Lại là Hạnh Trạch?
Tại sao lại là anh ta? Chỉ là trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu Tô Ca hiện ra vô số ý niệm, đương nhiên cô biết Hạnh Trạch không phải
là người của Đường Lăng, cũng không phải là người của Tần Mặc Nhiên.
Hình như là ở trong “Sát”, anh ta đảm nhận một chức vị rất quan trọng.
Nhiều ngày trước ở Thiên Diễm, cô nhớ là Đường Lăng đã từng gọi anh ta
là “Trọng Tài đại nhân”.
Nghĩ lại lúc đó không biết “Trọng Tài”
là cái quái gì mà khiến Tần Mặc Nhiên cũng phải nể mặt mấy phần. Thật sự Tô Ca nghĩ không ra tại sao anh ta có thể tìm ra người trước tiên? Thời gian trước đó, ngoại trừ Minh Hà ra, mình chưa từng có bất cứ quan hệ
gì với anh ta. Anh ta lại phái người bắt giữ Trăn Sinh, mục đích cũng
chính là muốn mình tự dẫn xác tới, rốt cuộc là vì cái gì?
Ánh mắt Tô Ca thay đổi bất thường, nhìn tới nhìn lui Tân Trạch cùng người đàn
ông trung niên kia thăm dò. Kỳ cục ở chổ là mặc dù cô cảm thấy khẩn
trương, nhưng lại không có chút cảm giác nguy hiểm nào, tại sao có thể
như thế được?
“Ngồi xuống đi”. Giọng nói trầm thấp đôn hậu, mang theo chút oai phong vang lên:
“Cô là Tô Ca?” Người bỗng nhiên lên tiếng chính là người đàn ông trung niên mặt mũi tinh anh. Mà người đứng nghiêng nghiêng ở bên cạnh chính là
Hạnh Trạch, khóe mắt mỉm cười nhìn Tô Ca, nhưng vẫn giữ nguyên bộ dạng
bất cần đời, mọi chuyện không liên quan tới ta.
“Đúng vậy, chính
là tôi”. Tô Ca ngoan ngoản trả lời, mặc dù trong lòng cô cảm thấy rất là dư thừa. Nếu không xác định cô chính là Tô Ca thì tại sao phí sức đưa
cô tới đây làm gì? Diễn tập à? Nhưng mà trên mặt Tô Ca lại không lộ ra
bất cứ biểu lộ nào. Chỉ dựa vào thái độ cung kính của Hạnh Trạch đối với ông ta thì cô cũng biết mình không nên đắc tội với ông. Hình như nhân
vật tầm cỡ nào cũng như thế, lúc nào cũng thích tra hỏi, gián tiếp uy
hiếp đối phương, chứng minh khí thế của mình không chỉ cao hơn một bực,
khiến cho đối phương nảy sinh áp lực tâm lý ngay từ đầu.
Ông nhìn cô quan sát cẩn thận, ý tứ dò xét rõ ràng. Tô Ca cảm giác ớn lạnh, mơ
hồ có chút cảm giác bị đè ép,thở không ra. Một lúc sau mới nghe người
kia nói:
“Cô Tô, tôi thật không thích cô.”
Tô Ca cả kinh,
sau đó khóe môi khẽ nhếch lên một cách châm biếm. Ông già này, tốn công
tốn sức bắt mình tới đây chỉ vì muốn nói một câu “tôi không thích cô”
với mình thôi sao? Đúng là điên mà!
“Đưa tay ra”. Giọng nói của
người đàn ông lại vang lên. Theo thói quen, Tô Ca vâng lời, đưa tay phải ra. Chưa chi lại nghe ông ta gầm nhẹ một cái, lớn tiếng nói: “Là tay
trái, khốn kiếp!”
Nghe tiếng hét, tim Tô Ca muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực. Cô có thể khẳng định là ông sẽ xem mình như là thủ hạ của ông mà dạy dỗ. Cho nên cô phản ứng thật nhanh, đổi thành tay trái. Người
tai to mặt lớn thích làm cái gì đều không có lý do, ông bảo mình xòe
tay, nhất định là có nguyên nhân. Hay là ông muốn xem chỉ tay cho mình?
Nghĩ đến đây, trong lòng đang sợ hãi, giảm đi rất nhiều.
Người đàn ông kia nhìn thấy tay trái của Tô Ca, đột nhiên đứng dậy đi về phía của cô.
