Trương Tịch Nhan còn đang đọc kinh, bỗng nhiên trước mắt tràn ngập hồng quang, vô số Hoa Thần Cổ phiêu tán ở trong thiên địa, một cây cổ thụ thật lớn cứng cáp cao chót vót xuất hiện trước mắt nàng. Nó không có lá cây, chỉ có những nhánh cây khô vươn ra, giương nanh múa vuốt giống như một con huyết long. Vỏ cây thô ráp loang lổ cho thấy tuổi đời của nó vô cùng xa xưa, không biết đã sống bao nhiêu năm, bên dưới là bộ rễ rắc rối khó gõ, không cần chôn vùi vào trong đất để sống, bộ rễ này có vẻ không giống rễ cây bình thường, mà giống như dây đằng, một số sợi rễ còn bám vào thân cây và nhánh cây nghịch hướng sinh trưởng, chúng nó giống như vật còn sống. Thậm chí còn có thể nhìn thấy huyết thanh đỏ như máu chảy xuôi bên trong, “huyết thanh” này có cùng một màu sắc với Hoa Thần Cổ, còn Hoa Thần Cổ thì đang bay múa rợp trời bên ngoài, tất cả đều xuất từ Cổ Thần Thụ.
Loại dây đằng bám trên thân cây, cực giống với một loại dược liệu mà nàng muốn tìm – huyết đằng căn.
Hoa Thần Cổ là mọc từ huyết đằng căn ra tới sao? Trương Tịch Nhan còn đang kinh nghi bất định, bỗng nhiên nghe thấy tiếng xướng niệm ca dao cổ xưa dùng trong hiến tế quanh quẩn đâu đây, nàng muốn ngưng thần nghe kỹ, nhưng lại nghĩ có thể đây là do Hoa Thần Cổ quấy nhiễu, bèn nhanh chóng vứt bỏ tạp niệm tiếp tục chuyên tâm đọc kinh. Nhưng thanh âm kia cứ mãi quanh quẩn bên tai, cho dù nàng nhắm mắt lại thì vẫn có hình ảnh hiện lên trước mắt.
Nàng nhìn thấy mình biến thành huyết đằng cổ thụ xuất hiện trên một dàn tế, một đám người ăn mặc phục sức của bộ lạc Hoa Tế đang tiến hành hiến tế người sống. Quần áo của bọn họ hoa lệ hơn rất nhiều so với bộ lạc Hoa Tế ở thời điểm hiện tại, da thú choàng trên người bóng bẩy mượt mà, hơn nữa thân hình bọn họ cũng rất cao lớn cường tráng, một đám đều khí vũ bất phàm. Trang sức bọn họ đeo không phải là loại thô ráp được làm từ xương cốt, mà được làm từ những khối ngọc xa xỉ có tạo hình cổ xưa.
Một nhóm thanh tráng niên ăn mặc hoa lệ bị treo trên huyết đằng cổ thụ, đại tư tế đi đến dùng dao nhọn cắt một đường ở động mạch cổ của bọn họ khiến cho máu tươi tuôn xối xả, tưới lên huyết đằng cổ thụ làm cho nó hấp thu. Đại tư tế xướng niệm ca dao dẫn dắt các tộc nhân nhảy vũ đạo hiến tế, lửa trại chiếu rọi cổ thụ cùng với 81 thi thể vừa bị hiến tế, hình thành một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Thông qua hiến tế nàng biết được bọn họ gọi huyết đằng cổ thụ kia là Cổ Thần Thụ, máu tươi chảy vào thân cây, hội tụ đến trung tâm thân cây thì kết thành một cái kén có hình dạng như tử cung. Ban đầu, bên trong chỉ có một phôi thai nho nhỏ, dần dần nó phát triển thành hình dạng của một đứa bé, đứa bé bị tách ra khỏi trung tâm thân cây, được dây đằng đưa đến đặt bên trên dàn tế.
Bọn họ nhận định đứa bé kia là thần linh ban cho, xưng nàng ấy là Thiếu Vu, lấy họ của bộ lạc làm họ cho đứa bé, sinh ra vào giờ Mùi canh ba, đặt tên, Lê Vị.
3
Nàng nhìn thấy Lê Vị lúc còn niên thiếu.
