Đề Ấn Giang Hồ

Chương 34: Y bát được chân truyền



Chờ Thiết Trượng ông Mạc Hiền Bình về tới cạnh Du Lập Trung, Du Băng
Viên cũng giải khai huyệt đạo rồi thả Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn ra.

Hai bên một qua một lại trao đổi, sau khi Vũ Duy Ninh thả Tam Tuyệt Độc Hồ
rồi, phía Phục Cừu bang còn đặc sứ thứ mười Hắc bà bà Ngư Tri Xuân.

Người áo trắng che mặt cười nói:

– Tốt lắm, bây giờ xin đọc dược phương ra đi!

Du Lập Trung nói:

– Không, ngươi thả người ra trước đã!

Người áo trắng che mặt nói:

– Ngươi sợ bổn bang chủ nuốt lời à?

Du Lập Trung gật đầu nói:

– Đúng đấy!

Người áo trắng che mặt cười ha hả nói:

– cũng được, bổn bang chủ không sợ gì ngươi không đọc dược phương ra!

Nói xong, ra hiệu cho lão ma đầu đang giữ Hắc bà bà Ngư Tri Xuân thả người ra.

Lúc đó Hắc bà bà Ngư Tri Xuân cũng về đứng bên cạnh Du Lập Trung.

Du Lập Trung nói:

– Nghe đây, dược phương có hai mươi vi, lão phu chỉ đọc qua một lần, các
ngươi mà không nhớ được hết thì đó là chuyện của các ngươi.

Người áo trắng che mặt đáp:

– Vẻn vẹn có hai mươi vị thuốc thì có gì khó nhớ, chỉ cần ngươi đọc ra là được.

Du Lập Trung đọc hai mươi vị thuốc ra, sau cùng nói:

– Mỗi ngày uống ba thang, uống liên tiếp ba ngày thì hết, sau khi uống ky ăn đồ sống sít Người áo trắng che mặt nói:

– Hết rồi à?

Du Lập Trung nói:

– Đúng thế, có thể bắt đầu rồi!

Người áo trắng che mặt chợt ngẩng đầu cười lớn nói:

– Hô hô hô! Du Lập Trung, ngươi xông lên được rồi!

chữ “rồi” vừa buông ra, Du Lập Trung chợt phát giác Ma huyệt của mình bị điểm trúng một chỉ.

Người ra tay phóng chỉ điểm Ma huyệt của ông ta là Hắc công công Vũ Văn Đỉnh đứng sát bên cạnh!

Cũng trong tíc tắc này, đặc sứ thứ bảy Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ và đặc sứ
thứ tám Thiết Trượng ông Mạc Hiền Bình đứng cạnh Vũ Duy Ninh và Du Băng
Viên cũng đồng thời xuất thủ, phóng chỉ diềm mau vào Ma huyệt của hai
người!

Biến cố phát sinh đột ngột, lại ngay sát bên cạnh, nên già trẻ ba người đều không kịp tránh, đều bị trúng chỉ!

Nhưng sự tình bất ngờ lại phát sinh trong chớp mắt!

Chỉ nghe “bình! Bình! Bình!” ba tiếng, Hắc công công Vũ Văn Đỉnh, Hoa Hoa
kiếm khách Qua Kỳ, Hắc Trượng ông Mạc Hiền Bình ra tay đánh lén đều bị
trúng một chưởng, trong tiếng gào thảm vang lên, người đã tung lên khỏi
mặt đất bay ra hơn hai trượng, khi rơi xuống đất rồi phun máu òng ọc,
không đứng dậy được nữa!

Vung chưởng đánh ba người trọng thương là ai?

Chẳng phải ai khác, chính là Du Lập Trung, Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên, vừa bị điểm trúng Ma huyệt!

Ba người già trẻ này có thuật tiên tri hay sao?

Không, bị bị điểm trúng Ma huyệt, ba người mới biết bốn vị đặc sứ áo vàng là giả mạo.

