Sáng sớm hôm sau già trẻ ba người mang ba lão ma rời
khỏi gian thảo lư, tiếp tục trở về Đồng Tâm Minh, vượt qua đèo cao dốc
lớn, hang thẳm rừng sâu…
Dường như bọn lão ma Độc Mục Cuồng đã
thật sự bỏ kế hoạch giải cứu bọn Tam Tuyệt Độc Hồ, nên suốt đường đi
không xảy ra chuyện gì.
Vào buổi chiều hôm ấy, già trẻ ba người đã tới gần ngọn núi chính của Hằng Sơn, chỉ còn cách Đồng Tâm Minh chừng mười dặm.
Du Băng Viên nói:
– Cha à, trước khi trời tối chúng ta có thể tới Đồng Tâm Minh không?
Du Lập Trung nói:
– Có thể.
Du Băng Viên nói:
– Không biết ca ca và chín vị đặc sứ áo vàng kia đã về tới nơi chưa.
Du Lập Trung nói:
– Theo lẽ, bọn họ tới núi Hồng Đào chờ không thấy người tới, sẽ biết sự
tình có thay đổi, nên chắc giờ này đã về tới Đồng Tâm Minh rồi.
Du Băng Viên nói:
– Về tới Đồng Tâm Minh, cha phải nói giúp con…
Du Lập Trung cười hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Du Băng Viên nói:
– Hôm ấy con điểm huyệt mẹ, mẹ nhất định rất tức giận, con sợ thế nào mẹ cũng chửi cho một trận.
Du Lập Trung hô hô cười nói:
– Sợ bị chửi, thì lần sau đừng làm bậy nữa, mẹ ngươi…
Nói được nửa câu, chợt im tiếng dừng bước, mắt phóng ra ánh sáng oai phong dữ tợn Vô cùng.
Du Băng Viên thấy thần thái cha mình đổi khác, ngạc nhiên nói:
– Cha, có chuyện gì vậy?
Vũ Duy Ninh nói nhỏ:
– Chúng ta bị bao vậy rồi!
vừa dứt lời thì bốn phía trước sau hai bên đột nhiên xuất hiện hơn hai mươi người, kẻ thì sau gốc cây bước ra, kẻ thì trong bụi rậm đứng dậy…
Hơn hai mươi người này tướng mạo đều khác nhau, nhưng tuổi tác đều hơn sáu
mươi, người nào cũng đều râu trắng mày dài, quần áo rách rưới, đột nhiên xuất hiện, giống như một bầy ma quỷ quái trốn từ âm phủ về.
Du
Băng Viên là một thiếu nữ chưa trải việc đời, vừa thấy hơn hai mươi quái nhân đột nhiên xuất hiện bao vây mình vào giữa, không kìm được nỗi
hoảng sợ, kêu lên một tiếng hãi hùng:
Du Lập Trung và Vũ Duy Ninh cũng biến hẳn sắc mặt, nhưng hai người vừa nhìn thấy nguy hiểm đã biết
ngay hơn hai mươi người kia là một phần trong bảy mươi hai tên ma đầu
trốn thoát khỏi Chính Tâm lao!
Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở đây, vì sao mà tới, tự nhiên có thể biết rồi.
Du Lập Trung nắm chặt Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh trong tay, nhìn một vòng quanh khắp mặt quần ma, khẽ cười hỏi:
– Các vị muốn cứu người phải không?
Trong bọn họ có một người tên Trường Cước Cương Thi ốc Cốc Phong cười khánh khách một tràng quái dị đáp:
– Đúng đấy, đồng thời cũng để tiễn Du đại minh chủ về tây phương luôn!
Du Lập Trung cười nhạt nói:
– Các ngươi hơn hai mươi người cùng tới, nếu nhất tề ra tay, ba người bọn lão phu chắc chỉ có một đường chết, nhưng các ngươi muốn cứu ba người
này, chỉ là nằm mơ đấy!