Lê Vị bò lên huyết đằng cổ thụ, kéo xuống một mảng dây đằng, chạy nhanh như điện chớp ra khỏi bộ lạc, đưa cho thương nhân đổi lấy các loại đồ ăn ngon, còn nói với thương nhân: “Cái này gọi là huyết đằng căn, bao trị bách bệnh.” Dê bò gà gia súc này nọ do các thôn dân cung phụng cho thần linh, bị nàng ấy đoạt lấy khỏi dây đằng của Cổ Thần Thụ, đem về đưa cho đại tư tế hầm nhừ chia nhau ăn, ăn xong còn nói với đại tư tế: “Ngươi lừa các thôn dân cúng tế cho Cổ Thần Thụ rồi lấy tế phẩm về hầm ăn, như vậy không tốt nha.”
Nàng nhìn thấy mỗi năm vào vụ mùa hoặc tiết Kinh Trập, các thôn dân sẽ hiến tế cho Cổ Thần Thụ, nhìn bọn họ sinh hoạt sinh sôi nảy nở, học tập Vu thuật và cổ thuật, nhìn bọn họ chiến đấu chống lại ngoại địch, thấy bọn họ mất đi gia viên đào vong. Lê Vị tuổi còn nhỏ nhưng phải lang bạt kỳ hồ, lớn lên trong quá trình đào vong ấy. Nàng thấy được Ô Huyền, thấy được thời đại thượng cổ các bộ lạc san sát, chư hùng hỗn chiến, bộ tộc Cửu Lê bị đuổi giết đến đường cùng. Lê Vị bày ra Phục Hi đại trận, dùng Ô Huyền hiến tế, dẫn phát Cổ Thần Thụ dị biến, độc trùng đầy khắp núi đồi bị giục sinh thành cổ. Ô Huyền chảy khô máu tươi chết trên dàn tế, một con Kim Ô ba mắt từ xác của Ô Huyền bay ra phá vỡ Phục Hi đại trận biến mất ở cuối chân trời, cùng nhau chạy đi còn có một đạo hư ảnh hình rồng. Ngoại địch toàn quân bị diệt, bộ tộc Cửu Lê sống sót, Phục Hi đại trận làm cho cổ trùng tràn ngập khắp nơi, xác chết đầy rẫy như một tòa luyện ngục. Lê Vị thổi cốt sáo đem tất cả cổ trùng dẫn vào bên trong một ngọn núi vây khốn chúng nó, cùng nhau phong ấn còn có xác của Ô Huyền. Cổ Thần Thụ cũng lưu lại tế đàn, mỗi năm vào hai mùa xuân thu, sẽ có con dân của bộ lạc đến hiến tế, có khi dùng gia súc, có khi dùng người.
Trận chiến ấy tổn thương Cổ Thần Thụ vô cùng lớn, nó trở nên yên lặng, thu nhỏ lại, chỉ cao chừng hơn 30cm, dựa vào tế phẩm hiến tế và vồ ăn đám độc trùng xung quanh để duy trì, Hoa Thần Cổ là công cụ vồ mồi duy nhất của nó. Có đôi khi nó sẽ thả thận cổ để chế tạo ảo cảnh, dụ dỗ người hoặc dã thú bên ngoài bước vào Phục Hi đại trận. Nàng còn thấy được Liễu Vũ. Liễu Vũ đi cùng một nhóm thám hiểm, bọn họ tiến vào vòng ngoài của Phục Hi đại trận, đột nhiên kích động giống như nhìn thấy đồ vật gì đó vô cùng mới lạ, duỗi tay chỉ về phía đó rồi cùng nhau tiến vào bên trong Phục Hi đại trận, tiến vào biên giới của bộ lạc Hoa Tế, bị các thôn dân xem như tế phẩm đưa vào trong Cổ Sơn.
