Tên mập Nhậm Tiêu Dao hú lên:
– Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ lại không đấu, không được rồi, ta phải đi ăn chúc mừng!
Nhậm Tiêu Dao nhanh như chớp chạy hướng cơm xá.
Các đại nhân vật trên đài xem lễ cũng mắt tròn mắt dẹt.
Năm viện đại tái rút thăm bắt số rất công bằng, tuyệt đối không ăn gian. Chỉ có thể nói Nhậm Tiêu Dao mập thật là ‘siêu may mắn’, có được vận may người khác không dám mơ.
Các đại nhân vật trên đài xem lễ cùng thầm nghĩ:
– Tên mập này là phúc tinh, phải chú ý nhiều hơn.
Các đại nhân vật trên đài xem lễ thấy rộng, biết nhiều, biết trên đời này cón hóm người như Nhậm Tiêu Dao mập may mắn đến nghịch thiên, phúc duyên thâm hậu, cho dù không cố gắng bao nhiêu thì kỳ ngộ nối gát đến đủ cho gã trở thành cường giả.
Tiếng chuông lần thứ hai vang lên.
Tên mập ăn hàng Nhậm Tiêu Dao dẫn đến sóng to gió lớn dần dần tán đi.
Mọi người một lần nữa đặt chú ý vào bản đồ sáu người chiến đấu.
Trận Lý Lan đấu với Lương Phi Tuyết bắt đầu trước.
Đây là một trận long tranh hổ đấu!
Lý Lan, cao thủ có đôi mày lá liễu thanh tú, khí chất mềm yếu của Thanh Sam Đông Viện qua mấy trận tỷ võ lộ ra thực lực cường đại, Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng kinh tài tuyệt diễm, thần bí khó lường, làm người kinh sợ.
Ban đầu trong Thất Nghĩa Minh Lương Phi Tuyết điệu thấp không có tiếng tăm, trong trận đánh bại Cuồng Nhân Lữ Cuồng của Tử Sam Nam Viện thì danh chấn năm viện đông, tây, nam, bắc, trung. Một đường đi tới, thực lực Lương Phi Tuyết sâu như vực thẳm không thể nhìn thấu, khí thế rộng lớn hùng hồn tựa núi cao, cũng là ứng cử nặng ký cho hạng nhất năm viện đại tái.
Hai thiếu niên thiên tài cùng đứng trên một lôi đài đá xanh sẽ va chạm ra hỏa hoa chói mắt.
Các đệ tử ký danh đến từ Bạch Sam Trung Viện điên cuồng kêu gào cổ vũ cho Lương Phi Tuyết:
– Lương sư huynh cố lên, đừng khách sáo với ẻo lả Thanh Sam Đông Viện!
– Lý sư huynh tất thắng! Bóp nát kỳ tích đi! Cái gì mà Lương Phi Tuyết danh chấn ngũ viện, chẳng qua là cái đuôi sau lưng Lý Mục Vân! Đụng tới Lý sư huynh là hắn xui rồi!
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện không yếu thế cũng trợ uy cho Lý Lan.
Ánh mắt mọi người từ bốn phương tám hướng nhìn chăm chú vào hai thiếu niên thiên tài trên lôi đài đá xanh.
Đinh Hạo chờ bắt đầu tỷ võ.
Đinh Hạo không biết cuối cùng ai sẽ thắng, hai người tỷ võ đều là sâu không lường được.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng chuông vang lên, trọng tàil ớn tiếng tuyên bố bắt đầu trận đấu.
Gió nhẹ thổi qua, làm tóc và tay áo hai thiếu niên thiên tài phất phơ. Lương Phi Tuyết, Lý Lan thân hình mạnh mẽ nhẹ nhàng như bay, vô cùng tiêu sái.
Lương Phi Tuyết, Lý Lan nghe bốn phương tám hướng hoan hô, kêu gào nhưng không định ra tay trước.
Từng kình khí vô hình như hai vòng xoáy chậm rãi sinh ra, lặng lẽ va chạm trên lôi đài đá xanh.
Khí lưu xoay tròn, rối loạn tóc dài.
Mắt phượng lóe tia sáng, Lương Phi Tuyết đột nhiên mỉm cười mở miệng nói:
– Ta đang muốn thỉnh giáo Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng của Lý sư huynh, rốt cuộc có may mắn đấu với Lý sư huynh. Hay chúng ta ước định ba chưởng ba chiêu định thắng bại, như thế nào?
