Dây Leo

Quyển 2 - Chương 7



Đúng lúc này, cửa lại mở, người bước vào là Chu Duyệt, chị
đang bế Vũ Đồng, vừa thấy tình hình này, nhất thời cũng bị làm cho sợ hãi.

Trong lúc lộn xộn, Đường Mạn thoáng bị phân tâm, một tên thuộc
hạ của bà Trương lập tức nhân lúc cô chưa chuẩn bị kịp, xông lên ôm lấy cánh
tay đang cầm mảnh thủy tinh của cô, kiềm chặt lại, một thuộc hạ khác cũng vọt đến,
hai người đàn ông hệt như gọng kiềm giữ chặt cánh tay cô, Đường Mạn bị đau, cô
không ngừng giãy giụa, nhưng căn bản là không có sức lực để đấu với đàn ông, huống
chi là hai người cùng nhau giữ chặt Đường Mạn, tay cô run lên, mảnh thủy tinh
cũng bị rơi xuống đất.

Trương Vũ Đồng lập tức bị hoảng sợ, khóc rống lên. Chu Duyệt
mau chóng dỗ dành con gái, chị hoảng hốt hỏi bà Trương, “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Bà Trương bực dọc quát lên: “Mau, kéo Đường Mạn ra ngoài. Đừng
để nó đến gần Vũ Đồng, cũng đừng để nó tiếp cận Khải Hiên!”

Đường Mạn khóc lóc thảm thiết: “Mẹ ơi, chị ơi!” Khi bị hai
người kéo ra ngoài, tay cô tiếp tục níu chặt lấy cửa, không ngừng khóc lóc, cố
gắng chống cự: “Chị ơi, chị ơi, em không muốn rời khỏi Khải Hiên đâu!” Cô khóc
thê thảm, nhìn Chu Duyệt, muốn cầu xin sự thương hại của chị.

Chu Duyệt rất không hiểu, “Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?” Chị
ra hiệu, “Chờ một chút.”

Bà Trương cụt hứng, “Không có chuyện của con, mang nó ra
ngoài ngay.”

Tay Đường Mạn siết chặt cánh cửa, người dượng tàn nhẫn của
Khải Hiên đi theo, cạy từng ngón tay của cô ra, sau đó hất tay cô ra hệt như
ném một miếng giẻ rách, cuối cùng cô cũng bị kéo ra ngoài.

Trong đầu Đường Mạn hoài nghi, suy nghĩ liều lĩnh cứ lởn vởn,
nhưng cô thật sự nghĩ không ra, không hiểu vì nguyên nhân gì, vì cái gì mà mẹ của
Khải Hiên lại hận mình như vậy, ở sau lưng nhất định phải ép cô rời khỏi.

Cô bị cưỡng ép lên xe, nhét vào chỗ ngồi phía sau ghế lái,
hai vệ sĩ lần lượt ngồi lên xe. Cô vừa lên xe, cửa xe lập tức bị khóa lại. Tài
xế khởi động xe.

Trong lòng Đường Mạn có một linh cảm, cô truy hỏi: “Các người
muốn mang tôi đi đâu?”

Một vệ sĩ biết cô, có thể là hiểu được sự đáng thương của
cô, nên nói: “Bà Trương nói tinh thần của cô không ổn định, muốn đưa cô đến một
nơi yên tĩnh để điều dưỡng.”

Điều dưỡng? Cô thầm nghĩ, điều dưỡng gì chứ, không phải sẽ
đưa cô đến bệnh viện tâm thần chứ? Bà ta có quyền gì làm như vậy? Cô nhất thời
nóng giận, liều mạng đẩy cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa, cô bất lực nhìn ra
bên ngoài, xe đang chạy ra hướng ngoại thành, có vẻ như, là muốn đi Thanh Đảo.
Bọn họ muốn đưa cô về Thanh Đảo, không, cô không muốn đi, bà Trương không có
quyền làm như vậy, trong đầu cô không ngừng nghĩ cách, nghĩ đối sách, bàn tay sờ
soạng ở chỗ ngồi bên cạnh một cách không tự chủ. Đột nhiên, tay cô đụng vào chỗ
hõm ở bên trái tay vịn cửa xe, bên trong có vật gì đó hơi mỏng, là dao lam.

Trong đầu cô lóe lên tia sáng, liếc mắt nhìn xuống, đúng là
dao lam rồi, cô liền lặng lẽ cầm lên, nhân lúc hai người đó không chú ý, cô nắm
chặt ở trong tay.

