“Ấy…hức, cái đấy, đồ đệ, sao lúc nãy lại quyết đấu với Đón Gió Nghe Mưa?”
Diệp Nhân Sênh không nói, trong lòng như có chú nai nhỏ đang đập loạn.
“Vừa lúc đi ngang qua đấy.”
Lấy cớ, đúng là lấy cớ, trùng hợp như vậy sao, cô không tin!
“Hắn trực tiếp đồng ý quyết đấu?”
“Không có.” Lệnh Hồ tựa hồ dừng một chút: “Ta nói nếu hắn thắng, ta sẽ gia nhập bang phái của bọn hắn.”
Gian xảo! Diệp Nhân Sênh tán thưởng, hiện giờ Lệnh Hồ là nhân vật quan trọng trong việc tranh giành Trung Nguyên, là mục tiêu khiến các ban phái thèm nhỏ dãi, Diệp Nhân Sênh không khỏi
có chút thân làm sư phụ mà kiêu ngạo, cười nói: “Đồ đệ đúng là tặc tử…
Nhưng rất có khí phách của sư phụ.”
…
Đây là đang khoe khoang hay là tự hạ mình hay là trêu chọc đồ đệ…
“Ừm.”
Ừm gì mà ừm, đồ đệ ngươi lúc nào cũng ừ
ừm, còn trầm trầm như vậy thật là gợi cảm dễ nghe! Chú nai nhỏ trong
lòng Diệp Nhân Sênh không tự giác được đã biến thành một đàn voi chạy
băng băng, căng thẳng đến nỗi hai gò má cô đỏ bừng.
“Bây giờ chúng ta làm gì nhé?” Cô ra vẻ thoải mái hỏi.
“Sao cũng được, lát nữa ta còn có việc.”
“Vậy đi giúp ta câu một ít cá chạch nhé.”
“Ừm.”
Diệp Nhân Sênh không nhịn được mà muốn
sùng bái bản thân, đây chính là cái khó ló cái khôn trong truyền thuyết
nha, câu cá, một việc lãng mạn bao nhiêu, thanh sơn bích thủy, cảnh đẹp
vờn quanh, vách tường bao quanh hai người còn đang tình chàng ý thiếp
ngồi thả câu bên bờ sông…
Không thể không nói, bạn Sênh không có tí tế bào lãng mạn nào quả thật là sai vô cùng.
Sau khi cưỡi ngựa đỏ chạy như bay, Diệp
Nhân Sênh ngồi ở bên này sông, Lệnh Hồ ngồi ở bên kia cầu, hai người bận rộn việc của mình, tựa hồ ngay cả nhac nền cũng yên tĩnh không ít, bởi
vì cả hai đều không biết nói gì, đột nhiên cảm thấy đeo phone hơi xấu hổ lại thừa thãi.
Diệp Nhân Sênh quăng một cái giỏ trúc
xuống, nhìn chằm chằm vào con cá đang chẫm rãi bơi vào trong bẫy của cô, tâm tư lại sớm như đi vào cõi thần tiên lên tới chín tầng mây.
Lệnh Hồ ngồi ở một bên cầu, một thân giáp bạc sáng như tuyết, nổi bật lên là mái tóc dài đen nhánh của anh, so
với những khuôn mặt anh tuấn như đúc ra từ một khuôn khác ở trong game
lại có vài phần thâm thúy.
Anh ở bên kia màn hình, cũng sẽ giống cô chứ…vẻ mặt tươi cười sao?
Kỳ thật không cần phải nói gì. Thời khắc như vậy, hai người chưa từng
thấy điều gì bất đồng ở đối phương, có lẽ là chân trời, có lẽ là góc
biển, lấy tư thế giống nhau , bên tai có thể nghe được hơi thở của nhau, vừa như đưa tay lên là có thể sờ được, lại vừa như hư ảo tới cực hạn.
Tại sao cô lại cảm thấy…có điều gì đó hạnh phúc?
“Sao lại ngẩn người?”
Diệp Nhân Sênh ngẩn ra, lúc này mới phát hiện ra cá của mình sớm qua thời hạn, trong giỏ trúc sạch bong không còn gì.
“A a, chỉ vừa mới đi vệ sinh thôi mà…” Cô giả vờ như vừa mới trở về, bộ dạng qua loa tắc trách nói.
“Ta phải đi rồi.” Lệnh Hồ đứng bên cạnh cô, chuyển số cá chạch câu được cho cô: “Ngày mai rồi vào phó bản.”
“Được.” Diệp Nhân Sênh vừa định nói là
đến lúc đó ta sẽ gọi cho ngươi, nhưng lại đột nhiên phát hiện, cô chưa
bao giờ biết phải liên hệ với anh ở ngoài trò chơi như thế nào, đừng nói là số điện thoại di động, ngay cả QQ cũng không có…
Ảnh chân dung của Lệnh Hồ tối sầm lại, cũng lúc đó, ảnh chân dung của Bất Khả Tiểu Bảo cũng một màu xám xịt.
