Từ Nhạc đã được như ý nguyện, trở thành bằng hữu của Hoắc Hiên, bằng hữu theo nghĩa đen. Hắn ta được voi đòi tiên, mặt dày trở thành khách quen nhà Hoắc Hiên.
“Nghe nói anh đã chuyển ra nhà họ Hoắc rồi?” Mình ngồi trên sofa đá đá chân hỏi Từ Nhạc ngồi bên cạnh.
“Sao, muốn tôi đến ở chung nhà hai người sao?” Từ Nhạc nháy mắt với mình.
“Hừ, chớ nói lung tung, tôi đây vẫn sống ở nhà của mình nha.” Sống chung phi pháp kiểu đó, bản cô nương ta không chơi nha.
“Gì?” Từ Nhạc chu môi, tỏ vẻ ngây thơ, “Chẳng lẽ sau khi hai vị vận động xong còn bắt Hiên kéo tấm thân mệt mỏi của hắn để đưa cô về nhà sao? Quả Quả à, việc này cô không đúng rồi, cô phải thông cảm nhiều hơn với Hiên – người phải tổn hao nhiều thể lực, dù sao thì cô cũng được thoải mái mà, không phải sao. . . . . . . . ”
“Cút!” Mình đá một cước qua. Yêu nghiệt, cả ngày chỉ chuyên đi nghiên cứu thọc mạch chuyện bí mật khuê phòng của vợ chồng nhà người khác. Tuy nói không sống chung nhưng không phải thỉnh thoảng mình vẫn ở lại đây thôi.
“Ồ, xấu hổ ư? Cũng mấy lần rồi còn gì. Vẫn còn thấy xấu hổ cơ đấy.”
“Cút!”
Sau khi đấu khẩu một hồi, nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, mình và Từ Nhạc liếc mắt nhìn nhau rồi rất ăn ý cùng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn về phía thư phòng.
Chúng mình đều đang chờ Hoắc Hiên, đợi anh đưa bọn mình về nhà họ Hoắc ăn tối.
“Sao tối nay không dẫn theo bạn gái anh về nhà ăn cơm?” Tên này bảo vệ bạn gái rất kĩ, trừ hôm đó gặp nhau trong chớp nhoáng thì mình không có cơ hội được gặp lại cô ấy.
“Tôi sợ cô ấy bị mấy người dạy hư chứ sao. Nói đùa thôi, hôm nay cô ấy bay sang Pháp.” Giọng Từ Nhạc có chút cô đơn.
“Khó trách. . . . . . . .” Mình sờ sờ cằm rồi chợt hiểu ra, “Tôi nghĩ là tôi đoán ra được bộ đồ nữ tiếp viên hàng không của anh lấy ở đâu ra rồi.”
“Thế nào, cô cũng muốn chơi đồng phục kiểu đó sao?” Khoảnh khắc này mình tin là hắn thật lòng muốn lôi kéo đồng minh.
Nhắc đến quần áo mình chợt nhớ đến món quà của chị Lolo tặng, món quà đó khẩu vị quá nặng nha.
“Mà khi hai người chơi trò đóng giả này, anh mặc như vậy thì bạn gái anh mặc gì?” Mình thực sự tò mò vấn đề này.
“. . . . . . . .Không phải là cô cho chúng tôi mỗi người một bộ chứ?”
Mình dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, khẩu vị nặng ghê!
“Nói thật đi, sao ngươi lại bị cô ấy khống chế dưới tay thế?”
Không biết Từ Nhạc nghĩ đến điều gì mà gương mặt tuấn tú yêu nghiệt của hắn ửng đỏ.
Đỏ mặt nha!
Mình thay đổi tư thế ngồi, hai đầu gối quỳ lên sofa rồi bò tới chỗ hắn.
“Chúng ta giao dịch đi,” mình nêu ra điều kiện, “Một nụ hôn đổi lấy đáp án này.”
“Không cần!” Phản ứng của Từ Nhạc rất mạnh, vội vàng lùi về phía sau, “Xương sườn của tôi tới giờ vẫn còn cảm giác đau nè.”
Đáng đời! Mình cảm thấy sung sướng trong lòng, xem ra hắn đã bị Hoắc Hiên trả thù.
“Không sao! Lần này nhất định tôi nói được làm được!” Mình tiến gần gương mặt tuấn tú u ám của hắn.
Đối mặt với uy lực cùng lời dụ dỗ của mình, miệng Từ Nhạc mím chặt lại, quay mặt về phía thư phòng hô to: “Hiên! Mau ra đây! Bạn gái anh đang bắt nạt tôi nè!