Liễu Vũ súc ở một góc, mở ra túi bùa hộ mệnh đeo trên cổ, nhắc mãi không thôi: “Ba của mình bỏ ra hơn ba triệu tệ mới thỉnh được bùa ở chỗ đại sư Trương Trường Thọ, nhất định sẽ hữu dụng.” Liễu Vũ đã chết, trước khi chết còn lặp đi lặp lại câu nói lá bùa bỏ ba triệu ra mua nhất định sẽ hữu dụng, nhưng ngay lúc trái tim ngừng đập và hô hấp dừng lại thì cô đột nhiên trợn mắt bò dậy, điên cuồng kiếm ăn, mặc kệ là độc trùng hay độc thảo, nhìn thấy cái gì ăn cái đó. Liên tục như vậy vài ngày, cô mới giảm bớt cơn thèm ăn, dần dần khôi phục lại bình thường. Cô ngẫu nhiên sẽ ngồi phát ngốc như đang hồi tưởng chuyện gì, biểu tình tràn ngập mê man và bối rối, lúc đó ánh mắt và biểu cảm của cô vô cùng có nhân tính. Cô thường xuyên đem bức minh tưởng đồ lấy ra xem, xem xong lại lộ ra biểu tình suy tư, tựa hồ đang hồi ức về quá khứ. Dần dần, cô hồi phục lại cách đi đứng của người bình thường, từng bước lần mò tìm đường ra khỏi Cổ Sơn, nhưng lại bị nhốt trong ảo trận không tìm thấy đường ra.
Thẳng đến một lần hiến tế khác, đại tư tế phát hiện Liễu Vũ, cung phụng cô là thần linh.
Ba của nàng tìm được đến bên ngoài Phục Hi đại trận, Cổ Thần Thụ dùng huyễn cổ dẫn ông ấy tiến vào bên trong bộ lạc Hoa Tế, mang Liễu Vũ đi.
Sau đó, Lê Vị mất tích hơn hai ngàn năm quay trở lại, mang đi Cổ Thần Thụ.
Nàng thấy được chính mình đi theo Lê Vị vào núi, ngốc đến đáng thương, lại còn tự tin vì sự cơ trí của bản thân tự cho mình một like, cho rằng đi theo dấu chân của đại lão đi được đến nhẹ nhàng.
Trương Tịch Nhan bỗng nhiên minh bạch vì sao Liễu Vũ có thể sống sót rời khỏi Cổ Sơn: Cổ Thần Thụ muốn tìm Lê Vị. Nơi này có Phục Hi đại trận, người trong bộ lạc không ra ngoài được, cho dù có Cổ Thần Thụ chỉ đường đưa bọn họ ra khỏi Phục Hi đại trận thì bên ngoài vẫn còn một tòa ảo trận, cuối cùng bọn họ cũng sẽ như cũ quay trở về bộ lạc Hoa Tế, vẫn sẽ bị nhốt ở bên trong. Chỉ có người có thể vượt qua được ảo trận tiến vào bộ lạc mang thần của bộ lạc Hoa Tế đi ra ngoài, thì mới có thể tìm được Lê Vị. Bùa hộ mệnh Liễu Vũ đeo trên cổ khiến cho Cổ Thần Thụ chọn cô.
Sau đó, Cổ Thần Thụ được Lê Vị đặt trong một tầng hầm trong tòa nhà nào đó, cắm rễ bên trong một cái hồ sâu ba mét.
Trương Tịch Nhan nhìn thấy Liễu Vũ ôm nàng đi theo sau Lê Vị tiến vào, các nàng một trước một sau nhảy vào cổ trì.
Liễu Vũ ôm một nhánh cây ngủ đến chảy nước miếng. Lê Vị thì ngồi trên một nhánh cây khác, đang nhìn nàng.
Trương Tịch Nhan bỗng nhiên mở mắt ra, thứ nàng nhìn thấy không phải Lê Vị, mà là trần nhà. Nàng không còn ở bên trong cổ trì, cũng không ở thôn Hoa Tế, mà như là đang ở trong một phòng khách sạn.
Giọng nói mang theo kinh hỉ của Liễu Vũ truyền đến: “Tỉnh rồi à?”
Trương Tịch Nhan: Ác mộng sao?
Nàng xốc chăn lên, nhìn xuống ngực mình, nơi có một cái ấn ký tươi đẹp như máu. Không phải mộng.
Nàng hỏi Liễu Vũ: “Lê Vị đâu?”
Liễu Vũ duỗi tay chỉ chỉ về một phía.
Lê Vị ngồi trên sofa quay đầu sang nhìn nàng, hỏi: “Tỉnh? Nhìn thấy cái gì?”
