Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 42



“Sắc nữ”!!

Đang nói cô sao? Khóe môi Tô Ca thản nhiên lộ ra vẻ châm biếm. “Sắc nữ” hai
chữ này thật là có tội với mẹ Tô vì đã di truyền cho cô một khuôn mặt
nhỏ nhắn, thuần khiết vô tội này.

Tô ca giương mắt liếc nhìn cô
gái kia một lần nữa, từ đầu tới chân. Phải rồi, không thấy chổ nào quen
thuộc, cô xác định là mình chưa từng gặp người con gái này. Nhưng mới
vừa rồi cô nàng này vừa nói ra ba chữ “Tần Mặc Nhiên”. Như thế xem ra,
người đẹp trước mặt này rất là nguy hiểm. Chỉ là không biết cô ta là
người của ai, Đường Lăng? Hay là người tình cũ của Tần Mặc Nhiên?

Nhíu mày, Tô Ca không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa. Mặc kệ là người của
ai, tóm lại, bây giờ đối với cô không có một chút quan hệ nào. Tô Ca
bình thản kéo tay của Trăn Sinh đến trước quầy thu tiền, căn bản là
không thèm nhìn cô gái kia lấy một cái, coi cô ta như là không khí.

“Này! Tô Ca!” Cô gái đẹp kia đùng đùng nổi giận, tiến lại gần, kéo cổ tay của Tô Ca lại, giọng nói lanh lảnh vang lên:

“Tô Ca! Cậu xem đây là thái độ gì hả? Dầu gì tớ cũng là bạn học trung học
cùng trường với cậu cả ba năm, còn ngồi cùng bàn. Năm đó cậu đi nhà cầu
cũng kéo tớ đi theo, cậu quên rồi sao?”

Tô ca nghe vậy, quan sát cô gái này một lần nữa một cách nghiêm túc, rồi sau đó cười nhạt nói:

“Xin lỗi cô, tôi thật không quen biết cô.”

“Làm sao không biết! Tớ là Lâm Mi nè!”

Lắc đầu, Tô Ca không muốn suy nghĩ nữa, không có ấn tượng chính là không có ứng tượng! Mặc dù cô cũng có chút ngạc nhiên tại sao cô gái này biết
tên mình, nhưng bây giờ cô đã thấu hiểu câu nói “tò mò sẽ giết chết con
mèo”. Đã phạm lỗi một lần là đủ rồi, làm sao có thể tái phạm lần thứ
hai?

Tô Ca muốn kéo tay Trăn Sinh rời đi, nhưng lại bị câu nói
tiếp theo của cô gái kia mà đứng nguyên tại chổ. Cô ta cao giọng, chua
ngoa cùng căm hận nói:

“Tô Ca, cậu thật không nhớ năm đó làm thế nào mà cướp đi Tần Mặc Nhiên của tớ sao?”

Tô Ca không khỏi ngẩn người ra, không phải vì cái tên “Tần Mặc Nhiên” mà
là vì cái câu “năm đó”. Năm đó là năm nào? Đã bao nhiêu năm rồi? Cô đã
cướp đi Tần Mặc Nhiên? Tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có? Tô Ca hất tóc, xoay đầu lại, muốn hỏi cô gái kia cho ra lẽ.

Rồi nghe cô gái kia nói tiếp:

“Tô Ca, nhìn bộ dạng của cậu bây giờ kìa, đi mua quần áo lót cho đàn ông
khác khi không có Tần Mặc Nhiên ở bên cạnh. Chẳng lẽ là kím đâu ra được
một cậu nhóc có thể làm cho cậu thỏa mãn, nên quên mất tiêu Tần Mặc
Nhiên?”

Vừa dứt lời, thì thấy Tô Ca khựng người lại một chút,
nhưng cũng chỉ là vài giây mà thôi. Cô xoay một vòng trở lại, môi nở một nụ cười thản nhiên, từng bước từng bước đi lại gần cô gái tên “Lâm Mi”
kia. Tiếng giày cao gót lanh lảnh dừng lại trước mặt cô ta, trong mắt lộ ra vài tia nghi hoặc. Sau đó cô dùng sức, đạp mạnh xuống chân của Lâm
Mi, nghiền mấy cái.

