– Ồ, cái cửa sổ này không cài then, hay là bà Vũ đi qua chỗ này?
– Bà ấy leo ra cửa sổ làm gì?
– Phải đấy, bà ấy mù cả hai mắt, làm sao dám leo ra cửa sổ?
– Mà cho dù leo ra được, cũng vẫn có thể ra đằng cửa, cần gì phải leo ra cửa sổ?
– Tôi thấy… chắc là bà Vũ thấy Vũ Duy Ninh chưa về nhà, trong lòng bất
an, muốn ra ngoài thôn chờ, lại sợ không có ai trông nhà, cho nên đóng
cửa lớn, leo ra đường cửa sổ chăng?
– Phải rồi! Phải rồi! Chắc là như vậy! Duy Ninh, ngươi mau mau ra tìm xem, đừng ngồi đó khóc nữa!
– Ồ, mọi người nghe tôi nói, bà Vũ mù cả hai mắt, nhất định đã lạc đường ở ngoài thôn rồi, chúng ta cùng giúp Duy Ninh đi tìm xem!
– Phải rồi, mọi người chia nhau đi tìm đi! Đi! Đi! Đi!
– Khoan đã! Mọi người xem đây, ở đây có một tờ giấy viết chữ này!
Vũ Duy Ninh bật dậy, giật lấy tờ giấy trắng trên tay người ấy, vừa nhìn
thấy nét chữ của Giải đại thúc, trong lòng đã đại khái đoán được là
chuyện gì rồi.
“Duy Ninh, vì muốn được an toàn sẽ gặp nhau, lão
phu quyết định đem bà nội ngươi tới một chỗ để tránh bị địch nhân làm
hại, nếu ngươi đọc được thơ này, có thể tới Long Tuyền Quan ở cạnh
Trường Thành, thì sẽ được đoàn tụ với bà nội ngươi. – Biết tên không
lạ.” Đọc xong thơ, Vũ Duy Ninh căm giận cực điểm, xé nát lá thơ nghiến
răng nghiến lợi nói:
– Hừ, ta vì Tam Tuyệt Độc Hồ ngươi mà gặp họa lớn, ngươi vẫn còn chưa chịu buông tha ta…
Đúng thế, chàng không tin rằng Tả Khâu Cốc mang bà nội chàng đi là vì có ý
tốt. Bởi Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc tất nhiên cũng rõ rằng sau khi bảy mươi mốt tên ma đầu trong võ lâm đã ra khỏi Chính Tâm Lao thì cái đuôi
hồ ly của y cũng lộ ra, đương nhiên y cũng rõ sau khi Vũ Duy Ninh phát
hiện ra đã bị lừa dối và lợi dụng sẽ nghĩ gì về y, mà nói ngược lại,
giữa y và Vũ Duy Ninh đã chẳng có tình nghĩa “thày trò”, mà lại đã qua
biến cố trở thành kẻ thù, vì thế việc y mang bà nội đi tự nhiên là chẳng có ý tốt gì Vũ Duy Ninh đang hận không thể một phen bắt cả bảy mươi hai tên ma đầu nhốt lại vào Chính Tâm Lao để chuộc lại lỗi lầm của mình,
nhưng giờ đây chàng biết rằng nếu không cứu bà nội trước thì không thể
có cách nào thẳng tay đối chọi với chúng, song chàng cũng biết rằng Tam
Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc chẳng bao giờ để cho mình cứu được bà nội dễ
dàng, y sẽ đưa bà nội giấu ở một chỗ rất kín đáo, rồi sau ép buộc mình
vâng lệnh y, tiếp tục giúp y làm điều bậy bạ tàn ác!
Nghĩ tới đó, toàn thân chàng như bị lửa giận thiêu đốt, đau khổ tới mức cơ hồ phát điên.
Dân trong thôn đứng quanh chàng không biết rốt lại đã xảy ra chuyện gì,
nhìn thấy chàng vẻ mặt đầy bi phẫn, nhịn không được cất tiếng hỏi:
– Duy Ninh, trong thư ấy nói gì, ai gửi vậy?
Vũ Duy Ninh cố gắng đè nén nỗi bi phẫn, trầm giọng đáp:
– Đây là thư của một người bạn viết, y muốn tôi hợp tác với y vào quan
nội đi buôn, tôi không chịu, nói rằng không rời bà nội được, y bèn nhân
lúc tôi vắng nhà, lén đưa bà nội tôi đi, buộc tôi phải hợp tác với y…
– Y mang bà nội ngươi tới chỗ nào vậy?
– Y nói sẽ chờ tôi ở Thông Hóa, có điều tôi nghĩ bọn họ chưa đi xa, tôi tính có thể đuổi kịp.
– Vậy thì phải đi mau đi thôi!
– Đúng thế! Tôi sửa soạn một ít đồ đạc rồi sẽ đi luôn!
