Lúc này, mười sáu tên tiểu hòa thượng chuyển động mau lẹ phi thường, bất ngờ đụng phải làn mù ngũ sắc. Một hai tên kêu thét lên. Làn mù tỏa rộng đến bốn, năm trượng vuông, phạm vi mỗi lúc một lớn dần.
Chỉ trong khoảnh khắc, mười sáu tên tiểu hòa thượng đều trúng phải mù độc, kêu thét lên, té huỳnh huỵch xuống đất.
Đại hán cao lớn cả kinh nhảy bổ lên quát hỏi :
– Ngươi dùng thứ gì để phá “Độc Hồn đại trận” của ta?
Ngọc Yến Tử trỏ vào Ngô Phi Sĩ hỏi lại :
– Ta hỏi ngươi: Còn cách nào cứu được y không?
– Có thì có đấy, nhưng thuốc giải ở trong mình lão gia.
Ngọc Yến Tử nói :
– Thế thì được! Ngươi có muốn mười sáu tên tiểu hòa thượng kia sống lại không?
Đại hán chưng hửng đáp :
– Lão gia không tin.
Hắn cúi xuống thì thấy mười sáu tên tiểu hòa thượng sắc mặt không có vẻ gì khác lạ, trái tim vẫn đập đều, có điều bọn chúng chỉ nằm dài ra không dậy được.
Đại hán toan đưa tay sờ, Ngọc Yến Tử vội quát :
– Ngươi cũng muốn chết chăng?
Đại hán vội rụt tay về hỏi :
– Con nhỏ kia! Phải chăng người muốn uy hiếp ta?
Ngọc Yến Tử lạnh lùng đáp :
– Chính ngươi cũng không biết chúng làm sao mà lại muốn đi dạy người khác sử độc ư?
Đại hán hỏi lại :
– Sự thực lão gia chẳng hiểu chi hết. Có điều “Độc Hồn đại trận” của bản môn trong người đã có chất độc rồi. Ta hỏi ngươi đã dùng chất độc gì mà lợi hại thế?
Ngọc Yến Tử hỏi :
– Ngươi đã nghe đến “Thiên La giáo” bao giờ chưa?
Đại hán giật nẩy mình lên kinh hãi hỏi :
– “Thiên La giáo” ư? Ngươi là người của Đông Hậu hay sao?
Ngọc Yến Tử cười lạt đáp :
– Ngươi biết là hay rồi. Ngươi ở Tây Tạng làm hòa thượng đang tử tế, sao lại đổi áo phàm tục đến đây hí lộng quỷ thần?
Nguyên Đông Hậu có mối liên quan với phe Mật Tông ở Tây Vực, nàng không dám nói nhiều, chỉ mong lấy thuốc giải để cứu Ngô Phi Sĩ.
Đại hán đáp :
– Phiền cô nương cứu tỉnh mười sáu tên đệ tử này rồi bần tăng lập tức đi ngay.
Hắn nói rồi để lộ chân tướng, bỏ cái khăn bịt xuống, chìa đầu trọc ra, hắn còn cởi áo ngoài để lộ tấm cà sa màu xanh.
Ngọc Yến Tử không muốn làm khó dễ nữa. Nàng lấy thuốc giải đưa cho hòa thượng áo xanh. Hòa thượng cũng đưa thuốc cho nàng.
Thanh y hòa thượng cho mười sáu tên tiểu hòa thượng uống thuốc, chẳng bao lâu chúng tỉnh lại ngay. Lát sau Ngô Phi Sĩ uống thuốc rồi cũng tỉnh lại.
Thanh y hòa thượng chắp tay nói :
– Non xanh còn đó, nước biếc còn đây. Sẽ có ngày tái hội.
Dứt lời hắn dẫn mười sáu tên hòa thượng đi ngay.
Biến diễn này không những ra ngoài sự tiên liệu của bọn binh lính, cả bảy, tám tên Cẩm y vệ lại càng ngơ ngác. Một người tay cầm trường thương vượt đám đông đi vào. Bọn binh lính la rầm lên :
– Tổng binh đại nhân đã tới. Thế là nguy rồi!
