Tiểu Vũ nhìn theo hướng tầm mắt Tư Tư, nơi đó là địa phương Dĩ Hàn vừa biến mất.
“Làm sao vậy?” Quân Thập mở miệng hỏi. Tư Huyền lắc đầu, thần sắc có chút mê mang
“Không có gì, chính là giống như có người đang nói chuyện với thiếp.”
Quân Thập nghe vậy nhìn bốn phía, đến nửa bóng người cũng không thấy. Cũng
không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì mà lại bị phá hủy nghiêm trọng
đến vậy.
“Chúng ta đi thôi.” Tư Huyền xoay người, mỉm cười với Quân
lang. Có lẽ nàng ngủ say đã lâu nên suy nghĩ có chút hỗn loạn mất rồi.
Quân Thập lại mỉm cười, gật đầu nắm tay Tư Huyền rời đi. Hai ngưới sóng vai
nhau tiến về phía trước, trong đầu Tư Huyền tràn đầy khó hiểu. Kỳ quái,
trong bụng tại sao không còn cảm giác đau đớn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng không chết? Hơn nữa cổ độc trong bụng cũng đã biến mất? Quân Thập cũng trong lòng tràn đầy khó hiểu. Thôi, vẫn là trở về hỏi
Ngũ Ca đi. Ngũ Ca tinh thông cổ quái, chắc hẳn có thể giải thích cho hắn được một chút. Đi được một lát, Quân Thập hiếu kỳ hỏi :
“Tư Tư, nàng vừa nói có người cùng nàng nói chuyện, người đó nói cái gì?”
Tư Tư ngẩn ra, cước bộ dừng lại. Giọng nói nhỏ đi,giống như tự nói với mình:
“Hắn nói, thay ta sống thật tốt…”
Tiểu Vũ nhìn bóng dáng Tư Huyền cùng Quân Thập Tứ càng lúc càng xa, trong
lòng vạn phần cảm khái. Tuy rằng kết cục là tốt, nhưng vẫn làm người ta
thấy bi thương. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, cái người kia – Yêu Hoa
Dĩ Hàn – cái tên tính tình kém cỏi, miệng lưỡi độc ác, trong mắt trừ bỏ
Tư Huyền ra không để ý đến người khác, lại có thể chấp nhận hy sinh lớn
như vậy. Bị hủy tu vi, nát nội đan. Chỉ vì muốn thành toàn cho người
kia. Chính mình lại có kết cục bi thảm như vậy. Thậm chí cuối cùng, Tư
Huyền đến hắn là ai, cũng quên không còn một mảnh. Dù hắn một lần nữa
xuất hiện, Tư Huyền cũng không nhớ ra. Đáng giá sao? Tiểu Vũ trong lòng
cảm thán, nhưng nếu nàng là Dĩ Hàn, nàng cũng sẽ làm chuyện ngốc nghếch
như vậy sao? Tay bất ngờ bị nắm, Tiểu Vũ quay đầu nhìn lại. Lưu Quang
như trước nở một nụ cười mê muội nhân gian, chính là không giống với
ngày xưa trong vắt như ngọc, ngược lại mang theo một cỗ cảm xúc không
biết tên.
“Đi thôi! Chúng ta cũng về nhà !”
Trong lòng như có
một dòng nước ấm tràn vào, Tiểu Vũ làm Quỷ Soa lâu như vậy, lần đầu tiên nàng cảm thấy Lưu Quang lão đại, kỳ thật cũng không phải rất xấu. Lưu
Quang ôm lấy thắt lưng Tiểu Vũ, hai người chậm rãi đi về phía trước.
Trên đỉnh núi, Chung Quỳ đã mở ra thông đạo tới đại môn Địa phủ. Tiểu
Thôi, Tiểu Bạch bắt tay vào mở cửa. Tiểu Hắc lại khoa trương kêu la:
“Lão đại, ngươi hảo suất ! TMN. Ta thực sùng bái ngươi !”
Ba ! Chung Quỳ một phen đánh tới đầu Tiểu Hắc một chưởng, sắc mặt hắn biến đen nói :
“TMN. Cho ngươi nói thô tục! Các huynh đệ, đánh hắn cho ta!”
Đuôi lông mày Tiểu Thôi giương lên. Bút phán quan đã bị Tiểu Vũ bẻ gãy nên
lúc này lấy ra chổi lông gà. Giờ phút này cơ bắp cuồn cuộn nổi lên dưới
ống tay áo, bình tĩnh nói:
“Aizzz…Xem ra quân tử cũng có lúc động thủ bất động khẩu.”
Tiểu Hắc thật buồn bực. Một bên trốn tránh tiểu Bạch, tiểu Thôi công kích, một bên ồn ào:
“Dựa vào cái gì mà đánh ta! Chung lão đại, ngươi vừa rồi cũng nói tục đó thôi!”
Lão Chung Quỳ da mặt dày nhún nhún vai, lạnh nhạt nói : “Có sao ? Các ngươi có ai nghe được sao?”
Tiểu Bạch,Tiểu Thôi rất là biết điều lắc đầu. “Này, thực không có.”
Lúc này, Lưu Quang mang theo Tiểu Vũ đã đi vào đỉnh núi. Tiểu Hắc hai mắt
tỏa sáng, như là gặp được vị cứu tinh, một phen xông đến ôm lấy chân Lưu Quang mếu máo : “Lão đại, người nên vì tiểu nhân làm chủ a.”