Mọi người thấy cũng chẳng có chuyện gì lớn, bèn nhất tề giải tán, ai về nhà nấy.
Vũ Duy Ninh lập tức sắp xếp một số quần áo vật dùng, lại moi một cái rương quần áo, lấy ra hết toàn bộ tài sản bà nội cất giữ – hơn bảy mươi lạng
bạc, gói riêng nhét vào bụng, rồi quảy bao phục rảo bước ra khỏi nhà.
Dì Mai thấy Vũ Duy Ninh bước ra, bèn phục phịch bước qua, cười hì hì nói:
– Duy Ninh, cháu định đi luôn à?
Vũ Duy Ninh đáp:
– Đúng thế dì Mai, vạn nhất bà cháu tôi không trở về, thì cái nhà này và mọi đồ vật ở trong nhất thiết đều biếu dì cả!
Dì Mai như bị bất ngờ, trợn mắt hoảng hốt hỏi:
– Ủa, ngươi không định trở về núi Đại Bình nữa sao?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
– Đúng vậy, chỉ cần bà nội không phản đối tôi sẽ theo người bạn kia vào quan nội lang thang xem đây đó cũng hay…
Dì Mai vui vẻ nói:
– Phải lắm rồi! Cháu còn trẻ tuổi thế này, thật cũng nên đi đây đi đó một phen, biết đâu rồi sẽ thành một nhà giàu trở về…
Nói xong chợt cao giọng nói to:
– Này! Hai bên láng giềng các người có nghe rõ chưa đấy? Vũ Duy Ninh nói
là không định trở về núi Đại Bình nữa, nó đem gian nhà và tất cả vật
dùng cho chúng ta đây này!
Vũ Duy Ninh rảo bước đi luôn, không dừng chân, đi thẳng ra ngoài thôn.
Chàng im lặng đi thẳng không nghỉ, gần sáng thì đến huyện thành Lâm Giang.
Huyện thành Lâm Giang này là nơi chàng thường chở than xuống bán. Cổng thành
vừa mở, chàng đi một mạch tới khách sạn Trường Bạch, nhìn thấy một tiểu
nhị đang lom khom quét dọn bèn bước vào gọi:
– Hương ca, chào anh!
Tiểu nhị được gọi là Hương ca quay đầu nhìn thấy Vũ Duy Ninh, thoáng hiện vẻ lạ lùng nói:
– Huynh đệ, ngươi sao lần này vào thành sớm vậy?
Vũ Duy Ninh ngồi xuống luôn bậc cửa nói:
– Tiểu đệ hôm nay không phải là chở than tới đây…
Hương ca nói:
– Thảo nào chẳng thấy xe của ngươi, hôm nay ngươi vào thành có chuyện gì thế?
Vũ Duy Ninh nói:
– Tiểu đệ phải đi tới một nơi rất xa, Hương ca có trà nóng cho tôi một chén được chứ?
Hương ca ném cái chổi xuống đất, bước vào trong rói một chén trà nóng bưng ra đưa Vũ Duy ninh, lại hỏi:
– Ngươi nói phải đi tới nơi nào?
Vũ Duy Ninh uống xong chén trà, cảm thấy toàn thân ấm hẳn lên, chàng đưa trả cái chén không cho Hương ca, đáp:
– Nơi ấy gọi là Long Tuyền Quan, anh có nghe qua chưa?
Hương ca cúi đầu trầm tư nói:
– Long Tuyền Quan à? ủa… dường như đã nghe người ta nói đến rồi, mà nhất thời nhớ không ra.
– Nghe nói thì là ở phụ cận Trường thành.
Hương ca cười nói:
– Ở phụ cận Trường thành à? ồ, ngươi có biết Trường thành dài bao nhiêu không?
Vũ Duy Ninh nói:
– Người ta nói: “Vạn Lý Trường Thành”, thì tức là Trường Thành dài một vạn dặm chứ gì?
Hương ca nói:
– Phải rồi! Ngươi nói Long Tuyền Quan ở phụ cận Trường Thành, thì ở chỗ phụ cận nào của Trường thành?
Vũ Duy Ninh ngẩn ngơ đáp:
– Tôi chẳng biết nữa, nếu biết tôi còn phải hỏi anh làm gì?
Hương ca lắc đầu, lại hỏi:
– Ngươi đến Long Tuyền Quan làm gì?
– Thăm bà con. Bà nội tôi có một ông chú ở tại Long Tuyền Quan, đã mười năm nay không có tin tức, bà bảo tôi tới xem xem.
Hương ca nói:
– Bà ngươi cũng không nói rõ Long Tuyền Quan ở chỗ nào sao?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
– Đúng thế, bà chỉ biết là ở Long Tuyền Quan, chứ không rõ là ở nơi nào!