Viên tổng binh nắm chặt đốc thương quát :
– Dưới chân Thiên tử khi nào để bọn thảo khấu các ngươi càn rỡ? Mau mau chịu trói đi.
Ngọc Yến Tử hắng dặng một tiếng, thét :
– Ngươi làm gì mà phách lối dữ vậy?
Tên Tổng binh cả giận vung trường thương đâm tới.
Ngọc Yến Tử sẽ nghiêng mình tránh khỏi, qua lại hỏi :
– Ngô lão đã cử động được chưa?
Ngô Phi Sĩ đáp :
– Lão phu hoàn toàn khôi phục rồi. Cô nương bất tất phải quan tâm, cứ việc phóng thủ tỷ đấu với hắn.
Tổng binh đằng hắng nói :
– Ngươi nói coi bộ dễ dàng quá!
Hắn xoay thương đâm lão một nhát.
Ngọc Yến Tử lớn tiếng :
– Ngươi ngang tàng lắm nhỉ?
Hai tay nàng chụp lấy vây thương của Tổng binh, miệng quát :
– Ta bẻ cây thương đây này.
Quả nhiên nghe đánh “rắc” một tiếng. Cây thương gãy ngay khúc giữa.
Viên Tổng binh biến sắc. Ngọc Yến Tử thừa cơ hội vọt mình đi. Ngô Phi Sĩ chạy theo. Bảy, tám tên Cẩm y vệ chỉ úy kỵ Triệu Tử Nguyên chứ không sợ hai người này. Mấy tên quát tháo chạy ra cản đường.
Ngọc Yến Tử đằng hắng một tiếng quăng sợi dây ngũ sắc tới. Bọn chúng rú lên thê thảm rồi ngã lăn ra. Hai người lướt qua bọn Cẩm y vệ, còn bọn binh lính thì coi không vào đâu, mở đường máu chạy đi.
Triệu Tử Nguyên sợ hai người dọc đường bị cường lực cản trở, nên cố ý chạy theo hướng khác để phân tán lực lượng quan binh. Chàng vừa cử động thân hình, một toán đại binh tiến ra cản trở. Chàng không muốn giết hại người vô tội vừa đánh vừa lùi. Sau chàng mở được một chỗ trống để vọt mình đi.
Bọn binh lính không chịu buông tha, vừa đuổi vừa la “Tróc nã gian tế”.
Triệu Tử Nguyên không tiện chạy trên đường lớn, rẽ vào ngõ hẻm, nhưng chàng không thuộc địa thế, chuyển qua hai đường phố rồi không biết mình đi tới đâu?
Bọn binh lính vẫn rượt theo ở phía xa xa.
Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm :
– “Tuy ta đã thoát khỏi phạm vi của chúng, nhưng còn phải đi thăm dò tin tức của Trình đại nhân mà không thuộc đường biết làm thế nào?”
Chàng đang ngẫm nghĩ bổng thấy một thằng nhỏ từ trong ngõ hẻm nhìn chàng vẫy tay. Triệu Tử Nguyên thấy gã lạ mặt lấy làm kỳ hỏi :
– Có phải tiểu ca gọi ta không?
Thằng nhỏ đáp :
– Mau theo tiểu đệ!
Tuy nó nhỏ tuổi nhưng cơ cảnh dị thường, nói rồi cắm cổ đi ngay.
Triệu Tử Nguyên ngần ngại một chút rồi cũng đi theo.
Thằng nhỏ chuyển qua hai khúc quanh tới dưới chân bức tường vây một tòa viện cao lớn đột nhiên dừng lại. Gã trèo tường ngó vào rồi giục :
– Mau nhảy vào đi!
Triệu Tử Nguyên sửng sốt hỏi :
– Đây là…
Thằng nhỏ vội gạt đi :
– Đừng hỏi nhiều nữa, vào rồi sẽ biết.
Triệu Tử Nguyên lắc đầu hỏi :
– Tiểu ca không nói cho ta hay người ở bên trong là ai thì khi nào ta dám tiến vào nhà người ta một cách hồ đồ?