Nhưng sở dĩ ba người bọn hạ không bị điểm ngã, hoàn toàn là nhờ một sự may
mắn không ngờ. Nguyên là Du Lập Trung biết rằng mình đọc dược phương
xong, Người áo trắng che mặt sẽ phát lệnh tấn công, nên trong lúc đọc đã ngấm ngầm vận Vô Tướng Thần Công bảo vệ toàn thân. Vô Tướng Thần Công
của ông một khi đã vận ra rồi thì đao kiếm đều không thể chém được vào
người, nên một phát chỉ của Hắc công công Vũ Văn Đỉnh giả không có tác
dụng. Còn Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên sở dĩ không bị một chỉ điểm ngã,
là nhờ được cái áo bằng da mãng xà! Thiên Thủ kiếm khách Thượng Quan uy
đã tặng hai người hai cái áo bằng da mãng xà, là cứu mạng họ ngày hôm
nay.

Bấy nhiêu chuyện kể ra thì chậm, kỳ thực chỉ xảy ra trong
chớp mắt. Người áo trắng che mặt thấy bọn ba người Du Lập Trung bị trúng chỉ vào Ma huyệt mà không ngã xuống còn ra tay đánh thuộc hạ của mình
bị thương, cho rằng bọn họ đã sớm biết trước quỷ kế của mình, không kìm
được hoảng hốt, giật nảy mình một cái.

Du Lập Trung lập tức nắm lấy cơ hội, lớn tiếng gọi:

– Bao vây cho chặt, không được để cho một tên nào chạy thoát!

Người áo trắng che mặt và quần ma bao vây bốn phía nghe xong câu nói càng sợ, cho rằng đã lọt vào giữa vòng vây của Đồng Tâm Minh, nhất thời lòng run ý khiếp, nhốn nháo qu ay nhìn về phía sau.

Đây là cơ hội tốt để
phá vây, nào ngờ giữa lúc già trẻ ba người đang chuẩn bị vọt lên, lại
phát sinh chuyện lạ. Chỉ nghe từ xa có tiếng người cười lớn:


Minh chủ yên tâm, mười tám đặc sứ áo vàng và bốn mươi hai đại biểu đều
có mặt tại đây, bọn chúng đừng hòng chạy thoát được tên nào!

Tiếng như rồng ngâm cọp gầm, xé trời vang tới.

a, lại có chuyện khéo thế này, mười tám đặc sứ áo vàng và bốn mươi hai đại biểu của Đồng Tâm Minh đều kéo tới thật rồi sao?

Du Lập Trung nhất thời sửng sốt ngây người ra.

ông ta kêu to lên chỉ để dọa quần ma nhằm thừa cơ phá vây chạy trốn, có nằm mơ cũng không nghĩ rằng viện binh đã kéo tới bốn phía, chẳng phải cũng
rất khéo hay sao?

Tốt lắm, mười tám đặc sứ áo vàng lại thêm bốn
mươi hai đại biểu, thêm già trẻ ba người ở đây cộng hết là sáu mươi ba
người, nhân số gấp đôi người của Phục Cừu bang, phen này thì cứ gọi là
đánh cho quần ma tơi bời hoa lá!

Người áo trắng che mặt trong mắt hiện ra vẻ Vô cùng hoảng sợ, vội vàng giơ tay cắp lấy Tam Tuyệt Độc Hồ, vung tay kia kêu lớn:

– Các anh em, chúng ta lui!

Lời buông người vọt, thân hình như tên bay khỏi nỏ, lao như chớp xẹt về
phía núi sâu Quần ma thấy bang chủ đã chạy, cũng chẳng nhìn ngó gì tới
ba đặc sứ áo vàng giả nằm trên mặt đất, nhao nhao quay đầu trở gót, bỏ
chạy tứ tán.

Cũng đúng vào lúc ấy, một giọng truyền âm nhập mật như tiếng muỗi chợt vang tới bên tai Du Lập Trung:

– Hiền đệ, bây giờ không chạy, còn chờ tới lúc nào?

Du Lập Trung nghe thấy gương mặt, lập tức quay nhìn Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên vẫy tay, rồi nhảy tới một bước khom người xốc Hắc công công Vũ Văn Đỉnh giả lên, hạ giọng nói:

– Duy Ninh, Băng Viên, chạy mau!

Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên còn chưa rõ tình hình có ưu thế áp đảo đối
phương ra sao, làm sao mà chịu “chạy maú nhưng hai người tuy trong lòng
nghi hoặc, hành động cũng rất mau lẹ, nghe xong câu nói, đều vọt tới xốc Qua Kỳ giả và Mạc Hiền Bình giả lên, chạy gấp theo sau Du Lập Trung.

Bọn họ chạy về phía Đồng Tâm Minh nên không gặp phải người nào của Phục Cừu bang, chạy một hơi như sao băng loang loáng qua một ngọn núi, Vũ Duy
Ninh chẳng thấy một người nào của Đồng Tâm Minh xuất hiện tiếp ứng,
trong lòng rất ngờ vực, nhịn không được cất tiếng hỏi:

– Minh chủ, mười tám vị đặc sứ áo vàng và bốn mươi hai vị đại biểu ở đâu?

Du Lập Trung vừa chạy vừa cười lớn:

– Đều ở Đồng Tâm Minh!

Du Băng Viên ngạc nhiên kêu thất thanh:

– Cái gì?

Du Lập Trung cười nói:

– Hô hô, con cho là có mười tám vị đặc sứ áo vàng và bốn mươi hai vị đại biểu tới giải cứu cho chúng ta à?

Du Băng Viên không kìm được kinh ngạc hỏi:

– Nếu không phải, thì mới rồi ai trả lời cha vậy?

Du Lập Trung nói:

– Có lẽ là dượng Thượng Quan của con.

Du Băng Viên nói:

– A, là dượng Thượng Du an à?

Du Lập Trung nói:

– Đúng thế. Sự tình là thế này, mới rồi cha kêu lên thật tâm là để dọa
đám ma đầu, để dắt bọn ngươi thừa cơ phá vây, chứ không ngờ là có người
lên tiếng trả lời. Lúc ấy cha cũng ngỡ là có người Đồng Tâm Minh tới
thật, nhưng tiếp theo là có người truyền âm bảo ta chạy mau, y gọi cha
là hiền đệ. Trong võ lâm hiện nay, gọi ta là hiền đệ chỉ có hai người,
một là Lưu Lãng thiền sư Lư Nghĩa Nam, một là Thiên Thủ kiếm khách
Thượng Quan uy nên cha đoán người ấy là dượng Thượng Quan của con.

Vũ Duy Ninh chen lời hỏi:

– Nếu thế, thì Thượng Quan lão tiền bối chưa rời khỏi núi này sao?

Du Lập Trung nói:

– Có thể như thế, ông ta không ở trong gian thảo lư kia, chắc là vì không muốn gặp bọn ta…

Câu nói vừa dứt, chợt nghe phía sau có người cười nói:

– Ai nói thế, ngu huynh và hiền đệ là anh em bạn rể, tại sao lại không muốn gặp hiền đệ?

Du Lập Trung quay người cười lớn nói:

– Hô hô hô, tiểu đệ mà không nói câu ấy, chỉ sợ Thượng Quan huynh lại không chịu ra mặt!

Người xuất hiện sau lưng bọn họ, chính là Thiên Thủ kiếm khách Thượng Quan uy.

Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên nghe tiếng cả mừng, cũng vội vàng dừng chân
quay người, một người gọi dượng, một người gọi lão tiền bối, nhất tề lạy sụp xuống.

Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan uy cười hề hề nói:

– Đừng đa lễ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!

Du Lập Trung bước lên nắm chặt lấy hai tay ông ta, trong mắt giàn giụa ánh lệ, hân hoan nói:

– Thượng Quan huynh, hơn mười năm mới gặp lại, anh có biết tiểu đệ nhớ muốn chết không?

Thiên Thủ kiếm khách Thượng Quan uy cười nụ nói:

– Cũng muốn tới xem ngươi ra sao rồi, nhưng vì tuổi già nên cũng lười đi…

Du Lập Trung vội hỏi:

– Anh có gặp Lư huynh không?

Thiên Thủ kiếm khách lắc đầu nói:

– Không, từ khi từ chức đặc sứ áo vàng, chưa gặp lại anh ta.