Diệp Nhân Sênh nhất thời suy sụp cụp mắt
xuống, lớn như vậy rồi mà còn có một tình địch ở nơi này, quãng đường
chinh phục đồ đệ thật là xa à xôi…
Cô mở danh sách ra, muốn xem Lệnh Hồ còn hay không, ai ngờ không có Lệnh Hồ, nhưng trong kênh nhiệm vụ lại có người thứ ba.
“Ngươi nghe lén!!” Diệp Nhân Sênh buột miệng nói ra, nhất thời có cảm giác như bí mật bị phanh phui.
“Không ai nói kênh này không cho vào…”
Giọng nói của Vân Sinh Hải Lâu lúc này nghe hết sức là vô tội: “Huống
gì, không phải microphone của ngươi không dùng được sao?”
“Ấy…” Diệp Nhân Sênh nghẹn lời: “Là ta mới sửa lại…”
“Thôi không nói đến việc này.” Chẳng biết tại sao, dường như bên miệng
Vân Sinh Hải Lâu nở ra một nụ cười: “Giọng của ngươi rất quen tai.”
“Vậy sao?” Diệp Nhân Sênh cho rằng đây là phương thức bắt chuyện cũ rích của đàn ông, cũng không để ý gì, ngược lại chế nhạo nói: “Nhưng giọng
của ngươi ta không quen tai chút nào.”
“Ta quen một cô gái, trong tên của cô ấy cũng có một chữ Sênh.”
“Thì sao…” Diệp Nhân Sênh vẫn không để ý.
“Oh, còn giống một chữ Nhân…”
“…” Người nào đó cuối cùng cũng chậm chạp cảm thấy có gì đó không đúng.
“Cô ấy họ Diệp.”
Mặt đất bằng phẳng truyền đến một tiếng sấm.
“Ngươi là ai!!!” Diệp Nhân Sênh gào thét.
“Nói như vậy…em quả thật là Diệp Nhân
Sênh sao.” Âm thanh trong trẻo của Vân Sinh Hải Lâu nghe càng gian trá:
“Đã lâu không thấy học muội, anh là Lâu Vân Phong.”
Lâu Vân Phong.
Lâu Vân Phong Lâu Vân Phong Lâu Vân Phong…
Diệp Nhân Sênh khẽ chửi thầm tắt đi âm
thanh, tắt trò chơi, tắt cả máy tính, sau đó xoay người uống một hớp
nước, cuối cùng nằm vật ra trên chiếc giường nhỏ của mình, kéo chăn che
kín đầu.
Mẹ Diệp đang xem tin tức tám nhảm, đột niên nghe thấy trong phòng con gái truyền đến một tiếng gầm giận dữ.
“Họ Lâu nhà ngươi a a a a a a —— “
“Phụt —— “
Diệp Nhân Sênh bị Lộ Mỹ Hà phun sữa đậu nành vào mặt, hai mắt vô thần ngây dại.
“Anh ta đúng là Lâu Vân Phong?!” Khóe
miệng Lộ Mỹ Hà cong lên một nụ cười tà ác: “Thật đúng là anh ta… ha ha,
anh ta là Lâu Vân Phong?”
Diệp Nhân Sênh hung ác trợn mắt nhìn cô.
Chuyện này… Thật ra xảy ra vào thời kì
đại học thanh xuân lại đau đớn của cô, trong phòng ngủ các cô gái uống
đến điên đảo, chơi trò “Thành thật dũng cảm”.
Đây là một trò chơi rất thiếu đạo đức,
chơi oẳn tù tì, người thua nếu không muốn uống rượu thì phải chọn một
trong hai là “thành thật” hoặc “dũng cảm”, nếu lựa chọn “thành thật”,
thì mặc kệ người khác hỏi gì đều phải trả lời thành thật. Còn đã chọn
“dũng cảm”, thì cho dù yêu cầu bạn làm những việc kinh thế hãi tục đến
đâu cũng phải làm.
Diệp Nhân Sênh được xưng là “một ly đã say”, rất nhanh đã giơ tay đầu hàng.
“Như vậy thì…” Trình Mạt Mạt đã ngà ngà say, cười hà hà vỗ vai Diệp Nhân Sênh: “Bạn Sênh à, chọn thành thật hay dũng cảm đây?”
Xét thấy cô bạn Mễ Đóa vừa bị bắt nói rõ
về nụ hôn đầu tiên, Diệp Nhân Sênh hết sức u buồn vì bản thân không có
nụ hôn đầu nên không thể nói rõ, liền khí phách hào hùng cười: “Dũng
cảm!”