Thằng nhỏ giậm chân, đáp :
– Người trong nhà quen biết công tử là được rồi.
Triệu Tử Nguyên vẫn gặng hỏi :
– Nhưng người đó là ai?
Thằng nhỏ nóng nảy bồn chồn, đột nhiên nghe tiếng kẹt cửa. Một tên xử nữ thò đầu ra hỏi :
– Kim ca! Có phải y không?
Kim ca tức thằng nhỏ đáp :
– Phải thì phải rồi, nhưng y không chịu tiến vào.
Ả xử nữ vội nói :
– Công tử yên tâm. Tiểu thư của tiện nữ biết công tử không thuộc đường và bị quan binh bao vây nên phái người đi đón công tử.
Triệu Tử Nguyên ngơ ngác tự hỏi :
– Quý tiểu thư ư? Ta có biết tên tiểu thư của cô là ai đâu?
Chàng chưa tiến vào nhưng coi tòa nhà rộng lớn cũng biết nếu không phải nhà quan thì cũng là nhà cự phú.
Ả xử nữ thấy Triệu Tử Nguyên không trả lời vội giục :
– Triệu công tử tính sao? Tệ tiểu thư đang chờ rất nóng ruột mà sao công tử cứ đứng ỳ ra?
Triệu Tử Nguyên chắp tay đáp :
– Cô nương có thể cho tại hạ biết phương danh của quý tiểu thư?
Ả xử nữ nói ngay :
– Tiểu thư họ Bạch, nhưng đó là họ bây giờ, còn trước kia…
Thị chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng bước chân vang lên, liền biến sắc nói :
– Binh lính đuổi đến rồi. Công tử vào mau đi!
Thị nói xong lôi bừa Triệu Tử Nguyên vào đóng sập cổng lại.
Triệu Tử Nguyên nhìn thấy đây là hậu viện rất lớn, hoa cỏ xinh tươi, phong cảnh cực kỳ u nhã.
Ả xử nữ hỏi :
– Công tử đã vào đây bao giờ chưa?
Triệu Tử Nguyên nhăn nhó cười đáp :
– Nếu tại hạ vào rồi thì đã quen biết quý tiểu thư.
Thiếu nữ toan đáp, thì một mỹ nữ áo trắng từ trong bụi hoa thủng thẳng bước ra. Ả xử nữ trỏ tay nói :
– Kìa! Tiểu thư đã tới đó.
Sự thực Triệu Tử Nguyên đã ngó thấy bạch y nữ mà không dám tin ở mắt mình. Nguyên chàng rất quen thuộc nữ lang áo trắng này mà chàng chẳng thể nào ngờ đến nàng là tiểu thư ở đây.
Bạch y nữ đi tới trước mặt Triệu Tử Nguyên dừng lại, cất giọng buồn buồn :
– Công tử không sao là ta yên tâm rồi.
Câu nói đầy vẻ tình tứ khiến Triệu Tử Nguyên bâng khuâng trong dạ. Chàng định thần lại đáp :
– Yên cô nương! Tại hạ không ngờ cô nương lại ở đây?
Bạch y nữ lang nói :
– Ta cũng biết công tử không bao giờ nghĩ tới. Chính ta cũng không tiên liệu đến bước đường này.
Triệu Tử Nguyên nhăn nhó cười đáp :
– Cô nương còn nói vậy thì tại hạ hiểu làm sao được?
Bạch y nữ lang thở dài nói :
– Bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương. Việc đời thực khó mà lường trước được. Tỷ như ngươi lúc ở bến sông Hoàng Hà, võ công rất tầm thường. Ai ngờ rớt xuống sông rồi chẳng những không chôn mình trong bụng cá mà lại còn biến thành một bậc anh hùng lừng danh thiên hạ.
Triệu Tử Nguyên lắc đầu hỏi :
– Phải chăng Yên cô nương muốn nói móc tại hạ?
Bạch y nữ lang đáp :
– Ta nói thực. Tử Nguyên! Chúng ta đã qua một ít ngày không thấy mặt nhau. Ta tin rằng bây giờ ngươi muốn biết một việc mà ta sẽ cho ngươi hay.
