Trên giường, Alin và Gia Bảo đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân, Alin còn ôm Gia Bảo rất thân mật. Đình Nhã chết sững người, mọi cơ quan như tê liệt, cô đứng chôn chân tại cửa phòng, đôi mắt mở to bàng hoàng, sống mũi cô cay cay. Một cảm giác chua xót dâng trào trong cô. Cô run rẩy lùi lại, vô ý thế nào mà đụng phải cánh cửa, tạo ra một tiếng động lớn, khiến Alin tỉnh giấc . Alin thầm cười đắc ý, xong cô ta giả vờ kéo chăn lên, đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Đình Nhã, bộ dạng lúng túng và tội lỗi. Bên cạnh Alin, Gia Bảo đang từ từ mở mắt. Thấy cô, anh choàng tỉnh, bật dậy ngay tức thì, chợt nhận ra tình thế hiện tại , thấy Alin và mình ở tình trạng không mặc đồ, anh cũng sững sờ không khác Đình Nhã. Anh giận dữ nhìn về phía Alin:- Cô…
– Hức, em đã ngăn cản mà anh….tại anh uống say quá nên….- Alin ôm mặt khóc, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đẫm nước mắt
– Câm miệng! Tôi chỉ uống một ly rượu cô đưa, sao mà say được? Cô nói láo!- Gia Bảo gằn giọng, anh quay sang nhìn Đình Nhã bằng ánh mắt bối rối xen lẫn lo lắng:
– Đình Nhã, anh….em hiểu lầm rồi…thực sự….anh với Alin không có…
– Đủ rồi! Anh không cần biện minh gì cả. Tôi với anh chẳng là gì của nhau, sao anh phải lo sợ chứ? Anh với Alin mới là hôn phu của nhau, chuyện này xảy ra cũng là thường thôi mà. Xin lỗi vì đã làm phiền, hai người cứ tiếp tục đi- Nói rồi, Đình Nhã chạy ra khỏi phòng. Từng giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài. Chưa bao giờ, cô thấy đau đớn như hôm nay, cảm giác như tim bị ai xé ra trăm mảnh, đau vô cùng!
– Đình Nhã, khoan đã!- Gia Bảo vội đứng dậy, định đuổi theo cô nhưng….
– Anh Bảo, anh không được đi! Anh phải chịu trách nhiệm với em, em không phải món đồ chơi, anh có thể quăng đi bất cứ lúc nào. Anh mà không chịu trách nhiệm thì coi chừng bố mẹ em đó- Alin níu tay Gia Bảo, cô ta giở giọng đe doạ anh
Gia Bảo im lặng, anh giận dữ nhìn Alin. Giờ anh thấy kinh tởm cô vô cùng, anh rất muốn tát cô một cái nhưng không thể. Anh đành bất lực đứng im, nhưng lòng anh nóng như lửa đốt khi nghĩ tới Đình Nhã trong khi đó, Alin thích thú cười đểu.
Còn Đình Nhã, cô cứ thế chạy thẳng ra ngoài, chạy, chạy mãi,….chạy mà cô cũng không biết mình muốn đến chỗ nào…
***********************************
Vù! Vù!
Trời đang yên bỗng nổi cơn giông. Gió thổi ào ào như muốn làm bay hết mọi thứ. Sấm ì ùng rền vang, thỉnh thoảng vài tia chớp loé lên. Cây cối nghiêng ngả dữ dội, thỉnh thoảng còn nghe tiếng cành cây gãy. Chưa có khi nào thấy ông trời nổi cơn thịnh nộ như vậy
Rào! Rào!
Cơn mưa trút xuống và ngày một mưa to hơn. Đất trời như chìm trong màn mưa trắng xoá. Trên con đường vắng vẻ, Đình Nhã đang lầm lũi bước đi. Khuôn mặt cô vô hồn, đôi mắt trống rỗng, cả người cô ướt nhẹp, mái tóc rũ xuống, dính bết vào khuôn mặt. Nước trên mặt cô không rõ là nước mắt hay nước mưa, dáng cô nhỏ bé khuất lấp trong màn mưa, trông cô thật cô độc và đáng thương. Mưa cứ thế tàn nhẫn trút vào người cô. Mưa như quất vào mặt cô, đau điếng. Trời đất quanh cô như đảo lộn, quay cuồng. Mọi thứ đối với cô như sụp đổ hoàn toàn. Cô thẫn thờ bước đi mãi như vậy, cô không biết là mình sẽ đi đâu.