Hai vệ sĩ đó thấy cô im lặng, có thể đã nghĩ, một cô gái nhỏ
bé thì có thể làm được chuyện gì chứ, bọn họ cũng không ngờ rằng Đường Mạn đã
âm thầm cầm dao lam trong tay, chiếc xe lao nhanh về phía trước, nhân lúc hai
tên đó lơi lỏng cảnh giác, tay trái của cô đột nhiên duỗi ra phía trước, kê dao
lam vào cổ của tài xế, động tác bất ngờ không kịp đề phòng này của cô khiến tài
xế sợ hãi đến nỗi tay chân run rẩy.

Đường Mạn lên tiếng: “Lập tức dừng xe cho tôi, nếu không dừng,
tôi sẽ rạch xuống một đường, dưới tay tôi chính là động mạnh cổ của anh, chưa tới
3 li, tôi chỉ cần dùng một chút lực thôi, trong vòng 5 phút máu của anh sẽ chảy
thành sông, không có thần tiên nào cứu chữa nổi cho anh đâu.”

Ba người đàn ông sợ hãi choáng váng. Ánh mắt Đường Mạn khiến
người khác hoảng sợ không dám ra tay.

Mặt tài xế sợ hãi cắt không còn hột máu, điếu thuốc ngậm
trong miệng liền rớt xuống sàn xe.

Đường Mạn quát: “Dừng xe, lập tức dừng xe cho tôi!”

Tài xế lập tức dừng xe, Đường Mạn nói: “Mở cửa xe, hai tên
khốn các người mau cút xuống dưới cho tôi.”

Hai tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, còn hơi chần chừ, Đường Mạn
mắng: “Bán mạng giúp người ta cũng không cần bức chết người! Nếu thật sự ép tôi
làm ra chuyện gì quá khích, ai cũng đừng nghĩ sẽ thoát khỏi dính líu!”

Hai tên vệ sĩ nhanh chóng nhảy xuống xe, Đường Mạn ra hiệu
cho tài xế, “Anh lái xe đi.”

Tài xế run rẩy khởi động xe, hắn cũng bị dọa sợ, “Bà Trương
nhỏ à, trong nhà tôi còn có con trai mới hai tuổi rưỡi.”

Xe chạy được nửa dặm, Đường Mạn quát hắn: “Dừng xe. Anh nghe
kỹ cho tôi, chuyện hôm nay không có liên quan gì đến anh, tôi cũng không muốn
làm hại anh, anh chỉ là người làm công ăn lương, tội gì phải gây khó dễ cho
tôi, anh lập tức xuống xe, đừng ép tôi.”

Tài xế ngẫm lại thấy cũng đúng, chẳng qua mình chỉ là một
tài xế, cần gì phải trung thành tận tâm chứ, đâu phải là giới xã hội đen đâu.

Hắn nhanh tay lẹ chân xuống xe, chạy trối chết về hướng ngược
lại, một chút cũng không muốn quay đầu lại.

Từ phía sau, Đường Mạn nhảy lên ngồi vào vị trí ghế lái, cám
ơn trời đất, khi tốt nghiệp đại học cô đã từng học lái xe, hiện tại đã có thể
phát huy tác dụng.

Cô trấn định lại cảm xúc, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho
Lý Văn Khải.

Hết sức trùng hợp, cô nghĩ rằng Lý Văn Khải đã quay về Thượng
Hải, không ngờ rằng anh còn ở lại Tế Nam.

Lúc trưa Lý Văn Khải gặp hai người bạn, chuẩn bị đi chuyến
bay trưa, kết quả máy bay đến trễ, anh đang ở sân bay trò chuyện với bạn, điện
thoại reo vang.

Không chút do dự, anh nói với bạn, “Lập tức đưa mình quay lại.”

Đường Mạn nói với anh vị trí của mình, thấy Lý Văn Khải, cô
nắm lấy quần áo anh, tìm được chỗ dựa, toàn thân run rẩy như cái sàng, “Em
không dám lái xe, em rất sợ, cho nên vứt xe chạy đến đây, anh ơi.”

Cô rớt nước mắt, buổi sáng chưa ăn gì cả, hiện giờ đã tiêu
hao hết toàn bộ năng lượng dự trữ, chất dinh dưỡng không cung cấp đủ, cô bị tuột
huyết áp, toàn thân phát run, mồ hôi túa ra.