“A!” Chỉ nghe cô gái kia kêu lên một tiếng
thảm thiết, theo phản xạ, vung tay lên định tát vào mặt Tô Ca. Đã sớm
chuẩn bị nên Tô Ca dễ dàng bắt được cổ tay của ả, sau đó, cô dùng tay
còn lại chụp ngay cái khuỷnh tay của cô ta, vặn mạnh một cái. Cùng một
lúc, Tô Ca kề miệng sát bên tai của người đẹp này, giọng nói nhẹ nhàng
rành mạch như nước từng giọt từng giọt rơi tí tách:

“Có rất
nhiều người đang dòm ngó. Tôi không phải là thục nữ gì nên có thể tự do
vung tay múa chân, không cần phải giữ hình tượng. Nhưng cô thì khác, một người đẹp như cô thì làm sao có thể la lối om sòm một cách tùy tiện như vậy? Không phải cô nên xin lỗi bộ trang phục thục nữ của mình, không
phải là khiến quan khách quá thất vọng hay sao?”

Rồi sau đó cô
rút chân lại khi thấy ánh mắt sợ hãi của Lâm Mi. Đồng thời không quên
dùng một chút sức nơi cánh tay khiến cả người cô ả lảo đảo, ngã về phía
sau. Cô không thèm liếc mắt nhìn lại bộ dạng thất tha thất thểu, đứng
không vững của Lâm Mi, cũng như không chú ý đến những người trong cửa
hàng chỉ chõ này nọ, Tô Ca chỉ là nắm tay Trăn Sinh, cầm mấy túi sách
quần áo lên rồi thản nhiên bỏ đi. Khuôn mặt tuy bình tĩnh nhưng lại
không giấu được lửa giận trong lòng.

Một tay vẫn còn nắm lấy tay của Trăn Sinh, nhưng tay kia cầm theo cái giỏ đồ thì lại nổi gân xanh
trắng, biểu hiện cô đang tức giận tới mức nào. Chỉ vì cô nhịn không được cô ả kia dùng những từ ngữ bẩn thỉu như vậy để nhục mạ Trăn Sinh. Trăn
Sinh trong lòng cô chính là mềm yếu nhất, là xương máu hình hài của
cô. Bất kể người nào cũng không được phép gây tổn thương cho cậu bé!

Đi được một lúc lâu, đến khi có thể nhìn thấy bệnh viện trong tầm mắt, Tô
Ca mới dừng lại. Trăn Sinh đứng bên cạnh ngẩng đầu len lén nhìn cô, cắn
cắn môi hồng một hồi rồi mới thận trọng nói:

“Bạch Luyện. . . Chị đang giận à?”

“Không có”. Tô Ca đáp thật nhanh, bàn tay thon thả vỗ vỗ đầu cậu bé không chút nương tình, liên tục làm rối loạn mái tóc của cậu. Cô có thể cảm giác
được cậu bé này nhạy cảm khác người, còn có cảm giác thiếu an toàn mãnh
liệt, giống như là con thú nhỏ bị vứt bỏ khi vừa mới chào đời, sẽ luôn
luôn ỷ lại đối với chủ nhân mới nhận nó về nuôi sau này, rồi lại vô cùng thận trọng, không thể làm người đó tức giận mà vứt bỏ cậu ấy một lần
nữa.

Kìm lòng không được cô lại nghĩ đến Trăn Mạc. Nếu Trăn Mạc
vẫn còn ở đây, cậu ấy nhất định sẽ che chở tất cả bầu trời này rồi. Tô
ca không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên trời xanh thăm thẩm, không một
bóng mây. Trăn Sinh, có chị ở đây, sẽ không để ông trời sập lên người
em.

Tô Ca khẽ nâng cằm của Trăn Sinh lên, dịu dàng nói:

“Bây giờ em muốn về nhà đợi chị, hay là muốn tới bệnh viện chờ chị tan sở?”

“Em muốn đi bệnh viện chờ chị!” Trăn Sinh trả lời không chút do dự, âm
thanh cuối cùng dịu dàng non nớt kia biểu lộ sự kích động rõ ràng. Tô Ca lại xoa nhẹ lên tóc của cậu ấy, cười khẽ, dắt tay Trăn Sinh vào bệnh
viện. Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Ca vô cùng hối hận với quyết định của
mình.

Hôm nay, ngoại trừ một ca mổ viêm ruột thừa ra, Tô Ca không còn cuộc giải phẩu nào khác, cho nên cô cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Cô dẫn Trăn Sinh đến phòng nghỉ của khoa ngoại khoa. Cô tính là vài phút sau thì chạy qua nhìn một chút, nói với cậu ấy vài câu, nhưng ngây lập
tức cô lại bị hù cho hết hồn. Đây chính là hiệu ứng “Chính Thái”* trong
truyền thuyết sao?

