Anna bắt tay hành động ngay giây phút bóng dáng hai người họ khuất sau con đường hướng về phía hồ nước. Bao tử cô lại quặn đau như trước và không rõ lý do. Mỗi sợi dây thần kinh trong cơ thể cô, từng cơ bắp, từng tế bào đều căng lên. Những gì cô có thể nghĩ đến lúc này là làm hài lòng Karl. Cô có được bao nhiêu thời gian? Có đủ để đợi ấm nước sôi lên không?
Anna nghe tiếng nước sôi réo rắt khi đang dọn dẹp nhà cửa. Cô vội dùng những sợi liễu uốn cong treo rèm cửa lên. Sau đó, cô trải một tấm khăn lên bàn ăn, rồi bày biện bát đĩa, dao và cốc uống nước. Cô dành chút thời gian quý báu để tức tốc chạy ra phía cánh đồng hái ít hoa dại đang mọc. Cô cắm hoa vào chai đựng sữa và đặt giữa bàn, lọ hoa gom hết thảy những gì Karl yêu quý ở mảnh đất Minnesota này: Những bông hoa cúc tím, hoa cúc vàng nhụy nâu, cây sữa đông hoa trắng, cây trân châu thái, hoa cúc phất trần và cuối cùng, quan trọng nhất… cô cắm rải rác xung quanh một ít cỏ xạ hương thảo với hương thơm ngào ngạt. Anna lui lại phía sau và ngắm nhìn tác phẩm của mình, tự hỏi Karl sẽ nói gì khi anh bước vào nhà và nhìn thấy chúng. Nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, nước trong ấm đã sôi. Cô đi tắm, đó là lần đầu tiên cô dùng xà phòng thơm. Rồi cô vội vã mặc chiếc váy đầm mới vào. Mái tóc bướng bỉnh cứ cản trở những ngón tay cô, chống đối những nỗ lực của cô khi cô muốn xoắn chúng lại. Nhưng cô vẫn kiên định với đôi bàn tay run rẩy.
Cuối cùng, khi bản thân và ngôi nhà đã được sửa soạn xong, Anna ngắm mình trong chiếc gương nhỏ lần cuối. Cô ngắm mình thêm lần nữa, nhắm mắt lại, cảm thấy hơi nóng dồn lên đôi má. Cô đặt chiếc gương xuống rồi ấn chặt hai tay lên bụng, cố gắng lấy lại bình tĩnh để đảm bảo những gì đang làm là đúng. Nhưng sự nghi ngờ lại xâm chiếm lấy cô. Giả sử nếu Karl không thích sự tán tỉnh của cô? Làm sao cô dám nhìn mặt anh lần nữa? Đột nhiên, cô nghĩ đến lúc James đi vào nhà và nhìn thấy sự quyến rũ cô đang bày biện ra trước mắt và chắc chắn, cô sẽ không dám nhìn mặt cậu nếu cậu nhìn vào rèm cửa, khăn trải bàn và cả chiếc váy cô đang mặc.
Nghe tiếng họ quay trở về, Anna trốn sau chiếc rèm trong góc nhà. Cô ngồi xuống khúc gỗ và co chân lên để họ không nhìn thấy. Cô kéo đầu gối vào ngực với vẻ khổ sở, nhắm mắt chờ đợi xem họ sẽ nói gì khi bước vào nhà.
James đang nói gì đó khi cả hai bước vào. “… Bởi vì trời sẽ rất nhanh tối trong mấy ngày này, nên em sẽ về sớm.”
Cô không cần nhìn để thấy James đang sửng sốt như thế nào. Một chút im lặng trước khi James bắt đầu nói với giọng kinh hãi, “Ôi Chúa ơi! Anh Karl, nhìn này!”.
Karl không nói một lời nào. Cô hình dung anh đang đứng trước cửa, cầm quần áo bẩn trên tay, có thể, một tay anh đang chống vào cạnh cửa.
“Hoa nữa này, anh Karl”, James nói với vẻ rất trịnh trọng trong khi Anna như đang muốn nghẹt thở. “Còn rèm cửa nữa. Chị ấy treo rèm cửa nữa này.”
Vẫn không nghe Karl nói lời nào.
“Em nghĩ chị ấy thật ngớ ngẩn khi dành hết thời gian cho những tấm rèm cửa, nhưng trông chúng đẹp đấy chứ, anh Karl?”
“Ừm, trông cũng đẹp đấy”, cuối cùng, Karl cũng nói.
Anna nghiêng đầu dựa vào tường trong góc nhỏ của ngôi nhà, cố nín thở để họ không phát hiện ra mình.
“Em không biết chị ấy ở đâu rồi”, James nói.
“Anh… anh nghĩ chị em đang ở quanh đây.”
“Em… em cũng đoán vậy. Vậy em sẽ chải đầu trước khi đi.”
“Ừm, em cứ tự nhiên. Anh sẽ đóng yên cương cho con Belle và Bill.”
“Anh không cần phải làm thế đâu. Em tự làm được.”
“Thế cũng được, em trai. Anh không biết phải làm gì cho đến khi Anna quay về từ một nơi nào đó.”
“Tốt quá, em cảm ơn anh.”
Một sự im lặng kéo dài khi James khẽ huýt sáo, đi lên gác và quay trở xuống.
Khi Anna cảm thấy không thể chịu đựng lâu hơn được nữa, cô nghe tiếng chân cậu vang xa ở phía cửa, sau đó biến mất. Từ phía ngoài sân, giọng cậu lại vang lên.
“Cám ơn, anh Karl.”
“Ừm, không có gì cả. Em đã đóng yên cương nhiều lần rồi. Chắc không sao đâu.”
“Đúng thế, em đi đây.”
Có tiếng họ cùng cười, sau đó, Anna nghe Karl nói, “Nhớ những gì anh nói với em đấy”. Cô cười thầm.
“Bây giờ, em có thể gửi lời chào ông Olaf và mọi người hộ anh và Anna nhé!”
“Em biết rồi. Anh đừng lo lắng. Em cũng sẽ chăm sóc cho Belle và Bill.”
“Anh không lo việc đó. Không lo chút nào.”
“Hẹn gặp lại anh nhé, anh Karl!”
“Ừm, chúc vui vẻ!”
“Em biết rồi. Tạm biệt anh.”
Đến lúc rồi, Anna nghĩ. Bây giờ, khi Karl vẫn đang ở ngoài, mình nên ra khỏi đây và chờ anh ấy ở bếp khi anh ấy đi vào. Nhưng cô không thể nào nhấc chân lên nổi. Mình làm nhăn váy mất rồi, chỉ vì ngồi bó gối quá lâu, cô cằn nhằn. Mình nên có một chiếc tạp dề giống của bà Katrene. Ồ, tại sao mình không may một chiếc nhỉ?
Cô đợi rất lâu mới nghe tiếng bước chân Karl. Thêm một vài bước nữa, sau đó anh dừng lại. Có phải anh đang nhìn cái bàn không? Anh ấy có biết mình đang ở đâu không? Liệu anh ấy có nghĩ mình là đứa trẻ con ngu ngốc khi biết mình trốn phía sau rèm từ nãy giờ? Cô ấn tay lên đôi má rồi vung chân và kéo rèm ra. Bao tử cô như đang nhảy dựng lên và xoắn lại giống như có những con ếch đang nhảy múa trong đấy. Anh đang đứng, hai tay bỏ vào túi quần và nhìn cái bàn. Giây phút rèm được kéo ra cũng là lúc anh nhìn lên. Chầm chậm, anh rút tay ra. Chầm chậm, anh hạ hai tay xuống.
Anna dừng lại, quấn rèm quanh người.
Cả hai người họ không biết phải nói gì, đặc biệt là Karl.