Cô rối bời, “Bà ấy không cho phép em gặp Khải Hiên, tại sao
lại đối xử với em như vậy? Lừa hôn, em đã không tính toán rồi, lấy em làm công
cụ sinh con, em cũng nghĩ thông suốt, cũng đã tha thứ cho Khải Hiên, tại sao họ
nhất định ép em đến đường cùng chứ, ép em rời đi chứ?”

Bạn của Lý Văn Khải đứng bên cạnh lớn tiếng nói chen vào,
“Chuyện rất đơn giản mà.”

Cô ngẩng đầu.

Bạn anh tiếp tục nói: “Cha của Cao Nhân Tuệ là viên chức giới
chính trị, hôn nhân chính trị-thương mại vốn dĩ là sự kết hợp hoàn hảo, như vậy
có thể khiến lợi ích của họ phát huy đến cực hạn, nhưng Trương Khải Hiên lại mắc
bệnh, họ Cao không muốn gả con gái qua đó, cô chính là vật thay thế, hiện giờ
công ty của cha Khải Hiên đang đối mặt với khủng hoảng, và đúng lúc, cha của
Cao Nhân Tuệ chính là người mà họ cần nhất, Cao Nhân Tuệ lại không chịu buông
Trương Khải Hiên ra, cho nên cô phải nhường chỗ, hiện giờ Trương Khải Hiên lại
được hồi sinh, thì cô còn giá trị gì đối với nhà họ Trương chứ?”

Đường Mạn nói lẩm bẩm: “Cho nên bọn họ gấp rút đuổi em đi?”
Cô khóc, “Gấp rút? Một khắc cũng không chờ được?”

Lý Văn Khải suy nghĩ, nói: “Gia sản của Trương Thụy Hằng
cũng mờ ám, ông ta cần quan viên chính phủ giúp đỡ, lúc trước cưới em, là tình
thế bất đắc dĩ, hiện giờ liên quan đến lợi ích, Cao Nhân Tuệ lại không dứt tình
cũ với Trương Khải Hiên, lại tuyệt đối không tha cho em, chỉ cần em rời khỏi,
cha của cô ta sẽ sẵn lòng giúp đỡ Trương Thụy Hằng, họ Trương vì lợi ích của bản
thân, không thể không đuổi em đi để lấy lòng họ Cao, đôi khi chúng ta cảm thấy
chuyện rất phức tạp, thật sự nếu xem kỹ một chút, rất đơn giản mà. Ngọn lửa
ghen tuông của phụ nữ có thể hủy diệt cả địa cầu.”

Đường Mạn không hiểu, “Là cô ta? Cô ta hận em? Cô ta phải
giành lại Trương Khải Hiên? Chỉ là nguyên nhân này sao?”

Cô nghe đến mơ màng, lại bị mệt mỏi bủa vây, ngẹo đầu sang một
bên, ngất đi.

Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang đắp chắn, hóa ra là nằm
trong phòng khách sạn, nhưng không biết đã mê man bao lâu.

Vừa quay đầu qua thì nhìn thấy, Lý Văn Khải đang suy tư, chống
cằm ngồi trên ghế cạnh cửa sổ.

Thấy cô tỉnh lại, Lý Văn Khải an ủi cô: “Đừng suy nghĩ lung
tung nữa, hiện tại em cần phải nghỉ ngơi một lát, sau đó, em cần kể lại chuyện
này với Khải Hiên, anh cảm thấy giữa em và anh ta có sự hiểu lầm, ở giữa hai
người có kẻ phá hoại, rất nhiều chuyện, anh ta không biết.”

Đường Mạn cười khổ, không trả lời. Đợi một hồi lâu, cô hỏi:
“Chừng nào anh lên máy bay vậy?”

“Quên đi, anh lùi lại vé rồi, sẽ ở đây thêm 2 ngày nữa với
em.”

Đường Mạn lau nước mắt, “Không, ý em muốn hỏi anh, anh có bằng
lòng dẫn em đi cùng không?”

Anh bất ngờ: “Em muốn cùng anh quay về Thượng Hải sao?”

Đường Mạn xót xa: “Em đã là một người cô độc, em đã từng yêu
Trương Khải Hiên, anh ấy lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương em, em
không biết em còn yêu anh ấy hay không nữa, đối với anh ấy, em chỉ còn lại mâu
thuẫn. Hiện giờ, em còn cần thiết ở lại đây làm gì? Cho dù anh ấy yêu em, loại
tình yêu rối rắm đau khổ này, chỉ khiến em không thể tiếp nhận, em không có
cách nào để đối mặt với anh ấy nữa, xin anh dẫn em đi đi, còn ở lại, em sợ sẽ
khiến em không chịu đựng nổi.”