Triệu Tử Nguyên bụng bảo dạ :
– “Chắc nàng tưởng ta muốn biết thân thế nàng lúc này, nhưng ta chỉ hy vọng nghe tin Trình Khâm sai đại nhân.”
Bạch y nữ lang nói rồi đi trước. Triệu Tử Nguyên theo sau. Cả hai người xuyên qua mấy luống hoa không ai nói năng gì.
Bạch y nữ về thư trai. Hai tên xử nữ đã chầu chực ở đó. Một tên lúc trước đã lôi ẩu Triệu Tử Nguyên vào, cất tiếng hỏi :
– Tiểu thư! Có cần tỳ nữ chuẩn bị chút gì ân không?
Bạch y nữ đáp :
– Triệu công tử cực nhọc nửa ngày trời, chắc bây giờ đói rồi, các ngươi đi sắp món ăn. Ta ở đây nói chuyện với công tử một chút.
Hai tên xử nữ hiểu ý, rút lui.
Bạch y nữ mời Triệu Tử Nguyên ngồi xuống, nói :
– Tử Nguyên! Ngươi ngồi xuống đây rồi ta sẽ nói điều mà ngươi muốn biết.
Đoạn nàng cười hỏi :
– Có phải ngươi đang lo về chuyện Trình đại nhân?
Triệu Tử Nguyên buột miệng hỏi lại :
– Cô nương quả biết việc đó ư? Tình hình của Trình đại nhân ra sao?
Bạch y nữ thở dài đáp :
– Ngụy Tôn Hiền quyền khuynh thiên hạ. Trình Khâm sai làm như vậy không khác gì tự tìm đường chết.
Triệu Tử Nguyên cả kinh hỏi :
– Trình đại nhân ngộ hại rồi ư?
Bạch y nữ đáp :
– Chưa đến nỗi chết mau thế. Ngụy Tôn Hiền muốn che tai mắt mọi người nên hắn còn dè dặt. Hiện giờ Trình đại nhân đã bị giam vào Thiên lao và phải tội Mãn môn tru lục.
Triệu Tử Nguyên thừ người ra nói :
– Hỏng rồi! Hỏng rồi! Bao nhiêu bậc trung lương chết hết thì thế nước còn chịu sao nổi? Thiên hạ đại loạn đến nơi, giang sơn sẽ về tay người khác.
Bạch y nữ nói tiếp :
– Theo lời báo cáo sau cuộc điều tra thì nhà Trình Khâm sai ba mươi sáu người chỉ thiếu một tên Trình Minh Tiên, ái tử của lão gia.
Triệu Tử Nguyên kinh hãi hỏi :
– Chẳng lẽ họ định giết cả hay sao?
Bạch y nữ đáp :
– Công việc ở nhà quan không giống ân cừu võ lâm, người ta làm đến triệt để.
Triệu Tử Nguyên thấy Bạch y nữ thay đổi tính cách rất nhiều, nhưng chàng vẫn lo đề phòng, liền hỏi :
– Yên cô nương! Lệnh tôn đại nhân có ở đây không?
Bạch y nữ lắc đầu đáp :
– Tử Nguyên! Yên Định Viễn không phải là thân phụ ta.
Nguyên Bạch y nữ này là Yên Lăng Thanh. Triệu Tử Nguyên nghe nàng nói vậy lắc đầu hỏi :
– Sao lại có thể thế được?
Yên Lăng Thanh đáp :
– Câu chuyện dài lắm. Yên Định Viễn cũng chẳng ra trò gì.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Cô nương căn cứ vào đâu mà nói vậy?
Yến Lăng Thanh cất giọng ôn nhu đáp :
– Tử Nguyên! Chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ mà phải hỏi ta?
Triệu Tử Nguyên càng nghe càng nghi hoặc.
Yến Lăng Thanh đổi giọng nói tiếp :
– Tử Nguyên! Trước kia ta đối với công tử có điều khiếm nhã, nhưng hiện nay ta chân tâm yêu công tử. Công tử có thể trả lời ta một câu không?
