Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 1 - Chương 52: Nghịch thiên trọng sinh



“Ta vốn ở một ngọn núi trên Nhân gian tu luyện mà thành, sớm đã được ngàn
năm, biến ảo được thành hình. Vì trong núi đất đai cằn cỗi, cỏ hoa không thể sống sót đựợc, bất đắc dĩ ta phải hấp thu tinh hoa tinh khí của
Nhật Nguyệt. Bởi vậy, biến ảo từng bước rất chậm, dần thụt lùi. Tu vi cứ như vậy đi xuống, mà như vậy chờ đợi ta cũng chỉ có cái chết. Đến một
ngày ta tỉnh lại, nghe đựợc hương bách thảo ngửi được vị trăm hoa. Ta
mới hiểu được, có một đôi vợ chồng trẻ đến sống trong núi, ở đỉnh núi đã hình thành một biển hoa.”

Dĩ Hàn lẳng lặng kể, trên mặt thủy
chung tươi cười, ánh mắt theo đó cũng trở nên mê ly, trong suốt. “Ta lần đầu nhìn thấy Tư Tư, đã biết sinh mệnh nàng không dài. Có lẽ nàng cũng
biết chính mình không thể sống lâu, cho nên mới si ngốc, không tiếc lấy
máu dưỡng hoa, vì muốn cho Quân Lan hi vọng, nên đổi lấy một biển hoa
này. Bởi vậy cơ thể của ta cũng có một phần máu của nàng. Cho nên ta
từng thề, chỉ cần ta tu luyện thành công, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp kéo dài sinh mệnh cho nàng.” Nói đến đây, ánh sáng trong mắt Dĩ Hàn
chợt lóe, đất ở dưới chân bắt đầu hóa thành bụi phấn.

“Đáng tiếc
nàng không đợi lâu được như vậy, ngày đó ta biến được thành hình người,
cũng chính là ngày nàng mất đi. Ta tìm được hồn phách của nàng, nàng bi
thưong khóc, nàng nói với ta, nàng luyến tiếc phải ra đi. Lần đầu tiên
ta cảm giác được tư vị đau lòng, nhưng ta vẫn nghĩ bởi vì cơ thể ta có
máu của nàng, cho nên mới hiểu được thống khổ của nàng, cũng đau thương
thật sâu. Nay ta mới biết, kỳ thật ta sớm đã yêu nàng.”

Khóe miệng Dĩ Hàn nổi lên cười khổ, cười lớn tự giễu.

“Ha ha, vạn kiếp bất phục. Nếu biết sớm có hôm nay, ngày đó ta đã chẳng đau khổ một lòng tu luyện, chỉ cầu được gặp mặt nàng một lần.”

Đôi mắt
Tiểu Vũ đỏ bừng, mắt thấy thân thể Dĩ Hàn chậm rãi tiêu tán, suy nghĩ
hỗn loạn, dùng sức lắc đầu, chỉ thốt lên được một câu: “Không cần, không cần…”

Cuối cùng, Dĩ Hàn nhìn chăm chú vào Lưu Quang, trước khi hoàn toàn tiêu tán, thản nhiên nói: “Cảm ơn…”

Hắn biết, nếu Lưu Quang chỉ vì cứu Tiểu Vũ, hắn hoàn toàn có thể ở thời
điểm Thiên khiển mạnh nhất, mang Tiểu Vũ rời đi. Vậy mà hắn không hề rời đi, lại đứng ở nơi này chấp nhận chống lại Thiên khiển. Dĩ Hàn biến
mất, hóa thành nhiều đốm sáng dần tiêu tán. Không thể nhập Luân hồi,
không thể chuyển thế. Ở chỗ hắn biến mất, kết tinh lại một giọt nước mắt màu đỏ. Nó chậm rãi bay tới phía trên Tư Huyền, dừng lại trên trán của
nàng. ‘Ba’ một tiếng, giọt nước thấm xuống, đi vào trong thân thể nàng.
Trong phút chốc, hồng quang lóng lánh, thân thể Tư Huyền vốn trong suốt, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được dần trở nên rõ ràng. Mà hai má
vốn tái nhợt của Quân Thập cũng dần trở nên hồng nhuận.

Đôi mắt
Lưu Quang chợt lóe, tựa hồ do dự cái gì đó. Nhưng lại thấy thần sắc
trông mong của Tiểu Vũ, cuối cùng đứng yên một chỗ không làm gì cả.
Aizz. Hai mạng người. Hồn phách sớm nên luân hồi, hơi thở nên đứt, nay
toàn bộ lại dựa vào nội đan ngàn năm tu vi của Hoa Yêu mà sống lại. Địa
phủ tuy không ít oan hồn, nhưng việc này xảy ra trước mắt hắn, lại làm
bộ như không thấy gì, vừa rồi lại còn ra tay trợ giúp một phen. Aizz…Lưu Quang liên tục thở dài. Xem ra lần này không tránh đựợc Thiên Giới
trách phạt. Hi vọng lão già Thiên Đế kia không làm tới, bằng không cũng
chỉ có thể cùng hắn nhiều hơn vài câu thôi. Lưu Quang ngẩng đầu nhìn
Phong thần, Lôi thần đứng phía trên đám mây đen, mở miệng nói:

“Các ngươi trở về báo cáo tình huống này đi. Thay ta chuyển lời đến Thiên Đế ngày khác ta nhất định lên Thiên Đình gặp hắn, hắn không cần cho người
tìm ta.”