Nói tới đó ngồi luôn xuống đất, kêu lên:

– Ngồi đi! Ngồi đi! Chúng ta ngồi nói chuyện một lúc!

Du Lập Trung bèn ngồi xuống đối diện với ông ta, vứt Hắc công công Vũ Văn Đỉnh giả qua một bên, cười hỏi:

– Bọn ma đầu đều chạy sạch hết rồi à?

Thiên Thủ kiếm khách gật đầu cười nói:

– Đúng thế, tà không thể thắng chánh, đó là thông lệ. Nếu luận về thực
lực, mười tám vị đặc sứ áo vàng thêm cả bốn mươi hai vị đại biểu e cũng
chẳng làm gì được bọn chúng, nhưng chúng vừa nghe người của Đồng Tâm
Minh tới rồi, lại sợ đến mức ôm đầu chạy như chuột, hô hô hô…

Du Lập Trung nói:

– Mới rồi mà không có mấy câu trả lời của Thượng Quan huynh, bọn ba người tiểu đệ giờ này sợ chỉ còn là ba đống thịt nát rồi.

Thiên Thủ kiếm khách nhìn Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên cười nói:

– Hai đứa nhỏ này hôm trước bất ngờ gặp huynh, ngu huynh nghe nói hiền đệ bị Tam Tuyệt Độc Hồ bắt, lập tức ngấm ngầm theo dõi bọn họ tới hang đá
bí mật kia, đang nghĩ cách vào trong cứu người, lại phát hiện ra hiền đệ đã thoát hiểm. Thấy hiền đệ chế phục được Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh,
ngu huynh biết không cần ra tay nữa.

Nhưng ngu huynh biết các
ngươi không dễ mà trừ khử được bọn Độc Mục Cuồng, nên lại ngấm ngầm theo sau. Chuyện mới xảy ra đây cũng bất ngờ đối với huynh, cái người áo
trắng che mặt ấy là ai thế?

Du Lập Trung nói:

– Y tự xưng là Vô Danh Ma, là…

Thiên Thủ kiếm khách ngạc nhiên ngắt lời nói:

– Tại sao y là Vô Danh Ma được? Lúc Vô Danh Ma bị Đồng Tâm Minh bắt năm
xưa, ngu huynh cũng có mặt tại chỗ đã nhìn thấy rồi, vóc dáng không phải như hiện tại mà!

Du Lập Trung nói:

– Theo như tiểu đệ nghe thì mới rồi đúng là Vô Danh Ma thật, còn năm xưa bắt được là Vô Danh Ma giả…

– Nói thế thì có kẻ tình nguyện vào lao thay Vô Danh Ma à?

– Đúng vậy, nội tình thế nào tiểu đệ cũng không rõ. Có điều tiểu đệ đoán
người chủ sự vụ tấn công Đồng Tâm Minh năm xưa không phải là Tam Tuyệt
Độc Hồ mà là Vô Danh Ma hiện tại. Về sau y thấy đại cuộc đã hỏng, bèn
sai một người giả mạo để bị bắt, còn y vẫn ở ngoài tìm cách nổi lên lại. Lần này Tam Tuyệt Độc Hồ lợi dụng Vũ Duy Ninh giải thoát cho quần ma,
có thể cũng là kế hoạch của y.

– Nói vậy thì y là một nhân vật lợi hại lắm chứ gì?

– Nếu y đúng là hậu nhân của Ngũ Tuyệt Thần Ma Bộc Dương Phi Hồng năm xưa, thì đương nhiên là một nhân vật đau đầu đấy!

– Y tự xưng là hậu nhân của Bộc Dương Phi Hồng sao?

– Đúng thế, còn nói là học được cả năm môn tuyệt kỹ Cầm, Kỳ, Thư, Vũ, Sắc của Bộc Dương Phi Hồng nữa kia!

– Bốn đồ đệ của Bộc Dương Phi Hồng đều đã bị Đồng Tâm Minh xử tử, đó là
chuyện chính mắt bọn ta nhìn thấy, tại sao đến hôm nay đã cách mấy chục
năm lại chợt nảy ra một hậu nhân của Bộc Dương Phi Hồng được kìa?

