Hai người đang ở tiêu điểm đồng loạt quay lại nhìn người vừa tới.
Cô Vấn: “… Tôi tới hỗ trợ.”
Phương Cảnh Hành thuận miệng trả lời, nhưng phần lớn sự chú ý vẫn đang ở trên người Khương Thần.
Từ nãy Khương Thần vẫn luôn im lặng, anh thấy lo lắng bất an vì không đoán được tâm tư của đối phương, thế nên mới muốn chủ động làm gì đó. Giờ thấy Khương Thần vì sự xuất hiện của Cô Vấn mà rút tay về, anh lại không dám tiến tới nắm lấy.
Cô Vấn giả bộ bị mù, hắn nói: “Tôi có quay lại trận vừa rồi, hai người muốn xem không?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Cảm ơn.”
Cô Vấn gửi video cho họ xong, nửa giây cũng không muốn đợi, lập tức quay đầu đi mất.
Kim Cạnh Liên Minh niềm nở đón bang chủ của bọn họ về.
“Sao rồi, đại lão có ý tưởng gì chưa?”
“Bọn họ nói gì với anh vậy, anh có hỏi cảm nhận trực quan của họ không?”
“Sao anh về nhanh thế, phải ở lại đó nghe một chút chứ.”
“Đúng đấy.”
Cô Vấn lạnh lùng nói: “Câm.”
Bang chúng lập tức tắt tiếng, ngoan ngoãn đứng đó đợi đại lão bắt đầu trận thứ hai.
Hai vị đại lão trên đồng cỏ vẫn còn đang ngồi dựa vào nhau.
Phương Cảnh Hành nói: “Em phát video lên kênh nhé?”
Khương Thần cho một chữ “ừ”.
Cậu luôn không thích dây dưa dài dòng, sống đến bây giờ ngay cả quyết định sinh tử cũng đã từng làm, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, cậu thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên cậu xử lý vấn đề tình cảm.
Mặc dù hồi còn là học sinh cũng có không ít người tỏ tình với cậu, nhưng khi đó cậu không muốn yêu đương nên luôn lạnh nhạt từ chối.
Giờ cậu cũng không có ý định yêu đương, nhưng lại rất xoắn xuýt chuyện xử lý.
Một bên là vì cậu có thể chắc chắn rằng mình không ghét Phương Cảnh Hành, thậm chí không có Phương Cảnh Hành chơi cùng cậu sẽ còn cảm thấy nhàm chán. Nhưng một bên khác cậu lại cảm thấy cứ tùy tiện đồng ý như vậy, lỡ sau này phát hiện ra đó không phải là kiểu tình cảm kia, vậy thì quá vô trách nhiệm rồi. Thế nên Khương Thần đang trong tình trạng tiến hay lùi đều khó.
Nhưng tiếp tục giằng co thế này, cũng không phải là phong cách của cậu.
Khương Thần nói: “Tôi sẽ suy nghĩ, làm xong nhiệm vụ này trước đã.”
Nỗi lo lắng của Phương Cảnh Hành lập tức vơi đi.
Với tính cách của Khương Thần, không thẳng thừng từ chối tức là anh còn có hi vọng.
Anh cười nói: “Được.”
Hai người bắt đầu nghiên cứu video, tiện thể xem luôn cả video quay màn hình từ góc nhìn của họ.
Khương Thần đưa ra lời đánh giá đơn giản về Phong Ấn Sư màu đen, kỹ năng từ cấp 70 trở xuống gần như là mô phỏng lại thói quen của cậu, nhưng từ đó trở lên và các kĩ năng bổ trợ được thêm vào sau này để tối ưu hóa thì lại hơi khác với cậu hiện giờ.
Phương Cảnh Hành cũng xem hết phong cách chiến đấu của Kiếm Khách, cảm thấy đây đúng là khắc tinh của máu giấy, bèn hỏi: “Cái này xây dựng dựa trên số liệu của ai vậy? Của bạn anh luôn à?”