Trường Cước Cương Thi ốc Cốc Phong lại cười khảnh khách quái dị đáp:
– Nằm mơ là tật của bọn trẻ, bọn lão phu đều bảy mươi tuổi rồi, làm việc
đều có cân nhắc, định kế rồi mới hành động, Du đại minh chủ nói bọn lão
phu nằm mơ, thì thật là coi người không ra gì đấy!
Du Lập Trung cười gằn nói:
– Vậy ta thử hỏi các ngươi, các ngươi định cứu người sống hay cứu người chết vậy?
Trường Cước Cương Thi ốc Cốc Phong cất giọng quái gị tức giận nói:
– Cứu người thì đều cứu sống, làm sao có chuyện cứu người chết!
Du Lập Trung nói:
– Vậy thì ai có thể ra tay ngăn trở lão phu giết người?
Trường Cước Cương Thi ốc Cốc Phong chớp chớp đôi mắt hung dữ cười hỏi:
– Yù Du đại minh chủ là nếu bọn ta động thủ, người sẽ ra tay giết ba người bọn họ phải không?
Du Lập Trung gật đầu nói:
– Đúng thế, lần này ba người bọn lão phu không có cách nào về lại Đồng Tâm Minh thì tính ra cũng đủ vốn mà!
Trường Cước Cuộng Thi ốc Cốc Phong cất tiếng cười lớn nói:
– Phải! Phải! Du đại minh chủ tính toán rất sáng suốt, quả nhiên danh bất hư truyền!
Kha kha, kha kha kha…
– Hô hô hô hô…
– Hô hô hô hô…
Hơn hai mươi lão ma bao vây bốn phía nhất tề cất tiếng cười rộ!
Du Lập Trung quan sát thái độ, biết đối phương đã có cách sắp xếp gì rồi,
nên với việc mình dọa sẽ giết chết ba người bọn Tam Tuyệt Độc Hồ cứ thản nhiên chẳng có vẻ gì sợ hãi, trong lòng ngấm ngầm lo sợ, lập tức quay
sang Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên bên cạnh hạ giọng nói:
– Xem
tình hình này, ba người chúng ta hôm nay sợ lành ít dữ nhiều. Khi nào ta nói ra tay, các người lập tức giết chết Tam Tuyệt Độc Hồ và Ngọc Diện
Hoa Thi rồi liều mạng phá vây. Bọn họ vẫn chưa biết võ công các người đã tăng tiến, nhất định sẽ coi thường nên các ngươi có hy vọng thoát vây
được đấy…
Trường Cước Cuộng Thi ốc Cốc Phong thấy ông ta hạ giọng dặn dò Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên, bèn cười cười hỏi:
– Du đại minh chủ, người đang truyền thụ cho họ cẩm nang, diệu kế gì vậy?
Du Lập Trung lạnh lùng nói:
– Ốc Cốc Phong người đắc ý lắm phải không?
Trường Cước Cuộng Thi ốc Cốc Phong không biết Du Lập Trung muốn nói gì, ngẩng đầu cười hỏi:
– Yù Du đại minh chủ muốn nói gì?
Du Lập Trung cười khinh bỉ nói:
– Trường Cước Cuộng Thi ngươi suốt đời mới có một ngày hôm nay dám nghênh ngang thản nhiên cười nói trước mặt lão phu, đó chẳng phải là một việc
hết sức đáng đắc ý sao?
Trường Cước Cuộng Thi ốc Cốc Phong lập
tức đỏ mặt tía tai, vì trong lòng y biết rất rõ là hôm nay nếu không
phải có đông người liên thủ ra tay, một mình y quyết không bao giờ dám
xuất hiện trước mặt Thánh Hiệp Du Lập Trung. Cho nên một câu nói mỉa của ông ta chính đánh trúng vào tâm lý của y.