“Dạ”. Phong, Lôi thần lên tiếng trả lời rồi gật đầu mới cùng nhau đạp mây rời đi.

Thiên khiển biến mất, mây đen lập tức tiêu tán. Mặt đất nhanh chóng khôi phục lại sự sáng sủa. Tiểu Vũ từ trong ôm ấp của Lưu Quang giãy ra, chạy tới bên người Tư Huyền. Sự ấm áp trong lòng biền mất, Lưu Quang giống như
thấy thiếu cái gì đó, kéo kéo khóe miệng, có chút không cao hứng.

“Tư Tư ? Tư Tư ?”

Tiểu Vũ đến bên ngồi xổm xuống cạnh Tư Huyền, lo lắng hô. Theo bản năng nàng vươn tay ra chạm vào cánh tay Tư Huyền, lại ngoài ý muốn mà xuyên qua.
Hả? Xuyên qua? Nàng nhớ rõ là trước kia chạm được vào Tư Huyền mà. Nay
lại xuyên qua như vậy, điều này đại biểu cho cái gì? Đột nhiên, hai
người đang từ ngủ say đồng thời mở mắt ra, thần sắc lộ ra sự mê mang.
Quân Thập ngồi dậy, đưa mắt nhìn bốn phía. Lại thấy người nằm bên cạnh
mình là Tư Huyền, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lộ rõ sự kinh ngạc,
tiếp theo trong mắt lộ ra kinh hỉ nhỏ giọng kêu:

“Tư Tư ?”


Huyền ban đầu mê mang, cũng dần trở nên tỉnh táo, nghe thấy âm thanh kêu gọi quen thuộc, kinh nhạc nâng tầm mắt nhìn lên. Khi thấy gương mặt
Quân Thập, trong ánh mắt ấy tràn đầy hình bóng của mình, tay nâng lên,
nàng muốn chạm vào tình nhân mà nàng vẫn tưởng niệm trong lòng. Nhưng
ngay lập tức tay rụt lại, ánh mắt vô cùng phức tạp, tựa hồ sợ đó là
mộng, nếu đưa tay chạm vào, người đó sẽ tiêu tán không còn một mảnh.
Quân Thập như hiểu được suy nghĩ của nàng, vươn tay nắm lấy cánh tay
đang lùi về, áp lên mặt mình. Sự động chạm rõ ràng như thế mới khiến cho trái tim hai người thoáng bình ổn xuống.

“Ta? Ta làm sao vậy? Ta còn sống? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Huyền mở miệng hỏi, giờ phút này đầu óc nàng trống rỗng, hoàn toàn
không còn nhớ rõ việc gì. Trí nhớ dừng lại ở thời điểm nàng phát độc
ngày đó…nàng bị thống khổ tra tấn, cuối cùng không thoát khỏi hôn mê.
Rồi sau đó? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Nhìn bốn phía địa phương xa lạ
này, sao lại giống như vừa mới trải qua một hồi hạo kiếp thật lớn, Tư
Huyền không hiểu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quân Thập nắm chặt tay
Tư Huyền, đôi mắt ướt át lắc đầu nói:

“Không có việc gì, chuyện gì
cũng chưa xảy ra. Nàng chính là ngủ đã lâu, làm cho ta sợ hãi đã lâu.
Bất quá hiện tại đã không có việc gì, chúng ta đều còn sống. Ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta nữa.”

Quân Thập kỳ thật cũng không
biết chuyện gì đã xảy ra. Vì sao hắn một lòng muốn chết, nhảy xuống vách núi đen, mà giờ này lông tóc cũng chẳng tổn hao gì? Vì sao Tư Huyền một lần nữa sống lại? Tất cả tất cả hắn đều không biết. Hắn chỉ biết là, Tư Tư hắn yêu đã sống lại, có thể nắm trong tay, có thể ôm trong ngực, có
thể cảm thụ sự ấm áp từ nàng, có thể nghe tiếng tim nàng đập. Như vậy là quá đủ rồi !

“Tư Tư, đi. Ta mang nàng về nhà!”

Nước mắt tràn
mi mà ứa ra, Quân Thập khó nén được tâm tình kích động. Thời điểm Tư
Huyền qua đời, hắn không khóc. Nay Tư Huyền sống lại, hắn lại không chịu đựng được khóc lên. Tư Huyền mỉm cười giúp hắn lau khô nước mắt :

“Xem ra ta đã ngủ thật lâu. Lâu đến mức làm cho tướng công nhà ta lo lắng
đến thế. Tư Tư sai lầm rồi, về sau tuyệt đối sẽ không ngủ lâu như vậy
nữa.”

Quân Thập gật gật đầu, ấn lên bàn tay Tư Huyền đang ở trong tay mình một nụ hôn. Sau đó hai người đứng dậy rời đi, vừa đi được mấy
bước, Tư Huyền đột ngột dừng lại, mạnh mẽ quay đầu nhìn lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.