Anh nên nói gì đây? Chiếc bàn của cô được sắp đặt một cách lôi cuốn với tấm khăn trải bàn và những bông hoa tươi đẹp mà cô đã hái và trang trí trong nhà như mẹ anh thường làm? Hay là anh nên nói đến những chiếc rèm cô treo trên cửa sổ; chúng quá đẹp mặc dù lúc đầu anh đã rất thất vọng khi cô đã lãng phí mảnh vải để làm nó? Hay chiếc váy cô đang mặc làm anh rất ngạc nhiên – đơn giản, tay dài, có phần chân váy rất phù hợp với những tấm rèm màu hồng xinh xắn kia? Hay là tóc cô, mái tóc quyến rũ và xoăn của người Ireland, có màu rượu Whisky và được quấn chặt thành bím hình vòng hoa trên đỉnh đầu.
Karl lục tìm trong trí nhớ để có được từ ngữ thích hợp. Nhưng giống như lần đầu tiên anh để mắt đến cô, Karl chỉ có một từ để nói. Nó được nói ra như đã từng được nói, một câu hỏi, tự hỏi, một cách kể chuyện, một phản ứng cho những điều diễn ra trước mắt anh, chính xác thì nó là câu hỏi cho những gì anh đang chứng kiến. Tất cả những gì anh có, tất cả những gì tồn tại trong con người anh, tất cả những gì anh hy vọng được gói gọn trong một từ đơn giản, “Ôi không?”.
Cô nuốt nước bọt nhưng đôi mắt lại mở to ngơ ngác.
Cô buông rèm ra rồi nắm chặt hai tay phía sau lưng.
“Anh đi tắm hồ thế nào rồi, Karl?”, cô hỏi. Không thể tin nổi, anh không trả lời.
“Nước có lạnh không?”, cô thử lại lần nữa với vẻ sợ sệt.
May mắn thay, cuối cùng anh cũng nói, “Không lạnh lắm”. Đôi má và trán anh sáng bóng, sạch sẽ và rám nắng. Tóc anh cũng đã được chải chuốt tươm tất. Những tia nắng ban chiều chiếu xiên qua khung cửa sổ bằng kính quý giá, phản chiếu lên làn da và mái tóc sạch sẽ của anh, khiến chúng ánh lên một màu vàng sáng hơn bao giờ hết. Từ khoảng cách này, cô nghĩ rằng mình có thể ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ tỏa ra từ anh.
“Em nghĩ James đã đi ra ngoài rồi chứ.”
“Đúng, thằng bé đi rồi.”
Đột nhiên, cô cảm thấy tay mình đang đau. Cô thả lỏng tay ra và không để tay sau lưng nữa. “Vậy thì…”, cô nói, lật lòng bàn tay lên với vẻ lo lắng.
Karl nuốt nước bọt. “Em bận rộn với công việc này khi anh và thằng bé đi ra hồ nước à?”
“Một chút thôi”, cô ngớ ngẩn nói. “Nhiều chứ”, anh nghĩ thế.
“Thì đây là bữa ăn đầu tiên của chúng ta mà.”
“Đúng vậy.”
Họ lại im lặng.
“Vậy là anh và James đã trò chuyện với nhau?”
“Đúng, nhưng anh không biết làm vậy có đúng không nữa. Anh không giỏi việc đi tán tỉnh người khác.” Anh lại lấy tay bỏ vào túi quần.
Anna cảm thấy như lưỡi cô bị tê liệt.
Họ đứng đó và chỉ có âm thanh của ngọn lửa trên chiếc bếp lò mới kêu lách tách, cho đến khi Karl nói thêm vào, “Thằng bé có vẻ chẳng sợ hãi gì lúc nó chuẩn bị đi. Có lẽ, sau khi nói chuyện xong, thằng bé đã thấy tốt hơn”.
“Em cũng nghĩ vậy.”
“Ừm.”
Anna điên cuồng tìm kiếm điều gì đó để nói. “Đúng thế, nó chẳng cảm thấy phiền hà gì nếu không ăn tối với chúng ta.”
“Không, thằng bé không thấy phiền.”
“Tạ ơn Chúa!”
“Đúng…”, Karl đáp lại giống như những gì cô đã nói cách đây không lâu.
“Anh có đói không, Karl?”, cô hỏi.
“Đói” có vẻ là một cảm giác xa vời trong tâm trí anh lúc này, nhưng anh vẫn trả lời, “Ừm, anh luôn cảm thấy đói”.
“Em đã chuẩn bị xong bữa tối nhưng em cần thêm vài phút nữa.”
“Không cần vội đâu.”
“Chúng ta có thể uống trà trong lúc chờ đợi.”
“Thế thì tốt.”
“Trà hoa hồng nhé?” Cô nhìn thấy yết hầu của anh di chuyển khi anh nuốt xuống.
“Ừm, trà hoa hồng nghe hay đấy.”
“Vậy anh ngồi đi, em sẽ pha trà.” Cô vỗ tay lên chiếc bàn phô trương và cuối cùng buộc đôi chân mình đi vào trong bếp.
Karl kéo ghế ra, đứng kế bên nó, nhìn cô với tay lên kệ bếp đóng trên tường gần chỗ bếp lò. “Anh đã muốn đóng tủ bát đĩa từ trước khi chúng ta dọn vào đây”, anh nói.
“Không… không sao đâu. Chúng ta còn nhiều thời gian để đóng một cái khi thời tiết trở lạnh và không còn nhiều việc để làm. Em nghĩ mình sẽ rất thích ngửi mùi gỗ khi anh đóng tủ trong nhà.”
“Anh đã đốn sẵn cây rồi.”
“Ồ! Cây gì vậy?”
“Anh quyết định chọn loại thông có nhiều nút để đóng. Những cái nút trên thân cây trông giống như những viên đá quý khi chúng ta đánh bóng chúng lên.
Bằng không, chúng ta phải có gỗ sồi hoặc gỗ phong.”
Anh nhìn chiếc váy của cô đong đưa khi cô nhấc ấm nước lên và rót vào bình trà. Cô quay tròn một vòng rồi nói, “Ồ, Karl! Gỗ thông là tốt rồi!”.
Nhưng cô quay quá nhanh, chạm vào cái nắp bình và nó văng xuống đất. Anh đưa tay chụp lấy khi nó lăn về phía mình.
“Ngồi xuống đi, Karl. Em không làm anh bị bỏng đâu.”
Anh định kéo ghế để cô ngồi xuống, nhưng cô không ngồi. Cô đứng bên cạnh anh, đợi anh ngồi yên vị. Sau đó, cô cúi người, rót trà cho anh và anh nhấp một ngụm trà hoa hồng.
Trong khi rót trà, cô nói với anh, “Em xin lỗi, đó không phải rễ cây hoa chuông. Em biết anh thích rễ cây hoa chuông nhất. Nhưng em có cảm giác là anh không muốn đòi hỏi điều này, chỉ vì chúng ta không còn nhiều”.
“Không có vấn đề gì to tát cả nếu những cây hoa chuông đó chết. Chúng ta có thể tìm thêm cây dại ở trong rừng và trồng chúng vào mùa xuân.”
“Nhưng anh bảo em rằng hoa chuông là món trà anh yêu thích mà.”
“Anh cũng thích cả hoa hồng nữa.”
Cô rót trà cho mình, sau đó ngồi đối diện với anh.
“Thức uống đầu tiên anh dạy em cách làm”, cô nói rồi nâng cốc lên. “Vì trà hoa hồng”, cô chúc mừng, cầm cốc và chờ đợi.
Anh nâng cốc theo, chạm cốc với cô và chợt nhớ đến đêm đầu tiên: Anh đã pha trà cánh hồng cho cô để cô cảm thấy thư giãn trước khi đi ngủ. “Vì trà hoa hồng”, anh tiếp lời.
