19. Tìm người.
Sau khi trở về, Lý Minh Lâu chưa từng bước chân ra ngoài, ngay cả lúc đệ đệ ruột thịt rời đi cũng không ra khỏi cửa đưa tiễn, hiện tại đột nhiên nói muốn ra cửa khiến cho trên dưới Lý gia giật nảy mình.
Là muốn ra ngoài giải sầu đúng không, Lý lão phu nhân và mấy cô con dâu phỏng đoán, đương nhiên họ sẽ không ngăn trở, chỉ sai bảo người chuẩn bị để người trong nhà đi cùng, lập tức các phu nhân, tiểu thư, nha đầu, bà tử trở nên rối ren.
Nữ quyến ra ngoài luôn luôn phiền toái.
Nhưng Lý Minh Lâu đã cự tuyệt mọi người theo cùng đồng thời cũng đã ra cửa với Nguyên Cát làm tùy tùng và Phương Nhị làm xa phu.
Ở ngoại thành, Hạng Cửu Đỉnh cũng nhận được tin tức, lập tức phấn chấn nói:
“Là muốn gặp chúng ta đúng không.”
Lý Minh Ngọc đã rời đi, Lý Minh Lâu được trấn an hẳn là muốn tới bàn về chuyện tới phủ Thái Nguyên, vì dù sao nàng cũng phải gả đến Hạng gia, cũng nên biểu hiện một chút thái độ chứ.
Nhưng sau khi hắn rửa mặt thay quần áo xong, lại bảo hạ nhân dọn dẹp quét tước trong ngoài một lượt rồi ngồi ngay chờ thì lại nghe được tin, Lý Minh Lâu đã sớm đi qua.
Nàng hướng về phía núi Mạo Nhi nằm ở phía Đông Nam bên ngoài phủ Giang Lăng.
Người mà Lý lão phu nhân phái đi theo cũng bị đuổi về, chỉ nói là tùy tiện ra ngoài một chút không cần người đi theo, Lý lão phu nhân cũng không phái người đi theo nữa nhưng chắc hẳn bà cũng không cao hứng gì.
“Người bên cạnh mẫu thân chắc chắc cả phủ Giang Lăng này đều biết được, nếu ra ngoài cùng nàng thì ai ai cũng thừa biết đó là nhà chúng ta rồi. Xa phu và Nguyên Cát đều là người bên Kiếm Nam đạo, mọi người không ai biết cả.” Tả thị ở bên cạnh khuyên giải.
“Hiện tại tình huống của Tiên Nhi đã vậy thì chắc chắn không muốn bị người khác nhìn thấy, thôi như vậy cũng tốt nàng ra ngoài có thể tự tại hơn.”
Việc của Lý Minh Lâu đã truyền khắp cả phủ Giang Lăng.
Giống như với Lý gia, chỉ vài lần Lý Minh Lâu ra vào phủ Giang Lăng cũng khiến cho mọi người chấn động, đối với dân chúng trong phủ thì người cháu gái nhà họ Lý ở Kiếm Nam đạo này giống như thần tiên vậy.
Nhưng thần tiên lại liên tiếp gặp bất hạnh, trước là tang phụ, sau lại bị thương đến hủy dung trên đường xuất giá, vì vậy nàng đang là đề tài từ đầu đường đến cuối ngõ mấy ngày nay trong cả phủ Giang Lăng này.
Nàng ra cửa chắc chắn sẽ bị người vây xem.
Lý lão phu nhân cười cười:
“Là ta không suy xét chu toàn.” Bà lại nhìn mấy cô con dâu và cháu gái đang ngồi trong phòng.
“Ta già rồi, ngược lại quên mất việc hảo tâm không phải đều là chuyện tốt, là các ngươi nhắc nhở ta.”
Mọi người vội vàng mồm năm miệng mười phản đối, chờ mọi người nói xong, Lý Minh Kỳ vì “sinh bệnh” đang nâng bát canh lên uống mới lên tiếng chậm hơn mọi người:
“Tổ mẫu mới không phải không suy xét chu toàn, dù cho bị người khác nhận ra thì chẳng lẽ tổ mẫu sẽ để người khác tới gần hay sao? Mỗi lần chúng cháu đi vào trong miếu đều có thể tự tại chơi đùa còn gì.”
Nghe thấy đi tới miếu, Lý Minh Nhiễm cũng gật đầu theo:
“Đúng ạ, người ở miếu nhiều như vậy, tổ mẫu còn có thể dọn sạch mà.”