“Chú Tư”. Đúng lúc này, giọng nói thản nhiên của Hạnh Trạch vang lên. Thân
hình của người chú Tư này rõ ràng ngừng lại một chút, sau đó xoay người
phất tay nói:
“A Trạch, cháu đi vào trước nói chuyện với tiểu
thiếu gia đi.” Tân Trạch nghe vậy, cúi đầu chào một cái rồi đi vào phòng ngủ phía sau. Tô Ca chau mày, toàn thân cảnh giác cao độ. Lòng bàn tay
phải đang nắm một lưỡi dao mổ nhỏ bằng lóng tay, là cô tiện tay bỏ vào
túi áo lúc thu dọn dụng cụ mổ xẻ ở bệnh viện hôm nay. Lưỡi dao tuy nhỏ,
nhưng lúc cần thiết có thể lấy mạng người.
Người đàn ông đi tới,
ngồi chồm hổm trước mặt Tô Ca, rồi kéo cổ tay của Tô Ca ra, xem xét kỹ
lưỡng, không bỏ sót một chổ nào. Tô Ca chú ý đến ánh mắt của ông dừng
lại trên chiếc vòng tay màu xanh thẫm mà Trăn Mạc đã để lại cho cô. Vẻ
mặt chăm chú tỉ mỉ như là đang nhìn người yêu một cách thân mật. Hốc mắt sâu thẫm lóe lên vài tia ôn hòa, cùng với sự xúc động mãnh liệt giống
như vừa gặp được nữ hoàng, muốn nhào tới quỳ bái.
Thế là người
đàn ông kia trầm tỉnh nhìn một hồi, đôi môi hơi mím lại, khóe mắt long
lanh nước. Sau đó lại run rẩy bật ra một câu:
“Mười năm rồi, không ngờ lão Tứ có ngày gặp lại vòng Ngưng Bích.”
Đột nhiên, cánh tay hơi khô gầy chụp lấy cổ tay của Tô Ca, lật qua lật lại
nghiên cứu vòng tay đó. Tự nhiên sau đó, thân thể chấn động, ông ta
ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Tô Ca một hồi rồi mới thốt lên:
“Hóa ra là như thế này! Không ngờ Đại thiếu gia lại thừa nhận cô là người
của cậu ấy! Nếu không phải như vậy, thì cậu ấy sẽ không đeo chiếc vòng
Ngưng Bích lên cổ tay của cô rồi khóa trái lại.”
Không hiểu sao
những lời ông ta nói lại khiến cho Tô Ca hiểu rõ một số chuyện. Người
này bắt cô tới đây chỉ vì chiếc vòng tay màu xanh lục trên cổ tay của
cô. Cái vòng tay này là của Trăn Mạc đeo cho cô, đã như vậy thì “Đại
thiếu gia” mà người đàn ông nhắc tới trong câu nói: “Cô đúng là người
của Đại thiếu gia rồi, cậu ấy đeo vào cho cô trước khi bị đánh chết”,
chính là Trăn Mạc rồi.
Mới vừa rồi ông ấy nói với Hạnh Trạch một
câu: “Cháu đi vào phòng tiếp chuyện với thiếu gia”, xem ra không thể
nghi ngờ “thiếu gia” mà ông nói tới chính là Trăn Sinh. Trong nháy mắt,
Tô Ca đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, rốt cuộc tâm tư hổn loạn cũng được
ổn định một chút. Cô biết hôm nay mình sẽ không bị nguy hiểm rồi.
Nhưng mấy giây sau đó, cô mới phát hiện cô đoán sai rồi. Người đàn ông đột
nhiên chụp lấy cổ họng của cô siết chặt, khiến cô thở không được. Cô
liều mạng giãy dụa, dùng tay cào kéo bàn tay đang bóp chặt cổ của mình,
nhưng không có cách nào kéo ra được. Giọng nói thâm trầm, mang theo chút giận dữ vang lên bên tai của cô:
“Cô Tô, cô có biết là tôi phải
suy nghĩ thật lâu mới không giết chết cô ngay tại chổ không? Nếu không
phải tại cô, Đại thiếu gia sẽ không chết thê thảm như vậy!”
Hình
như người đàn ông còn muốn thêm cái gì nữa, nhưng bất thình lình bên
trong vang ra một tiếng “Bịch” giống như có vật nặng ngã xuống đất, cho
nên ông ấy thu tay về một cách bất đắc dĩ, rồi nhìn Tô Ca lạnh lùng nói:
“Người của gia tộc Ân thị đã quyết định chuyện gì thì sẽ chấp nhận hậu quả.