Họ nâng cốc lên môi, nhìn vào mắt nhau rồi nhìn xuống vành cốc.
“Em làm xong những thứ này từ khi nào?”, anh nhìn quanh ngôi nhà và cất tiếng hỏi.
Cô nhún vai, duỗi chân ra.
“Những bông hoa… Anh thích cách em cắm hoa trong bình sữa như thế này.”
“Cám ơn anh.”
“Cả khăn trải bàn nữa.”
“Cám ơn anh”, cô lặp lại.
“Cả rèm nữa. Em rất giống với chúng, Anna”, anh nói và nở một nụ cười.
Cô cũng cười. Rất vui vì họ có cùng suy nghĩ.
“Em đang ngụy trang đấy. Anh phải mất công để tìm ra em.”
“Anh không nghĩ vậy, Anna”, anh nói. “Vải trên cửa sổ và cả trên bàn không giống áo của em.”
Cái bàn tay chết tiệt này! Cô nghĩ khi đưa tay lên kéo cổ áo như một cô nữ sinh.
“Anh đã nghĩ rằng mình phải đi thêm một chuyến nữa để mua vải cho em vì anh không muốn nhìn thấy em mặc cái quần ống túm đó trong suốt mùa đông.”
“Vậy anh mua vải để em may quần áo sao?”
“Anh cảm thấy hơi thất vọng khi em cắt chúng để may rèm.”
“Không hẳn vậy.”
Anh nâng cốc lên, hướng về phía cô như một vận động viên nhảy sào đang thề sẽ trở thành ngôi sao thực thụ. Cô cầm bình trà và rót thêm vào cốc của anh.
“Chiếc áo thật đẹp, Anna.” Nước trà hơi sóng sánh trong cốc.
“Đẹp hơn cái quần ống túm.”
Cô không thể im lặng được nữa. “Nhưng em quen mặc quần rồi.”
“Anh cũng vậy.”
“Đừng trêu em, Karl”, cô nói. “Anh trêu em à?”, anh hỏi.
“Em không biết. Em nghĩ vậy.”
“Còn em không thích anh trêu em nữa sao?”
Đúng thế, trái tim cô reo lên, giống như anh đã từng trêu chọc em vậy.
Nhưng cô buộc phải nói, “Không phải tối nay”, hy vọng anh sẽ đọc được suy nghĩ trong mắt cô.
Anh gật đầu trong im lặng.
“Em có việc cần làm. Anh ngồi đây uống trà và đợi em trong khi em đi lấy thứ này…” Nhưng giọng cô như lạc đi. Cô đứng dậy, biết anh đang nhìn từng hành động của mình. Cô đem ấm nước bằng gốm sứ Nhật Bản để lại trên bếp, rồi lấy một cái bát, đập trứng ra và đánh lên.
“Ở đâu mà em có trứng vậy?”
“Của bà Katrene cho đấy, hôm bọn em đi sang nhà họ để nhờ Erik kéo con gấu ra ngoài. Nhưng em để dành cho đến hôm nay.”
Lần nữa, anh lại im lặng, nhìn cô đánh trứng, sau đó đổ sang một cái bát khác. Cô đổ thêm sữa, biết anh đang nhìn mình từ phía sau lưng. Khi hỗn hợp đã sẵn sàng, cô gần như quên cho mỡ vào chảo rán trước. Nhưng đến phút cuối, cô đã kịp nhớ ra, cô cho một vài giọt vào và xoay người lại nhìn Karl, anh đang nhìn từng cử động của cô. Hỗn hợp kêu xèo xèo trong chảo, và bỗng nhiên, cô giậm chân, nhớ ra lọ mứt nam việt quất vẫn đang ở dưới hầm.
“Ôi! Mình lại quên rồi. Mình sẽ quay lại!” Cô phóng ra cửa, không còn chút ý tứ nào nữa, vòng qua góc tường và cố gắng mở cửa hầm. Khi cô bước xuống, chiếc váy trở thành vật cản, cô lo lắng không biết phải mất bao nhiêu phút để món bánh kếp Thụy Điển này chín. Lọ mứt nằm đó và cô vội vàng lấy nó rồi quay trở ra, đóng cửa hầm lại như cũ, bay trở vào trong nhà và ngửi thấy mùi khét. Cô quên không sử dụng giẻ bắc bếp, vì vậy, quai chảo đang nóng làm bỏng tay cô khi cô nhấc nó ra.
Karl nhìn thấy tất cả mọi việc, tự hỏi liệu mình có nên đứng lên và lật mặt bánh cho cô không hay cứ để cô làm theo cách của cô. Anh cố gắng ngồi yên một chỗ và để mặc chiếc bánh bị cháy khét.
Nhưng khi ấm nước sôi lên, tiếng nước réo vang khắp ngôi nhà đang chìm trong yên tĩnh này. Anna cúi cằm xuống, và từ phía sau, anh nhìn thấy một lọn tóc sau gáy của cô đang từ từ rơi ra khỏi bím tóc. Karl nhìn thấy cô đưa tay lên kéo tóc sang một bên, nhìn cô như muốn khóc.
Anh đứng dậy, ra khỏi ghế, dùng giẻ nhấc chảo bánh lên và đem nó ra ngoài sân. Sau đó, anh quay lại, đặt chảo xuống bếp lò, rồi đứng sau Anna, đặt hai tay lên vai cô và lắc nhẹ.
“Em đã làm mọi chuyện rối tung lên”, cô than vãn một cách đáng thương.
“Không, Anna”, anh động viên cô. “Em không có làm rối tung những tấm rèm này, khăn trải bàn, và cả chiếc áo em đang mặc nữa, đúng không?”
“Nhưng nhìn chúng này. Bà Katrene đã chỉ cho em cách làm bánh và em đã làm theo những gì bà ấy nói, nhưng với em thì nó vẫn là một thảm họa.”
“Em lo lắng nhiều quá rồi đấy, Anna. Em đã cố gắng lắm rồi và mọi chuyện đang làm em bực bội. Còn bột không nào?”
Cô gật đầu, buồn rầu không dám khịt mũi.
“Vậy thì cho bột vào và làm lại cái khác.”
“Để làm gì? Cũng là một cái bánh thảm họa khác thôi. Không có chuyện gì mà em làm đúng hết.”
Anh ghét nhìn thấy cô gục ngã như thế này. Nếu anh không giúp cô tự nỗ lực để thành công, vì đây vốn là yếu tố sống còn đối với họ, thì anh e rằng những khởi đầu tốt đẹp mà cô đang tạo ra sẽ trở nên vô ích. Anh phải khiến cô cười và thử lại lần nữa. Vì vậy, dù cô có nói rằng mình không muốn bị trêu chọc đêm nay, anh vẫn phải làm vậy thôi.
“Có lẽ cái bánh đầu tiên chưa phải là cái bánh thảm họa đâu. Con Nanna đang ăn nó kìa.”
Cô quay nhìn ra phía cửa, và đúng như thế!
Con Nanna đứng đó, khuôn mặt vui vẻ của nó đang quay về hướng họ và cô nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy miếng bánh cháy sém cuối cùng đang được nó ăn nốt. Anna cười trong tiếng nghẹt mũi, lấy cổ tay lau nước mắt và kiên quyết cầm lấy bát bột để đổ tiếp cái bánh thứ hai trong khi Karl ngồi lại chiếc ghế của mình.
Cái bánh nướng này thật hoàn hảo, nhưng Karl sẽ không biết được điều đó trước khi cô đem đĩa bánh ra cho anh.
“Anh muốn đợi cho đến khi em làm xong và cả hai chúng ta sẽ cùng ăn”, anh nói.