Lý lão phu nhân trừng mắt: “Tổ mẫu không có bản lĩnh khiến cả phủ Giang Lăng đều sạch không đâu, mấy đứa muốn ra ngoài chơi cũng đừng dùng lý do này để làm ta khó xử.”
Lý Minh Hoa cười hì hì: “Đúng là tổ mẫu chưa già đâu, không có bị lừa.”
Người trong phòng đều cười rộ lên, ý cười trên mặt Lý lão phu nhân cũng trở nên rõ ràng.
“Nhưng đúng là đại tiểu thư không tin tổ mẫu, có chuyện gì mà không thể nói với ngài được? Nói ra tổ mẫu nhất định sẽ làm được mà.” Lý Minh Kỳ nâng chén trà lên vừa lẩm bẩm vừa thở dài.
Tả thị lắc đầu nói: “Kỳ nhi không cần nói Tiên nhi như vậy.”
Mẫu thân của Lý Minh Kỳ là tam phu nhân Vương thị trừng mắt nhìn nàng một cái.
Lý lão phu nhân cũng cảnh cáo Lý Minh Kỳ:
“Hiện tại, Tiên nhi đang ở thời điểm khổ sở nhất, mấy đứa là tỷ muội với nàng phải quan ái che chở cho nàng, không được lòng dạ hẹp hòi nghe chưa.”
Lý Minh Kỳ bị trách cứ cũng không hề sợ hãi, chỉ ngoan ngoãn gật đầu thưa dạ, rồi chậm rãi nâng bát canh thang mà Lý lão phu nhân sai người làm riêng cho nàng.
Tuy rằng Lý lão phu nhân không phái người tiếp tục đi theo nhưng người trong nhà vẫn cho người nhìn chằm chằm, Lý Phụng Thường nhanh chóng nhận được tin tức:
“Chỉ đi lại quanh khu vực núi Mạo Nhi.”
“Bên đó yên ắng, vừa lúc giải sầu.” Tả thị nói.
Lúc Phụng Thường lắc đầu: “Không phải giải sầu, mà là đang tìm đại phu.”
Đại phu? Người trong phòng đều kinh ngạc.
“Bọn họ gặp được người qua đường sẽ dừng lại hỏi chuyện, chờ bọn họ đi, người của chúng ta tiến đến dò hỏi người qua đường kia thì mới biết là đang hỏi thăm về đại phu.” Lý Phụng Thường có chút bất đắc dĩ nói.
Chỉ trong khoảng thời gian này, Lý gia đã mời hơn mười vị đại phu rồi, đều là những người có tiếng tăm hiển hách, nhưng Lý Minh Lâu không hề gặp ai cả, hiện tại tự nàng lại ra ngoài tìm đại phu ư.
Lý lão phu nhân cười nói:
“Núi Mạo Nhi vậy mà có thần y nào mà chúng ta không biết à? Tên là gì?”
Lý Phụng Thường cười khổ nói: “Thấy bảo tên là Liệp tiên sinh.”
Người trong phòng đều ta xem ngươi ngươi nhìn ta với biểu tình khó hiểu.
“Người qua đường kia cũng chưa từng nghe tên.” Lý Phụng Thường nói: “Không biết Tiên nhi nghe được ở đâu.”
Sau khi lớn lên Lý Minh Lâu trở về ở phủ Giang Lăng cũng chỉ khoảng 1 năm, ra cửa cũng không được vài lần.
“Có lẽ lúc trước đại ca đã nói với nàng?” Tả thị suy đoán.
Dù cho là Lý Phụng An có nói thì vì sao nàng lại không nói cho bọn họ biết, ngược lại còn tự mình đi tìm? Tả thị cũng không có cách nào suy đoán được.
Mà có suy đoán cũng là những điều không tốt lắm.
Lý lão phu nhân cười ha ha:
“Mặc kệ là tìm đại phu hay là giải sầu, nàng cao hứng là được, chúng ta không cần ép hỏi nàng, để nàng thoải mái tự do đi, thương bệnh cũng có thể nhanh tốt lên.”
Mọi người trong phòng đều đứng dậy dạ vâng, ngay cả mấy tiểu hài tử mới biết đi đường cũng ngọng nghịu nói theo khiến lão phu nhân bật cười, ôm đứa nhỏ lên trước mặt, thật là khung cảnh ngậm kẹo đùa cháu hòa thuận vui vẻ.
