt trận pháp, Bộ Tranh vẫn cứ tiếp tục “yêu nghiệt” như cũ, sở hữu tri thức trận pháp rất cao thâm nhưng lại không có một chút tri thức cơ sở về khắc trận, cho dù là cơ bản nhất {Rông: Có súng mà không có đạn =)) }