Anh do dự: “Em không còn lo lắng cho Trương Khải Hiên?”

Đường Mạn thở dài nhắm mắt lại, “Em đã hỏi bác sĩ rồi, sức
khỏe của anh ấy đang dần dần hồi phục lại, em tin rằng anh ấy có thể qua khỏi ải
này, vốn dĩ em không nên trở thành vợ anh ấy, sự kết hợp sai lầm này mới mang đến
nhiều nỗi đau như vậy, hiện giờ em đã nản lòng rồi, không bao giờ muốn gặp mặt
anh ấy nữa.”

Anh lắc đầu: “Tiểu Mạn, đây chẳng qua là quyết định nông nỗi
của em thôi.”

“Cứ xem như là em nhất thời nông nỗi đi, nhưng hiện tại anh
nói xem em phải làm sao đây? Trở về đối diện với bà mẹ chồng độc ác kia sao?
Hay là, em trốn đi, chờ Trương Khải Hiên phục hồi sức khỏe rồi, sau đó em vdà
bà ấy có thể ngả bài, hoặc là? Em quỳ gối trước mặt bà Trương, tự tát vào mặt
mình để cầu xin sự tha thứ của bà ấy? Anh nói đi em phải làm sao bây giờ?”

Anh không trả lời được.

Đường Mạn cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng, bản thân đã rất
làm phiền Lý Văn Khải, vốn dĩ anh phải quay về Thượng Hải, lại nhận được điện
thoại của mình, lập tức gấp gáp quay lại, hiện giờ cô muốn anh phải dẫn mình
đi, có phải bản thân hơi quá đáng hay không?

Cô cười khổ: “Có lẽ, em đúng là một đứa sao chổi, 3 tuổi khắc
chết mẹ, em… …”

Anh nóng nảy ngăn cô lại: “Nói bậy nói bạ, không được nói vớ
vẩn. Lập tức đi rửa mặt, 5 phút sau cùng anh đi ra ngoài. Trước tiên chúng ta
đi tìm bạn anh để chào tạm biệt, sau đó cùng nhau quay về Thượng Hải.”

Mấy ngày nay hệt như bão táp, vùi dập tinh thần của Đường Mạn
đến hoảng loạn, cô rửa sạch mặt, phát hiện ra gương mặt quá khô, không còn chút
phấn trang điểm nào, cuối cùng chỉ phải dùng đại mỹ phẩm nam giới của Lý Văn Khải.
Thậm chí, trên người cô cũng không có áo khoát ngoài, toàn thân run rẩy, đành
phải mặc áo khoát của anh, mặc chiếc áo khoát này trên người, trông cô vừa gầy
vừa nhỏ, tay áo cũng dài, hệt như một hoa đán diễn hí khúc.

Lý Văn Khải nói: “Em suy nghĩ kỹ càng một chút, có cần gọi
điện thoại nói rõ tung tích của em cho người thân biết hay không, em không thể
đi như vậy được, cho dù muốn đi, em cũng có lý do để đi.”

Đường Mạn cười nhạt, “Không, cả nhà họ Trương đã tuyệt tình
như vậy, em không cần thiết phải khách sáo với họ, em muốn đi, rời khỏi nơi
này, sẽ có một ngày em trở lại, nhưng mà, tuyệt đối sẽ không thê thảm giống như
hôm nay mà trở lại.”

Lý Văn Khải không nói gì.

Cô rất cương quyết, cô không còn gì cả, chỉ lẻ loi một mình,
nhưng cô đã quyết định.

Cô khẽ hỏi Lý Văn Khải: “Trong lòng em rất loạn, đã đến đường
cùng rồi, anh sẵn lòng giúp đỡ em chứ?”

Lý Văn Khải nhẹ giọng đáp lại, lời an ủi cô nhẹ nhàng hệt
như cơn gió thổi qua tơ liễu, “Anh sẵn lòng giúp em bất cứ lúc nào.”

Đường Mạn chỉ khóc, tuy rằng cô rất mệt, nhưng cô lại muốn
nương tựa vào anh.

Bạn của Lý Văn Khải lái xe đến đón họ, chiếc xe chạy đến ngã
tư đường vắng vẻ, bỗng nhiên tim Đường Mạn đập liên hồi, nhìn thấy chiếc xe sắp
chạy đến gần bệnh viện, đột nhiên cô hét lên: “Xin dừng lại một lát.”