Trương Tịch Nhan cười lạnh: “Nhìn thấy cô lừa gạt rồi hại hết Ô Huyền.”
Sắc mặt Lê Vị tức khắc thay đổi, ngay sau đó khôi phục lại như thường, nói: “Tôi thấy cô không muốn sống nữa.” Nàng ấy nói xong, đánh giá Trương Tịch Nhan một vòng, phát hiện ra vô luận là biểu tình hay ánh mắt thì Trương Tịch Nhan vẫn giống hệt như lúc trước, không hề bị Cổ Thần Thụ hay Hoa Thần Cổ quấy nhiễu tư duy và nhân cách. Nàng ấy nói: “Không tồi nha, không chịu ảo cảnh ảnh hưởng, tâm chí kiên định.”
Trương Tịch Nhan không có tâm tình cãi cọ với Lê Vị rằng tất cả những gì đã xảy ra là ảo cảnh hay vẫn là sự thật. Nàng hỏi: “Mục đích của cô là gì?” Phí sức lớn như vậy, thậm chí tới cổ trì và Cổ Thần Thụ đều dùng tới, tổng không phải vô duyên vô cớ mà làm.
Lê Vị đáp: “Nhờ cô giúp tôi tìm một người.”
Trương Tịch Nhan lạnh lùng nói: “Phiền cô đem từ “nhờ” đổi thành từ “cưỡng ép” đi.” Trong lúc nói chuyện nàng thoáng nhìn Liễu Vũ đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy đôi mắt nhỏ đáng thương hề hề của cô, nghĩ đến những chuyện mà Liễu Vũ đã phải trải qua ở trong núi, tức khắc tức giận gì cũng tan hết. Liễu Vũ hố quá nàng, còn hố nàng không cạn, nhưng Liễu Vũ vẫn có thể sống sót, có thể nhớ được bản thân mình là ai, thậm chí còn có thể yêu thích một người, không điên không hỏng mất đã là rất khó. Chỉ tính nhóm thám hiểm và đám người Hoài Dương Lão Long kia, bao nhiêu người ngã xuống nơi đó, chỉ riêng hai người các nàng có thể sống sót đã xem như may mắn.
Liễu Vũ nói: “Cô có bản lĩnh như vậy còn tìm không được, Trương Thập Tam có thể đi nơi nào mà tìm cơ chứ?”
Lê Vị đáp: “Người tôi muốn tìm có mệnh cách của Phượng Hoàng, phi phú tức quý, nhưng nếu không có cao nhân đắc đạo bảo vệ thực dễ dàng chết non. Tôi tu luyện cổ thuật, bị xếp vào loại âm tà, đối với cô ấy trời sinh đã bài xích nhau, khí tràng không hợp, chẳng sợ cùng sống ở một nơi, nhưng vẫn sẽ luôn trời xui đất khiến đi ngang qua nhau. Trương Tịch Nhan, cô là người trong Đạo môn, cùng một loại với cô ấy, người tu đạo các cô nhất định có thể dễ dàng tìm được cô ấy.”
Trương Tịch Nhan biết người Lê Vị muốn tìm là ai, nàng thậm chí còn có chút manh mối, cũng tin tưởng lời nói của Lê Vị, nếu nàng đoán không sai, người mà Lê Vị muốn tìm hẳn là có hộ khẩu ở cùng một địa phương với Lê Vị.
Nàng ngồi dậy, nói: “Việc này tôi không thể giúp cô.”
Lê Vị đáp ngắn gọn: “Tôi không phải là nhờ cô.”
Liễu Vũ vội vàng đem gối dựa kê sau lưng cho Trương Tịch Nhan, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì cứ trước đáp ứng nàng ấy đi…” Tìm hay không tìm tính sau. Tìm một người trong mênh mông biển người không dễ nha.
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc nhìn Liễu Vũ một cái: Không đi theo chính đạo ăn mệt còn chưa đủ hả? Chuyện đã đáp ứng mà không làm, Lê Vị bóp một cái là có thể bóp c,hết hai người các nàng.