– Rất có thể Vô Danh Ma này là con của Bộc Dương Phi Hồng!

– Bộc Dương Phi Hồng đâu có lấy vợ mà có con?

– Tuy là y không có lấy vợ chính thức, nhưng ngày xưa y bắt rất nhiều gái đẹp về nhốt trong Vạn Hoa cung, có lẽ có một người nào đó được y đặc
biệt yêu thương sinh con, rồi y nhất thời cao hứng đem tuyệt học một đời chép thành bí kíp đưa cho người ấy, dặn là về sau đem dạy lại cho con y cũng chưa biết chừng…

– Ờ, chuyện đó cũng có thể lắm.

– Nói chuyện rủi ro, thì là từ nay võ lâm lại sắp dấy lên một trường huyết kiếp nữa rồi!

– Năm xưa chỉ có vài nhân vật lợi hại, mười hai Vũ Sát Tinh làm hại võ
lâm, mà đã khiến Đồng Tâm Minh ứng phó hụt hơi, tới nay không những hậu
nhân của mười hai Vũ Sát Tinh người nào cũng còn sờ sờ, mà lại thêm sáu
mươi ma đầu là cao thủ hạng nhất trong hắc đạo. Xem ra Đồng Tâm Minh lại gặp một phen thử thách nữa đấy.

– Chứ gì nữa. Trước mắt tuy Đồng Tâm Minh có mười tám đặc sứ áo vàng, nhưng luận về võ công bản lãnh thì so với bọn Thượng Quan huynh ngày xưa đều kém hơn một bậc! Muốn họ đối
phó với bảy mươi hai lão ma đầu gây hấn, chỉ sợ là…

– việc là do người. May mà hiền đệ thành tựu chẳng kém gì Cát minh chủ đời trước, đánh thắng Vô Danh Ma thì không thành vấn đề.

– Thượng Quan huynh quá khen, tiểu đệ từ sau khi nhận chức minh chủ Đồng
Tâm Minh, công việc bận rộn, đã chẳng luyện tập thêm được gì lâu rồi.
Còn Thượng Quan huynh được rảnh rang ra sức tiến lên, hôm qua Vũ Duy
Ninh và tiểu nữ múa lại Linh Xà kiếm pháp do Thượng Quan huynh dạy cho
tại thảo lư, kiếm pháp ấy biến hóa muôn bề, sâu kín khó dò, thật là hơn
cả kim cổ, tiểu đệ tự thẹn là không bằng được.

Những mong Thượng
Quan huynh chịu trở lại Đồng Tâm Minh giúp tiểu đệ một tay, hoặc giả có
thể chặn đứng được cơn kiếp nạn này, không rõ Thượng quan huynh nghĩ
sao?

Thiên Thủ kiếm khách nghe xong nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu, mới khẽ cười một tiếng nói:

– Trước hết hãy nói về một đường Linh Xà kiếm pháp, đó là một kiếm pháp
đắc ý của ngu huynh thật, nhưng ắt hiền đệ cũng đã thấy được chưa toàn
thiện toàn mỹ, mấy chiêu cuối còn có chỗ sơ hở, nên chưa phải là hơn cả
cổ kim. Thứ hai, ngu huynh đã chín mươi hai tuổi, đã là một kẻ gần kề
miệng lổ, trở lại Đồng Tâm Minh cũng chẳng làm được gì nhiều. Có điều,
ngu huynh sẵn sàng trong chỗ giấu mặt ra sức giúp đỡ hiền đệ Ngoài ra,
ngu huynh còn nghĩ…

Nói tới đó, đưa mắt nhìn qua Vũ Duy Ninh cười nụ.

Du Lập Trung hiểu rõ ý ông ta, cười nhẹ hỏi:

– Thượng Quan huynh cho rằng trong tương lai người bình định được võ lâm là thằng nhỏ này sao?

Thiên Thủ kiếm khách gật đầu nói:

– Đúng thế. Thằng nhỏ này tính tình thuần hâu mà ý chí kiên nghị, nếu được rèn luyện ắt thành vật báu.

