Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 39



Lúc Bàng Đốn truy vấn Sophie kỳ thật anh cũng không nghĩ nhiều đến vậy, lỗ đạt là sinh vật rất đơn giản, anh chỉ muốn biết có phải Sophie giống như lời những người đó nói, thật sự không phải con người hay không, anh chỉ hi vọng Sophie không lừa mình. Mãi đến khi anh nhìn thấy cánh tay kim loại, chẳng lẽ từ trước tới nay mình yêu một con người không hề tồn tại hay sao! Sophie nói không hề có chút tình cảm nào với anh, nếu như vậy vì sao không nói từ sớm! Vì cái gì phải lừa anh! Chẳng lẽ trêu đùa mình khiến Sophie vui vẻ như vậy sao? Nhìn thấy anh bị tình yêu lừa gạt khiến cho Sophie thoải mái sao!

Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng vô biểu tình kia, trong lòng Bàng Đốn lại tràn ngập phẫn nộ và bi ai. Anh phải rời khỏi nơi này! Sophie nói sau này đừng xuất hiện trước mặt cậu ta nữa! Anh còn gì để ở lại nữa chứ!

Ôm tâm tư như vậy, Bàng Đốn một mình rời khỏi bộ lạc đi thẳng về phía rừng rậm sâu hun hút………

“Sophie………….” Gia Á từ một chỗ tối bước ra, chuyện vừa rồi hắn đã thấy hết.

“Ta không nghĩ như vậy.” Sophie ngẩng đầu nhìn Gia Á, trên mặt không có biểu tình gì, cậu không biết phải nói gì.

“Ta biết.” Gia Á nhẹ nhàng ôm Sophie vào lòng, hắn có thể cảm nhận được Sophie đang thống khổ, cho dù cậu chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài. Sophie có cảm tình, cậu ta không phải là một đống sắt thép lạnh băng………….

Sophie cố ép chính mình đặt tất cả suy nghĩ vào công việc, Gia Á chuẩn bị làm máu thẩm tách, cả quá trình này cần cậu phụ trách. Chăm chú kiểm tra dụng cụ, xác nhận số liệu. Nếu thực nghiệm này thành công cậu coi như đã hoàn thành mục đích. Lúc đó Bàng Đốn sẽ quay về Đông Hải, cậu trở lại bộ lạc Phỉ Tư Thắc, sau này không bao giờ gặp nhau nữa, có lẽ như vậy là tốt nhất.

“Sophie!” Gia Á đột nhiên xông vào.

“Sao vậy?” Sophie nghi hoặc liếc nhìn Gia Á.

“Có người thấy Bàng Đốn chạy vào vùng sương mù!”

“Cái gì!” Sophie bật dậy, tên ngu ngốc đó! Anh ta rốt cuộc muốn làm gì chứ!

“Ta đi tìm anh ta!” Không chờ xin giúp đỡ từ bộ lạc Tát Đức, Sophie liền chạy như bay ra ngoài. Cậu không phải sinh vật sẽ không chịu ảnh hưởng của sương mù, nhưng mà cái tên Bàng Đốn ngu ngốc kia, lần trước đã bị rồi sao vẫn ương bướng như vậy!

Nói tới Bàng Đốn, anh một mình rời khỏi nhóm, theo trí nhớ đi tới vùng giao nhau giữa Dạ Chi vực và vùng sương mù. Trong đầu vô cùng lộn xộn hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, cũng quên mất sự đáng sợ của vùng đất sương mù, trong đầu chỉ có một suy nghĩ phải rời khỏi nơi này, quay về Đông Hải, không được làm chướng mắt người ta.

“Sao lại đột ngột sáng như vậy?” Một luồng ánh sáng cực mạnh đột nhiên hiện lên, hai mắt Bàng Đốn mở to, trước mặt anh chính là Đông Hải! Anh đã trở lại bộ lạc Ba Tái Tư sao? Sao lại nhanh như vậy?

Bởi vì không gian sương mù có thể làm sinh vật bị rối loạn suy nghĩ nên người bị chìm vào ảo ảnh sẽ không nhận ra, ngược lại cảm thấy trước mặt mình chính là sự thật. Bàng Đốn cũng như vậy, trước mắt anh chính là thế giới chân thật, thật đến mức anh hoàn toàn không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Theo đường cũ tiến vào bộ lạc, dọc theo đường đi còn chào hỏi một vài người bạn, còn chưa kịp tiến vào nhà đã bị một người nào đó nhào vào lòng.

“Ngươi đã về.” Một nam tử tóc vàng xinh đẹp ngẩng đầu lên, tươi cười thực ngọt ngào.

“Ngươi? Ngươi là ai?” Bàng Đốn hoảng sợ vội vàng đẩy người này ra.