“Nhưng chúng đang còn nóng.”
“Em hãy sử dụng lò nướng trong cái bếp mới này để giữ bánh nóng trong khi rán những cái bánh còn lại.”
“Được thôi, Karl, nếu anh đã nói vậy.”
Kik0.Xia0
Ý định đưa cho anh chiếc bánh hoàn hảo đầu tiên vừa ra lò đã thất bại một cách chua chát, cô đành bỏ chiếc bánh xinh xắn này vào lò nướng, rồi đổ thêm bột. Trong khi đó, cô nghe tiếng Karl đổ mỡ vào bình. Anna quay lại với hai cái đĩa trên tay. Mặt trời đã khuất hẳn, chỉ có ánh sáng từ ngọn nến vừa được thắp lên.
“Bây giờ… đây, em thấy không?”, giọng anh đều đều khi cô ngồi xuống phía đối diện, “đây là những cái bánh kếp ngon lành do chính tay em làm”.
“Ồ Karl! Anh không cần phải nói thế! Ngay cả một người khờ khạo nhất quả đất cũng có thể làm bánh mà.”
“Em không phải người khờ khạo nhất quả đất, Anna”, anh nói, cảm thấy hối hận vì đã gọi cô là kẻ khờ khạo hôm mà họ cãi nhau, nhận ra rằng cô không đáng phải nhận những lời nói chua chát này.
“Thì cũng gần như là vậy”, cô nói, liếc sang đĩa bánh.
“Không”, anh khăng khăng, “không gần như gì cả”. Họ nhìn nhau hồi lâu cho đến khi Karl hỏi, “Đó có phải là mứt nam việt quất không, hay em muốn anh tự đi lấy?”.
“Ồ không! Chắc chắn rồi… Đây.” Cô đưa cho anh lọ mứt. “Nhưng em không tự tay làm nó. Bà Katrene làm đấy. Bà ấy cho em.”
“Xin lỗi nha, Anna”, anh phết mứt lên bánh.
Không quan tâm, anh tiếp tục trang trí phần bánh của mình và bắt đầu ăn, nhìn cô ở phía bên kia bàn với khuôn mặt sáng bừng và phẳng lặng tựa mặt hồ. Chưa bao giờ trong cuộc đời, Karl buộc phải ăn nhanh như lúc này. Vì điều anh đang quan tâm là con Nanna có thể vào đây và ăn hết bánh, mứt và liếm sạch cả đĩa, chẳng thèm ngó ngàng đến ai. Nhưng đối với Anna, anh biết, anh biết mình phải ăn hết phần bánh này và đòi thêm nữa.
Cô nhìn đĩa thức ăn với vẻ thích thú trong sự tiếc nuối, Karl đang ăn rất ngon miệng. Cô đứng lên với vẻ biết ơn và rán thêm bánh khi anh tỏ ý muốn ăn thêm. Lúc cô đem phần bánh thứ hai ra bàn, ánh sáng của ngọn nến bỗng trở nên thân mật, gần gũi hơn, thắp sáng những biểu lộ trên khuôn mặt khi họ nhìn nhau, mà hầu hết thời gian chỉ là sự im lặng, ánh sáng ấy chiếu rọi cả những tia sáng lung linh lên đĩa bánh, cốc trà, lọ hoa, khăn trải bàn và cỏ xạ hương thảo.
Sau khi ăn xong, Karl ngả người và vòng một cánh tay ra phía sau ghế. “Em chưa nói với anh suy nghĩ của em về món quà.” Đôi mắt màu xanh của anh đang nhìn cô như muốn chà nhẵn bắp chân căng bóng như lọ mứt của cô.
“Cám ơn anh về cái bếp lò, Karl. Em rất thích nó, anh biết mà.”
“Anh không nói đến cái bếp lò.”
“Vậy mảnh vải à?”
“Đúng, mảnh vải.”
“Mảnh vải… em rất thích. Nó làm cho nơi này trông rất tươi sáng.”
“Anh muốn mua cho em một chiếc mũ có dây ruy băng màu hồng, nhưng Morisette nói vào thời điểm này trong năm thì không có loại mũ đó.”
“Thật ư?” Cô cảm thấy rất ngạc nhiên và ấm áp với ý định của anh.
“Đúng, và anh buộc phải thay thế bằng cách mua xà phòng cho em.”
Cô nhìn tấm khăn trải bàn, mân mê góc khăn bằng những ngón tay.
“Em cũng rất thích xà phòng, Karl. Nó… nó thật đặc biệt.”
“Phải đánh đổi vài thứ mới có thể mua nó cho em đấy.”
“Phải đánh đổi vài thứ mới có thể mua nó cho em”, cô nhẹ nhàng nói, nghĩ đến những lời cay đắng mà họ đã nói vào ngày anh bỏ đi trong lúc nóng giận.
“Cái đêm anh đem nó về, em có vẻ chẳng quan tâm gì.”
“Em muốn để dành thôi.”
“Cho tối nay sao?”
“Vâng.” Cô nhìn xuống đùi.
“Giống như quả trứng để làm bánh à?”
Cô không trả lời.
“Em đã mất bao nhiêu thời gian để lên kế hoạch cho tối nay?” Cô chỉ nhún vai.
“Bao lâu?”, anh lặp lại.
Đôi mắt ngấn lệ của cô ngời lên trong ánh sáng của ngọn nến khi nhìn anh với vẻ cầu khẩn. “Ôi Karl! Anh về nhà đêm hôm đó và chỉ toàn nói đến Kerstin.”
“Có lẽ, anh cũng sẽ nói đến Kerstin thường xuyên vì cô ấy là bạn của chúng ta mà, Anna. Em có hiểu không? Cô ấy giúp anh hiểu ra vấn đề, giúp anh nói ra những tâm sự mà chỉ có một người bạn thật sự mới làm vậy.”
Anna đưa tay lên lau nước mắt.
“Em không muốn nói đến Kerstin”, cô nói với vẻ mệt mỏi.
“Nhưng để nói chuyện của chúng ta, chúng ta phải nói đến Kerstin.”
“Tại sao vậy, Karl?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Bởi vì cô ấy đứng giữa chúng ta. Bởi vì cô ấy không phải là người em muốn nói đến? Có phải em nghĩ vậy không, Anna?”
“Thì em cho rằng cứ mỗi lần cô ấy đến, anh sẵn sàng nói hết tất cả mọi thứ cho cô ấy nghe, tại sao anh không cố đợi thêm vài tuần nữa trước khi đưa em đến đây và cưới em?”
“Đó là do em nói, Anna, không phải anh.”
“Nhưng đó lại là sự thật.” Cô nóng nảy buộc tội anh. “Anh nghĩ em không biết anh cảm thấy thế nào khi anh ở nhà họ sao? Đó là… anh đó Karl… anh vui vẻ cười đùa khi được nói tiếng Thụy Điển, được ăn bánh kếp Thụy Điển, giống y như khi được về thăm thành phố Skáne của anh vậy!”
Karl ngả người ra trước, đặt cánh tay lên cạnh bàn và nhìn sâu vào mắt cô. “Nghe anh nói này, Anna, và lắng nghe cả bản thân mình nữa. Em vừa mới nói ‘ở nhà họ’. Kerstin cũng khiến anh hiểu ra điều đó. Đúng vậy, anh vui vẻ khi ở đấy, nhưng anh không đối xử với Kerstin đặc biệt hơn ai cả. Cô ấy khuyên anh nên suy nghĩ cách đối xử với em. Đó là lý do tại sao anh phải nói chuyện với cô ấy.”
Cô ngồi đối diện anh, đôi vai nhỏ nghiêng ra phía trước, hai tay đan lại và đặt trên đầu gối. “Karl”, cô ca thán, “Em không thể nào là Kerstin được, cho dù em có cố gắng thêm một ngàn năm nữa”.