Nếu Đại thiếu gia đã lựa chọn cứu cô, vậy thì cô phải sống cho tốt.”
Tô Ca xoa xoa cần cổ. Mặc dù vẫn còn có chút sợ hãi nhưng cô hiểu được cái mạng nhỏ này của cô đã được bình an. Người đàn ông lui về phía sau,
ngồi xuống ghế, sau đó nhìn Tô Ca nói:
“Cô Tô, nói nhiều như vậy
cũng chỉ là mong cô hiểu rõ một chút. Tóm lại, Trăn Sinh là Tiểu thiếu
gia của Ân thị chúng tôi, lưu lạc bên ngoài đã mười mấy năm, ông trời có mắt, rốt cuộc hôm nay cũng giúp lão Tứ tôi tìm lại được. Đương nhiên
tôi muốn dẫn cậu ấy trở về Ân gia để cậu ấy tiếp nhận gia sản và trách
nhiệm của mình!”
Tô Ca chấn động, người đàn ông này nói nhiều như vậy là vì muốn bắt Trăn Sinh mang đi hay sao?
“Không được! Tôi không cho phép!” Tô Ca bật người đứng dậy, gương mặt vô cùng
nghiêm túc. Câu nói cuối cùng của Trăn Mạc chính là “Chăm sóc tốt cho
Trăn Sinh”. Làm sao cô có thể để cho những người không rõ lai lịch dẫn
cậu ấy đi? Nắm chặt đôi tay thành quyền, rồi sau đó chán nản buông ra.
Tô Ca ngẩn đầu lên, quắc mắt nhìn người đàn ông kia nói:
“Ông nói ông là người thân của Trăn Sinh, bằng chứng đâu? Tôi dựa vào cái gì để tin ông?”
“Bằng chứng à?” Người đàn ông kia nghe như thế thì nhếch miệng cười nhưng sắc mặt lại lãnh lẽo vô cùng. Đột nhiên, ông ấy vén tay áo lên, để lộ ra cổ tay, sau đó ánh mắt của Tô Ca lập tức dừng lại, bởi vì cô phát hiện cổ
tay người đàn ông đó mang một chiếc vòng giống y đúc cái của cô, chỉ
khác là cái của Tô Ca là màu xanh thẫm, còn cái của ông thì xanh biếc,
gần như trong suốt.
Người kia chậm rãi tháo chiếc vòng đeo tay xuống rồi nhìn chằm chằm Tô Ca nói:
“Đây là vòng mẹ, mà cái cô Tô đang đeo là vòng con.”
Đột nhiên giọng nói trở nên châm biếm:
“Lại nói nếu không vì cô Tô mà Đại thiếu gia phải mất mạng, ở dưới tình cảnh nguy ngập, mở ra sự kết nối giữa vòng mẹ và vòng con, chỉ sợ cho tới
bây giờ lão Tứ tôi cũng không tìm ra được Tiểu thiếu gia.”
Tô Ca
không để ý đến lời ông ta châm chọc, tiến lên một bước, kiểm tra cẩn
thận cái vòng tay đó. Ngoại trừ màu sắc ra, thì hoàn toàn giống nhau,
ngay cả những đường vân trạm khổ xung quang cũng không khác chút nào. Tô Ca chán nản ngồi phịch xuống ghế. Xem ra những gì người này nói đều là
sự thật, Trăn Sinh đúng là Tiểu thiếu gia của bọn họ.
Nhưng không phải như thế! Căn bản là không thể như thế được! Rõ ràng Trăn Mạc đã
giao Trăn Sinh cho cô, cô nhất định sẽ làm cho Trăn Sinh có một cuộc
sống bình thường như mọi người khác. Nghĩ đến đây, Tô Ca ngẩng đầu lên,
vẻ mặt có hơi đanh đá một chút, nói:
“Đã biết là thiếu gia của
các người, tại sao nhiều năm như vậy mới thấy các người xuất hiện? Đã
sớm biết thì tại sao không tới sớm một chút?”
Nếu như tới sớm một chút thì Trăn Mạc đã không chết. Càng nói, Tô Ca càng tức giận. Ha ha,
thật buồn cười. Theo như ông ta nói, Trăn Mạc vốn là thiếu gia của một
đại gia tộc, được an nhàn sung sướng, nhưng lại lưu lạc ở bên ngoài, bởi vì cuộc sống bức bách mà phải vào Thiên Diễm bán mình để sinh sống.