*”Chính Thái”: 正太 danh từ được bắt nguồn tại
Nhật Bản, dùng để diễn tả những bé trai dễ thương tuổi từ 3-15, người
thường hay nhân vật trong phim hoạt hình, truyện tranh. Hiện giờ Trung
Quốc dùng rất nhiều từ này (Baidu)

Trong phòng chật ních những
cô y tá trẻ tuổi, người thì rót nước, người thì đem trái cây, còn có
người dâng cả đồ ăn vặt yêu thích nhất của mình cho cậu ấy. Nhưng điểm
tương đồng của mọi người là nụ cười ngọt như mật ở trên môi. Đáng chết
mà, ai nói bây giờ là mùa xuân hả?

Cho nên vừa mới tan sở, Tô Ca liền dắt tay Trăn Sinh chạy trối chết. Sau lưng truyền tới đại loại
những câu như thế này: “Em trai của bác sĩ Tô thật là đáng yêu nha, ngày mai nhất định phải mang cậu ấy tới!” Tô Ca chịu không nổi phát đau đầu. Làm sao cô có thể quên được đa số mấy cô y tá ở bệnh viện này chỉ
khoảng hai mươi tuổi, nhìn thấy trai đẹp là máu thú sôi trào.

Cũng may là Trăn Sinh không bị dọa hết hồn, vẫn còn có thể giữ được bình
tĩnh. Cùng lắm thì chỉ có chút màn sương đọng lại trong cặp mắt to tròn
long lanh mà thôi. Lúc ban đầu, Tô Ca định đưa Trăn Sinh về nhà, sau lại nghĩ đến cậu ấy sẽ bị gò bó ở trong nhà, cho nên quyết định dẫn cậu ấy
đi tìm Trần Lê. Trần Lê so với cô thì giao thiệp rộng rãi, quen biết
nhiều người, nhờ cậu ấy giúp chuyện nhập học cho Trăn Sinh thì tốt hơn
nhiều.

Leo lên lầu ba của khung chung cư, Tô Ca gõ cửa thật lâu
mới có người trả lời. Trần Lê mặc một bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt
ra mở cửa. Thường ngày cô xõa mái tóc hơi xoăn dài đến thắt lưng, hôm
nay lại buột tất cả thành đuôi ngựa ở sau ót, toàn thân toát ra vẻ nhẹ
nhàng lưu loát khó diễn tả. So với bộ dạng yêu tinh câu hồn quyến rũ,
tóc mai uốn lọn lâu nay của cô thì nhìn không ra đây là cùng một người.

Sự thay đổi ba trăm sáu mươi độ này khiến Tô Ca ngẩn người ra, mém chút
nữa là không biết nói chuyện làm sao. Nhìn thấy Tô Ca, cô toát miệng
cười rồi ra hiệu cho bọn họ đi vào. Lúc này Tô Ca mới phát hiện ra Trần
Lê đang thu dọn đồ đạc. Trên chiếc ghế sa lon ở trong phòng có vài cái
va li lớn nhỏ màu xanh lá cây. Trần Lê đi rót nước cho hai người bọn họ
rồi cả ba bắt đầu trầm tư.

Ánh mắt của Trần Lê dừng lại trên đầu tóc ngắn lõm chõm của Tô Ca rồi dời qua Trăn Sinh, cười nhạt không nói lời nào.

“Cậu phải đi xa?” Tô Ca nhịn không được hỏi.

“Ừa, đã mua vé cho tối nay, chút nữa sẽ đi.”

“Vậy cậu đi đâu?” Giọng nói của Tô Ca không dấu được vẻ ngạc nhiên. Bởi vì
cô biết miễn cưỡng một chút thì có thể coi Trần Lê là trạch nữ, trừ quán bar ra, tan sở là cô ấy sẽ về thẳng nhà. Lần trước đi du lịch Đại Lý là do Tô Ca kiên quyết kéo cô ấy đi cùng.

Sóng mắt của Trần Lê khẽ
lay động, mờ mờ ảo ảo, gần như là ánh sáng mơ mộng long lanh trong đáy
mắt. Đôi môi đỏ mọng hé mở, Tô Ca nghe được giọng nói mơ màng của cô ấy: “Tớ muốn đi Đại Lý.”

