Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng đều lặng lẽ không một tiếng động. Mới thoáng cái, mình và Hoắc Hiên đã chính thức dây dưa được một năm rồi.
Đứa cháu bảo bối đầu tiên bình an sinh ra khỏe mạnh, bà mẹ trẻ Từ Âm vui mừng hạnh phúc sống qua ngày, Hoắc Huyền là người cha đặc biệt, đau lưng đau răng hay thậm chí cả nôn nghén cũng có phần anh ta, nếu không phải biết rõ giới tính thật sự thì không chừng mọi người đều nhất chí cho rằng người mang thai là anh ta. Nhưng mọi người cũng hiểu, đó là tấm lòng của một người chồng yêu thương thật lòng bà xã của anh ta.
Nhắc đến người làm mẹ, chị Lolo khi bước sang tuổi ba mươi mấy cũng mang thai lần nữa, Lâm tiên sinh vừa vui vẻ lại lo lắng, ngược lại sản phụ lớn tuổi lại không lo nghĩ gì, dù sao mỗi ngày đều có thể bị hầu hạ như lão phật gia, Lâm Dật Văn đã trở thành anh trai lo trước tính sau, cậu ta tính sau này sẽ mang em ra ngoài chơi, người anh trai là cậu ta vẫn sẽ là đứa con trai đẹp trai ngoan ngoãn trong mắt cha.
DK đã kết hôn với Ryan, do trong nước không được phép tổ chức nên cả hai gia đình đã bay ra nước ngoài để tổ chức cho hai người họ.
Có lẽ ồn ào nhất vẫn là cặp Vu Tiểu Nại và Trần Mạch, hai người họ cũng đã đính hôn được một năng nhưng vẫn chưa thể cùng nhau ký tên lên tờ giấy hôn thú. Vu Tiểu Nại đã nói, phải ra nước ngoài để học hỏi thêm, phải bổ sung kỹ năng sống, ngộ nhỡ ngày nào đó không còn tình cảm thì cũng phải có cái gì để sống chứ. Trần Mạch vừa nghe xong tức giận, với cái quán rượu của anh họ cũng đủ để nuôi sống được rồi. Đây rõ ràng là cố ý mà. Đầu bắt đầu hoạt động, Trần Mạch quyết định sẽ ngầm ra tay. Vì vậy, một cây kim ra sức đâm, dùng sức chọc, không tin gạo không nấu được thành cơm, cũng không tin ai đó dám vác bụng bầu chạy ra ngoài. Kết quả? Vẫn còn trong thời gian tiến hành trong thí nghiệm.
Một hôm vào giờ nghỉ trưa, Tiểu Tiểu chạy lên tầng tìm mình.
“Ừ,” Tiểu Tiểu đưa cho mình một phong thư màu đỏ chói, “Lúc đó nhớ đến đúng giờ nha, cho dù người không đến nhưng tiền mừng vẫn phải nhớ gửi đến nha.”
Mình cười hì hì mở phong thư lấy thiệp mừng ra, vừa nháy mắt với Tiểu Tiểu vừa tìm kiếm tên tuổi chú rể, “Để xem chú rể là ai nào, người đàn ông nào may mắn. . . . . . Ơ! Triệu Quốc Sư? Người này là ai? Triệu Quốc Sư này là ai vậy?” Mình không có cách nào tiếp nhận được thông tin này nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu, “Cậu quyến rũ được tên Triệu quốc sư này từ khi nào vậy? Vậy anh Triệu nhà chúng ta đâu? Cậu làm như vậy thì sao anh Triệu chịu nổi!” Trong suy nghĩ của mình, Tiểu Tiểu và anh Triệu là cực kỳ hợp nhau. Nhưng nói đến khí phách, cái tên Quốc Sư này đã thể hiện đượckhí phách, cái tên này thật mạnh mẽ nha.
Tiểu Tiểu ngó lơ đi chỗ khác, chỉ cười nói: “Chuyện chị đây kết hôn thì liên quan gì đến anh Triệu?”
“Sao có thể không liên quan chứ. Không phải hai người đã cùng nhau vào khách sạn sao?”
“Xí! Ai nói với Quả Quả là chúng ta cùng vào khách sạn?”