Lưu Quang mày cũng chưa nhăn một chút, một cước đem Tiểu Hắc đá văng ra.
“Chủ nhân cái đầu ngươi. Các ngươi chụm đầu lại cẩn thận suy nghĩ kế tiếp
nên ứng phó cấp trên như thế nào đi. Hai tên quỷ chết tiệt kia sống lại ở ngay trước mặt chúng ta. Cái lão bất tử cấp trên kia sớm đã xem Địa phủ chúng ta không vừa mắt, nay có chuyện này nữa, sợ rằng lão càng không
bỏ qua.”
Nghe thấy lời Lưu Quang nói, trong nhất thời tất cả mọi
người đều ngừng lại. Đúng vậy, Địa phủ chính là địa phương có sức hút
nhất với những vị trên Thiên đình. Tiền lương, phụ cấp, nghỉ ngơi…mọi
thứ đều làm cho người ta đỏ mắt không thôi. Mỗi khi có người vừa đắc đạo thành tiên, đều muốn hướng Địa phủ xin một chân thấp kém nhất .Chính là chân quét rác ở ven cầu Nại Hà, chỗ đó luôn có không ngớt mấy trăm vị
tiên tranh đoạt nha. Cứ như vậy, một số lão thần tiên có uy tín danh dự
trên Thiên đình luôn nhìn Địa phủ với con mắt khó chịu. Tỷ như Thái
Thượng Lão Quân vẫn thiếu vài người trông giữ đan dược, người tuy không
thiếu nhưng họ đều tình nguyện đến Địa phủ tẩy bồn cầu, chứ không tình
nguyện đi trông kho hàng cho hắn. Nói tiếp, Nhị Lang Thần Quân sớm đăng
báo Thiên đình, cần tuyển một người chăm sóc chó. Vốn với uy danh của
Nhị Lang Thần ở Thiên đình, tiểu thần tiên nịnh bợ hắn cũng không thiếu. Cũng thật trùng hợp, Diêm Vương trời sinh cùng hắn đối nghịch, không
biết nghe ở đâu ra thông tin hắn muốn tuyển người nuôi chó, lập tức chạy đến Thiên đình, cũng không đăng báo nói thẳng: ” Địa phủ của ta gần đây thường nghe thấy tiếng chó sủa, không biết là đám chó hoang ở đâu dám
tự tiện xông vào Địa phủ, ầm ĩ làm ta ngủ không được. Thỉnh Thiên đế tìm hộ ta một người đánh chó. ”
Thiên đế vừa định nói ủy quyền cho
Nhị Lang Thần Quân giải quyết việc này, Vương Mẫu ngồi ở một bên liền
lên tiếng ho khan. Thiên đế ngẩn ra, lời nói vốn đến miệng liền đổi
thành :
“Ái khanh vất vả. Ngày đêm vì Thiên đình tận tâm hết sức
trông coi Địa phủ. Nay lại bị chó dữ quấy nhiếu. Ngươi yên tâm, việc này quả nhân sẽ cho ngươi vài người đi đánh chó!”
Lưu Quang vẫn luôn làm theo ý mình, tự nhiên khiến nhiều người không thích. Huống hồ lại
sở hữu một bộ mặt mê hoặc chúng sinh, lại càng làm cho một ít nam thần
coi hắn như cái gai trong mắt. Một đám đó đều mong chờ hắn làm việc có
gì đó sơ suất để trả đũa. Bất quá Lưu Quang vẫn làm việc cẩn thận, cũng
không lưu lại nhược điểm gì. Nhưng hôm nay hắn ngăn lại Thiên khiển,
chính là gây bất lợi cho bản thân hắn. Ngăn cản Thiên khiển chính là
chuyện lớn.
Đám người Chung Quỳ trầm mặc, mặt không khỏi chút suy sụp hạ xuống. Nhưng lại không có ai lên tiếng trách cứ Tiểu Vũ. Tiểu Vũ mặc dù không biết Lưu Quang có khúc mắc với các thần tiên, nhưng nàng
hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Xuất phát điểm của nàng là tốt,
nhưng điều này quả thật trái với thiên lý. Sinh tử luân hồi, đây chính
là quy luật sinh tồn, nhưng nàng lại một lần nữa nhúng tay vào phá hư.
Nay ván đã đóng thuyền, Tư Huyền và Quân Lan đã sống lại, Dĩ Hàn cũng hy sinh tính mạng. Lưu Quang lão đại thậm chí cũng sẽ bị liên lụy. Nếu như lúc trước mặc kệ mọi chuyện, cứ trực tiếp mang Tư Huyền đi Luân hồi,
như vậy hết thảy sẽ không phát sinh. Quân Lan như trước sẽ ngày đêm vui
vẻ bên huynh đệ của hắn, theo thời gian chậm rãi quên đi Tư Huyền. Dĩ
Hàn lại tiếp tục làm Hoa Yêu, nói không chừng tu luyện đắc đạo, vũ hóa
thành tiên. Như vậy cũng sẽ không có Thiên Khiển, Lưu Quang cũng sẽ
không bị vướng vào việc này. Nghĩ tới như vậy, Tiểu Vũ không khỏi nghi
hoặc những việc nàng đã làm, rốt cuộc là đúng hay là không đúng ?