Đại Lý? Ánh mắt Tô Ca bắt đầu thay đổi,
tròng mắt mờ ảo như ngọc lưu ly. Đại Lý ư, đây chính là nơi tất cả mọi
chuyện bắt đầu. Hơi nhíu mày lại, cô tiêu diệt bất cứ lưu luyến nào đọng lại trong đáy mắt.

Tô Ca hỏi: “Tại sao cậu muốn đi Đại Lý một cách đột ngột như vậy? Không phải chúng ta vừa mới tới đó hay sao?”

Nghe vậy, nụ cười trên môi Trần Lê rạng rỡ hơn, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ thẹn thùng của cô gái mới lớn, nói:

“Lần này tớ đi là muốn tìm một người, muốn hỏi cho ra lẽ, những lời năm đó
anh bảo tớ đợi anh ấy là không có ý nghĩa gì hết sao.”

Nghe đến
đây thì Tô Ca đã hiểu rõ, đã đến lúc Trần Lê phải đi tìm người đàn ông
mà cậu ấy đã dấu kín ở trong lòng bao năm qua. Trước kia mình có nghe
cậu ấy nhắc tới nhưng không để ý lắm. Hình như đối phương là một người
đàn ông hiền lành, lịch sự nho nhã. Dường như bọn họ là cặp thanh mai
trúc mã rất bình thường thì phải? Nhưng lúc trước không phải cậu ấy nói
là đã mất tin tức rồi sao? Tại sao bây giờ lại xác định người đó ở Đại
Lý?

Nhưng Tô Ca cũng không hỏi nữa, ôm Trần Lê một cái thật chặt, rồi toét miệng cười nói: “Cố gắng lên!” Cố gắng lên nha Trần Lê, vì
hạnh phúc của mình, cậu phải cố gắng tranh thủ!

Trần Lê cười nhẹ, xoay người lại ôm chặt Tô Ca.

Nếu như vậy thì chuyện nhờ Trần Lê dùng quan hệ của mình tìm trường học cho Trăn Sinh bị thất bại rồi. Tô Ca cũng không muốn nhắc tới bởi vì một
chút nữa là Trần Lê phải ra trạm xe rồi. Cho nên Tô Ca cũng không có
tính ở lại lâu, kéo tay Trăn Sinh rời đi. Đi ra tới cửa thì đột nhiên
Trần Lê gọi cô lai.

“Tô Ca!” Trần Lê lớn tiếng kêu, còn mang
chút gấp gáp. Tô Ca ngẩng mặt nhìn cô ấy một cách nghi hoặc. Chỉ thấy
mặt mày Trần Lê nhíu lại, hình như là quyết tâm lắm mới thốt ra được:

“Tô Ca, lần trước đi Đại Lý cho đến bây giờ, cậu có còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?”

Nhớ chuyện gì? Chẳng lẽ cô nên nhớ cái gì sao? Tô Ca lắc đầu. Thấy thế,
Trần Lê có vẻ thất vọng, sau đó thì lại thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó, Trần Lê nói với cô:

“Không có việc gì, không nhớ thì bỏ đi” Sau đó
lại chớp chớp mắt, nhìn Tô Ca một cách thần bí rồi cười hề hề mà nói:
“Nói không chừng cậu đã gặp qua người đó rồi”

Tô Ca chỉ biết
cười, cảm thấy giờ phút này Trần Lê rất là quái lạ, nhưng lại không biết rốt cuộc kỳ quái ở chổ nào. Chắc là mỗi người phụ nữ mới bước vào đường yêu đều có chút quái dị mà thôi.

Lúc Tô Ca và Trăn Sinh về tới
nhà là lúc mẹ Tô đang nấu đồ ăn. Trăn Sinh bị cha Tô kéo đi chơi cờ
tướng. Cha Tô vốn là mê cờ tướng, nhưng lúc trước trong nhà có hai người phụ nữ đều không có hứng thú với quân cờ. Bây giờ vất vả lắm mới kím
được một đứa con trai, thế nào cũng phải đào tạo thằng bé chơi cờ cho
giỏi, về sau mỗi lần ghiền cờ cũng không cần phải chạy qua lão Mục nhà
đối diện, để rồi bị bà xã xách lỗ tai bắt về nữa chừng.