Du Lập Trung cười hỏi:

– Thằng nhỏ này phát thệ bắt bảy mươi hai tên ma đầu nhốt lại vào Chính
Tâm Lao, chí khí tuy đáng khen, nhưng tiểu đệ nghĩ rằng…

Du Băng Viên chợt dẫu môi nói:

– Cha à, người đừng coi thường người ta được không?

Du Lập Trung sửng sốt, nhếch mép cười hỏi:

– Cái gì?

Du Băng Viên chỉ Vũ Duy Ninh nói:

– Cha cho rằng y không thể hoàn thành được tâm nguyện phải không?

Du Lập Trung cười nói:

– Không phải là không thể, mà là không dễ.

Du Băng Viên nói:

– Nói cho tới cùng, không dễ không phải là không thể, tối hôm qua cha thấy y làm chuyện gì không?

Du Lập Trung hỏi:

– Y làm chuyện gì vậy?

Du Băng Viên quay sang Vũ Duy Ninh chìa tay phải ra nói:

– Vũ Duy Ninh, đưa bản danh sách ra đây cho ta xem!

Vũ Duy Ninh cười át đi nói:

– Tính ra chỉ mới là bắt đầu thôi, có cái gì mà xem.

Du Băng Viên nói:

– Có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba, ngươi cứ lấy đưa cho cha ta xem, để ông biết là ngươi không chỉ nói khoác cái mồm!

Du Lập Trung thấy Vũ Duy Ninh vẫn còn do dự, bất giác cười hỏi:

– Duy Ninh, danh sách gì vậy?

Vũ Duy Ninh đỏ mặt đáp:

– Là danh sách bảy mươi hai tên ma đầu hôm trước tiểu nhân xin minh chủ cho ở Chính Tâm lao…

Du Lập Trung một tiếng cười nói:

– Danh sách ấy sao rồi?

Vũ Duy Ninh ngần ngại một lúc thò tay vào bọc rút ra bản danh sách trình
ra. Du Lập Trung cầm lấy mở ra xem, thì thấy trong tên họ bảy mươi hai
tên ma đầu có một dòng bị bôi bằng máu, không kìm được ngạc nhiên hỏi:

– Thế này là có ý gì?

Du Băng Viên cười nói:

– Là biểu thị trong bảy mươi hai tên ma đầu đã có một bị y giết chết!

Du Lập Trung chợt hiểu ra, ngước mắt nhìn Vũ Duy Ninh hỏi:

– Bị ngươi giết là lão Khổ Lưu Tử Cô Mãnh Xương phải không?

Vũ Duy Ninh gật đầu đáp:

– Vâng ạ!

Vũ Lập Trung cười nói:

– Nhưng ngươi nói là muốn bắt ráo bảy mươi hai tên ma đầu nhốt lại vào Chính Tâm Lao kiamà?

Vũ Duy Ninh căm hờn nói:

– Gia tổ mẫu bị bọn chúng hành hạ mà chết, cho nên tiểu nhân đã đổi ý, từ nay trở đi, bắt sống được thì bắt sống, không bắt sống được thì giết
chết!

Du Lập Trung gật gật đầu, đưa bản danh sách trả lại chàng, đưa mắt nhìn lại ba tên đặc sứ áo vàng cười nói:

– Ba tên này chắc cũng là nhân vật trong bảy mươi hai tên, ngươi lại có thể bôi đi ba dòng trong sanh sách được rồi.

Thở dài một tiếng lại nghiêm trang nói:

– Bây giờ nói lại chuyện chính. Thượng Quan lão tiền bối vừa tỏ ý muốn nhận ngươi làm đệ tử, ngươi có ưng thuận không?

Vũ Duy Ninh kính cẩm đáp:

– Được Thượng Quan lão tiền bối ra ơn thu dụng, thật là ba sinh có phúc, tiểu nhân lẽ nào khô ngưng thuận.

Du Lập Trung nói:

– Nếu đã như thế, thì ngươi còn chờ gì nữa?

Vũ Duy Ninh hiểu ý, vội vàng hướng về Thiên Thủ kiếm khách quỳ xuống, móp đầu lạy nói:

– Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đệ tử!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.