Trái tim cô như tan vỡ rồi lành lại trong cùng một lúc, Anna bị tổn thương vì cảm giác che chở anh không dành cho cô, nhưng cũng không giận vì biết anh vẫn dành tình yêu cho mình. “Anna, Anna”, anh nói với sự chân thành, “Anh không muốn thấy em như thế đâu”.
Đột nhiên, cô cảm thấy bối rối. “Nhưng anh nói…”
“Anh đã nói nhiều điều mà đáng lý ra anh không nên nói, Anna.”
“Nhưng Karl này, cô ấy có tất cả những tiêu chuẩn anh mong muốn, mà em thì lại nói dối anh! Cô ấy hai mươi bốn tuổi cô ấy có thể nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc vườn tược, biết nói tiếng Thụy Điển nữa và…”
“Còn có cả tóc thắt bím hình vòng hoa nữa chứ gì?”, Karl kết thúc câu nói với một nụ cười và nhìn nhanh lên mái tóc của cô.
“Đúng đấy!” Anna trả lời với vẻ thảm hại, “và có mái tóc thắt bím hình vòng hoa”.
“Vậy em đã thử thích cô ấy nhưng không được à?”
“Đúng vậy! Em không biết phải làm sao.” Giọng của cô nghe thật bi đát, cảm giác của cô cũng hoàn toàn bi đát. Karl xúc động khi có thể ngồi nói chuyện với cô trong ánh nến lung linh một cách tốt đẹp như thế này. Mỗi khi nhìn lên ánh mắt của anh, cô rất muốn chạy qua phía anh và hôn anh. Nhưng thay vào đó, cô lại nhìn xuống đùi, siết chặt hai tay trên chiếc váy màu hồng để kiềm chế sự cám dỗ của bản thân.
“Anna, em có nghĩ rằng, có thể không phải em cần thay đổi mà chính anh phải thay đổi không?”, lúc này đây, anh đang hỏi cô, rất nhẹ nhàng.
“Anh sao?” Đầu cô gục xuống và cô cười như không thể kiềm chế được. “Tại sao chứ, Karl? Anh đã quá hoàn hảo rồi, có người phụ nữ khờ dại nào lại muốn anh thay đổi chứ? Không có điều gì trên thế giới này mà anh không thể làm, không cố gắng làm hoặc không thể học cách làm cho bằng được. Anh biết kiên nhẫn và anh có một… một khiếu hài hước đặc biệt, anh chăm sóc mọi việc thật chu đáo, anh chân thật và… và em chưa từng thấy anh khuất phục trước bất kỳ điều gì. Karl, tại sao, khi em chưa tìm thấy điều gì mà anh không biết cả?”
“Ngoại trừ lòng vị tha, Anna”, anh thú nhận trước khi căn phòng mờ tối chìm trong im lặng.
Luống cuống, cô với tay lấy chiếc cốc chỉ để thấy nó trống rỗng.
Nhưng Karl đã nắm lấy tay cô, sau đó, cô rút tay lại, đặt nó lên đầu gối và nói, “Ngay cả thế, Karl, anh cũng đã chẳng cần phải thay đổi điều gì nếu anh đợi đến lúc gặp Kerstin. Em chắc chắn như vậy”.
“Nhưng anh đã không đợi đến khi gặp Kerstin. Đó mới là vấn đề. Anh đã có em và anh không thể nhìn lại quá khứ vì một điều và chỉ một điều em không thể nào thay đổi được. Anh đang cố gắng tha thứ lỗi lầm đó. Anh đã khư khư giữ sự cao ngạo cứng đầu của mình cho dù em có cố làm bất cứ điều gì đi chăng nữa.”
“Karl, em không thể thay đổi những chuyện mình đã làm.” Đôi mắt sáng ngời của cô nhìn anh với vẻ nài nỉ, dù anh cho rằng cô không cần phải làm vậy.
“Anh biết rồi, Anna. Chỉ là Kerstin đã khiến anh hiểu ra mọi chuyện. Cô ấy khiến anh nhìn ra lỗi lầm của mình khi cư xử với em như vậy.”
“Anh… anh cũng đã nói với Kerstin về chuyện đó sao?”, cô hỏi, vẻ kinh ngạc.
“Không, Anna, không”, anh trấn an cô. “Anh chỉ nói với cô ấy về chuyện khác. Về bánh ga tô việt quất và về một cô gái Ireland muốn có bím tóc của người phụ nữ Thụy Điển. Cô ấy giúp anh hiểu ra em đang cố làm những chuyện mà em không cần thiết phải làm. Cô ấy giúp anh hiểu em đang cố gắng hết sức để làm anh vui lòng, ngay cả việc em muốn trở thành một người Thụy Điển.”
Anh đứng dậy, ra khỏi ghế và đi đến quỳ một chân trước mặt cô. “Anna”, anh nói, đặt cả hai tay lên đầu gối cô, “Anna, nhìn anh này”. Khi cô không nhìn lên, anh đặt một ngón tay dưới cằm cô và nâng khuôn mặt cô lên. Anh nhìn vào đôi mắt màu nâu to tròn và rưng rưng nước mắt của cô.
“Tối nay, em đã làm mọi thứ vì anh. Những tấm rèm cửa xinh đẹp này, những bông hoa và cả chiếc áo em đang mặc nữa.”
Anh đưa tay lên cổ áo của cô, đôi mắt nhìn lên tóc cô, nói với cô bằng giọng nói dịu dàng. “Kiểu tóc này thật sự không phù hợp với em, mái tóc màu rượu Whisky xinh đẹp của em muốn được tự do theo cách riêng của nó, tung bay trong gió như nó đã từng vậy. Những điều em đã và đang làm chỉ để em có những thứ vốn đã thuộc về mình từ lúc đầu mà thôi. Chỉ vì anh quá bướng bỉnh.
Em có biết điều đó không, Anna?”
Cô nghĩ ý anh muốn nói đến những lợi thế trên cơ thể anh hay khả năng làm tình của anh, nhưng thật khó cho cô khi cô phải trả lời những câu hỏi trên.
Vậy nên, cô giữ im lặng.
“Đó là nét đẹp của em, Anna”, anh nói tiếp. “Em có biết anh đang nói gì không?”
Cô nhún vai theo kiểu trẻ con.
“Anh đang nói rằng hôm nay khi anh bước vào nhà, anh cảm thấy mình nhỏ bé và tội lỗi với những điều mình đã làm với em. Em đã cố gắng tạo ra những điều tốt đẹp để chứng tỏ em là Anna bé nhỏ của anh, để làm vui lòng anh. Em đã cố gắng suốt những tuần qua. Nhưng anh lại đối xử với em như vậy.”
“Anh… anh không thích sao, Karl?”
“Ôi, Anna! Anna bé nhỏ của anh, anh rất thích, thích đến nỗi phát khóc lên được. Nhưng anh không xứng đáng.”
“Ôi Karl, anh sai rồi. Anh rất xứng đ…”
Anh đặt ngón tay lên miệng cô, ngăn không cho cô nói tiếp. “Em mới là người xứng đáng, Anna. Xứng đáng hơn những gì anh đã làm cho em. Vẫn chưa đủ khi anh chỉ mới xẻ gỗ và xây cho em ngôi nhà này, dọn cỏ và trồng cây, mua cho em một cái bếp lò và một thỏi xà phòng. Nhà chỉ có thể là nhà khi có người ở trong đó. Nhà chỉ có thể là nhà khi có tình yêu trong đó. Nếu anh cho em những thứ này, nó có nghĩa lý gì đâu nếu anh không cho em luôn cả bản thân mình?”