Ở trong
nhà bếp, Tô Ca đang phụ mẹ Tô chọn các món ăn thì nghe mẹ Tô ho khan một tiếng. Tô Ca ngước mắt lên nhìn thì lại bắt gặp cặp mắt của mẹ Tô nhìn
xuyên qua song cửa kính, dõi theo hình ảnh một già một trẻ chơi cờ trong phòng khách, tay thì nắm chặt, mặt nghiêm túc một cách khác thường nhìn Tô Ca. Bỗng nhiên Tô Ca cảm thấy bất an trong lòng. Chẳng lẽ cha lại
chọc giận tới lão thái hậu?

Chỉ thấy lão thái hậu nhà mình khẽ nhếch môi, thốt ra một câu:

“Tô Ca, nam nữ không được đụng tay đụng chân.”

“Phốc!” Tô Ca quá bất ngờ, phun hết nước miếng lên trên đồ ăn. Mẹ Tô thấy thế
lườm cô một cách chán ghét, sau đó giựt lại rổ đồ ăn, xối rửa lại. Nhịn
không được Tô Ca bĩu môi. Thiệt là, dù sao cô cũng là người lớn lên ăn
hoa màu ngũ cốc, còn là con gái mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra, có cần phải ghét cô tới mức đó không?

Sau bữa cơm chiều, Tô Ca vùi người
trên ghế sô pha coi TV. Sau đó tắm rữa xong thì trở về phòng. Cha Tô và
Trăn Sinh cũng chém giết nhau xong, đương nhiên kết quả nghiêng về một
bên, Trăn Sinh chỉ vừa mới học hỏi chơi cờ thì làm sao có thể là đối thủ của cha được?

Tô Ca không khóa trái cửa như trước nữa, ngược
lại, cô để cửa hơi hé ra một chút. Cô biết tối nay Trăn Sinh nhất định
sẽ tới đây. Vậy cũng được, tạm thời làm gối ôm cho người ta vài ngày.
Chờ cậu ấy dần dần quen thuộc với chổ này thì chắc là không cần cô phải
ngủ với cậu ấy nữa.

Tô Ca nằm ở trên giường chợp mắt, nhưng đột
nhiên trong đầu lại hiện ra cảnh gặp mặt với người phụ nữ kia ở trong
cửa hàng, hình như tên là Lâm Mi. Cô ta có nói một câu:

“Cậu thật không nhớ năm đó làm thế nào mà cướp đi Tần Mặc Nhiên của tớ sao?”

Vang vọng rõ ràng ở bên tai của cô. Mơ hồ, cô cảm thấy phiền phức vô cùng,
vẻ mặt của người phụ nữ kia nói cho cô biết cô ta không nói láo. “Vụt”
một cái, Tô Ca ngồi bật dậy từ trên giường. Leo xuống giường, Tô Ca kéo
cái hộc tủ ở dưới cùng ra. Chổ này chứa đựng những kỷ niệm quý giá thời
niên thiếu của cô.

Nhật ký, hình ảnh, những dĩa nhạc yêu thích,
còn có những búp bê vải tự tay cô khâu vá. Tô Ca ngồi chồm hổm, bắt đầu
lật từng trang. Những trang giấy của cuốn nhật ký đã ố vàng, hơn nữa
hình như còn bị mốc men. Đang không còn đủ kiên nhẫn để lật từng trang
một, bỗng nhiên ánh mắt Tô Ca dán chặt lên một tấm hình đã bị lốm đốm
vàng ở trong góc, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy rõ hình ảnh ở trên.

Trong hình có ba người. Người ở giữa là cô gái mặc cái áo đầm bông màu trắng, cười toe toét như một con sóc ngớ ngẩn. Đây rõ ràng là mình lúc mười
sáu tuổi. Tay trái cầm tay của một cô gái có vóc người cao gầy, mặt trái xoan, chính là người phụ nữ mà mình đã gặp trong cửa hàng hôm đó, Lâm
Mi! Nhưng điều làm Tô Ca kinh ngạc nhất là cái đầu của người bên phải đã bị cắt bỏ, chỉ còn lại thân người với áo sơ mi trắng, nhưng lại biểu
hiện rõ ràng một người thiếu niên gầy gò phong lưu tuấn tú. Tại sao cô
lại có một dự cảm mãnh liệt người thiếu niên này chính là Tần Mặc Nhiên?

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, tại sao cô lại
không có một chút ấn tượng nào? Tay Tô Ca run run cầm tấm hình, mắt nhìn chằm chằm cái lỗ hỏng bị xé bỏ trên đầu của thiếu niên áo trắng kia,
cắn chặt môi, mặt nhăn nhó như cái bánh bao. Thật là không có nghĩ tới
thời niên thiếu của mình lại có lúc khờ dại như vậy, lại đi cắt đầu
người trong hình. Bây giờ lại khiến cho cô ảo não muốn tự chặt đứt cái
tay của mình!