– Tại sao vậy, Gia Bảo? Tại sao anh lại đối xử vậy với tôi?- Đình Nhã lẩm bẩm, miệng cô giờ khô khốc, cả người mệt mỏi không còn chút sức lực nào. Cô bước đến bên mái hiên, cả người co ro vì lạnh. Cô đứng lặng một lúc lâu, nhìn ra màn mưa trắng xoá. Mưa…sao? Mưa như khóc thay cô. Cô mỉm cười chua xót. Tại sao, Gia bảo lại đối xử như vậy với cô? Tại sao anh lại cho cô thấy cảnh đó? Nếu không còn tình cảm với cô, anh có thể để cô đi mà, hà cớ gì đưa cô về, làm cô hy vọng rồi lại đẩy cô xuống vực thẳm chứ? Cô thấy rất đau đớn và khó thở, cơn mưa lạnh buốt càng làm cô xót xa và buồn tủi hơn. Càng ngày, mưa càng lớn, dường như không có dấu hiệu chấm dứt, ông trời dường như cũng thấu hiểu nỗi đau của cô….Một giọt nước mắt lăn dài, tiếng nức nở nghẹn ngào của cô hoà cùng tiếng mưa nghe thật đau xót và đáng thương….
***************************
Cũng trong màn mưa trắng xoá, có một chiếc xe ô tô màu đen, sang trọng đang đi. Ngồi trên xe là một người tài xế và một người đàn ông trẻ tuổi. Mái tóc nâu của người đàn ông trẻ dính một chút nước mưa nên nó rũ xuống, bộ vest loang lổ vài vệt nước, thế nhưng, khuôn mặt hắn vẫn bình thản đến lạ, dường như hắn không hề để ý đến việc mình bị ướt. Đôi môi mỏng nhếch lên, hắn chăm chú nhìn ra màn mưa. Bất chợt, đập vào mắt hắn là cái dáng nhỏ bé đứng ở mái hiên, nhạt nhoà trong mưa. Hắn giật mình, vội lạnh lùng ra lệnh:
– Mau dừng xe!
Kééttt!
Chiếc xe phanh gấp lại, tạo nên một thứ âm thanh chói tai. Người đàn ông trẻ bước xuống xe, hắn bước đến gần cái dáng người kia, để nhìn cho rõ hơn. Và khi đã nhìn rõ, thì hắn thực sự ngạc nhiên:
– Cô….Đình Nhã?
Nghe có tiếng người gọi mình, Đình Nhã ngẩng lên nhìn . Qua làn nước mờ ảo, cô nhận ra khuôn mặt quyến rũ và cái dáng cao lớn rất quen. Cô mỉm cười yếu ớt:
– Anh là Thiên Huy?
– Cô…- Thiên Huy sững sờ nhìn cô, ánh mắt hắn loé lên chút thương cảm
Hiện giờ Đình Nhã rất thảm hại: người ướt nhẹp, môi tím tái, khuôn mặt trắng bệch, tóc dính bết vào khuôn mặt. Đình Nhã cảm thấy mệt mỏi, chóng mặt vô cùng, đầu óc cô ong ong, mắt cô mờ dần đi. Cô ngập ngừng:
– Anh….tại sao….
Nhưng chưa kịp nói, thì cô đã ngất xỉu và ngã vào người Thiên Huy. Thiên Huy thoáng sững sờ, hắn đỡ lấy cô, hắn im lặng một hồi, ánh mắt phức tạp như đang suy tính điều gì đó, rồi hắn đưa cô lên xe và ra lệnh cho người tài xế:
– Về biệt thự ở ngoại thành!
Dứt lời, chiếc xe phóng vụt đi, mặc cho mưa ngoài trời rất lớn….
****************************
– Ưm….- Đình Nhã mệt mỏi hé mi mắt. Cô nhìn xung quanh, cô đang ở trong một căn phòng sang trọng, lạ lùng. Cô hơi bất an và lo sợ , nhưng sự ấm áp của căn phòng khiến cô an tâm hơn.
– Tỉnh rồi?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Đình Nhã quay lại nhìn. Thiên Huy đang bước tới chỗ giường, hắn mặc một chiếc sơ mi đen, làm hắn trở nên bí ẩn và quyến rũ. Đình Nhã ngồi lùi lại, cô cảnh giác nhìn hắn. Thiên Huy nhếch môi, hắn kéo ghế ngồi đối diện cô, ánh mắt như xoáy sâu vào cô:
– Yên tâm, cô không phải mẫu người tôi thích. Mà tôi vừa giúp cô, cô đâu cần tỏ thái độ như thế chứ.
Đình Nhã nghi hoặc nhìn hắn, cô nhíu mày và nghĩ ngợi một hồi. Phải, cô nhớ ra rồi, cô đã ngất xỉu và Thiên Huy, hắn đã đến. Cô ngượng nghịu cúi mặt, giọng nhỏ dần:
– Xin lỗi!
Thiên Huy nhếch mép, hắn quay đi, khẽ nói:
– Khỏi cảm ơn, vì tôi sợ sau này, lời cảm ơn ấy sẽ phải rút lại đấy!
– Hả? Anh nói gì?- Đình Nhã ngơ ngác nhìn hắn
– Không, mà sao cô lại ở ngoài đường với bộ dạng như thế?- Thiên Huy hỏi với vẻ quan tâm
– Không có gì cả, là do, tôi không thích ở lại với Gia Bảo thôi.- Giọng Đình Nhã buồn bã, ánh mắt cô đượm buồn
– Vậy sao? Thôi không nói nữa, cô uống trà đi này- Thiên Huy đưa cô tách trà nóng
– À, cảm ơn- Cô đón lấy tách trà, cười gượng- Mà tôi có thể hỏi anh chuyện này không?
