*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khóe mắt của ông ta còn đỏ hơn cả Tò Minh, giống như kiếu sắp chảy máu.
ông ta đúng là bị ép đến mức hóa điên đến nơi rồi.
Cao Thanh Kiếm nhếch mép cười, trông rất dữ tợn.
ông ta không còn vẻ bình tĩnh và nho nhã, ông ta nhấc cánh tay lên rồi đột nhiên đổi hướng của kiếm gãy.
ồng ta cầm chắc kiếm gãy trong tay, không chặn lại đòn tấn công của Tô Minh nữa.
Lúc này ông ta lại học Tò Minh, cũng tấn công một cách điên cuồng.
Ông ta mặc kệ Tô Minh tấn cõng mình, dù sao cũng chỉ là chặn lại thôi.
Nhưng dần dần ông ta cũng không chống đỡ được, cuối cùng vẫn bị kiếm của Tô Minh đâm trúng.
Hay nói cách khác, tôi bảo ông chém tôi nhưng tôi cũng sẽ chém ông.
Đúng là điên rồ!
Lấy mạng đổi mạng!
Để xem cuối cùng ai sẽ phải chết?
Khi Cao Thanh Kiếm không ngăn lại đòn tấn công của Tô Minh mà học cách của anh thì…
“Phụp, phụp…”, lưỡi kiếm đâm sâu vào cơ thể Cao Thanh Kiếm và vang lên âm thanh giòn tan.
Sau một hơi thở, Tô Minh và Cao Thanh Kiếm tách ra.
Sau khi tách ra, hai người đứng tại chỗ, toàn thân đỏ ửng.
Máu tươi cứ tuôn chảy ào ào như vòi nước.
Toàn thân Tô Minh đều là vết kiếm, tất cả các vị trí trên ngực, sườn, vai, chân, hông, đầu, cổ, tay…!Không có chỗ nào lành lặn.
Hơn nữa, mỗi vết thương đều sâu vò cùng.
Nhìn lại Cao Thanh Kiếm thì cũng không khá hơn là bao…!Tròng ông ta lúc này đã thành người máu.
Trên võ trường vò cùng yên tĩnh, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
“Cảm ơn nhé!”, đột nhiên Tô Minh lên tiếng.
***.