Trương Tịch Nhan nói với Lê Vị: “Mệnh cách và khí tràng có thể ép trụ cô, làm cho cô và cô ấy vô tình tránh đi nhau, tôi không thể trêu vào. Nếu tôi chen chân vào giữa hai người các cô, chỉ có nước biến thành pháo hôi.” Nàng nhịn không được độc mồm độc miệng: “Nếu đã quên nhau, không bằng từng người mạnh khỏe. Rốt cuộc vừa mới đâm đầu vào yêu một người thì mạng đã không còn, vẫn là chết trong tay người mình yêu, thật sự thảm nha. Suy bụng ta ra bụng người, nếu là tôi thì tôi cũng không nghĩ kiếp sau lại phải tái ngộ đến người đã hại mình. Tôi là người trong Đạo môn, không thể làm ra chuyện thiếu đạo đức trợ Trụ vi ngược như vậy.”
Lê Vị mặt vô biểu tình hỏi: “Nói xong chưa?”
Liễu Vũ vội vàng nói: “Trương Thập Tam mới vừa tỉnh, đầu óc có chút không rõ ràng cho lắm, đang ăn nói hồ đồ ấy mà.”
Lê Vị nói với Liễu Vũ: “Đầu óc của nàng còn rõ ràng hơn cô nhiều.” Đây mới là óc heo. Đồng dạng đều treo trên Cổ Thần Thụ với nhau, Trương Tịch Nhan cái gì cũng biết hết, còn Liễu Vũ thì ngủ tới mơ cũng không có một giấc. Nàng ấy nhìn Trương Tịch Nhan thật sâu một cái, đứng dậy rời đi.
Liễu Vũ nhìn theo bóng dáng Lê Vị rời đi, nhanh chóng khóa cửa lại, nói với Trương Tịch Nhan: “Chúng ta còn đang ở địa bàn của nàng ấy.”
Trương Tịch Nhan minh bạch Lê Vị nghĩ gì: Nàng đã bị cuốn vào, không phải cứ cự tuyệt là có thể tránh được. Nàng đã biết việc này, nếu nàng gặp được người Lê Vị muốn tìm thì sẽ lộ ra manh mối ngay. Giống như Cổ Thần Thụ dùng thần của bộ lạc Hoa Tế đi tìm Lê Vị vậy, cứ thả ra ngoài, tự nhiên sẽ dẫn được Lê Vị quay trở về.
Nàng nói với Liễu Vũ: “Cô thu xếp một chút đi, chúng ta trở về thôn Hoa Tập.” Đều bị hố thành như vậy, không bằng trước tiên tìm đủ dược liệu cho anh hai. Đi đến Cổ Sơn kiếm một bút thật lớn, bằng không nàng sẽ tức đến hộc máu mất.
Họa kia biết đâu sau này lại là phúc, chưa chắc không thu hoạch được gì.
Liễu Vũ dùng ánh mắt dò hỏi: Chị nghiêm túc hả? Còn trở về làm cái gì! Không lo mà trốn đi kìa!
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, không nói chuyện. Nàng nhớ tới một câu chuyện cười: có một cậu nhóc bị lừa vào tổ chức bán hàng đa cấp, chạy không thoát, đánh không lại, không dám phản kháng nữa, vì thế mỗi ngày cậu nhóc liều mạng ăn cơm, đi học tuy nghiêm túc nghe giảng nhưng công trạng vĩnh viễn không có một cái, sau này tổ chức bán hàng đa cấp chịu không nổi nữa, đem cậu ta đá ra ngoài. À há, cậu nhóc được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, còn tổ chức bán hàng đa cấp thì tốn hết mấy tháng tiền đồ ăn.
Nàng chỉ là một cái tân thủ mới bước chân vào cánh cửa cổ thuật, mỗi ngày phải nên hảo hảo học tập tiến về phía trước đúng không? Bài tập còn chưa làm xong, cơm cũng không có ăn no, đi ra cửa làm gì, tìm người nào cơ chứ.
Nàng Trương Tịch Nhan nếu không ăn nghèo Lê Vị, coi như nàng thua!!!Trương Tịch Nhan quyết định mang theo Liễu Vũ: Đây cũng là một cái tham ăn, cái gì cũng nhét vô họng được, không thể buông tha. Nàng bị Liễu Vũ hố nhiều lần như vậy, dù sao cũng phải hố trở về mấy lần mới được.