Không phải điều này khiến người ta nổi giận hay sao? Một lúc là thiếu
gia, lúc khác lại là trai bao, có gì tệ hơn sự chênh lệch trời đất này?!
Đối mặt với sự chất vấn của Tô Ca, người đàn ông kia cuối cùng cũng cúi đầu thấp xuống, giọng nói vô cùng sầu não nói:
“Năm đó lúc tiểu thư mang theo các thiếu gia bỏ đi thì hình như tháo bỏ vòng con ra. Trái đất rộng lớn như thế này, nếu tiểu thư có lòng muốn tránh
né, làm sao chúng tôi có thể tìm ra được.”
Khắp nơi yên tĩnh không một tiếng động. Một lúc sau mới nghe giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia vang lên:
“Đương nhiên Tiểu thiếu gia phải về Ân thị nhận lại người thân. Về phần cô Tô…”
“Tôi sẽ đi với Trăn Sinh!” Không chút nghĩ ngợi, Tô Ca cắt ngang. Trải qua
bao nhiêu chuyện, cô sẽ không khờ dại mà chỉ dựa vào sức của mình để xóa bỏ ý niệm trong đầu của bọn họ về chuyện có thể cho Trăn Sinh một cuộc
sống yên ổn. Cũng được, nếu không có sức thì phải thay đổi, dù sao cô
vẫn phải chăm sóc cậu ấy! Cậu bé này hốt hoảng bất an như vậy, làm sao
cô có thể rời xa cậu ấy? Hơn nữa lâu nay đại gia tộc nào cũng mưa gió
không ngừng, làm sao cô có thể yên tâm để cậu ấy trở về một mình?
Nghe chính miệng Tô Ca nói ra câu đó, người đàn ông gật đầu hài lòng, rồi nói với cô:
“Đã như vậy thì xin cô Tô đợi thêm hai ngày nữa. Hai ngày sau, tôi sẽ tới
đón Tiểu thiếu gia. Về phần cô Tô, cô cũng nên hiểu rằng, Tiểu thiếu gia cậu ấy không thể rời xa cô được, vậy thì xin cô Tô ở cùng với thiếu gia cho đến khi trưởng thành. Bốn năm sau, Ân thị nhất định sẽ hậu tạ cô Tô một cách xứng đáng.”
Nghe vậy, Tô Ca cười nhạt, không nói tiếng
nào. Lại nghe ông ta nói tiếp: “Trước khi đi, cô Tô còn có cái gì yêu
cầu, xin cứ nói.”
Tô Ca lẳng lặng suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói:
“Xin chuẩn bị cho tôi và Trăn Sinh mỗi người một visa xuất ngoại, còn có thư thông báo trúng tuyển đại học nước ngoài. Về phần nước nào thì tùy các
người lựa chọn.”
Trách nhiệm của cô là phải chăm sóc Trăn Sinh
trong bốn năm này, nên cô muốn cùng đi với cậu ấy. Vốn là cô nên gánh
vác một số chuyện, nhưng cô không thể mặc kệ cha mẹ ở nhà, nên lưu lại
cái gì đó cho ông bà an lòng mà thôi.
Người đàn ông đồng ý gật
đầu, rồi sau đó bàn tay vỗ nhẹ ba cái. Gần như là ngay lập tức, một
người mang đôi giày trắng từ trong đó bước nhanh ra. Là Trăn Sinh! Tô Ca đứng yên tại chỗ, nhìn Trăn Sinh nhào tới như là vừa gặp người thân duy nhất, thân thể nhỏ bé gần như là đeo lủng lẳng trên tay phải của cô.
Lúc này, cô mở to mắt nhìn cậu ấy, mơ hồ nhận ra sự lo lắng của cậu bé,
Tô Ca vỗ vỗ đầu, trấn an cậu ấy:
“Chúng ta về nhà thôi.” Trăn
Sinh gật đầu. Tô Ca cất bước tính đi ra ngoài, nhưng sau đó lại đột
nhiên dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Hạnh Trạch đang đứng bên cạnh
người đàn ông, nói:
“Tân Trạch đại nhân cũng là người của Ân thị sao?” Nếu là như thế, thì có lẽ Minh Hà cũng là người của bọn họ, đúng không?
Tân Trạch nghe vậy cười nhạt nói:
“Không phải. Trạch chỉ là giáo sư dự bị của Thiếu chủ đời trước mà thôi.”