“Anh tài xế hôm đó nói nha. . . . . .” Mình vỗ đùi, “Người anh em này thật sự không hiền lành gì, hắn ta thực sự đưa hai người đến khách sạn không?”
Tiểu Tiểu bỏ mặc mình sau khi nói với mình vài câu rồi quay lưng đi, tiếp tục đi phát thiệp mừng.
Suy nghĩ một chút, mình đi xuống dưới tìm anh Triệu.
“Nè,” anh Triệu lại đưa cho mình một phong thư màu đỏ chói, “Lúc đó nhớ đến đúng giờ nha, cho dù người không đến nhưng tiền mừng vẫn phải nhớ gửi đến nha.”
Tiểu Tiểu còn dám phủ nhận là hai người không có cùng nhau vào khách sạn sao, nghe câu này giống nhau như đúc, ngay cả ngày tổ chức, công ty tổ chức, còn cả khách sạn và thời gian cũng chọn giống nhau.
Vội vội vàng vàng lấy thiệp mời ra, “Hà Paula?”
Mình ngu ngốc rồi, Tiểu Tiểu thì gả cho người họ Triệu, Triệu Đại Hải thì cưới người có họ Hà nhưng người họ Triệu tên Quốc Sư, còn họ Hà tên Paula.
“Có thật là anh và Tiểu Tiểu không có cùng nhau vào khách sạn sao?” Mình thật sự muốn biết.
So với Tiểu Tiểu thì anh Triệu thành thật hơn, mặt đỏ lên, nhìn trái nhìn phải không chịu cho mình đáp án, nếu không phải vì đang chịu một đả kích quá lớn thì mình sẽ không bỏ qua ánh mắt của anh Triệu, ánh mắt có chút chột dạ trong đó.
“Không thể nào,” mình kéo tay anh Triệu nói lảm nhảm, “Cả hai người đều cùng chọn một khách sạn để tổ chức, hai người không thấy có lỗi với Quốc Sư và Paula sao? Cẩn thận Quốc sư nổi bão tố rồi trực tiếp xông đến đạp nát anh đó, em nói anh Triệu này, anh đã gặp qua cái người tên Quốc Sư đó chưa? Có phải anh ta là anh em với anh không? Còn Paula nữa? Anh được lắm nha, sao không dẫn cô ấy đến ra mắt em. . . . . .”
“Người ta kết hôn em cuống lên cái gì hả?” Một tay Hoắc Hiên kéo tay mình một tay nhéo mũi mình cười hỏi.
“Đây là vấn đề quan phối nha!” Mình gạt tay Hoắc Hiên ra, giải thích.
“Em đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi,” Hoắc Hiên lắc đầu bật cười, “Nói cho anh nghe xem cái gọi là quan phối.”
“Quan phối nha, ví như DK thì dành cho Ryan, em thì là anh,” dùng ngón tay đếm, “cho nên Tiểu Tiểu là dành cho anh Triệu, rõ ràng là cùng vào khách sạn mà nói. . . . . .”
“. . . . . . Người ta cùng vào khách sạn mà em cũng biết sao?”
“Biết chứ!” Hiên nghi ngờ là bởi vì anh ấy không có tận mắt nhìn thấy ánh mắt anh Triệu nhìn Tiểu Tiểu, chậc chậc chậc, đó là ánh mắt đắm đuối đầy ý xuân nha.
“Hôm đám cưới bọn họ em đi một mình?”
“Không đâu!” Mình liếc nhìn Hiên một cái, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể nói, “Hôm đó phải dẫn anh cùng đi chứ.” Trong bụng thầm bổ sung thêm, thuận tiện anh mang theo phong bì nữa.
Vừa đúng lúc đèn chuyển sang đỏ, Hoắc Hiên quay mặt sang nhìn mình, giống như đang xác định cái gì đó. Lát sau, anh cười, cầm tay mình đặt lên môi ấm áp.
Trẻ con, mình hờn dỗi nhìn Hoắc Hiên.