Yến Lăng Thanh nói rồi người run lên. Một mùi hương như hoa lan xông vào mũi khiến Triệu Tử Nguyên không khỏi nảy làng hươu dạ vượn.
Chàng hàm hồ hỏi :
– Cô nương bảo sao?
Yến Lăng Thanh đáp :
– Gạt bỏ sinh hoạt giang hồ cùng ta vĩnh viễn đi ở một chỗ.
Câu nói này đầy tình ý tha thiết nhưng Triệu Tử Nguyên lại nhận ra thái độ phản thường, chàng hỏi :
– Yên cô nương! Từ nay cô nương không nói đến võ sự nữa ư?
Yến Lăng Thanh đáp :
– Công tử muốn ta nói về thân thế thì phải?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Tại hạ vẫn hồ nghi. Nếu cô nương không có dây dường gì đến Yên bảo chúa thì sao tại hạ lại không phát giác ra sớm hơn hay chậm hơn, mà vào đúng lúc này…
Yến Lăng Thanh sa sầm nét mặt hỏi :
– Tử Nguyên! Công tử không tin ta ư?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Tại hạ không dám!
Yến Lăng Thanh đột nhiên mỉm cười :
– Ta biết công tử còn hoài nghi.
Triệu Tử Nguyên cười gượng. Chàng phát giác ra Yến Lăng Thanh đã hoàn toàn biến đổi thành người khác. Bao nhiêu tính khí kiêu ngạo của con nhà võ đều mất hết.
Giữa lúc ấy một tên xử nữ tiến vào bẩm :
– Thưa tiểu thư! Nô tỳ đã chuẩn bị cả rồi.
Yến Lăng Thanh giơ tay lên nói :
– Dẫn đường!
Ả xử nữ cúi đầu dạ một tiếng. Yến Lăng Thanh lại nói :
– Tử Nguyên! Công tử hãy ăn một chút gì đã rồi sẽ nói chuyện.
Triệu Tử Nguyên đang đói liền mỉm cười đáp :
– Như vậy quấy quả cô nương nhiều quá.
Yến Lăng Thanh mỉm cười. Nàng ra khỏi thư phòng đi theo xử nữ xuyên qua vườn hoa thơm ngát, đến một tòa lầu ở giữa ao. Xử nữ dừng lại nói :
– Bẩm tiểu thư! Tiệc rượu đã bày ra trong thủy các.
Yến Lăng Thanh nhìn Triệu Tử Nguyên nói :
– Mời công tử!
Triệu Tử Nguyên chau mày nghĩ bụng :
– “Thủy các cách bờ đến hơn mười trượng. Nếu không có võ công siêu nhân thì làm sao nhảy qua được? Yến cô nương chưa chắc đã vượt qua nổi. Sao bọn xử nữ này lại đi bày tiệc rượu ở ngoài đó?”
Yến Lăng Thanh lại hỏi :
– Giữa Tử Nguyên và ta chẳng lẽ còn khách sáo?
Triệu Tử Nguyên cười đáp :
– Nếu vậy tại hạ xin thất lễ.
Rồi chàng tung mình vọt qua nhưng trong lòng tự hỏi :
– “Võ công của nàng ta đã biết rồi. Khinh công nàng không thể cao minh đến thế làm sao mà qua được?”
Chàng còn đang xoay chuyển ý nghĩ thì cả hai người đã hạ mình xuống Thủy các.
Triệu Tử Nguyên rất đỗi ngạc nhiên. Chàng thấy cách trần thiết trong Thủy các rất hào hoa. Bàn ghế chén bát đều bằng ngọc, trong lòng càng nghi hoặc, lúc nào cũng ngấm ngầm đề phòng.
Yến Lăng Thanh mỉm cười nói :
– Mời công tử ngồi. Có điều gì tiết mạn xin công tử lượng thứ cho.
Triệu Tử Nguyên vội đáp :
– Không dám! Không dám! Yến cô nương khách sáo quá!
Chàng chú ý đến từng động tác của Yến Lăng Thanh và nhất là gương mặt của nàng vì những nhân vật võ lâm biến đổi tướng mạo là thường. Nhưng mặt nàng dường như không đeo mặt nạ. Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm lấy làm kỳ.