Giáo sư? Nhưng bộ dạng của Tân Trạch không giống giáo sư dạy học tí nào,
không biết là dạy cái gì?… Tô Ca cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ
nhiều nữa, cô chỉ kéo tay Trăn Sinh rời khỏi khách sạn, trực tiếp đón xe về nha.
Trên xe không khí yên lặng như tờ, Tô Ca vẫn giữ mặt
lạnh, không nói câu nào. Một lúc lâu sau, rốt cuộc nhịn không nổi, Trăn
Sinh mở miệng nói trước:
“Bạch Luyện, là tự em đồng ý trở về.” Giọng nói nho nhỏ yếu ớt, mang chút rối loạn hoang mang.
“Chị biết”. Tô Ca thản nhiên đáp lại.
Từ lúc người đàn ông kia bóp cổ cô, rồi không cam lòng buông tay sau khi
nghe được tiếng động từ trong phòng vang ra, cô biết ngay cái gì đó
trong phòng có khả năng ngăn chặn ông ta. Bởi vì trong thời khắc đó, Tô
Ca có cảm giác sức mạnh của bàn tay kia thật là có ý định bóp chết cô.
“Vậy… Bạch Luyện đang giận hay sao?” Nghe câu hỏi của cậu ấy, lúc này Tô Ca
mới quay đầu nhìn, thì lại thấy miệng cậu ấy mím chặt, quai hàm méo mó,
bộ dạng khóc không ra khóc. Cuối cùng lại không đành lòng, Tô Ca cúi
đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trăn Sinh nói:
“Tại sao lại muốn trở về? Ở lại làm người nhà của chị, cùng chị trải qua cuộc sống bình thường không phải là tốt hơn hay sao?
Sau khi hỏi xong, Tô Ca im lặng nhắm mắt lại. Cô tưởng rằng sẽ nghe được
cái gì như là cậu ấy muốn trả thù cho anh trai, muốn trả thù những người trước kia đã khi dễ anh em bọn họ, nhưng lại không ngờ nghe được giọng
nói yếu ớt của Trăn Sinh vang lên bên tai: “Em không muốn đi học!”
“Rầm” Tô Ca kích động đến nổi cái trán đập vào mui xe, chỉ là vì vậy thôi
sao? Có phải là cô nên hối hận vì những ý niệm nguy hiểm trước kia của
cô hay không?
Rồi lại nghe giọng nói của Trăn Sinh trở nên kiên định hơn:
“Còn nữa, em chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của anh trai.”
Nói tới đây, hào quang trong mắt Trăn Sinh tỏa sáng, sáng tới mức chói mắt, thế nhưng lại khiến cho Tô Ca nhất thời nhìn không rõ cái gì cả. Vậy
cũng được, Tô Ca cười cười trấn an cậu ấy, mặc kệ thế nào đi nữa, cô
cũng sẽ ở lại bên cạnh cậu ấy.
Về đến nhà, cô nói với mẹ đó chỉ
là trò đùa của bạn bè. Mẹ Tô rõ ràng là không tin, nhưng thấy hai người bình an trở về, nên cũng giả đò như không có gì rồi không nói tiếng nào với Tô Ca, cô cũng hết biết cách phải làm sao. Hiệu suất làm việc của
Ân gia thật cao. Ngày hôm sau, Tô Ca nhận được thị thực xuất ngoại cùng
thông báo trúng tuyển do người của chú Tư mang tới. Cầm trên tay tập hồ
sơ này, cảm giác với cầm đồ thật hoàn toàn giống nhau.
Tất cả mọi chuyện được âm thầm tiến hành. Tô Ca quyết định từ chức ở bệnh viện,
buổi chiều thì dẫn Trăn Sinh đi dạo ở thành Dương Châu, thành Tống Giáp, chùa Đại Minh. Khi tới khu chợ ở ngoại ô phía Đông thì mua vài bộ trang sức dễ thương, cùng nhau ăn đậu hủ thúi Bát Quái (mình nghĩ là một loại đậu hủ thúi). Coi như đây là kỷ niệm cuối cùng trước khi rời khỏi thành phố nhỏ này mà thôi.
Tối đến, hai người chơi đã rồi cùng nhau về nhà, thì thấy ba mẹ Tô đang ngồi trên ghế sa lon, hình như là có ý chờ
cô. Tô Ca bảo Trăn Sinh về phòng trước rồi đi tới ngồi xuống giữa hai
người, mỗi tay ôm một người nói:
“Ba, Mẹ, con muốn ra nước ngoài học thêm.”