“Bàng Đốn? Ngươi làm sao vậy? Ta là bầu bạn của ngươi a!” Người này thản nhiên nói.

“Sao ngươi có thể là bầu bạn của ta được……..” Bàng Đốn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

“Người ta thích chính là……? Là ai?” Bàng Đốn đột nhiên lại không nghĩ ra, trong ấn tượng dường như mình có thích một người, chính là không thể nhớ được tên người nọ, hình dạng cũng không thể nhớ ra.

“Không phải ta thì ai cơ chứ! Được rồi, Khả Nhân còn đang chờ chúng ta về ăn cơm đó.” Nam tử tóc vàng ôn nhu kéo Bàng Đốn vào nhà.

“Khả Nhân là ai?” Bàng Đốn nghi hoặc, cha mẹ anh đều đã qua đời, cũng không có anh chị em, sao có người chờ anh ăn cơm được chứ?

“Ngươi rốt cuộc bị sao vậy? Khả Nhân là con ngươi a.” Nam tử tóc vàng nói.

“A!” Anh có con sao? Này, Bàng Đốn chợt nghẹn, ho khan suốt cả buổi.

Về tới nhà liền nhìn thấy một đứa nhỏ bốn năm tuổi, da màu lam xinh xắn như búp bê ngồi chờ bên bàn ăn, màu da và vằn giống hệt anh. Ngồi xuống ăn cơm, Bàng Đốn quan sát ‘bầu bạn’ còn có ‘đứa con’ của mình, hình ảnh này vô cùng đầm ấm, nhưng không biết vì sao anh luôn có cảm giác kỳ quái, cảm thấy tất cả những điều này có gì đó không đúng.

Nam tử tóc vàng vô cùng ôn nhu, ngay cả nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, nếu là lỗ đạt bình thường nhất định sẽ rất vui sướng. Nhưng Bàng Đốn lại cảm thấy rất kỳ quặc, bầu bạn của anh sao lại dịu dàng như vậy? Không phải thực hung hãn mới đúng sao, chưa bao giờ nói được lời tốt đẹp, hở ra là đánh đầu anh, mắng anh ngu ngốc………

Đúng rồi! Đúng là có một người như vậy, chính là cậu ta là ai? Cậu ta ở đâu chứ!

“Bàng Đốn?”

Một tiếng gọi khẽ đánh thức Bàng Đốn quay trở về tình huống trước mắt. Hiện tại anh đang ngồi bên giường, nam tử tóc vàng thì đang ngồi trước mặt, khoảng cách rất gần, trên mặt còn có chút ửng hồng.

“Sao vậy?” Bàng Đốn nhíu mày, anh không thích cảm giác này, rất xa lạ.

“Khả Nhân cũng đã ngủ rồi, chúng ta……….” Tuy rằng không nói hết câu, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng. Nam tử tóc vàng chủ động hôn lên đôi môi dày của Bàng Đốn, nhiệt độ nóng bỏng bồi hồi trên môi anh.

Thực ấm áp……….không phải ấm như vậy. Trong ấn tượng, người kia luôn lạnh như băng. Đúng rồi, vì sao lại thế? Vì cái gì lại lạnh như vậy? Cho dù là ôm vào ngực cũng không thể làm cậu ta ấm lên được chút nào.

‘Bởi vì cậu ta căn bản không phải là người’

Một giọng nói quanh quẩn trong đầu, trong giây lát Bàng Đốn chợt nhớ ra! Sophie! Bàng Đốn thông suốt bật người dậy.

“Nơi này không phải nhà của ta, ngươi không phải là thật! Người ta thích tên là Sophie.” Đẩy người trên mình mình ra, Bàng Đốn chạy như điên ra ngoài. Vừa chạy tới trước cửa thì những hình ảnh trước mắt làm Bàng Đốn hoảng sợ, quanh cảnh xung quanh dần biến mất, hóa thành tro bụi bay theo gió. Quay đầu lại, nhà của mình cũng biến mất chỉ còn là một mảnh đất hoang.

“Sophie!” Bàng Đốn chạy như điên về phía trước, anh thấy Sophie ngay trước mặt.

“Đừng tìm ta………” Sophie lạnh lùng nói, thân ảnh cũng không ngừng lùi về phía sau, mặc kệ anh chạy nhanh cỡ nào cũng không đuổi kịp.

“Ta là người tàn nhẫn nhất trên đời này không phải sao?” Sophie cười khẽ.

“Không phải! Ta không cố ý nói như vậy, Sophie, ngươi chờ ta với.” Bàng Đốn muốn đuổi theo, anh muốn kéo Sophie lại để giải thích.

Trong giây lát, cơ thể bị một trận điện lưu lủi qua! Bàng Đốn mở to mắt, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Sophie xuất hiện ngay trước mắt.