Khương Thần nói: “Ừm.”
Dừng lại một chút, cậu bổ sung: “Được cái mã thôi, tên đó không đến mức này đâu, lúc trước hắn làm cái này là muốn trả thù tôi.”
Phương Cảnh Hành lập tức bật cười: “Vậy chắc chắn là người đó đã bị anh hành đến thảm thương.”
Khương Thần gật đầu.
Phương Cảnh Hành hỏi: “Giờ người đó còn chơi Du Mộng không?”
Khương Thần đáp: “Không biết.”
Cuộc sống của những người kia bây giờ như thế nào, có rất nhiều thứ cậu không biết.
Hỏi thì cũng không có lập trường gì để hỏi, đành phải chờ đến lúc ra viện rồi tính tiếp.
Cậu đứng dậy: “Đi thôi.”
Dưới cái nhìn kích động của quần chúng vây xem, hai người bắt đầu trận thứ hai.
Vẫn là Khương Thần mở màn như cũ, hai người né tránh kĩ năng của Phong Ấn Sư xong thì lại tách ra.
Bạch Long Cốt không hiểu lắm: “Tại sao lại là 1-1?”
Theo phong cách đánh đội 3-3 lần trước, anh cho rằng hai vị đại lão sẽ vứt Kiếm Khách mà gϊếŧ Phong Ấn Sư trước, thế mà lại không phải. Bạch Long Cốt thắc mắc: “Bọn họ cùng lên thì sẽ tốt hơn chứ nhỉ?”
Mấy vị bang chủ đều đứng gần nhau, Phi Tinh Trọng Mộc nghe vậy thì nhìn sang Cô Vấn: “Nãy ông không hỏi à?”
Cô Vấn: “Không đến lượt tôi nói.”
Mấy người kia nghĩ cũng đúng, có thể là đại lão đã có ý tưởng gì rồi.
Ý tưởng của đại lão rất đơn giản.
Kiếm Khách này được tạo ra vì Khương Thần, Khương Thần sẽ vui vẻ thực hiện lời hứa, một mình giã chết hắn.
Phương Cảnh Hành biết tâm tình của cậu, đương nhiên là ủng hộ.
Huống hồ kiểu đánh đội thế này là muốn phát huy hiệu quả 1+1>2, nếu tách ra thì hẳn là độ khó sẽ không bằng nhiệm vụ đỉnh cao của cấp 9 săn tiền thưởng đơn.
Vừa mới có ý nghĩ đó anh đã lại bị phong ấn, Phương Cảnh Hành im lìm, bắt đầu hoài nghi có khi nào “Vì Thần” là nhiệm vụ khó nhất trong cả cái cấp 9 không.
Anh bất đắc dĩ nói: “Em quỳ xuống thì hắn sẽ tha cho em thật chứ?”
Khương Thần nói: “Cậu thử xem.”
Phương Cảnh Hành chẳng ừ hử gì, đợi hiệu ứng phong ấn kết thúc, anh lập tức đáp trả bằng một chiêu khống chế, bùng lên ép máu Phong Ấn Sư.
Cao thủ so chiêu, thường sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Lượng máu của Phương Cảnh Hành và Phong Ấn Sư nhanh chóng tụt xuống, cuối cùng đều chỉ còn thừa một chút, chỉ cần một chiêu là có thể tiễn đối phương đi. Đúng lúc này lại có bóng người lóe lên, Kiếm Khách đột ngột quay lại, bỏ mặc kẻ địch mà nhào tới trước người Phong Ấn Sư, chặn giúp hắn một đòn chí mạng.
Cùng lúc đó, Phong Ấn Sư màu đen thò người ra ném một chiêu tấn công, Phương Cảnh Hành lập tức đi ngắm chuối.
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Săn tiền thưởng nhiều người, sau khi chết có thể điều chỉnh góc nhìn ở phạm vi nhất định, cũng có thể nói chuyện trên kênh.