Hiên có thể không cười sao, đây chính là một cách công khai quan hệ nha. Chuyện của hai bọn mình tuy không cố tình giấu giếm nhưng cũng không có ý định công khai. Hôn lễ hôm đó đương nhiên không thể thiếu đồng nghiệp trong công ty đến rồi, với tính cách của Tiểu Tiểu thì em rằng các dì lao công cũng được phát thiệp mời không chừng.
Mình nhìn Hoắc Hiên cười, đã đến lúc cho Hoắc Hiên một danh phận nha.
“Đúng rồi, cái kim Trần Mạch mượn của em đã đưa trả cho anh nha.”
“Sao anh họ lại không tự mình đưa trả cho em?”
“Ha ha,” Hoắc Hiên cười lớn, “Nguyên nhân thì em tự hiểu.”
Mình bĩu môi, dĩ nhiên biết tại sao, không phải là vì xấu hổ không có mặt mũi nào nhìn mình thì còn lý do nào nữa. Mình thấy Trần Mạch đúng là keo kiệt, đến kim cũng đi mượn, mà dùng xong rồi còn trả lại mình làm cái gì?
“Sau này đừng nói với người khác là em quen Trần Mạch nha, em không phải là anh em họ với anh ta, em không biết cái kẻ đáng xấu hổ như vậy!”
Mình xin thề, mình thực sự cũng không biết được Hà Tiểu Tiểu còn có tên khác là Hà Paula, còn Triệu Đại Hải còn gọi là Triệu Quốc Sư; không thể hiểu nổi sao bây giờ mọi người lại thích đổi tên để viết trên thiệp cưới.
Đến lúc mình một tay nắm tay Hoắc Hiên, một tay cầm hai tờ thiệp mời cùng hai phong bì lì xì đứng trước mặt Tiểu Tiểu mặc áo cô dâu và anh Triệu mặc âu phục thì ngây ngốc mất một lúc rồi hỏi thẳng: “Cái gì kia, hai người cố ý sao?”
Vì sao lại viết cô dâu —— Hà Paula, chú rể —— Triệu Quốc Sư? Là Hà Tiểu Tiểu và Triệu Đại Hải mà.
Sau đó mọi người chỉ thấy cô dâu khom người cười, chú rể và một người đàn ông thì đang cố gắng ngăn một người phụ nữ hung hãn đang muốn xông lên bóp chết cô dâu. Vì vậy mọi người vội suy đoán người phụ nữ hung hãn kia là tiểu tam đến phá đám cưới, nhưng khi cẩn thận quan sát thì hình như không phải vậy.
“Hừ! Nhất định là chủ ý của Tiểu Tiểu!” Mình thở hổn hển so sánh hai thiệp mời, khẳng định mình may mắn nên được gửi cho hai thiệp mời đặc biệt khác người, “Muốn người ta phải chi ra hai phong bì lì xì đây mà!”
“Không biết xấu hổ,” Tiểu Tiểu chọc chọc vào má mình, “Tiền trong phong bì là của cậu sao?”
Được lắm, mình vội ngó sang chỗ khác nói, “Ồ, đèn này thật rực rỡ. . . . . .”
Sau tiệc cưới, toàn bộ nhân viên công ty đều biết người phụ nữ của phó tổng giám đốc chính là mình rồi. Mặc dù không gặp phải ánh mắt ghen ghét hay hâm mộ như trong tiểu thuyết nhưng phải hứng lấy ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, mình không chịu nổi. Song Hoắc Hiên lại rất vui mừng, giống như anh mới là chú rể vậy.
Trên đường về nhà, Hoắc Hiên rất tự nhiên nói với mình: “Mua nhà mới nha.”
“Mẹ! Hoắc Hiên nói với con là muốn mua nhà mới!” Mình hô to vào điện thoại.
“Ồ! Cậu ta cầu hôn con rồi hả?” Ở bên kia đầu dây mẹ mình hét lên hỏi.
“Không có.”
“Vậy. . . . . . cậu ta muốn kết hôn với ai?”
“. . . . . . Không biết.”
Mình đã nói mẹ con mình đều là phàm phu tục tử không sai mà, vừa nghe đến tin tức mua nhà thì phản ứng đầu tiên sẽ là nghĩ đến mua nhà mới để kết hôn.