Lý Minh Kỳ dịch đến bên người Lý Minh Hoa, bĩu môi nói:
“Không biết nàng ta nghĩ như thế nào.”
Lý Minh Hoa cũng không có hứng thú. “Từ trước tới giờ nàng và chúng ta đâu có giống nhau.”
Lý Minh Kỳ vẫn giữ quan điểm kia, nàng xoa xoa chiếc váy mới:
“Hiện tại không giống như trước, đại bá đã không còn nữa, nàng hẳn là nên hiểu chuyện hơn.”
Hiểu chuyện ở đây chính là cung kính trước mặt trưởng bối, thân cận với bọn tỷ muội bởi vì gia tộc chính là nơi để sau này nàng dựa vào.
Lý Minh Kỳ không thích bộ dạng cao cao tại thượng của người kia, trước kia đã không thích hiện tại lại càng không thích.
Lý Minh Lâu không biết đám tỷ muội không thích mình mà có biết cũng sẽ không thèm để ý, thích hay không so với việc sống chết thì không đáng để nhắc tới. Trước khi trời tối, nàng mới về nhà nhưng không thu hoạch được gì.
“Núi Mạo Nhi rất lớn, người ở đó không biết thì chúng ta lại đi nơi khác hỏi thăm xem sao.” Nguyên Cát nói, mặc dù hắn cũng ôm hoài nghi với việc này.
Dù núi Mạo Nhi có lớn nhưng cũng không lớn bằng phủ Giang Lăng. Nếu đó là một đại phu nổi danh thì bọn họ đã đi thăm dò nửa ngọn núi, hỏi nhiều người như vậy rồi tại sao lại chưa ai nghe qua tên tuổi người này cả.
Lý Minh Lâu biết hắn đang nghi hoặc, mà trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc:
“Có lẽ hiện tại người này còn chưa nổi danh?”
Nguyên Cát ngạc nhiên: “Hiện tại?” Cái từ này thường đối ứng với từ về sau, về sau ư? Vậy ý là đại tiểu thư biết chuyện về sau sao?
Lý Minh Lâu nói lỡ nhưng điều này không phải vấn đề gì lớn, lập tức đưa ra lời giải thích:
“Lúc phụ thân nhắc tới, người này còn chưa thành danh, nhưng phụ thân kết luận về sau hắn sẽ nổi danh, có lẽ hiện tại vẫn chưa.”
Lời Lý Phụng An nói, Nguyên Cát chưa từng hoài nghi, hắn gật đầu:
“Tiểu thư yên tâm, chỉ cần người ở núi Mạo nhi, chúng ta nhất định có thể tìm được.”
Muốn tìm một người thật ra cũng không khó, đặc biệt là đối với bọn họ, chỉ ra lệnh một tiếng cũng có khả năng đào ba thước đất của phủ Giang Lăng lên.
Nhưng mà người này không thể tìm như vậy, mà có tìm được cũng không biết có đúng theo ý nguyện của nàng không.
“Ngày mai chúng ta lại đi.” Lý Minh Lâu nói.
Nguyên Cát thưa vâng, vừa muốn lui ra thì đã bị nàng gọi lại.
“Thân thể của thúc còn tốt chứ?”
Đại tiểu thư cực kỳ quan tâm thân thể hắn, Nguyên Cát gật đầu nói:
“Rất tốt, đa tạ tiểu thư.”
Vậy thì đúng là kỳ quái, nàng nhìn Nguyên Cát rời đi, hắn bị nàng lưu lại đây, sẽ không chết ở Kiếm Nam đạo, vậy vì sao ông trời lại tha cho hắn? Không có mưa to tầm tã hay đá rơi, hắn đi ra ngoài cũng có thể nghênh ngang đi dưới ánh mặt trời không có gì không khỏe, trên người không hề có vết thương bị thiêu đốt hay mục nát gì.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu nàng tìm được Liệp tiên sinh thì cũng có thể thay đổi mệnh định vốn có, sẽ khiến cho Liệp tiên sinh không hề là người của Hạng Vân nữa.
Lý Minh Lâu ngồi ở án thư, nhìn những sự kiện quan trọng, những con người quan trọng trong 10 năm tiếp theo mà mình liệt kê.
Liệp tiên sinh không phải đại phu bình thường hỏi khám mà hắn chính là đại phu trong quân chuyên trị thương tàn trên chiến trường.
– ———————