Phương Cảnh Hành nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Cậu à, em thấy mình chết oan quá.”
Khương Thần đáp: “… Im.”
Cậu dùng một chiêu tiễn Phong Ấn Sư đi, sau đó lại đối đầu với Kiếm Khách.
Quần chúng vây xem nhìn mà phấn khởi.
“A a a a, xử lý được một tên rồi!”
“Không ổn rồi, Kiếm Khách HP dày quá, Phong Ấn Sư lại máu giấy.”
“Thề luôn, đây là lần đầu tiên tôi xem Phong Ấn Sư hệ công kích PK đấy.”
“Tôi cũng thế, sao đỉnh thế nhỉ. Hình như trong giới tuyển thủ cũng không có ai chơi Phong Ấn Sư hệ công kích thì phải?”
“Tôi nhớ hình như đội tuyển nước khác có, nhưng cũng không mạnh như vậy đâu.”
“Vậy để tôi đi luyện một cái, ông đây sẽ làm vị thần mới trong nước.”
“Tỉnh đi ba, nhìn Thập Phương Câu Diệt kìa, đó mới là thần m… Khoan, Phong Ấn Sư màu đen kia bị làm sao thế? Hiệu ứng tử vong à?”
“Oa, hay vãi!”
Tất cả nhìn thấy Phong Ấn Sư màu đen sau khi chết không nằm vật ra đất mà ngồi xuống, từ từ nhắm lại hai mắt, vẻ mặt bình lặng vô cùng.
Phương Cảnh Hành nằm ở ngay gần đó, góc nhìn sau khi chết của anh cũng thấy được, nhất thời xúc động. Anh cảm nhận được rất rõ sự quan trọng của Thần Huy Lan Nhạc trong lòng những con người ấy, dù cho cậu có chết, bọn họ cũng không đành lòng để cậu chật vật nằm trên mặt đất.
Anh nói: “Có một cụm từ dùng để miêu tả những người như anh đấy.”
Khương Thần nói: “Từ gì?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Ánh trăng sáng.”
Khương Thần: “Cút.”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Cảm nhận một chút đi mà.”
Tình cảm thời niên thiếu thường là thứ đơn thuần nhất.
Phong Ấn Sư màu đen khiến lòng người phải rung lên, đổi vị trí cho nhau, nếu như anh đứng trên lập trường của những người đó, thì dù không có yếu tố tình yêu, biết Khương Thần đã qua đời, lại nhìn thấy Phong Ấn Sư hệ công kích dần trở nên hiếm hoi, anh cũng sẽ tiếc nuối vô cùng.
Nhưng mà lúc này Khương Thần không rảnh để cảm nhận, bởi vì cậu phát hiện Kiếm Khách lại bắt đầu bạo kích.
Phương Cảnh Hành hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lần này Khương Thần đã chú ý hơn nhiều, nói ra: “Khi máu của hắn xuống đến 20% thì xác suất bạo kích gần như là 100%.”
Phương Cảnh Hành nói: “Hắn không thể bạo kích mãi được, liệu có hạn chế thời gian không?”
Khương Thần cũng nghĩ vậy, bèn kéo dài khoảng cách, muốn dẫn người đi thả diều một chút.
Tiếc là lượng máu của cậu đã quá thấp, tốc độ của Kiếm Khách lại được tăng cường, cậu chưa chạy được bao lâu đã bị chém chết.
Hai người lại trao đổi vài câu đơn giản, bắt đầu trận thứ ba.
Vẫn bền lòng vững dạ mà 1-1, nhưng nếu Kiếm Khách đã phá quy tắc trước thì Khương Thần cũng không khách khí nữa. Thế là đợi cho đến lúc bên kia đánh được hòm hòm rồi bèn chạy tới.
Kiếm Khách bám sát đằng sau, bốn người lập tức tiến vào phạm vi phóng chiêu của nhau.