Hương ca chau mày nói::
– Để ta nhớ lại xem… Long Tuyền Quan… Long Tuyền Quan… a! Ta nhớ ra rồi!
Vũ Duy Ninh vội hỏi:
– Ở đâu vậy?
Hương ca nói:
– Ở phía đông nam núi Ngũ Đài.
Vũ Duy Ninh lại hỏi:
– Thế núi Ngũ Đài ở đâu?
Hương ca hỏi lại:
– Ngươi đã vào Trung nguyên lần nào chưa?
vũ Duy Ninh lắc đầu đáp:
– Chưa! Tôi đi xa nhất là đến chỗ này – thành huyện Lâm Giang!
Hương ca lại lắc đầu nói:
– Ồ, thế thì nói với ngươi thế nào đây?
Vũ Duy Ninh nói:
– Chỗ này cách núi Ngũ Đài bao xa?
Hương ca đáp:
– Xa mịt mù kia, chỉ sợ ngươi phải đi tới hai ba tháng. Phải rồi, ngươi
cứ đi dọc theo Sơn Hải Quan tới Trường thành, sớm muộn gì cũng tới Long
Tuyền quan!
Vũ Duy Ninh hỏi:
– Sơn Hải Quan là chỗ nào?
Hương ca đáp:
– Từ đây ra đi, cứ vừa đi vừa hỏi, đại khái khoảng ba bốn chục ngày sẽ tới Sơn Hải Quan, đó là một xứ lớn, rất dễ biết.
Vũ Duy Ninh đứng dậy chắp tay nói:
– Được rồi, cám ơn Hương ca chỉ dạy, tiểu đệ xin cáo từ.
Hương ca lộ vẻ ngờ vực nói:
– chỗ xa xôi như thế mà ngươi dám đi thật à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
– Hai ba tháng chẳng phải là hai ba năm, mà cho dù là hai ba năm tiểu đệ cũng phải Hương ca nói:
– Tốt hơn hết là ngươi mua lấy một con ngựa khỏe, đi ngựa vừa nhanh vừa đỡ mệt moi.
Vũ Duy Ninh chợt động tâm hỏi:
– Một con ngựa cần khoảng bao nhiêu tiền?
Hương ca đáp:
– Không nhất định, có khoảng mười mấy lượng bạc là có thể mua được rồi.
Vũ Duy Ninh cảm ơn xong, đi mau tới một mã trường ở cuối đường.
Chàng từng tới mã trường mua lừa rồi, nên đối với người tại đó chẳng phải là lạ, một hán tử áo xám lập tức ra đón, hỏi:
– Lão đệ, định đổi một con lừa phải không?
Vũ Duy Ninh nói:
– Không! Tôi muốn mua một con ngựa.
Hán tử áo xám hỏi:
– Con lừa của ngươi sao rồi?
Vũ Duy Ninh đáp:
– Con lừa vẫn bình thường, hôm nay tôi muốn mua một con ngựa để cưỡi, một con ngựa thật tốt các anh bán bao nhiêu tiền?
Hán tử áo xám đáp:
– Kể cả yên cương khoảng trên dưới hai mươi lượng, ngươi ra đây mà xem!
Y dắt Vũ Duy Ninh tới một chuồng ngựa, chỉ ba con ngựa gầy trong đó nói:
– Ba con này nhìn thì có gầy ốm, nhưng đều chưa đến năm tuổi, cưỡi rất là tốt.
Vũ Duy Ninh nhìn ngắm, đánh giá một lúc, giơ tay chỉ một con màu đỏ táo nói:
– Con kia kìa!
Hán tử áo xám nói:
– Được, lúc nào ngươi cần?
Vũ Duy Ninh nói:
– Cần ngay bây giờ, anh thắng luôn yên cương đi!
Giao tiền xong, Vũ Duy Ninh cưỡi ngựa ra khỏi mã trường, trên phố mua thêm
một bao lương khô, lập tức dong ngựa ra thành, đi luôn về phía tây.
Đã liên tiếp hai đêm không nghỉ ngơi, hôm nay chàng chỉ đi hơn bốn mươi dặm, rồi ghé vào một tòa miếu đổ nát nghỉ ngơi.
Chàng cho con ngựa ăn uống no đủ trước, rồi dắt nó vào trước điện buộc lại tử tế, mới lấy lương khô ra ăn qua quít, ngoẹo đầu ngủ thiếp đi.
Nào ngờ khi đang thiu thiu sắp ngủ hẳn, lại bị một tràng tiếng cười đánh
thức, hé mắt nhìn ra, chỉ thấy một lão ăn mày chân đất lê bước vào điện, miệng chửi mắng không ngớt.
– Con bà nó chứ, trước không quán cơm, sau không nhà cửa, làm lão ăn xin ta đói muốn chết rồi.