Mặc dù mình chắc chắn cô dâu của Hoắc Hiên trừ mình ra thì không có người thứ hai, nhưng người ta cũng không có nói rõ ràng với mình nên mình không thể mặt dày mà kéo người ta ra hỏi bao giờ đón dâu, đúng không?
“Em thích căn hộ như thế nào?” Đêm đó Hoắc Hiên đã hỏi mình như vậy.
Mình ngẩn người ra, tiếp theo là đỏ mặt nhìn Hiên, trái tim nhỏ bé phải hoạt động quá sức rồi. Cái người này thật là, chỉ vì một câu nói có thể làm người khác nghĩ lung tung, đúng là bị ảnh hưởng của đám cưới rồi.
“Hỏi em làm gì, người mua nhà đâu phải là em.” Dù thế nào cũng phải giả vờ như không hiểu ý.
“Muốn nghe thêm vài ý kiến để tham khảo. Mau, nói nghe một chút đi.” Hoắc Hiên cười ôn nhu giục.
“Thích căn hộ phải rộng nè,” mình bẻ ngón tay cười nói lung tung, “Trước nhà có một vườn hoa, sau nhà có hồ bơi, phải thật nhiều phòng, có một phòng chỉ để cất giữ mấy bộ mangan và tiểu thuyết mà em thích nhất, phải có một gác xép nữa.”
“Căn nhà phải có thật nhiều phòng,” Hoắc Hiên cười nhắc lại lời mình nói, “Có nhiều phòng để cho ai ở?”
“Con cái ở nha!”
“Mấy?”
“Hai! Boy and Girl!”
“Thì ra là em đã tính trước muốn sinh hai đứa.”
“. . . . . .” Trời, thua thiệt rồi, tự nhiên lại bị chiếm tiện nghi.
“Sau đó thì sao?” Mẹ mình hỏi.
“Không có sau đó.” Sau đó đưa mình về nhà chứ sao.
“Không tệ nha, con gái của mẹ cũng đã câu được một con kim quy rồi.” Khả năng của mẹ thật lớn, rõ ràng không nói đoạn sau mà mẹ có thể nghĩ đến chuyện này.
“Con không phải vì anh ấy có tiền mới thích.”
“Vậy con thích người ta vì cái gì?”
“Cơ thể hoàn mỹ.”
“. . . . . .Con đúng là có tiền đồ nha.”
“. . . . . .”
“Vậy nếu như cậu ta cầu hôn con thì con có đồng ý hay không?”
“Gả! Không mua nhà cũng gả!” Mình không biết cái gì gọi là thận trọng cả.
“Nè, con thật muốn rất nhiều phòng sao?”
“. . . . . .”
Hoắc Hiên hỏi mình về chuyện nhà ở hay không thì cũng không sao, dù sao mình đã quyết định dù không mua nhà thì mình vẫn muốn gả, cho nên không quan trọng vấn đề này.
Gần đây dưới ảnh hưởng của nhiều người nên có hứng thú với các loại đá, sau khi nghiên cứu, phát hiện ra mình thiếu Hắc Diệu Thạch, tránh ma quỷ.
Hôm nay, Hoắc Hiên đưa cho mình một cái hộp, nhìn qua cũng biết là dùng để cất lắc tay.
“Mở ra xem đi.”
Mình không thể chờ đợi thêm liền mở hộp ra, Hắc Diệu Thạch! Một chuỗi Hắc Diệu Thạch! Từng viên một màu đen tròn vo!
“Thích không?”
“Thích.”
“Tặng em.” Nói xong Hiên định cầm chuỗi hạt lên.
“Chờ!” Mình vội vàng ngăn anh lại, “Em nghe nói những đồ vật kiểu này tốt nhất là chỉ mình chủ nhân nó đụng vào.” Người khác đụng vào sẽ dính vấn khí của người đó, ví dụ như vận đen thì sao, tóm lại là không tốt.
“Trừ khi. . . . . .” Mình nhìn Hoắc Hiên đầy dụng ý, “Người ta nói, nếu là người nhà thì có thể đụng vào.”
Hình như Hoắc Hiên chỉ chờ câu nói này vậy.
“Vậy, không biết Trần Quả tiểu thư có đồng ý để cho Hoắc Hiên tôi trở thành người nhà của cô không?”