“Cốc cốc” Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, kèm theo giọng nói rụt rè của đàn ông vang lên:

“Bạch Luyện… ” Là Trăn Sinh, chắc là đã tắm xong. Tô Ca vội vàng đóng hộc tủ
lại, đồng thời cố định tinh thần lại một lát rồi mới mở miệng nói: “Cửa
không khóa, đẩy cửa vào đi.”

Sau đó thì nghe một tiếng “ken két”
cửa mở ra, Trăn Sinh ôm một cái gối, người mặc bộ đồ ngủ màu xám nhạt
mới mua hôm nay đi vào, vẫn là gương mặt sợ hãi như cũ. Lúc này đột
nhiên Tô Ca bình tĩnh trở lại.

Mới vừa rồi trong đầu vẫn còn nghĩ về Tần Mặc Nhiên, đầu óc mơ hồ lộn xộn đột nhiên được thông suốt. Đúng
rồi, mặc kệ trước kia có xảy ra chuyện gì, hay là người kia có phải là
Tần Mặc Nhiên hay không, bây giờ tất cả đều là quá khứ. Căn bản, cô và
Tần Mặc Nhiên thuộc về hai thế giới khác nhau, cho nên nhớ lại chuyện
xưa thì có ý nghĩa gì chứ?

Khi đó, vì Tô Ca suy nghĩ như thế, cho nên cô cũng không thèm truy đuổi những mảnh ký ức rời rạc nữa. Sau này, mỗi khi cô nhớ lại thời điểm này, lúc cô tự tay mình phá hủy đi một cơ
hội có thể giải tỏa tất cả những hiểu lầm, thì khổ sở, hối hận, tất cả
những từ này cũng không thể hình dung được tâm trạng của cô trong giây
phút đó. Nếu như có thể quay ngược thời gian, Tô Ca nhất định sẽ quay
lại giờ phút này, có đánh chết Tô Ca bây giờ, hay là đào sâu ba thước
cũng phải moi ra những ký ức đã được viết ra trước kia. Nhưng thời gian
không thể đảo ngược, không có người nào biết trước chuyện tương lai. Vốn là hiểu lầm, cuối cùng cũng vẫn là hiểu lầm mà thôi.

Đối với Tô Ca mà nói, chăm sóc tốt Trăn Sinh mới là chuyện quan trọng nhất. Dưới
tấm khăn trải giường màu xanh ngọc, Tô Ca vòng tay ôm sau lưng của Trăn
Sinh, còn Trăn Sinh thì tựa đầu vào ngực của cô, cánh tay mảnh khảnh đặt lên hông cô. Trong mắt người ngoài, nam nữ ôm nhau như vậy có chút ái
muội không nói nên lời. Nhưng trong mắt của Tô Ca, đây chỉ là tư thế
lười biếng hỗ trợ lẫn nhau mà thôi.

Một đêm này, Tô Ca trải qua
một giấc mở rất dài. Cô mơ lúc mình mười sáu tuổi, tóc buột đuôi ngựa,
váy trắng thuần khiết, nụ cười khờ khạo. Cô ngồi trên một mảnh vườn hoa
Tường Vi dài ngàn dặm, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó. Lại
gần một chút, rồi chút nữa, rốt cuộc từ trong mộng, Tô Ca nghe chính
miệng mình nói mấy chữ “Tương Vi trắng”.

Hoa Tường Vi à? Hình
như lúc còn nhỏ cô thích nhất là cây cối. Sau đó, giấc mơ lại chuyển
sang một cảnh khác. Ở trên một con đường lớn, cô chạy, chạy hoài như là
đang đuổi theo một người nào đó. Cuối cùng, cô nhìn kỹ lại thì cái bóng
trước mặt là một người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, dáng người gầy gò
như cây trúc. Này, cậu đợi tớ với!