Người đang làm việc trong thư phòng cuối cùng cũng hết bận, Hoắc Hiên vừa cài lại cúc áo trên tay áo vừa đi ra ngoài kèm theo lời uy hiếp: “Lăn tăn cái gì, cô ấy muốn bắt nạt cậu thì cậu hãy ngoan ngoãn để bị bắt nạt đi.”
Mình cười khanh khách, ngồi dậy, quỳ gối trên sofa ngửa cô chờ đón nụ hôn ngọt ngào của Hoắc Hiên.
Từ Nhạc ngồi một bên đỏ mắt nhìn bọn mình, “Bắt nạt tôi đi, các người cứ bắt nạt tôi đi, hừ!” Nói xong Từ Nhạc lấy điện thoại ra gọi cho bạn gái kể ấm ức trong lòng.
Mình càng ngày càng hiếu kỳ về cô bạn gái của Từ Nhạc, cô ấy có thể làm cho hắn lệ thuộc đến mức này. Mình nghĩ cô ấy không phải là tiếp viên hàng không mà là người thuần thú mới đúng.
Trở về nhà họ Hoắc ăn cơm luôn cảm thấy rất vui vẻ, đây chính là điểm đặc biệt của nhà họ Hoắc, vừa bao ăn vừa bao cả niềm vui.
Già trẻ lớn bé nhà họ Hoắc khi nhìn mình đầy ẩn ý, tuy chưa nói ra nhưng khóe miệng lúc nào cũng cong lên, rõ ràng đây chính là điển hình của việc giấu đầu lòi đuôi.
Làm con dâu nhà họ Hoắc. . . . . . mình thực sự chưa từng nghĩ đến.
Trước mặt mọi người lại còn bị bác Hoắc trêu chọc mình và Hoắc Hiên nữa, bọn mình cũng chỉ có thể dày mặt, không biết xấu hổ mười ngón tay đan vào nhau, cười ngọt ngào.
Làm con dâu nhà họ Hoắc. . . . . . nhưng mà vấn đề này Hoắc Hiên chưa từng đề cập đến, cũng không phải không có cơ hội để nói nha.
Bữa cơm hôm nay còn muốn thông báo một tin mừng, đó là Từ Âm đã mang thai, sau nửa năm nữa thì trong nhà họ Hoắc sẽ có tiếng khóc, tiếng cười của trẻ con rồi.
Người nào cũng vậy, luôn luôn được voi đòi tiên, không biết thể nào là đủ, già trẻ nhà họ Hoắc chốc chốc lại dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía mình và Hoắc Hiên.
Ngay cả chú hồ ly Hoắc Huyền cũng hớn hở ra mặt nói: “Như thế này đi không lại nói người làm anh như anh đây không đủ nghĩa khí thì chiếc áo chíp mà Âm mặc đêm đó có thể cho em mượn nha.”
Hóa ra áo chíp cũng có thể trở thành pháp bảo để thụ thai nha. Nhưng mà thứ đó mình cũng có.
“Được,” Hoắc Hiên nghiêm túc gật đầu, vừa cười hì hì vừa dùng bả vai huých huých mình nói, “Để bọn em lây chút thai khí cũng tốt, cảm ơn anh trai.”
Cái mặt dày của mình ửng đỏ, nũng nịu hứ một tiếng. Không danh, không phận, ai thèm có bầu với anh chứ.
“Chà chà,” bà nội của Hoắc Hiên không vui, “Sao lại nói những lời thiếu trách nhiệm như vậy, bây giờ còn chưa danh chính ngôn thuận mà đòi chiếm tiện nghi con gái nhà người ta sao?” Bà lườm Hoắc Hiên một cái rồi quay sang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng nói: “Nhưng mà điều này cũng nên giải quyết nhanh chóng thôi, Quả Quả cháu yên tâm, nhà họ Hoắc chúng ta tuyệt đối không phải là cái loại chuyên ức hiếp người khác, là gia tộc không có trách nhiệm đâu. Nếu như có chuyện như Hiên nói thì nhất định chúng ta sẽ chịu trách nhiệm với cháu! Hay là như vậy đi, hôm nào rảnh cháu hẹn cha mẹ ra ngoài uống trà tâm sự với chúng ta nha?”
Trời! Đây không phải là trưởng bối nhà họ Hoắc đang ép hôn sao? Quả nhiên khí phách của bà nội Hoắc Hiên thật không tầm thường, chỉ dùng lời nói hướng dẫn từng bước cho cuộc hôn nhân này.
Đúng là cơm không thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung, thật không sai chút nào.
Nhưng mà dù trưởng bối có sốt ruột đến thế nào thì cũng chưa đủ làm cho mình cảm thấy thành ý trong chuyện hôn nhân này.
Sau buổi nói chuyện với bà nội Hoắc Hiên, mình nghẹn đến đỏ mặt, theo bản năng chuyển ánh mắt về phía Hoắc Hiên cầu cứu viện, nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt đầy ý cười.