– Chuyện gì?
– Anh….cô gái trong quá khứ của Gia Bảo, cô gái đã bị Gia Bảo hại….cô ấy là ai vậy?- Đình Nhã ấp úng nói, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Thiên Huy
Cạch!
Tách trà trên tay bị Thiên Huy đặt xuống bàn rất mạnh. Hắn ngồi lặng ở ghế, đôi mắt lạnh lẽo chứa đầy hận thù liếc cô, khiến cô bất giác rùng mình sợ hãi. Hắn nhếch mép, chậm rãi nói:
– Được, để tôi nói cô nghe. Cô gái ấy ở ngay gần cô thôi. Cô cũng biết cô ấy đấy!
– Gần ngay tôi? Tôi cũng biết sao?- Đình Nhã ngạc nhiên nhìn hắn
– Phải- Thiên Huy cười lạnh, hắn nhìn cô chằm chăm, và bắt đầu đếm- 5….4….3….
Xoảng!
Đình Nhã thấy cả người choáng váng. Cô đánh rơi ly trà xuống đất, vỡ tan. Cô từ từ gục xuống, trước khi ý thức bị mất đi, cô chỉ kịp nhìn thấy nụ cười băng giá và ánh mắt căm hận của Thiên Huy. Rồi tất cả tối sầm lại…
– Tôi đã bảo rồi, cảm ơn tôi thì sau này cô sẽ hối hận. Xin lỗi nhé, dù cô không làm gì nhưng để trả thù Gia Bảo thì cô chính là công cụ tiện nhất. Những gì Gia Bảo gây cho cô ấy, cô sẽ là người gánh chịu.- Thiên Huy cười đểu, hắn quay người, bước ra khỏi phòng…..
*********************************
Trong căn phòng sang trọng nhưng giản dị, tường màu vàng, rèm cửa xanh, có một cô gái xinh đẹp đang ngồi. Mái tóc nâu mềm mại của cô buông xoã, cô mặc một chiếc váy trắng, nhìn cô giống hệt một thiên thần. Cô không ngừng nhìn lên đồng hồ, khuôn mặt cô lo lắng. Đồng hồ đã điểm 10 giờ đêm. Mọi khi giờ này, anh đã về từ lâu, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy anh. Cô cứ đứng ngồi không yên, cô hết nhìn ra bên ngoài lại nhìn về phía cửa. Cô mím nhẹ môi, rồi cất tiếng gọi:
– Anh Inus!
Cô vừa dứt câu, một người đàn ông mặc bộ đồ đen, dáng vẻ nghiêm trang, lạnh lùng bước vào phòng. Người đó cúi đầu kính cẩn với cô, và lễ phép:
– Tiểu thư có gì dặn dò ạ?
– Anh ấy….vẫn chưa về sao?- Cô ngập ngừng
– Dạ, cậu chủ nói sẽ ở lại biệt thự ở ngoại thành để tiện làm việc. Cậu ấy dặn tôi nói với cô là cứ ngủ trước, không cần đợi cậu ấy, mấy hôm nữa cậu ấy mới về
– Được rồi, cảm ơn anh- Cô gật đầu và đi về phía giường
– Tiểu thư nghỉ ngơi đi ạ- Người áo đen cúi chào và đi khỏi phòng
Ở lại làm việc sao? Cô thấy rất lạ. Có bao giờ, anh ấy để cô ở một mình đâu chứ. Hay là đã có chuyện xảy ra? Cô cứ ngồi nghĩ mãi và quan sát đồng hồ. Từng giây, từng phút trôi qua đều làm cô lo lắng, chờ đợi
****************************
Gia Bảo ngồi trầm ngâm trong phòng. Anh nhìn ra màn mưa trắng xoá, mắt anh chợt ánh lên sự lo lắng và chán nản khi nghĩ đến Đình Nhã. Anh ngồi nhìn chiếc điện thoại một hồi lâu , chờ đợi một cuộc gọi từ cô nhưng không có gì cả. Anh thở dài mệt mỏi, hiện tại, anh rất lo cho cô. Trời mưa to như vậy, cô sẽ ở đâu chứ? Càng nghĩ anh càng thấy buồn và ân hận hơn. Anh thật quá ngu ngốc, lại làm tổn thương cô. Anh do dự cầm điện thoại lên và bấm số
” Vâng, chủ tịch?’- Một giọng nói trầm ấm vang lên trong máy
– Song Huân, mau tìm Đình Nhã cho tôi, ngay bây giờ- Gia Bảo lạnh lùng ra lệnh. Chưa đợi bên kia trả lời, anh đã cúp máy
” Xin lỗi, đã gây cho em tổn thương. Hy vọng rằng em vẫn ổn…” Gia Bảo nghĩ thầm, tay anh siết chặt chiếc điện thoại