Karl luôn nhìn thẳng vào mắt cô trong khi bộc bạch hết những suy nghĩ, tâm tư của mình. Khi một người đàn ông nói ra những điều ý nghĩa như vậy, anh ta sẽ không thể che giấu cảm xúc của mình trên khuôn mặt. Ngay tại đây, trước mặt Anna, tất cả những đau khổ khao khát và mong muốn của Karl Lindstrom đều phơi bày trước mắt cô, trên đôi môi của anh khi anh nói, và cả trên đôi bàn tay anh khi anh vuốt từ mái tóc cô xuống cổ, rồi xuống chiếc váy cô đang mặc.
“Trong suốt mấy tháng qua, Anna, khi xây ngôi nhà này, anh đã mơ đến đêm nay và tưởng tượng mọi việc sẽ diễn ra như thế nào. Anh đã nghĩ đến lúc em ở đây, ngồi vào bàn và nói về những việc chúng ta sẽ làm sau khi ăn tối. Anh luôn mơ giây phút được yêu em ngay trước ngọn lửa ấm áp đang bập bùng cháy trong lò sưởi. Lúc này đây, Anna, anh thấy mình gần như đã mất tất cả những gì phải rất khó nhọc mới có được vì sự ngu dại của bản thân. Nhưng anh muốn có lại mọi thứ, Anna. Anh muốn có lại tất cả, giống như đêm nay. Chiếc bàn tuyệt đẹp này do chính tay em sắp xếp, và cả em trong chiếc váy đầm mượt mà này, và…”
Nhưng lúc này, chính Anna lại đặt tay lên môi anh để làm anh yên lòng.
“Vậy thì tại sao anh lại nói nhiều như vậy, Karl?”, cô thì thầm, giọng nói của cô nhẹ nhàng, run run và chua xót.
Đôi mắt của anh đầy khao khát, và rồi anh chạm tay vào khuôn mặt cô, kéo cô lại gần mình. Đôi môi họ hé mở, mắt họ nhắm lại, anh hôn cô một cách do dự còn cô dường như vẫn đang quá ngỡ ngàng.
“Tha thứ cho anh, Anna”, anh thì thầm trong hoang dại, “tha thứ cho anh vì tất cả những tuần vừa qua”.
Nhìn sâu vào đôi mắt anh, Anna tự hỏi liệu giây phút này có thể kéo dài đến tận nhiều năm sau hay không?
“Ôi Karl! Không có gì để tha thứ cả. Em mới là người phải xin anh điều đó.” “Không”, anh nói to và rõ hơn, “em đã từng xin lỗi anh, vào cái đêm em đi hái quả nam việt quất cho anh”.
Anh vẫn quỳ ở đó, nắm lấy tay cô, gối đầu lên đùi cô. Lúc này, Karl điên cuồng mong cô sẽ âu yếm anh, để anh biết chắc cô đã tha thứ cho mình. Cô nhìn xuống tóc anh, những lọn tóc vàng, xoăn xõa xuống cổ. Tình yêu của cô dành cho anh dâng trào và làm nhòe đi hình ảnh của Karl trong mắt cô.
Để Anna có thể thấu hiểu, anh đã nói những lời này với riêng cô. Karl là một người tốt, đáng yêu và tốt bụng. Karl cần sự tha thứ của cô và cô hoàn toàn có quyền quyết định có tha thứ cho anh hay không. Cô cảm nhận được da thịt anh đặt trên lòng bàn tay mình và đưa tay lên vuốt tóc anh. “Em tha thứ cho anh, Karl”, cô nói nhỏ nhẹ, hoàn toàn viên mãn, nhìn vào mắt anh khi anh ngước lên nhìn cô. Sắc thái trên khuôn mặt anh đã thay đổi, đẹp đẽ hơn, mãnh liệt hơn. Anh nhón chân lên, ôm lấy phía trên cánh tay cô và từ từ nâng cô đứng dậy. Anh kéo cô vào lòng, nghiêng đầu sang để hôn cô, nắm lấy cánh tay cô như một sự cứu rỗi. Sau đó, anh đột nhiên bỏ tay ra, để tay cô vòng quanh cổ mình và háo hức được bắt đầu.
Cô ôm anh và hôn anh bằng nụ hôn mạnh mẽ, hoang dại và dữ dội, khiến anh đê mê khắp cả người. Đôi môi cô hé mở, lưỡi anh nếm vị mặn từ nước mắt của cô trong nụ hôn họ dành cho nhau. Anh đón nhận nó, quấn lấy lưỡi cô, nuốt vị mặn từ nỗi đau khổ của cô, nhận nó về mình để cô không bao giờ phải rơi nước mắt vì anh nữa.
“Đừng khóc, Anna”, anh nói nhỏ rồi hôn cô say đắm và giữ chặt đầu cô bằng cả hai tay, như thể sợ cô sẽ né tránh mình. “Không bao giờ nữa, Anna”, anh hứa, lau sạch nước mắt trên mặt cô bằng những nụ hôn. Karl tìm kiếm hơi ấm từ cổ của cô, và cúi xuống hôn cô lần nữa, rồi đưa nụ hôn ấy xuống ngực. Anh cứ hôn xuống cho đến khi một chân anh quỳ xuống, khuôn mặt ép chặt vào bụng cô và đắm chìm trong mùi hương của hoa cúc.
“Anna”, anh nói, “anh đã yêu em từ rất lâu, lâu hơn cả em nghĩ”.
Cô quay lại và nhắm mắt khi anh ghé đầu anh vào cô, một tay anh ôm lấy cô, tay kia di chuyển một cách ấm áp, vững chắc và đầy tính chiếm hữu từ hõm sâu phía cổ cô xuống phía dưới đầu gối và ngược trở lên.
“Bao lâu, Karl?”, cô hỏi trong đê mê, vẫn cảm nhận bàn tay anh đang vuốt ve mình. “Nói em nghe… nói em nghe những điều anh muốn nói với em trước khi em đến đây.” Giọng của cô như bị đứt quãng khi bàn tay anh cứ lần theo những đường cong quen thuộc trên cơ thể cô.
“Anh đã yêu em từ khi em chưa tồn tại trên cõi đời này, Anna. Anh đã yêu em từ những giấc mơ về em, thậm chí là từ khi anh vừa rời khỏi vòng tay của mẹ mình. Anh đã yêu em từ khi anh tìm ra mảnh đất này rồi đưa em đến đây, từ khi anh xẻ gỗ, xây ngôi nhà này và xây cả lò sưởi cho em… Anh biết rằng trong cuộc đời mình, anh đã luôn có em ở nơi nào đó chờ đợi anh.”
“Karl, anh đứng lên đi”, cô thì thầm, khẩn khoản. “Em đã phải chờ đợi quá lâu để anh lại yêu thương em.”
Anh đứng thẳng dậy, đưa tay vuốt ve cơ thể nhỏ bé của cô. Còn cô thì đang chờ đợi một nụ hôn từ anh.
Họ ôm lấy nhau, vuốt ve nhau và trao nhau những nụ hôn say đắm. “Em không thể tin anh lại chấp nhận sự âu yếm từ em”, cô nói trong hơi thở, giọng của cô nghe rất lạ: có chút gì đó khêu gợi, hào hứng và trầm sâu trong cuống họng.
“Đừng bao giờ hỏi. Em đừng bao giờ hỏi… Đừng bao giờ, Anna.” Đôi mắt anh nhắm lại và hơi thở có phần mệt nhọc.
Thay vì hỏi đó là điều gì, cô bước đến bên anh, trao anh một nụ hôn như để hứa rằng mình sẽ không nói gì cả.
“Khóa cửa đi, Anna và kéo cả rèm lại, dù anh nghĩ chúng ta không cần phải làm vậy.”