Vào giây phút này mình cảm thấy chỉ cần Hoắc Hiên mở miệng, mình có thể bình tĩnh trở lại.
Nhưng mà cho đến sau khi ăn tối xong mọi người cùng đến quán rượu thì Hoắc Hiên cũng không hé răng nói một câu nào tới chuyện này.
“Vậy cậu nghĩ sao?” Vừa nghe nói đến tối nay bà nội Hoắc Hiên thay mặt cháu trai cầu hôn mình xong, Vu Tiểu Nại liền kéo mình vào một góc tra khảo.
“Chưa nghĩ qua.” Thật, trừ vài giây lúc đó ra thì mình chưa kịp nghĩ đến vấn đề này. Nói thật thì không dám nghĩ đến mới đúng.
“Vậy thì bây giờ hãy suy nghĩ cẩn thận cho tớ!” Vu Tiểu Nại trợn mắt ra lệnh.
“Thật ra thì, chuyện hai người, hai người cảm thấy vui vẻ là được rồi. . . . . .”
“Cậu có ý gì?”
“Là . . . . . . hợp thì ở chung một chỗ, không hợp thì chia tay.”
“Nè, cậu nghĩ cậu sẽ không hợp với Hoắc Hiên sao? Chấp nhận không hợp sao?”
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghiêm túc lắc đầu một cái.
Từ khi ở chung một chỗ với Hoắc Hiên thì mình chưa từng nghĩ tới một ngày kia sẽ cùng anh chia tay, không dám nghĩ và cũng không muốn nghĩ. Người đàn ông này là thứ duy nhất mình muốn chiếm đoạt cho riêng bản thân, nhưng mà, yêu nhau là một chuyện, cùng nhau sống một cuộc sống lâu dài lại là chuyện khác.
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy một khi có tờ giấy kết hôn ràng buộc thì tất cả sẽ biến đổi sao?” Con người thật kỳ lạ, luôn thích phá vỡ những quy tắc, khiêu chiến ranh giới cuối cùng, nếu không sao lại có nhiều vụ li hôn đến thế.
“Điều này thì phải xem cậu có bao nhiêu thành ý, dùng bao nhiêu thành ý để kinh doanh tình yêu khiến nó có thể phát triển.” Vu Tiểu Nại khẽ cười một tiếng, nhìn về phía cách đó không xa Trần Mạch đang hớn hỏ nói chuyện, “Lúc mới bắt đầu sống chung với anh họ cậu, nói thật tớ cũng chịu rất nhiều đả kích. Như lần đầu tiên không cẩn thận bắt gặp anh ấy móc cứt mũi, hình tượng bị sụp đổ, suýt chút nữa thì tớ đã ném dép vào mặt anh ấy rồi. Nhưng cũng may tỉnh táo suy nghĩ lại, ai mà không cần móc cứt mũi chứ, tớ cũng làm vậy mà, chỉ là tớ sẽ chọn những lúc anh ấy không nhìn thấy mà thôi. Sau khi suy nghĩ lại, phát hiện ra bản thân có thể tiếp nhận hình ảnh anh ấy móc cứt mũi nhưng không thể tiếp nhận cảnh người đàn ông khác cũng móc cứt mũi như vậy, cuối cùng thì tớ hiểu ra, hóa ra căn bản người ngoái mũi đó là Trần Mạch, tớ yêu chính là con người anh ấy.”
Vu Tiểu Nại có cần phải nghĩ ra cái ví dụ như vậy không?
“Tớ tham lam hơi ấm của anh ấy, hưởng thụ lẫn nhau, thích anh ấy nhíu mày chớp mắt cong môi, những thứ này rất nhiều rất nhiều những điểu không hoàn mỹ, tớ vẫn chấp nhận được đó thôi. Không ai có thể giữ mãi nước sôi ở100 độ nhưng chúng ta có thể làm, chỉ cần cùng nhau cố gắng nỗ lực duy trì hơi nóng đó là được thôi.”
“Trong lòng chỉ cần nguyện ý chỉ làm cho một người duy nhất rung động, cho dù xuất hiện thứ hoàn mỹ hơn thì cũng chỉ là hàng trưng bày mà thôi.”
“Đừng vì sai lầm của cha mẹ cậu mà làm ảnh hưởng tới cuộc sống bản thân, cuộc sống của cậu thì cậu là ông chủ, cậu là chúa tể của tình yêu của cậu.”
Lúc này, một gương mặt đẹp trai ngó vào mời mình uống rượu.
Rõ ràng dáng người mẫu, rõ ràng cũng là mỹ nam, mà sao mình lại không có một chút cảm giác nào. Cảm ơn và từ chối người đàn ông đó, mình nhìn Hoắc Hiên, thì ra người nào đó luôn luôn lặng lẽ chờ mình nhìn về phía họ.