Có điều màu đỏ dâng lên trên mặt y tan đi rất mau, lại cười khánh khách nói:
– Du minh chủ dạy rất đúng, lão phu đúng là không có tư cách khoe khoang
oai phong trước mặt ngươi thật, vậy lão phu sẽ giới thiệu ngay một vị
khác cho ngươi làm quen.
Du Lập Trung cười nhạt nói:
– Trong bọn các ngươi lại có một vị chưa qua Chính Tâm Lao à?
Trường Cước Cương Thi ốc Cốc Phong nghiêng người chỉ vào một cây hòe lớn phía sau cười nói:
– Có chứ, vị ấy đang ra kìa!
Trong câu nói, một người áo trắng che mặt mày toàn thân một màu trắng như
tuyết, khăn trắng áo dài trắng, bao tay trắng, giày trắng không một hạt
bụi, thanh tân thoát tục, so với quần ma mặt mày quái dị, áo quần rách
rưới, thật như lạc giữa bầy gà!
Du Lập Phương quan sát đối phương một lúc, nhún vai cười khẽ một tiếng hỏi:
– Nếu lão phu đoán không lầm, thì vị này là bang chủ của các ngươi phải không?
Trường Cước Cương Thi ốc Cốc Phong mặt thoáng nụ cười nói:
– Người đoán đúng lắm!
Du Lập Trung hỏi:
– Bang gì vậy?
Người áo trắng lên mặt lên tiếng đáp:
– Phục Cừu bang!
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng!
Du Lập Trung cười nói:
– Giả như lão phu thỉnh giáo đại danh các hạ thì có thừa không?
Người áo trắng che mặt lạnh lùng đáp:
– Tên họ đối với một người hoàn toàn không quan trọng, ngươi nhất định muốn biết, cứ gọi ta là Vô Danh ma là được rồi.
Du Lập Trung gật gật đầu cười nói:
– Nghe Tam Tuyệt Độc Hồ nói, các hạ là hậu nhân của Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng phải không?
Người áo trắng che mặt nói:
– Nếu không, cũng không thể trở thành bang chủ Phục Cừu bang, Du Lập Trung nói:
– Năm xưa Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng lấy Cầm, Kỳ, Thư, Vũ, Sắc đứng đầu
thiên hạ, nên còn xưng là Ngũ Tuyệt Thần Ma. Lúc ấy bị nhốt ở Thao Quang sơn trang đã ngấm ngầm đem tuyệt nghệ dạy cho Lạc Thiếu Khê, Sử Gia
Điên, Viên Kính Như và thư đồng là Tất an bốn người, nên tạo thành một
cơn gió tanh mưa máu cho võ lâm.
về sau này thầy trò bọn họ năm
người đều bị Đồng Tâm Minh bắt được, lão phu từng chính mắt trông thấy
họ bị xử quyết. Lại nghe nói Bộc Dương Phi Hồng không có con, nay các hạ xưng là hậu nhân của Bộc Dương Phi Hồng, không biết các hạ có quan hệ
thế nào với y?
Người áo trắng che mặt cười nhạt một tiếng đáp:
– Ngươi chỉ cần biết ta là hậu nhân của ông ta là đủ, còn thì hỏi nhiều làm gì?
Du Lập Trung cười khẽ nói:
– Ít nhất lão phu cũng có thể biết các hạ thừa kế được mấy môn tuyệt học của Bộc Dương Phi Hồng chứ?
Người áo trắng che mặt nói:
– Cầm, Kỳ, Thư, Vũ, Sắc năm môn đủ cả!
Du Lập Trung cười một tiếng nói:
– Thật là sợ chết khiếp đi được, năm xưa bốn đồ đệ của y mỗi người chỉ
học được một món thôi, các hạ lại hiểu được cả năm tuyệt học, nếu không
phải là nói khoác, chắc chắn các hạ là con y rồi.