Không để ý gì cả, cô đẩy cửa xe ra, nhanh chóng chạy về hướng
bệnh viện.

Lý Văn Khải hiểu được tâm trạng của cô. Anh cũng không đuổi
theo cô, chỉ nói với bạn, “Chúng ta đợi nửa tiếng, nếu cô ấy không quay lại,
chúng ta sẽ đi.”

Anh rút một điếu thuốc trong túi ra, sau đó châm lửa, vô
cùng nhàn nhã.

Đường Mạn không thèm đi thang máy, trái tim cô đập như muốn
nổ tung lồng ngực, chạy về hướng bên ngoài phòng vô trùng, cô không ngừng tự
nói với mình, Khải Hiên, em không muốn rời xa anh, em phải ở lại bên cạnh anh.
Nước mắt, như nước lũ tuôn chảy, kiềm chế không được.

Mừa vừa đến chỗ rẽ hàng lang nối tới bên ngoài phòng vô
trùng, cô giật mình.

Người đang ngồi bên ngoài phòng vô trùng là Cao Nhân Tuệ,
trên đầu cô quấn băng trắng, là kiệt tác của Đường Mạn, mắt cá chân bên trái
cũng quấn băng, nhưng cô ngồi ở bên ngoài phòng bệnh của Trương Khải Hiên, tay
cầm điện thoại, đang nói chuyện với anh, trên mặt cô rạng rỡ như mùa xuân.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bà Trương đá cô đi, đổi lấy một
quân cờ có lợi cho nhà họ Trương, vì để chia rẽ Đường Mạn và Trương Khải Hiên,
bà đã dốc lòng dốc sức rồi.

Đường Mạn lập tức giận sôi máu, cô rất muốn bước đến, đẩy
Cao Nhân Tuệ ra, cô muốn nói, tôi mới là vợ của anh ấy, cô cút đi cho tôi.
Nhưng cả người cô không còn sức lực.

Trương Khải Hiên, cho dù anh yêu cô, nhưng mà, yêu sâu đậm đến
đâu chứ? Hiện tại anh đang phục hồi lại sức khỏe, tình cảm với người yêu cũ suốt
4 năm, có thể nói quên thì quên hay sao?

Đường Mạn chỉ cảm thấy bản thân hệt như một hòn đảo biệt lập
bị nước bao bọc, nước đang dâng lên, khoảnh khắc này, cô không còn chỗ nương tựa,
còn cái gì có thể dựa vào đầy?

Buông xuống cũng tốt, liều lĩnh cũng tốt, hiện giờ cô chỉ muốn
rời đi.

Lý Văn Khải nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua từng giây từng
phút, hy vọng trong lòng anh cũng dần dần vỡ tan, thật sự nếu cô không quay lại, anh cũng không
trách cô. Cả đời bạn có thể phải chờ đợi rất nhiều lần, cho dù không có hy vọng,
chỉ cần bạn chờ đợi, bạn sẽ không hối hận.

Cuối cùng Đường Mạn cũng đi xuống, ánh mắt Lý Văn Khải chợt
sáng lên, lập tức bước xuống xe.

Trong mắt cô trống rỗng, “Dẫn em đi, có thể không?”

Lý Văn Khải chưa nói gì cả, sau khi dìu cô lên xe, anh mới
nói: “Bên ngoài thật lạnh.”

Đường Mạn hỏi bạn của Lý Văn Khải có giấy ghi chú không, cô
viết lên đó: “Khải Hiên, trong nhà xảy ra chuyện, em không thể không đi, em biết
anh vẫn chưa hồi phục lại sức khỏe, nhưng em buộc lòng phải làm như vậy, nhớ lời
em nói, phải giống như cây leo trong vườn hoa, kiên cường hướng về phía trước,
không nên suy nghĩ lung tung, em sẽ mỉm cười đợi anh khỏe lại, Tiểu Mạn!”

Cô gấp tờ giấy lại, thở dài một hơi, nói với bạn của Lý Văn
Khải, “Cảm phiền anh giao tờ giấy này cho y tá giúp.”

Lý Văn Khải cũng không lên tiếng, anh nhìn Đường Mạn một
cái, sau đó dời tầm mắt ra bên ngoài cửa xe.

Đường Mạn tự nói với mình: “Tôi vĩnh viễn sẽ không quên ngày
hôm nay, tôi bị nhà họ Trương đuổi đi, cho dù là nguyên nhân gì, tôi hận nhà họ
Trương.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.