“Sophie, thực xin lỗi, ta không phải cố ý.” Bàng Đốn vẫn không thể phân biệt được ảo và thực, nghĩ chính mình còn đang đuổi theo Sophie vội vàng ôm lấy người trước mặt không ngừng giải thích.

“Đại ngốc! Ngươi làm cái quỷ gì vậy!” Sophie thở phào một hơi, hung ác mắng.

May mắn cậu đuổi tới kịp bằng không Bàng Đốn chết còn không biết! Cậu lần theo dấu chân của Bàng Đốn một đường tìm kiếm. Có lẽ nhờ vận may, cũng có thể là tâm linh cảm ứng cậu lại có thể tìm thấy Bàng Đốn trong bóng tối mù mịt này.

“Một mình chạy tới đây! Ngươi muốn chết thì nói với ta một tiếng, ta cho ngươi chết thống khoái một chút!” Sophie cho Bàng Đốn một cái tát.

Bàng Đốn sờ sờ hai gò má phát đau của mình, lúc này mới hồi phục lại tinh thần. Anh vừa mới gặp chuyện gì? Ảo cảnh dần dần lủi đi, Bàng Đốn nhớ lại mọi chuyện. Trí nhớ dừng lại lúc anh và Sophie cãi nhau, sau đo anh bỏ đi. Không biết vì sao, hiện tại nghĩ lại lại không còn tức giận như vậy.

“Sophie, ngươi tới cứu ta a.” Bàng Đốn đại khái cũng biết chính mình vừa xảy ra chuyện gì, thật là, vừa nãy lại quên mất tác dụng của vùng sương mù này.

“Có quỷ mới tới cứu ngươi! Ta đây là tới xem ngươi chết chưa!” Sophie đứng lên, xoay người đi.

“Không còn việc gì thì nhanh lên, nơi này không thể ở lâu!”

“Sophie, từ từ!” Bàng Đốn vội vàng đứng dậy đuổi theo.

“Chúng ta nói chuyện cho xong đi.” Bàng Đốn không muốn mất bình tĩnh với Sophie nữa.

“Có cái gì hay mà nói?” Sophie lạnh lùng nói.

“Ta biết ngươi là người máy, chính là ta đã suy nghĩ rồi, ta cảm thấy mình vẫn thích ngươi……. ngươi không thể suy nghĩ tới việc cùng chung sống với ta sao?” Bàng Đốn nói.

“Ngươi đang nói cái gì vậy, ta là thép! Bất cứ lúc nào cũng có thể đem tay chân, thậm chí là đầu gỡ xuống!” Sophie phớt lờ lời nói điên loạn của Bàng Đốn, tiếp tục bước về phía dẫn về Dạ Chi vực.

“Ta biết, ngươi không cần nói tới vấn đề gỡ đầu xuống được không…………….” Bàng Đốn dở khóc dở cười.

“Bàng Đốn, ở cùng một chỗ với ta, ngươi không thể làm yêu, ngay cả con cái cũng không có, cả đời phải ở bên cạnh một đống thép, đây là sự thật.” Sophie nói.

“Sophie.” Bàng Đốn kéo Sophie làm cả hai người dừng lại.

“Ngươi cũng biết cá tính của lỗ đạt mà, dù sao ta cũng thích ngươi, đời này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, ngươi đồng ý theo ta thử xem sao được không?” Bàng Đốn chăm chú nhìn vào đôi đồng tử đen láy của Sophie, anh biết Sophie có cảm tình, anh có thể cảm nhận được.

“Ngươi có bệnh à………….” Sophie quay đầu đi chỗ khác, không thể phủ nhận khi nghe Bàng Đốn nói như vậy Sophie bị chấn động. Bàng Đốn nguyện ý cùng cậu ở như vậy cả đời sao?

“Ta chính là có bệnh tự ngược mới có thể thích ngươi, nhưng mà ta cũng không có biện pháp nào…….. Sophie, ngươi thử đi theo ta đi, dù sao hiện giờ ngươi cũng không thể chọn bầu bạn, cho dù ngươi không có tình cảm với ta cũng không sao, tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng mà.” Bàng Đốn cố gắng thuyết phục Sophie.

Sophie không nói gì, im lặng suốt cả buổi.

“Bàng Đốn, trên đời này còn ai ngu ngốc được như ngươi nữa không?”

“Này có thể xem là ngươi đồng ý rồi không?” Bàng Đốn biết với cá tính kỳ quặc của Sophie, cho dù đồng ý cũng sẽ không nói rõ.

“Đi thôi, ngươi tự chạy đi như vậy làm mọi người rất lo lắng.”

“Ngươi đồng ý rồi, đúng không.”

“……………………..”

“Ngươi không nói lời nào, ta xem là ngươi chịu rồi nha.”

“Đi mau……….”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.