Người áo trắng che mặt hừ lạnh một tiếng nói:
– Ngươi hỏi xong chưa?
Du Lập Trung hỏi:
– Hỏi xong rồi thì sao?
– Nói vào chuyện chính đi!
Du Lập Trung nhếch mép nói:
– Ngươi nói đi!
Người áo trắng che mặt chỉ vào bọn Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
– Thả ba người bọn họ ra!
Du Lập Trung hô hô cười nói:
– Các hạ là bang chủ một bang, sao lại nói chuyện trẻ con vậy?
Người áo trắng che mặt với câu nói mỉa ấy không hề giận giữ, chỉ cười một
tiếng âm trầm, tiếp theo thấy y vẫy tay ra hiệu, hai mươi lão ma đầu bao vây bốn phía nhất tề quát lên một tiếng, đều bước tới một bước.
Hơn hai mươi người cùng giận giữ gầm lên, âm thanh vang dội như trời long đất lở, đủ làm người ta phát sợ!
Nhưng Du Lập Trung sắc mặt không đổi, Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên cũng chẳng
sợ hãi gì nhiều, vì già trẻ ba người đều biết rõ rằng cơ hội để sống đã
hết nên đã hạ quyết tâm, chỉ cần đối phương phát động thế công, họ sẽ ra tay đánh chết ba tên ma đầu Tam Tuyệt Độc Hồ, Ngọc Diện Hoa Thi và Bệnh Lang Trung, rồi sẽ liều chết với đối phương một trận. Cho nên thấy quần ma hăm dọa, Du Lập Trung bất giác phì cười nói:
– Các hạ lấy tư thế bang chủ Phục Cừu bang gặp lão phu lần đầu, chẳng lẽ lại cẩn thận đến thế sao?
Người áo trắng che mặt cười nói:
– Bổn bang chủ ra lệnh lần thứ hai, Thánh Hiệp Du Lập Trung ngươi mà vẫn bình tĩnh như thường thì mới thật là lợi hại.
Du Lập Trung cười nói:
– Lão phu chờ nghe đây!
Người áo trắng che mặt lại vẫy tay ra lệnh, chỉ nghe bốn tiếng! Mau! Mau! Mau!
Mau! đột nhiên trong rừng cây sau lưng y lại xuất hiện thêm bốn người nhảy ra.
Bốn người này cũng là trong bọn bảy mươi hai tên ma đầu, dáng vẻ không đáng sợ bằng hơn hai mươi người đã ra mặt, nhưng bọn họ cũng giống hệt ba
người bọn Du Lập Trung là trong tay mỗi người cắp một người!
Bốn
người bị cắp ấy là đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh – Đặc sứ thứ bảy Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ, đặc sứ thứ tám Nhất Trượng ông Mạc Hiền Bình,
đặc sứ thứ Chín Hắc công công Vũ Văn Đỉnh, đặc sứ thứ mười Hắc bà bà Ngư Tri Xuân.
Du Lập Trung vừa nhìn thấy bất giác cả kinh biến sắc,
ông ta không ngờ rằng phía Đồng Tâm Minh cũng có bốn vị đặc sứ áo vàng
rơi vào tay đối phương, thế này thì một điểm ưu thế – ba người bọn Tam
Tuyệt Độc Hồ – đã hoàn toàn bị triệt tiêu rồi!
Người áo trắng che mặt vừa thấy ông ta biến sắc, không kìm được một tràng ha hả cười đắc ý rồi lạnh lùng hỏi:
– Bốn vị đặc sứ áo vàng này là bổn bang chủ bắt được ở núi Hồng Đào, bây giờ ngươi muốn bổn bang chủ xử trí với họ ra sao?
Du Lập Trung nói:
– Vò nước đành tan bên miệng giếng, tướng quân phải chết nơi sa trường.