Anh rời khỏi cô một cách miễn cưỡng, quay người cô ra phía cánh cửa và quỳ xuống phía trước lò sưởi. Anh gọt một que củi, và nghe tiếng rèn rẹt của rèm rửa kéo qua sợi dây liễu được dùng làm dây treo. Rồi anh nghiêng người, chạm vào miếng thép để đánh lửa và nghe tiếng hạt phỉ đập vào thanh gỗ sồi cứng cáp phía cửa ra vào. Karl vẫn nhìn lò sưởi, để ngọn lửa tự bùng lên, anh nghe tiếng vỏ ngô lạo xạo phía sau lưng mình, sau đó là một âm thanh lạ quét xuống sàn nhà. Nhưng anh vẫn nhìn ngọn lửa, một chân quỳ gối trước chân kia cho đến khi tay cô chạm vào cổ anh, vai anh, và xuống dần phía dưới lưng anh, vòng ra phía trước rồi kéo vạt áo anh lên. Cô vuốt ve làn da ấm áp của anh cho đến khi anh nhắm mắt lại trước ngọn lửa, phơi mình dưới sức nóng từ sự mơn trớn của cô.
“Em đã nhìn ngắm đôi bờ vai này dưới ánh nắng mặt trời”, cô thì thầm, kéo chiếc áo của anh lên cao, rồi hạ môi mình xuống làn da ấm áp gần bờ vai anh. Ngồi xổm trên một chân, cánh tay thả lỏng, anh cũng cúi đầu xuống nơi bắp thịt ở bờ vai cô đang chạm vào. “Em đã nhìn chúng như thế nào, anh sẽ không bao giờ biết.”
Sau đó, anh ngẩng mặt lên, cảm nhận cô đang ở phía sau mình, cuộn tròn tấm chăn bện cỏ trâu mà cô đã kéo từ giường xuống.
Bàn tay anh mân mê chạm vào vòng eo thon thả của cô.
“Có phải em đã nhìn anh như cách anh đang nhìn vòng eo của em lúc này không?” Rồi bàn tay anh chuyển sang mơn trớn trên ngực cô. “Còn anh tự hỏi liệu mình có đoán sai những gì đang được che phủ dưới lớp áo kia không?”
Cô tìm lấy tay anh, sức nóng cơ thể tăng lên. “Vậy anh có đoán sai không?”, cô hỏi.
Anh giữ trọn bầu ngực căng cứng của cô, nhưng vẫn cất tiếng trả lời, “Chỉ có một cách khi trí nhớ đã bị lu mờ”.
Anh cởi cúc áo của cô ra trong khi cô đón nhận một nụ hôn trọn vẹn từ anh và cắn nhẹ vào môi dưới của anh.
“Trí nhớ không thể hồi tưởng nếu đôi mắt không nhìn thấy gì, Karl”, cô thì thầm nói với người đàn ông đang quỳ trước mặt mình.
“Nhưng em đã làm việc rất chăm chỉ sau khi mặc chiếc áo xinh đẹp này. Sẽ thật xấu hổ nếu không dùng đến nó.” Thêm vài chiếc cúc áo nữa được bung mở.
“Chúng ta nên nằm trên sàn nhà thay vì nằm trên chiếc chăn nhàu nát này”, cô thì thầm trên môi anh.
“Nên vậy à?”, anh hỏi khi vẫn đang hôn cô.
“Anh nói không có câu hỏi mà, Karl.”
“Đó không phải là câu hỏi, Anna, đó là câu trả lời.”
Bàn tay Karl lần tìm sự ấm áp nơi bầu ngực cô và dần xuống vùng thấp hơn, ấm áp hơn của cô, nơi đang khao khát được anh chạm vào.
Cô chớp mắt khi cánh tay anh di chuyển, rồi lại mở mắt ra, đưa tay ôm lấy anh. Họ ngả người vào tay nhau và trao nhau những câu hỏi chỉ bằng sự chuyển động của đôi môi.
“Ấm áp…”, Karl nói khẽ trong tai cô.
“Mạnh mẽ…”, Anna khẽ trả lời.
“Tuyệt vời…”, anh nói, biết rõ điều này khi mở mắt ra.
“Tuyệt vời…”, cô trả lời và cũng biết điều tương tự.
Họ lại chìm trong cảm giác đắm say và quấn chặt lấy nhau. Rồi họ mở mắt, buông nhau ra và nhìn vào khuôn mặt của người kia trong ánh lửa lập lòe. Tất cả những gì hiện lên trong đôi mắt họ chỉ còn là những cảm xúc mãnh liệt…
Ánh sáng và sức nóng hòa quyện trên đôi tay Karl khi chúng di chuyển xuống những chiếc cúc áo còn lại. Ánh sáng và sức nóng cũng nhảy nhót trên ngón tay cô khi giật tung hàng cúc áo trên chiếc sơ mi anh đang mặc, rồi ngoan ngoãn buông thõng xuống, chờ đợi. Sắc lửa như mạ vàng lên đôi vai anh và một phần cơ thể cô khi anh đưa tay giúp cô trút bỏ chiếc váy của mình. Đôi mắt anh nhìn cô thật trìu mến. Rồi cứ như thế, hai thân thể rực rỡ trong ánh lửa sáng bừng nhảy nhót và chờ đợi những điều tốt đẹp xảy ra. Họ giờ chỉ còn là hai người đang yêu nhau, họ dang tay đón lấy ánh sáng rực rỡ trong ánh mắt người kia và trao nhau những ánh mắt chiêm ngưỡng và tôn thờ, cảm nhận và thắc mắc.
Karl ngước mắt lên nhìn Anna và thấy được trong đó một câu hỏi không lời mà anh cũng muốn hỏi. Anh quên cả bản thân mình để rồi nói chuyện với cô bằng tiếng Thụy Điển. Một giọng nói ngọt ngào phát ra từ đôi môi anh, chảy vào tai Anna nghe như một bài hát, cho dù cô không hiểu anh đang muốn nói gì. Làm sao cô có thể chế giễu anh vì giai điệu êm tai này, một thứ âm nhạc đặc biệt? Vì bây giờ cô mới biết đó chính là một phần trong con người Karl mà cô cũng yêu thương như chính cơ thể vạm vỡ và khuôn mặt rám nắng của anh, sự kiên nhẫn cùng những đức tính tốt đẹp của anh vậy. Cô đột nhiên mong muốn mình có thể hiểu được lời bài hát mà anh đang rót vào tai cô bằng âm điệu dịu dàng.
“Anh nói gì vậy, Karl?”, cô hỏi, đôi mắt đờ đẫn ngước lên nhìn anh.
Đặt một ngón tay dưới cằm cô, lần này, anh nói bằng tiếng Anh. “Anna, em thật đẹp!”
“Không, anh hãy nói bằng tiếng Thụy Điển đi. Hãy dạy cho em nói câu này bằng tiếng Thụy Điển.”
“Cô nhìn miệng anh đang tạo nên những âm thanh rất lạ. Anh có đôi môi dày và đẹp, đầy đặn và rất gợi cảm khi anh lặp lại, “Du ar vacker, Anna”.
Chạm vào môi anh, nhìn ngắm khuôn mặt anh, cô lặp lại, “Du ar vacker, Karl”.
Mặc ngón tay cô vẫn để trên môi mình, anh nói, “Jag alskar dig”. Nhìn cái cách anh nhắm mắt lại hay mím môi và ép sát vào lòng bàn tay của cô, cô đã biết ý nghĩa của câu nói ấy trước khi anh lặp lại.
“Jag alskar dig, Anna”, anh nói, phát âm rất hay. Ôi không, tim cô như đập loạn nhịp.