Lý Lan ngẫm nghĩ, gật đầu, nói:
– Được.
Lý Lan và Lương Phi Tuyết đối thoại nhờ trận pháp minh văn trên lôi đài đá xanh rõ ràng phát ra ngoài, rơi vào tai người xung quanh.
Ba chưởng định thắng bại?
Mọi người hưng phấn.
Đây là va chạm thực lực thật sự, không có mưu kế gì, làm người ta sối sục máu nóng.
Trong đám người rộ lên tiếng la hét, gào la dồn dập.
Trên lôi đài.
Lý Lan khẽ quát:
– Chưởng thứ nhất!
Lý Lan vận chuyển huyền khí.
Khí thế sắc bén bùng nổ từ thân hình mềm mại, khí kình xanh như sóng gợn lấy Lý Lan làm trung tâm lan tràn ra, mắt thường trông thấy. Hai tay thon dài từ màu thịt dần biến thành trơn bóng như ngọc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Lan lắc người chợt vọt lên kéo một đường cong trên không trung, hai tay ấn ngực Lương Phi Tuyết.
Lương Phi Tuyết hét to:
– Đến hay!
Lương Phi Tuyết dào dạt khí phách.
Lúc này Lương Phi Tuyết đã vận chuyển huyền công lên trạng thái cao nhất, từng tầng ánh sáng màu vàng đất nhạt như ẩn như hiện, dưới chân như cắm cọc đạp đất. Khí thế của Lương Phi Tuyết giống ngọn núi nguy nga sừng sững, đôi tay lấp lánh ánh sáng vàng nhạt nghênh đón Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng của Lý Lan.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai mọi người.
Đệ tử ký danh cách lôi đài đá xanh gần nhất cảm thấy gió lốc ập vào mặt sắp hất bay bọn họ, càng như cây búa gõ đầu người đau nhức.
Trên lôi đài đá xanh, kình phong xanh và vàng bay tứ tán.
Lý Lan, Lương Phi Tuyết cùng lắc người lùi ra sau ba bước, mặt ửng hồng.
Chỗ Lý Lan lùi ra để lại sáu dấu chân như bị điêu khắc đại sư từng chútông môn ột khắc ra, thấy rõ ràng. Lương Phi Tuyết đạp bể sàn đá, sáu lỗ trũng xuống, sàn đầy vết rạn nhỏ.
Chưởng thứ nhất, hai bên ngang tài.
– Thực lực của hai người này đều đến tam khiếu Võ Đồ cảnh, đã cô đọng ra huyền khí thuộc tính phù hợp thân thể mình. Lý Lan với huyền khí mộc hệ màu xanh nổi danh linh độc, sức sống kéo dài. Lương Phi Tuyết thì là huyền khí thổ hệ nổi danh trầm ổn, phong phú.
Dưới lôi đài đá xanh, Đinh Hạo nhìn ra một chút huyền diệu.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
– Nhưng Lý Lan sử dụng huyền khí công pháp Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng còn Lương Phi Tuyết thì không nhìn ra sử dụng huyền công gì, không có chỗ đặc biệt. Điều này nghĩa là… Lương Phi Tuyết mạnh hơn một chút?
Đinh Hạo là đệ tử Thanh Sam Đông Viện, dĩ nhiên hắn hy vọng Lý Lan sẽ thắng.
– Chưởng thứ hai!
Lý Lan hơi điều chỉnh, không nói nhảm lập tức đánh ra chưởng thứ hai.
Lần này đôi tay Lý Lan càng trơn mượt hơn.
Chỉ tay rõ ràng đã biến mất, không còn cảm giác tịt người mà như tác phẩm nghệ thuật tạc từ mỹ ngọc. Lý Lan tung chưởng không có kình phong bốn phía, hai tay chậm rãi đẩy tới, từng chút một như không ẩn chứa chút lực lượng.
Biểu tình của Lương Phi Tuyết càng trầm trọng.
Lương Phi Tuyết hít sâu, biến to một vòng, người lấp lóe ánh sáng màu cam. Hai tay từ dưới bụng chậm rãi nhấc lên vạch nửa vòng tròn. Đôi tay Lương Phi Tuyết như cây xúc nhanh như chớp đâm ra.
Mọi người nhìn chăm chú hai đôi tay một nhanh một chậm va chạm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ càng dữ dội hơn đợt đầu vang như sấm sét.
Đệ tử ký danh đứng gần lôi đài đá xanh bịt tai, mặt trắng bệch thụt lùi.