Bọn họ khi bắc đầu nhận chức đặc sứ áo vàng, đã biết là sẽ có ngày như
hôm nay. Cho nên chuyện sống chết đối của bọn họ, lão phu chẳng hề quan
tâm.
Người áo trắng che mặt nói:
– Vậy thì bổn bang chủ ra lệnh xử tử bốn người bọn họ!
Du Lập Trung nói:
– Xin mời!
Người áo trắng che mặt cười cười một lúc, nói:
– ĐượC rồi, ngươi chắc đã biết tâm ý của bổn bang chủ. Ngươi tuy không
quan tâm tới chuyện sống chết của thuộc hạ, nhưng bổn bang chủ thì rất
yêu thương thuộc hạ của mình, chúng ta trao đổi tù nhân được không?
Du Lập Trung dĩ nhiên trong lòng rất muốn như vậy, nhưng ngoài mặt chẳng lộ ra một chút gì là vui mừng, chỉ hờ hửng nói:
– Cũng được, muốn trao đổi thế nào?
Người áo trắng che mặt đáp:
– Dĩ nhiên là một đổi một, ngươi sẽ không nói là bổn bang chủ tham lam ăn người!
Du Lập Trung nói:
– Còn một vị đặc sứ, các hạ định xử trí ra sao?
Người áo trắng che mặt đáp:
– Nếu ngươi ưng thuận thì đổi lấy một cái khác của ngươi.
Du Lập Trung cười nhạt đáp:
– Lão phu còn có cái gì bị ngươi nhìn thấy thế?
Người áo trắng che mặt nói:
– Thuốc giải! Thuốc giải khôi phục một thân công lực cho quân sư Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc của bản bang!
Du Lập Trung nói:
– Trong người lão phu không có thuốc giải.
Người áo trắng che mặt nói:
– Vậy thì bài thuốc cũng được.
Du Lập Trung gật đầu, lại hỏi:
– Trao đổi thì sao?
Người áo trắng che mặt cười nói:
– Lúc ấy đôi bên sẽ phân thắng phụ!
Du Lập Trung nói:
– Bọn ta bảy người đấu với ba mươi người các ngươi sao?
Người áo trắng che mặt gật đầu nói:
– Đúng thế, như vậy đối với bọn ngươi tuy không công bằng, nhưng ít ra cũng cho các ngươi một cơ hội để sống còn!
Du Lập Trung biết bảy người chống chọi với ba mươi người bọn họ, khả năng
sống cũng mười phần xa vời, nhưng bất kể thế nào, đây vẫn là một cơ hội, bèn gật đầu nói:
– Được, nhưng bên ngươi phải thả người trước!
Người áo trắng che mặt nói:
– cũng được, có điều về phương thuốc giải, ngươi đường đường là minh chủ Đồng Tâm Minh, chắc không đến nỗi giở trò trong đó.
Du Lập Trung nói:
– Yên tâm.
Người áo trắng che mặt gật đầu, đưa mắt nhìn qua bốn lão ma giữ bốn đặc sứ áo vàng nói:
– Thả Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ trước!
Lão ma giữ Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ bèn vung chưởng giải khai Ma huyệt và á huyệt của Qua Kỳ, rồi lập tức xô Qua Kỳ ra phía trước.
Có lẽ vì
huyệt đạo mới giải khai, khí huyết toàn thân còn chưa lưu thông, nên Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ bị lão ma kia xô một cái, chỉ gượng gạo bước tới
hai bước rồi té sấp xuống đất.
Du Lập Trung vội hỏi mau,:
– Qua đặc sứ, người có gì không?
Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ lắc đầu từ từ đứng dậy tập tễnh bước tới.
Du Lập Trung cũng ra tay giải khai huyệt đạo cho Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh rồi thả y ra.
Lúc Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh đi tới sau lưng Người áo trắng che mặt rồi, y lại ra hiệu thả đặc sứ áo vàng thứ tám Thiết Trượng ông Mạc Hiền Bình.