Yến Lăng Thanh biết ý, ngồi xuống mỉm cười hỏi :
– Tử Nguyên! Dường như công tử có điều băn khoăn thì phải?
Triệu Tử Nguyên động tâm lẩm bẩm :
– Đúng thế!
Yến Lăng Thanh lại hỏi :
– Phải chăng công tử hoài nghi sao ta lại ở đây?
Nàng vừa nói vừa rót rượu ra chung cho Triệu Tử Nguyên rồi hỏi tiếp :
– Ta vừa nói công tử việc đời thay đổi khó mà liệu trước được. Tình hình của công tử như vậy thì của ta cũng rứa có đúng thế không?
Nàng nâng chung rượu lên nói :
– Trước hết ta mời công tử một chung.
Nàng đưa chung rượu lên môi uống một hớp.
Triệu Tử Nguyên cũng nhắp một chút, hỏi :
– Yên cô nương! Sao cô nương lại đến đây?
Yến Lăng Thanh buồn rầu thở dài hỏi lại :
– Tử Nguyên! Công tử còn nhớ chuyện hôm ấy ở trên sông Hoàng Hà không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Việc mới cách đây chưa bao lâu, làm sao tại hạ không nhớ?
Yến Lăng Thanh nói :
– Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Công tử đừng khách khí.
Nàng lại uống một hớp rượu nữa rồi nói tiếp :
– Hôm ấy ta khuyên công tử không nên đến kinh thành là có thâm ý, chẳng ngờ công tử lại không chịu nghe theo. Lúc công tử và Tư Mã Thiên Võ rớt xuống sông ta ở trên thuyền gia gia thấy công tử té xuống nước, đau lòng muốn tự sát, nhưng bị gia gia cản trở.
Triệu Tử Nguyên nói :
– Cô nương đối với tại hạ tử tế quá!
Yến Lăng Thanh hỏi :
– Đến bây giờ công tử mới biết ư?
Triệu Tử Nguyên nhăn nhó cười đáp :
– Tại hạ vốn là người ngu dốt. Về sau sự tình phát triển ra sao?
Yến Lăng Thanh nheo mắt nhìn chàng nói :
– Dĩ nhiên ta không thể gây lộn với gia gia. Gia gia tức giận khảo đả một phen. Ta không nhịn được liền thừa cơ lão gia không phòng bị nhảy xuống sông Hoàng Hà…
Triệu Tử Nguyên cảm khái ngắt lời :
– Yến cô nương! Tội gì cô nương khổ thân như vậy?
Yến Lăng Thanh hỏi :
– Công tử cho là không đáng sao?
Triệu Tử Nguyên bẽn lẽn gượng cười không nói nữa.
Yến Lăng Thanh lại nói :
– Không hiểu thời gian trôi qua bao lâu. Khi ta tỉnh lại thấy mình ngồi trước mặt đôi vợ chồng già, vẻ mặt rất hiền hòa. Hai vị hỏi ta vì sao nhảy xuống sông, ta liền bịa ra một thiên cố sự nói là hôn nhân trắc trở nên tìm đường tự tử.
Triệu Tử Nguyên vẩn ngồi yên, gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng.
Yến Lăng Thanh lại nói :
– Sau vợ chồng lão già lại hỏi đến tên họ cùng gia thế, ta lại bịa chuyện, đổi làm họ Bạch. Không ngờ trúng vào họ của lão già.
Triệu Tử Nguyên hỏi xen vào :
– Phải chăng lão nhân gia là chủ nhân tòa nhà này?
Yến Lăng Thanh đáp :
– Đúng thế! Bạch đại nhân làm quan đến cực phẩm, lại dưới gối không con nên nhận ta làm nghĩa nữ. Đó là những việc đã trải qua sau khi ta rớt xuống nước.
Triệu Tử Nguyên cười nói :
– Cuộc tao ngộ của mỗi người đều không giống nhau. Hiện nay Yến cô nương là một vị thiên kim tiểu thư sao lại biết tại hạ bị hãm vào trùng vi mà phái người cứu viện?