Tiếng kêu của Tô Ca vang vọng
trong không gian nhưng người thiếu niên kia vẫn không quay đầu lại. Cảnh trong mơ lại bắt đầu thay đổi. Hình như sương mù bao phủ khắp nơi, Tô
Ca vẫn thấy mình một mực đuổi theo ở phía sau, không có tiếng kêu gào
đau đớn tâm cang, không khóc lóc cầu xin rên rỉ, chỉ là một cô gái với
vẻ mặt cố chấp bướng bỉnh, nhưng lại khiến trong lòng Tô Ca đau xót.
Cảnh trong mơ cuối cùng là hình ảnh tỏa sáng của người thiếu niên cùng
giọng nói tràn đầy tự tin và mạnh mẽ:

“Tiểu Cách Cách, tớ sẽ làm được, cậu hãy nhớ kỹ những lời cậu nói ngày hôm nay.”

Làm được cái gì? Lại còn muốn cô nhớ cái gì chứ? Tô Ca mở miệng muốn hỏi
lại nhưng lại không nói ra được tiếng nào, sau đó giật mình tỉnh dậy. Cô mở mắt thì nhận ra mình vẫn còn đang nằm trong phòng của mình. Rèm cửa
sổ đóng không kín cho nên có vài tia sáng xuyên qua kẻ hở chiếu vào bên
trong, màn đêm bắt đầu tan dần. Lại là một ngày mới bắt đầu rồi!

Tô Ca cử động cơ thể, tính duỗi người một cái, thế nhưng ngay sau đó, cô
cảm giác có cái gì đó không được bình thường. Hình như có cái gì cưng
cứng nằm ở giữa chân của cô, mơ hồ còn có hơi ấm của con người. Cái này
là…? Thoáng cái, gương mặt trắng xanh của Tô Ca đỏ bừng. Đây không
phải là phản ứng “Ngóc đầu chào buổi sáng” của đàn ông mà mọi người
thường hay nhắc tới sao?

Cơ thể Tô Ca cứng đờ, nhích người muốn tránh ra. Nhưng có lẽ động tác quá mạnh khiến Trăn Sinh giật mình tỉnh giấc.

“Chào buổi sáng.” Trăn Sinh dụi mắt, có chút mơ màng nói. Cậu ấy khẽ nhích
người, cho nên Tô Ca cảm thấy cái vật kia dời khỏi chân cô mấy phần…
Đang suy nghĩ thử coi có nên đẩy Trăn Sinh ra hay không thì nghe “Aaa!”
một tiếng, hình như Trăn Sinh nhận ra cái gì, lập tức lăn mình qua một
bên, chui đầu vào trong chăn, giữ chặt.

Thấy thế Tô Ca không
khỏi bật cười ra tiếng. Rõ ràng người bị chiếm tiện nghi là cô, thế mà
tại sao cậu nhóc này lại làm ra vẻ như mình bị thiệt thòi là sao?

Tô Ca phải dùng hết sức mới kéo ra được cái chăn. Sắc mặc Trăn Sinh lâu
nay hồng hào bây giờ chuyển thành đỏ lè như cua bị luộc chính, không
biết là vì mắc cỡ hay là trong chăn không đủ không khí khiến cho mê
muội. Trăn Sinh ứa nước mắt, uất ức nói:

“Em không phải có ý với chị.”

“Chị biết.” Vuốt tóc cậu ấy một cách bất đắc dĩ, Tô Ca thản nhiên nói:

“Đây là phản ứng rất bình thường của đàn ông mỗi buổi sáng. Em không cần phải xin lỗi.”

Nghe vậy, hình như Trăn Sinh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn Tô Ca một cách sợ hãi nói:

“Bạch Luyện, chị không ghét em chứ?”

“Làm sao có thể như vậy?” Tô Ca ra sức vuốt vuốt đầu của cậu ấy.

“Vậy sau này Bạch Luyện có còn ngủ với em nữa không?”

“Ừ, sẽ mà.” Nghe vậy, rốt cuộc Trăn Sinh mới yên lòng.

Sau khi sáng xong, Tô Ca phải đi làm, để Trăn Sinh ở nhà, mẹ Tô sẽ nấu cơm
cho cậu ấy. Lúc ra cửa, Trăn Sinh lưu luyến không muốn rời, bộ dạng như
con chó con mong chờ “Chị dẫn em đi với, dẫn em đi đi, em muốn đi theo
chị”. Tô Ca nhíu mày, xem ra phải tìm gấp trường học cho cậu ấy, để cậu
ấy giao tiếp với người ta.

Mười một giờ rưỡi, Tô Ca mới vừa nghỉ
việc thì nhận được điện thoại của mẹ Tô. Trong điện thoại, giọng nói của mẹ Tô vô cùng hoảng sợ kể lể, mới vừa rồi có một người đàn ông cao lớn
gõ cửa, cửa vừa mới mở ra thì không nói không rằng bắt Trăn Sinh đi mất, còn nói là tới đón người của ông ta.