Phương Cảnh Hành không cần Khương Thần nhắc nhở đã vội vàng giúp cậu ngăn cản đòn tấn công của Kiếm Khách, thấy Khương Thần và Phong Ấn Sư màu đen gần như bắt đầu đọc chú cùng một lúc.
Thập Phương Câu Diệt.
Chiêu khống chế quần thể cấp 80, tất cả kẻ địch trong phạm vi của chiêu sẽ bị phong ấn.
Ngay khoảnh khắc Phương Cảnh Hành lao tới Khương Thần đã mở chiêu thức nên nhanh hơn Phong Ấn Sư không đến một giây, kỹ năng của Phong Ấn Sư bị cắt ngang, Kiếm Khách cũng bị phong ấn.
Phương Cảnh Hành lập tức vòng về, nhân lúc Phong Ấn Sư không dùng được kĩ năng mà dồn chiêu tiễn người ta đi, sau đó cùng Khương Thần đối phó với Kiếm Khách.
HP bị ép xuống 20%, Kiếm Khách lại bắt đầu bạo kích.
Để Khương Thần có thêm thời gian quan sát, Phương Cảnh Hành phải chặn hầu hết các chiêu nên đo đất trước, anh bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc là bao lâu đây?”
Khương Thần nói: “Không biết.”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Anh không có manh mối nào à?”
Khương Thần: “Tạm thời không có.”
Phương Cảnh Hành nói: “Có khi nào không phải thời gian mà là ép HP xuống một điểm nhất định mới được?”
Khương Thần: “Có thể.”
Nhưng kĩ năng phong ấn của cậu đều đã dùng hết rồi, đành phải tiếp tục căng diều lên thả, đợi hồi chiêu.
Người của Càng già càng dẻo dai thấy mà không đành lòng.
“Thật đức quá, hay là mình nói cho bọn nhỏ cơ chế đó đi?”
“Hai đứa nó hẳn sẽ thử nghiệm ra thôi.”
“Bao nhiêu cốt truyện phó bản còn qua, cái này không làm khó chúng nó được.”
“Hai đứa nó cùng lắm là tìm ra cơ chế HP thôi, còn một cái khác hên xui lắm.”
“Cái đó thì hơi quá thật.”
Khương Thần vẫn còn đang chạy, vừa chạy vừa cố gắng nhớ lại.
Chuyện khi ấy là một năm trước khi cậu nghỉ thi đấu, lúc đó tên kia cưỡi ngựa lướt gió tung bay bắn một đống thiết lập, mà cậu là kiểu chuyên trị các loại không phục, nên toàn nhớ mấy lời đe dọa cảnh cáo của tên kia, phần thiết lập chỉ nhớ được một cái là đâm rồi chém ngang.
Liên tục bạo kích như thế này thì…
Khoan, liên tục bạo kích?
Cậu đột nhiên nhớ ra một đoạn ngắn.
“Mày thử cho nổ xem, anh sẽ để nó bạo kích liên tục chém chết mày luôn.”
“Đề xuất của anh thông qua nổi à?”
“Thì thêm cái cơ chế thôi… Ầy, nếu như mày chịu đứng im cho anh chém thì anh đây miễn cưỡng tha cho đó.”
“Hờ.”
Cậu bỗng đứng lại, xoay người nhìn Kiếm Khách.
Kiếm Khách đuổi kịp cậu, nâng đao đâm về phía trước. Khương Thần không tránh không né, cứ đứng im như vậy.
Quần chúng vây xem đều kinh ngạc.
“Đại lão bị sao vậy, bị ai tháo kính à?”
“Hay là định bỏ ván này?”
“Kể cả có bỏ thì cũng không đến mức…”
Người của Càng già càng dẻo dai cũng kinh ngạc.
“Vãi chưởng, đoán bừa à?”
“Chắc là rớt mạng chứ người bình thường ai nghĩ được ra cái đó?”