Không ai trả lời, thật lâu sau đó… mới nghe ba Tô khàn khàn nói:
“Ba Mẹ biết, con đi đi”. Cái đứa con gái này, mới sáng sớm đã tùy tiện để
hai tờ giấy thông báo cùng ký chứng ở trên bàn trà, không phải là muốn
cho bọn họ biết rồi sao? Không ai biết rõ con gái bằng cha, kể từ ngày
đứa con gái này từ Côn Minh trở về, tâm tình không ổn định hay dõi nhìn
về một phương nào đó, lệ ướt mi, ánh mắt trống rỗng. Chỉ khi nào đối
diện với cậu nhóc kia thì khuôn mặt mới tươi cười, ông thật là không
biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cho nên bàn bạc một chút với mẹ Tô
rồi quyết định để cho con bé đi.
Ba Tô vỗ vỗ vai của Tô Ca nói:
“Tuổi còn trẻ, con nên ra ngoài học hỏi một chút”. Tô Ca gật gật đầu,
nước mắt tự nhiên ứa ra. Trong khoảng thời gian này, mẹ Tô chẳng hề nói
một câu nào, Tô Ca chỉ còn biết ôm bà thật chặt.
Sáng hôm sau,
hành lý của Tô Ca và Trăn Sinh cũng được chuẩn bị xong. Đúng lúc này, mẹ Tô đi tới, kéo tay Tô Ca đi ra ban công. Tới ban công rồi Tô Ca mới
nói:
“Có chuyện gì vậy Mẹ?”
Mẹ Tô liếc mắt nhìn phải nhìn trái rồi mới nói với Tô Ca:
“Con gái à, con muốn đi thật sao?” Tô Ca gật đầu thì thấy mẹ Tô cau mày, tâm tình rối loạn nói:
“Con gái à, cho dù thằng bé kia nhỏ hơn con gần mười tuổi, và trong lòng ba
mẹ không được thoải mái khi có con rể nhỏ như vậy, nhưng con cũng đừng
có bốc đồng mà trốn ra nước ngoài chứ?”
“Mẹ!” Tô Ca xấu hổ kêu lên một tiếng. Mẹ cô đang nói cái gì vậy?
Nghe vậy, mặt mẹ Tô nghiêm lại rồi nói: “Sáng sớm mẹ thấy nó từ phòng con đi ra.”
Tô Ca che mặt, phục mẹ sát đất mà…
Lúc ngồi lên máy bay, trong lòng Tô Ca đang rối rắm lại đột nhiên thở phào
một hơi. Cô tưởng là mình sẽ đi Côn Minh, nhưng đây là chuyến bay đi
Hongkong, nên thuận miệng hỏi.
Người đàn ông mà lão Tứ gọi là Tư Lý nói:
“Ân gia vốn là vọng tộc ở Hongkong, tại sao nhà của tổ tiên lại ở Côn Minh được?”
Vậy sao? Nghe vậy Tô Ca nhắm mặt lại. Điều này có nghĩa là bốn năm này, cô
sẽ không gặp Tần Mặc Nhiên có phải hay không? Mà có ai biết được sự cố
gì sẽ xảy ra trong vòng bốn năm này chứ?
Nhưng chuyện đời khó
nói, cái gọi là duyên phận sẽ từ từ thúc đẩy mọi thứ. Nghĩ là sẽ không
dễ dàng gặp được một người, có thể cuối đường sẽ gặp được người đó.
Côn Minh, trong một phòng ngủ ở Thiên Diễm, giọng nói tràn đầy phẫn nộ của
một người đàn ông vang lên: “Làm sao có thể tự nhiên không thấy người?!” Kéo màn hình lại gần cho mọi người nhìn thấy, giờ phút này, cái người
đang hét to la lớn không chút phong độ, toàn thân tỏa ra khí thế mãnh
liệt, không ai khác hơn, chính là trước sau như một lạnh lùng, buồn vui
không lộ trên mặt, Tần Mặc Nhiên.
Người đàn ông quỳ ở dưới đất co rúm lại, run rẩy nói:
“Nhưng lão Đại, thật sự là đột nhiên biến mất…”
Đột nhiên biến mất ư? Tại sao lại như vậy? Trừ khi người kia có bản lĩnh
bay lên trời chui xuống đất thì mới có thể thoát khỏi sự giám thị nghiêm ngặc mà mang người đi…