Nắm chặt tay lại, mình biết mình nên làm gì rồi.
“Ông chủ rót rượu đi!”
“Trần Quả em đi bình thường cho anh! Không phải Tiểu Tiểu nói em ngàn chén không say sao!” Hoắc Hiên oán trách bên tai, “Dám khuếch đại sự thật, mai sẽ trừ tiền thưởng của cô ấy. Nhưng mà em cũng đã uống nhiều quá đâu, không phải mới chỉ không để ý tới em một chút thôi mà. . . . . .”
Bởi vì bãi đậu xe cách quán rượu một đoạn kha khá cho nên người được cho là uống nhiều là mình đây bị Hoắc Hiên nửa kéo nửa đi đi ra lấy xe.
Như vậy cũng tốt, trên đường đi đến đó có thể bay hết mùi rượu, đây là suy nghĩ cho khách hàng. . . . . . . Cái rắm ý, nói trắng ra thì căn bản là quán rượu này không có chỗ để làm bãi đậu xe.
Bên tai vẫn là tiếng Hoắc Hiên vừa lầu bầu vừa nói lảm nhảm, nội dung thì nghe không rõ lắm, hơn nữa vì uống say nên mình chỉ có thể cười ngây ngô với anh ấy.
Bây giờ là tháng một mùa đông, không khí lúc rạng sáng lạnh đến thấu xương.
Vừa ra khỏi quán, Hoắc Hiên đã lấy khăn quàng cổ ra đeo cho mình, cộng với hơi nóng từ rượu bốc lên nên mình không cảm thấy lạnh khi đón những cơn gió lạnh, khuôn mặt lại đỏ ửng lên.
Mình ngửa đầu cười khúc khích với Hoắc Hiên, làm cho anh ấy vừa bực vừa buồn cười, chỉ biết ôm chặt mình bước đi.
Hoắc Hiên nhà chúng ta rất đẹp trai nha, đôi môi lúc mở lúc đóng, yết hầu lúc lên lúc xuống, thật sự là muốn nhấm nháp chúng nha.
“Trần Quả! Đừng nói là em muốn giở trò lưu manh đấy nha?”
Mặc kệ, người nào uống say thì người đó lớn nhất. Mình kiễng chân vừa hôn vừa gặm đôi môi và cổ Hoắc Hiên, chơi đùa rất thích thú.
Dừng lại, mình bị đôi tay Hoắc Hiên ôm lấy mặt, đáp trả lại nụ hôn của mình, cả hai hôn đến mức toàn thân nóng lên, hôn đến khi lý trí hồn bay phách tán. A, hồn bay là Hoắc Hiên, hồn bay đến phách tán chính là mình.
Hoắc Hiên hô hấp dồn dập, nóng bỏng, chợt anh rụt lưỡi lại, chỉ khẽ cắn cắn môi mình rồi lên tiếng đe dọa: “Trần Quả em hãy ngoan ngoãn một chút cho anh, đừng ép anh xử phạt em ngay tại chỗ này nha.”
Lè lưỡi liếm môi một cái, mình biết thân biết phận lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời, bị Hoắc Hiên nắm tay đi vào bãi đậu xe.
Mình hiểu rõ người này nói được làm được, ở bãi đậu xe sẽ có máy quay nha. Nhưng mà khi ngồi vào trong xe thì lại khác, hắc hắc, đến lúc đó lại hư nữa là được.
Lòng bàn tay Hoắc Hiên rất nóng, truyền qua lòng bàn tay mình làm mình cảm thấy ấm áp.
Giờ phút này thì mình thực sự hiểu rõ, nhiệt độ của người này, bàn tay này, đôi môi này, yết hầu này, giọng nói này. . . . . . mình muốn độc chiếm, cả đời.
Hoắc Hiên hỏi tại sao mình lại say, thật ra thì mình không phải là không biết say, mà là không muốn say, không có chỗ dựa nào đủ yên tâm để dựa vào nên không dám say. Hoắc Hiên là người mình nguyện ý tin tưởng, từ nay về sau, mình có thể yên tâm thỉnh thoảng say khướt ngã vào trong lòng anh rồi.
“Hiên, tối nay em sẽ mặc áo chíp cho anh xem . . . . . .”
Hóa ra đây chính là cảm giác say rượu, buồn ngủ quá.
“Thật?”
“. . . . . .”
“Quả Quả?”
“. . . . . .”
“. . . . . . Trần Quả! Em không có thành ý chút nào! Đã buồn ngủ còn dám trêu chọc anh! Chờ khi em tỉnh rượu xem anh xử lý em thế nào!”