“Jag alskar dig”, Anna nhẹ nhàng nói, giọng Thụy Điển của cô nghe đậm chất Mỹ, nhưng ý nghĩa của nó thì lại vang xa, cho dù có là thứ ngôn ngữ gì đi chăng nữa. “Em đã nói gì vậy, Karl?”, cô thì thầm.
“Em đã nói rằng em yêu anh.”
Cô đưa hai tay ôm lấy mặt anh và hôn lên đó. “Jag alskar dig”, cô lặp lại, “Jag alskar dig, Jag alskar dig, Karl”, cô hôn anh cuồng nhiệt cho đến khi buộc được đôi mắt anh nhắm lại.
Da thịt ấm áp của họ quyện vào nhau. Anh đặt cô nằm xuống nhẹ nhàng và từ từ, cho đến khi cô cảm thấy tấm chăn mềm mại phía dưới người mình, da thịt rắn chắc của anh ở phía trên cô còn cơ thể cô nằm giữa sự mềm mại và rắn chắc đó.
Anh ôm chặt cô, vuốt ve cô, hôn cô, cảm nhận sự hài lòng trong cô khi cô cười và rúc vào người anh, sau đó lại ưỡn người lên và rên rỉ. Những âm thanh nhỏ dần, nhỏ dần trong cuống họng của cô cho anh biết mình nên chậm lại để cả hai người cùng tìm được niềm vui thú bên nhau.
Anh lăn người qua và thả lỏng cơ thể, đón nhận những cái vuốt ve của cô, tận hưởng cảm giác với đôi tay vốn đã quá quen thuộc trên cơ thể lực lưỡng của mình.
Sau đó, Anna trượt xuống và nằm lên người anh. Bím tóc của cô xõa tung ra, những sợi tóc giống như những tia lửa, ôm trọn khuôn mặt ngây thơ của cô. Anh thả lỏng người, dùng ngón tay vuốt ve cơ thể cô đang nằm trên người mình, cảm nhận nụ hôn của cô trên cổ, trên ngực mình và xuống dần bên dưới. Giây phút này, anh không còn nhớ được bím tóc của cô nữa.
Hai người họ như hòa quyện vào nhau, họ hôn nhau say đắm, cùng nhau đạt đến khoái cảm, nhưng dường như vẫn còn chưa đủ. Họ thả lỏng cơ thể và để cảm xúc tự dâng trào trong niềm vui sướng.
“Nói cho anh nghe nữa đi, Anna”, anh nói từng lời một cách mạnh mẽ, một tay vuốt tóc cô, tay kia vuốt ve cơ thể cô. “Hãy nói rằng em cũng yêu anh như anh yêu em.”
“Jag alskar dig. Em yêu anh, Karl”, cô nói, giọng gần như hoang dại, và chỉ cần có thế, họ đã thấu hiểu nhau.
Một lần nữa, họ nhớ lại sự tuyệt vời trong lần đầu tiên của mình, những xúc cảm đẹp đẽ khi hai cơ thể quyện vào nhau, sự mềm mại của từng chuyển động khi hòa chung nhịp điệu như một con nước thủy triều dâng lên rồi lại hạ xuống.
Họ đã vượt qua rào cản của ngôn ngữ, tạo ra thứ ngôn ngữ riêng của mình, thứ ngôn ngữ của tình yêu – những lời thì thầm không buộc phải thốt lên, cảm nhận những giây phút ngạt thở và nỗi đau trong im lặng cùng tiếng rên rỉ dễ chịu.
Anh nằm yên trên cô, cảm thấy thanh thản sau những gì họ đã trải qua. Cô vuốt mớ tóc sau gáy của anh. Vai anh giờ đã khô dưới sức nóng của những ngón tay cô và ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi, còn môi anh thì đang đặt trên hõm cổ cô.
Sau khi đã nghỉ ngơi hồi lâu, Anna nhìn lên những cái bóng đang nhảy múa trên trần nhà và nói, “Karl, anh có biết mình như thế nào không?”.
“Anh như thế nào?”
Cô tự hỏi liệu mình có dám nói cho anh biết không, nó vẫn nằm trong đầu cô từ lúc cô chạm vào người anh và cả trước khi chạm vào người anh.
“Anh giống như cán rìu của anh khi sắp bổ vào cây vậy.” Anh ngẩng lên và nhìn vào khuôn mặt cô.
“Giống cán rìu của anh sao?”, anh hỏi, vẻ bối rối.
“Êm dịu, ấm áp, dài, rắn chắc, cong… và giống như anh nói, nảy lên.”
“Không phải nữa đâu, anh không phải”, anh cười.
“Em biết anh sẽ trêu em nếu em nói với anh.”
“Đúng thế”, anh nói và hôn vào mũi cô. “Từ bây giờ, anh sẽ tán tỉnh Anna của anh để cô ấy không bao giờ quên cảm giác của cán rìu.”
“Ôi, Karl…”, nhưng cô bật cười.
“Làm sao anh có thể quên giọng cười này được”, anh nói.
“Làm sao em có thể quên cách anh trêu chọc em được.”
Họ cùng cười.
“Ồ, Anna! Em thật đặc biệt!”, anh nói, rất vui vẻ. Anh nhìn khắp khuôn mặt và mái tóc của cô.
“Em thì sao nào?”, cô dò xét.
Nhưng anh không thể so sánh cô với bất cứ thứ gì anh biết. Không có gì tốt đẹp bằng cô. “Anh không biết diễn tả như thế nào nữa. Anh chỉ biết có những thứ không phải là em. Em không phải người Thụy Điển, và vì vậy, em nên bỏ cái bím tóc ấy đi và cứ để kiểu tóc cũ. Anh cố không nghĩ đến chuyện này, nhưng nếu anh không nói ra, mọi việc chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi.”
Sau đó, thấy cô tỏ vẻ quan tâm, anh dịu giọng lại, “Không, không phải bây giờ, Anna. Em đang thích kiểu tóc ấy thì cứ để vậy đi. Em cũng không mập mạp, không nấu ăn giỏi, không biết làm vườn nhưng anh không quan tâm, Anna. Anh chỉ muốn em là em thôi”.
“Được rồi, Karl”, cô nói, vòng tay qua cổ anh. “Em hứa là em sẽ không thay đổi.”
“Tốt”, anh nói.
“Nhưng Karl này…”
“Hử?”
“Nếu anh chịu chuốc lấy phiền hà để dạy em đọc và viết chữ trong mùa đông năm nay, anh có thể dạy luôn cho em cả hai ngôn ngữ được không, ngay lập tức.”
Anh chỉ có thể cười, hôn cô và nói, “Ôi, Anna! Em thật đặc biệt!”.
Giữa màn đêm tĩnh lặng chỉ còn vang lên tiếng vỏ ngô lạo xạo, ngay cả những sinh vật ban đêm cũng đã đi ngủ, Anna và Karl cũng sắp làm vậy.
“Mở chốt cửa cho thằng bé đi, Anna”, Karl nói rồi kéo tấm chăn lên, để trên giường của họ.
Anna mở cửa và đứng nhìn vào bóng đêm trong chốc lát. “Karl, em đã không hiểu hết những điều anh làm cho mảnh đất này, rất nhiều điều cho đến khi em nghĩ rằng mình đã mất anh. Nhưng bây giờ, em đã hiểu, Karl. Em thật sự đã hiểu.”
“Đi ngủ đi, Anna.”
Cô cười khi nhìn nghiêng qua vai, sau đó đóng cửa lại và bỏ thêm củi vào đống lửa.
Karl đứng chờ cô.
Ở chính giữa giường ngủ của họ, giữa hai chiếc gối là một bó cỏ xạ hương thảo được lấy từ lọ hoa trên chiếc bàn ăn, nơi mà món mứt nam việt quất đã khô từ bao giờ…
HẾT