Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
– Cũng đều là bọn ma đầu tàn ác nổi
tiếng trong võ lâm, bảy mươi hai người ấy là do mười tám đặc sứ áo vàng
của Đồng Tâm Minh cùng chưởng môn các phái đem hết võ công và mưu trí ra mới bắt được, đến nay chỉ một phen chạy thoát hết!
Vũ Duy Ninh lại hỏi:
– sau khi bọn họ ra khỏi Chính Tâm Lao rồi, sẽ làm gì?
Thánh Hiệp Du Lập Trung đột nhiên trợn mắt, trầm giọng chửi:
– Đồ ngu ngốc! Bảy mươi hai gã ma đầu thoát khỏi Chính Tâm Lao cũng như
bảy mươi hai con cọp dữ sổ chuồng, mà ngươi còn chưa biết chúng sẽ làm
gì à?
Vũ Duy Ninh run sợ hạ giọng nói:
– Tiểu nhân tội lớn ác nhiều, đến nay xin tùy ý minh chủ xử trị!
Thánh hiệp Du Lập Trung quát:
– Lão phu không xử phạt ngươi, ngươi cút đi cho rồi!
Vũ Duy Ninh ngây người ngước mặt hỏi:
– Ủa… Minh chủ không xử phạt tiểu nhân sao?
Bạch Hiệp Du Ngọc Long cũng ngạc nhiên hỏi:
– Sao cha vừa nói là bắt y phải chịu sự phán xét của Đồng Tâm Minh mà?
Thánh Hiệp Du Lập Trung cương quyết nói:
– Không biết thì không có tội, chẳng phán xét gì cả!
Vũ Duy Ninh biết mình phải chịu xử phạt mới có thể yên tâm, lúc đấy nạp đầu cầu khẩn:
– Không! Tiểu nhân thả bảy mươi mốt kẻ độc ác, hại chết chín mươi bảy
mạng người, tội ấy không thể tha được, xin minh chủ cứ áp giải tiểu nhân tới Đồng Tâm Minh để phán xét!
Thánh Hiệp Du Lập Trung lắc đầu nói:
– Ngươi không có tội, bây giờ ngươi có thể về thẳng núi Đại Bình rồi!
Vũ Duy Ninh nghiến răng một lúc nói:
– Minh chủ cho rằng tiểu nhân không đáng được phán xét à?
Thánh Hiệp Du Lập Trung lạnh lùng nói:
– Đồng Tâm Minh phán xét ngươi rồi còn làm gì được nữa? Đưa ngươi xử tử
hay tùng xẻo cũng không bắt lại được bảy mươi hai tên kia! Cũng không
cứu lại được chín mươi bảy người đã chết ở đây!
Vũ Duy Ninh bi phẫn lại hổ thẹn, đột nhiên nhảy xuống giường, cúi đầu lao ra ngoài thạch thất.
Không! Chàng vừa chạy ra tới cửa thạch thất, chợt quay lại, nhìn chằm chằm vào Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
– Tiểu nhân có một yêu cầu!
Thánh Hiệp Du Lập Trung thoáng ngạc nhiên hỏi:
– Yêu cầu gì đây?
Vũ Duy Ninh nói:
– Tiểu nhân muốn có danh sách bảy mươi hai tên ma đầu kia.
Thánh Hiệp Du Lập Trung hoàn toàn không ngờ, sửng sốt hỏi:
– Ngươi lấy làm gì?
Vũ Duy Ninh nhìn xuống lặng lẽ nói:
– Tiểu nhân nói ra mục đích bây giờ thì quá sớm, nhưng tới khi nguyện vọng của tiểu nhân đã đạt được, thì minh chủ sẽ rõ…
Thánh Hiệp Du Lập Trung khẽ cười nói:
– Ngươi không nói lão phu cũng rõ, ngươi nghĩ tới việc bắt lại bảy mươi
hai tên ma đầu ấy nhốt vào Chính Tâm Lao, có phải thế không?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
– Đúng vậy, cũng biết là tiểu nhân không có cách nào làm được, nhưng tiểu nhân nếu có thất bại, thì là chết, chứ không phải nửa đường mà bỏ dở!
Thánh Hiệp Du Lập Trung đột nhiên hô hô cười lớn nói:
– Có chí khí lắm! Lão phu cũng đã sớm nhận thấy ngươi không phải là một
thanh niên tầm thường, nhưng lão phu nói cho ngươi biết, bảy mươi hai
tên ma đầu đó đều Cỏ một thân võ công hơn người, không ai thua kém các
đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh đâu! Mà ngươi… ngươi tuy học võ với
Tam Tuyệt Độc Hồ ba năm, song lão phu dám nói Tam Tuyệt Độc Hồ quyết
chưa đem tuyệt kỹ của y dạy cho ngươi, nên thành tựu hiện tại của ngươi
còn chưa bằng một võ sĩ áo bạc nào ở đây, đem cái thân thủ ấy của ngươi
mà đòi bắt bảy mươi hai tên ma đầu kia, há chẳng phải là chuyện đem
trứng chọi đá, ngươi ngốc nằm mơ sao?
Vũ Duy Ninh bình tĩnh nghe xong, im lặng một lúc, chớp mắt hỏi:
– Tiểu nhân lớn mật xin hỏi minh chủ một việc: Vào lúc minh chủ còn nhỏ
tuổi trạc tiểu nhân hiện nay thân thủ đã cao tới mức đủ đánh bại bất cứ
tên ma đầu nào trong võ lâm chưa?
Thánh Hiệp Du Lập Trung sửng sốt nói:
– Dĩ nhiên là chưa, võ công của lão phu tăng tiến theo với tuổi tác.
Vũ Duy Ninh nói:
– Vậy thì, hiện tại tiểu nhân còn chưa bằng một vị võ sĩ áo bạc, nhưng
tiểu nhân tin rằng từ nay về sau cũng từ từ tăng tiến thôi.
Thánh Hiệp Du Lập Trung buột miệng nói:
– Nói thì đúng, nhưng ít nhất ngươi phải khổ luyện mười năm mới có hy vọng đánh bại bảy mươi hai tên ma đầu ấy!
Vũ Duy Ninh nói:
– Tiểu nhân hoàn toàn không tính chuyện trong mười năm đánh bại bọn
chúng, tiểu nhân tính là còn sống được mấy năm thì đấu mấy năm.
Thánh Hiệp Du Lập Trung gật gật đầu, nhìn qua Bạch Hiệp Du Ngọc Long nói:
– Ngọc Long, đi sao một bản danh sách cấp cho y!
Bạch Hiệp Du Ngọc Long dạ một tiếng bước ra, một lúc không lâu cầm một bảng
danh sách quay lại đưa Thánh Hiệp Du Lập Trung, ông ta đón lấy nhìn một
lúc rồi đưa cho Vũ Duy Ninh nói:
– Danh sách ở đây, cầm đi!
Vũ Duy Ninh cầm lấy bản danh sách cất vào người, khom lưng nói:
– Đa tạ, tiểu nhân xin cáo từ!
Nói xong quay người chạy đi.