“Nhưng mà nhóc phải kiên trì hết ba chiêu cơ!”
Trên sườn núi, Kiếm Khách chém liên tiếp ba phát, cơ quan do thám phát hiện mục tiêu vẫn luôn bất động, cũng không bị trúng đòn, chương trình lập tức khởi động, phát chém thứ tư hạ xuống, bạo kích đã biến mất.
Khương Thần thầm chửi cái thứ chẳng ra gì, dồn hết đống kĩ năng đã hồi lên người Kiếm Khách, bắt đầu tàn sát.
Nửa phút sau, Kiếm Khách nằm vật ra đất.
Thông báo màu vàng lập tức bay lên: Chúc mừng người chơi Thập Phương Câu Diệt, Ám Minh của Thần Tinh Ánh Duyên thành công mở ra nhiêm vụ cấp mười của Săn Tiền Thưởng đôi! Anh hùng mang tráng khí, bậc thầy săn tiền thưởng của Du Mộng!
Từ chín lên mười luôn là thông báo trên tất cả các máy chủ.
Người chơi của chín server còn lại không biết bọn họ đang đánh săn tiền thưởng, đột nhiên nhìn thấy cái thông báo này, lại phát rồ, vội vàng chạy lên diễn đàn.
Trong Thần Tinh Ánh Duyên, đám người nhiệt liệt vỗ tay, pháo hoa nở rộ khắp trời.
Như Ý và người của mấy bang lớn tới nghênh đón chúc mừng, tiện thể thành khẩn cúng bái.
Người của Càng già càng dẻo dai không tới góp vui với đám thanh niên, trở về bang hội.
Bọn họ chậm rãi hồi tưởng lại chuyện tối nay, luôn cảm thấy một pha cuối cùng đó đúng là bút tích của thần.
“Hầy, nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng Vì Thần cũng bị đánh bại.”
“Do Phong Ấn Sư đánh chết nữa, tóm lại là cũng không còn quá tiếc nuối.”
“Ừm… Mấy ông nói xem sao thằng nhỏ lại nghĩ ra được vụ đứng lại cho chém nhỉ?”
“Khai thật đê, ông nào lén nhắn riêng cho thằng bé đấy?”
“Không phải tôi.”
“Tôi cũng không, để tôi nhắn hỏi thử xem thằng nhỏ có trả lời không.”
Một đám người chỉ chờ vài giây đồng hồ đã nhận được tin trả lời của Thập Phương Câu Diệt, chỉ có hai chữ: Đoán bừa.
“Thua luôn.”
“Có lẽ là ý trời rồi.”
“Coi như là Thần Huy Lan Nhạc đầu thai chuyển thế đi.”
“Ê có cái gì gọi là trùng sinh mà đúng không?”
Những người còn lại đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng: “Có thể lắm.”
Đỗ Phi Chu biết bọn họ đang đùa, im lặng đi bên cạnh, liên lạc với bạn mình báo lại chuyện này.
Bên kia im lặng một hồi mới nói: “Có người phá được rồi à… Chức nghiệp là gì?”
Đỗ Phi Chu đáp: “Phong Ấn Sư.”
Bên kia sững sờ, rồi cười: “Tốt lắm.”
Đỗ Phi Chu hỏi: “Xem video không?”
Bên kia lại nói: “Có, gửi cho tôi xem một chút.”
Đỗ Phi Chu bèn gửi qua, cũng tự xem lại một lần, trọng điểm đặt ở trên người Phong Ấn Sư màu đen, muốn từ trên người cậu tìm lại hình bóng năm xưa. Nhưng xem một hồi, sự chú ý của ông lại chuyển sang Thập Phương Câu Diệt, nhíu mày, xem lại lần thứ hai, rồi lần thứ ba thứ tư.
Kỹ năng từ cấp 70 trở xuống, thói quen và tiết tấu của hai vị Phong Ấn Sư này… Thật sự là giống nhau như đúc.