Cho dù đã có thời gian chuẩn bị tâm lý khá dài nhưng khi nghe những lời này thì mình vẫn không thể không cảm động đến suýt khóc.
Ai nói trên thế giới này câu nói cảm động nhất là “Anh (em) yêu em (anh)”? Còn mình thấy, những lời này của Hoắc Hiên mới làm mình cảm động.
Tình yêu, tình yêu, yêu đến mức muốn trở thành người nhà của nhau mới thật sự là tình yêu động lòng người nhất.
“Nói nhảm cái gì vậy,” mình đưa tay về phía Hoắc Hiên giục, “Mau đeo vào, mau đeo vào!”
Hoắc Hiên dịu dàng kéo tay của mình, chậm rãi đem Hắc Diệu Thạch luồn vào cổ tay mình, mười ngón tay đan vào nhau.
“Anh rất cao hứng,” Hoắc Hiên hôn lên tay mình, “Thật đấy.”
Cảm động rất nhanh biến mất, dư vị mới là vô tận, nhìn xuống cổ tay hắc diệu thạch tỏa ra ánh sáng cảm giác mình chịu thiệt. Có thể nào chỉ vì chuội hắc diệu thạch này mà Hoắc Hiên lấy được mình? Thiệt quá, thiệt nặng quá, không cần hoa, không cần nhà ở, nhưng ít ra cũng phải quỳ gối xuống chứ.
“Đến nhà anh, anh nấu cơm cho em ăn.”
Hoắc Hiên báo cho mình tin tức này là vào buổi chiều thứ bảy.
“Sao lại bĩu môi thế?” Hoắc Hiên dùng tay chạm vào môi mình, sau đó cúi người hôn xuống.
Hừ, quay đầu tránh môi Hoắc Hiên.
“Mặc tạp dề nấu cơm cho em ăn.”
“Em muốn anh trần truồng đeo tạp dề nấu cơm cho em ăn.”
. . . . . .
Mình thề, mình nói câu này chỉ là muốn đùa vui chút thôi!
Nhưng Hoắc Hiên tưởng thật, thật sự. . . . . . làm như vậy.
“Nè. . . . . .anh cố ý. . . . . .” Mình lấy tay che mắt, còn cố tình nhìn lén eo thon và cái mông của tên con trai kia.
“Trần Quả,” Hoắc Hiên tắt bếp, xoay người, giọng nói dịu dàng, “Xin gả cho Hoắc Hiên.”
Che miệng cười trộm. Có thể không cần hoa, không cần phòng ốc, không cần quỳ gối xuống, chỉ cần đem cởi tạp dề ra.
“È hèm, đem tạp dề bỏ ra, còn có thể suy nghĩ một chút.”
“Em chắc chứ?”
“Dạ!”
“Dạ?”
“Dạ. . . . . .”
Nhiều năm sau, một Hiên thu nhỏ kéo Quả thu nhỏ chạy tới chỗ cha mẹ, chỉ vào đồ treo trên tường ngoài phòng khách, ngây thơ hỏi: “Ba mẹ, tại sao nhà người ta treo hình hoặc tranh trên tường, mà nhà mình lại treo cái. . . . . .”
“Tạp dề.” Hoắc Hiên tốt bụng nói tiếp.
“Dạ! Tạp dề!” Hai đứa trẻ đều gật đầu, khuôn mặt đỏ ửng nhìn rất đáng yêu.
“Đúng vậy nha. . . . . .” Hoắc Hiên xấu bụng liếc nhìn bóng lưng người nào đó, nhếch miệng cười gian nói: “Cái tạp dề đó có ý nghĩ quan trọng với ba mẹ nha.” Hiên cúi người xuống kéo hai con vào lòng, “Nếu không có cái tạp dề đó thì sao lại có hai đứa nhóc các con chứ? Ha ha ha ha. . . . . .”
“Phi!”
Da mặt Trần Quả không có dày như Hoắc Hiên, mặt đỏ lên quay đầu nhìn về phía tạp dề.
Cái tạp dề đó, xem ra vào năm đó, nó đã được bỏ xuống nha.
HOÀN
———-oOo———-