“Bịch” một tiếng, điện
thoại rớt lăn lóc trên mặt đất cũng không làm cô chú ý. Trong đầu cô chỉ nghe được một câu, Trăn Sinh bị người ta cưỡng ép bắt đi, là ai? Đường
Lăng hay là Tần Mặc Nhiên? Không thể nào, không thể là Tần Mặc Nhiên!
Nếu lúc ấy anh đã thả cô đi thì sẽ không đột nhiên đòi tới bắt người.
Chẳng lẽ là Đường Lăng?

Trong đầu thoáng qua hình ảnh Trăn Sinh
nằm trên mặt đất, thương tích đầy người, toàn thân từ từ lạnh như băng,
Tô Ca cảm thấy tim gan như bị xé nát! Không! Đừng! Trăn Sinh, Trăn Sinh
tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì! Bây giờ cô phải về nhà, đúng, đi
về nhà! Về nhà hỏi mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!

Tô Ca
loạng choạng chạy ra tới cổng bệnh viện, tính kêu xe về nha, nhưng lại
bị một người giữ chặt lại cánh tay của mình. Cô quay đầu lại thì thấy
một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen, mang mắt kính râm một cách
khoa trương.

Người đàn ông trầm giọng hỏi: “Cô là cô Tô?”

“Phải”. Tô Ca đáp lại, rồi thấy người đàn ông đó toét miệng cười, hàm răng đều
đặn trắng toát làm Tô Ca chói mắt. Người đàn ông nói tiếp:

“Phải làm phiền cô Tô đi một chuyến với tôi rồi. Thiếu gia nhà tôi đang chờ gặp cô.”

Tô Ca còn chưa kịp phản ứng thì bị người đàn ông nhét vào sau buồng xe.
Sau đó người đàn ông mở cửa xe trước, trực tiếp lái xe phóng đi. Bình
tĩnh. Bình tĩnh! Tô Ca tự nhắc nhỡ mình. Theo như lời người đàn ông này
nói thì lai lịch của vị Thiếu gia kia không phải tầm thường. Chẳng qua
là nhìn thái độ khách khí của người đàn ông này đối với cô cũng có
thể đoán ra được vị “Thiếu gia” mà anh ta nói tuyệt đối không phải là
Đường Lăng.

Mới vừa rồi ở trong điện thoại, cô chỉ nghe mẹ nói
Trăn Sinh bị bắt đi, chứ không nghe nói tới đồ đạc trong nhà bị đập phá, hay là mẹ đang bị đạt đến sinh bị mang đi, toàn bộ không có nói tới
trong nhà bị đập rồi, hoặc là mẹ bị bắt trói chẳng hạn. Theo như lời
nói của Đường Lăng, vì muốn trả thù cô, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho
bất cứ người nhà nào của cô. Vì nghĩ như thế nên Tô Ca hoàn toàn bình
tĩnh trở lại. Tuy trong đầu có vô số ý tưởng hiện ra, nhưng ý niệm duy
nhất trong lòng cô chính là Trăn Sinh, một thiếu niên bản chất yếu đuối, sáng vừa rồi còn đỏ mặt nói với cô “Chị không ghét em chứ”, tuyệt đối
cô không thể đánh mất cậu ấy một lần nữa!

Xe quanh đi quẩn lại
khoảng hai mươi phút thì dừng lại trước một quán rượu bốn sao. Căn bản
là Tô Ca chưa từng có ý định chạy trốn, cho nên cô ngoan ngoãn đi theo
sau lưng người đàn ông áo đen, vào thang máy lên tới phòng 990.

“Cô Tô, cô tự vào phòng đi” nam nhân như thế nói.

Ngừng lại, hít vào một hơi thật sâu, Tô Ca đẩy cửa phòng kia ra. Nhưng mà mới bước vào hai bước, Tô Ca ngây người vì tình huống ở trong phòng không
hề giống như cô tưởng tượng.

Người cô nhìn thấy không phải là
Trăn Sinh, mà là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi
tuổi, đôi mắt sáng quắt tràn đầy khí thế. Nhưng làm Tô Ca giật mình
chính là người đàn ông tóc bạch kim dài chấm lưng đứng bên cạnh. Cái
người đàn ông có bộ dạng biếng nhác, đôi mắt hoa đào đang buồn cười nhìn cô, lại là Tân Trạch?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.