“Được!” Trình Mạt Mạt tà ác cầm điện
thoại cả Diệp Nhân Sênh lên, nhập vào một dãy số từ máy mình: “Hãy gọi
điện thoại cho Chủ tịch hội học sinh Lâu Vân Phong, nói cậu cuối tuần
phải thi đấu cùng anh ta, nếu anh ta thua thì phải lấy thân báo đáp!”
“A a——” Một đám con gái trong phòng dâm đãng nhao nhao giễu cợt lên.
Đầu óc Diệp Nhân Sênh lúc này trống rỗng, vừa nghe nói là để cô gọi điện thoại, nhất thời vui mừng bấm số, sau đó bên kia nghe một giọng nói nam tính vang lên: “Alo?”
Đầu lưỡi cô cứng đờ, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.
Trình Mạt Mạt ở bên cạnh nói khẩu hình
với cô, Diệp Nhân Sênh liền nói theo cô: “Tám giờ cuối tuần này, hức!
Xuống lầu chờ tôi…hức! Một…một mình đấu! Nếu thua lấy thân báo đáp…hức!” Cô uống rượu đến nỗi bị nấc cụt, cuối cùng còn mù mờ bồi thêm một câu:
“Không được chạy trốn…Hức!”
Trình Mạt Mạt hưng phấn kêu to, Diệp Nhân Sênh điềm tĩnh nhắm hai mắt, vang lên một tiếng rồi ngã xuống.
Ngày hôm sau mọi người tỉnh lại thấy Diệp Nhân Sênh nằm cưỡi trên người Trình Mạt Mạt, cố sức bóp chết cô ấy.
“Khụ khụ…Cơ hội thôi…Bạn Sênh à cậu mạnh
mẽ như vậy… nhất định là thắng rồi…Lâu…Lâu Vân Phong ấy… Nhiều ít cũng
là đối tượng trong mộng của nữ sinh…. khụ khụ… Tuyệt đối là cậu sẽ kiếm
được lời…”
Trình Mạt Mạt kịch liệt giãy dụa cố gắng
cởi tội cho mình, nhưng mà đối với Diệp Nhân Sênh còn đang phẫn nộ muốn
kéo cô chết với mình thì chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Một tuần nay Trình Mạt Mạt với Mễ Đóa
sống không bằng chết, bởi vì Diệp Nhân Sênh chỉ cần nghĩ tới sự việc đen tối kia, liền điên cuồng bóp hai người lắc lư.
Trình Mạt Mạt là tự gây nghiệp chướng là
không thể sống, nhưng mà Mễ Đóa tuyệt đối là vô tội. Bây giờ hai người
chỉ cầu sao cho Lâu Vân Phong không để ý đến cú điện thoại kia, chỉ xem
cuộc gọi ấy là của đồ thần kinh mà thôi.
Hiển nhiên Diệp Nhân Sênh cũng hi vọng như vậy.
Đáng tiếc vào buổi chiều ngày cuối tuần, điện thoại cô nhận được một tin nhắn.
Tám giờ tôi còn đang họp, thế nên có thể chờ đến mười giờ không?
Diệp Nhân Sênh nhìn dãy số vừa xa lạ lại có chút quen thuộc kia, nước mắt tuôn rơi như suối.
Còn 20′ nữa sẽ đến mười giờ, Diệp Nhân
Sênh như con sói bốn giờ chiều, cứ đi qua đi lại trong phòng. Sau khi
trải qua nghiên cứu với toàn thể mọi người trong phòng, chuyện này nên
giáp mặt giải thích thì có thành ý hơn, Diệp Nhân Sênh liền khoác chiếc
áo T-shirt màu hồng, tay cầm điện thoại đi ra cửa.
Những cô gái khác trong phòng cười tà ác, đây cũng là cơ hội, cơ hội đấy.
Ở ngôi trường L này phân khu thật là quỷ
dị, kí túc xá nam với kí túc xá nữ rõ ràng gần sát nhau, thế nhưng ở
giữa lại được chắn bởi một bức tường gạch cao hơn hai thước, muốn đi qua cửa thì nhất định phải đi từ cửa chính đầy người vây quanh kia, ít
nhất cũng phải tới nửa giờ.
Phòng của Lâu Vân Phong vừa hay ở bên
cạnh tường, Diệp Nhân Sênh tìm đúng tầng đúng tên phòng, chạy lấy đà một cái rồi phóng mình nhảy qua chóp tường.
Trước khu kí túc xá là một ngọn đèn mờ
tối, một bóng hình nam sinh thon dài hắt lên bức tường, hai tay đút
trong túi quần jean, áo sơ mi trắng như tuyết. Dưới gọng kính viền bạc
tinh xảo là một đôi mắt nho nhã, anh vốn đang nhìn chăm chú vào mấy ô
gạch lát đường đi, đột nhiên lúc này nghe thấy sau lưng có động tĩnh,
liền quay đầu lại.
Điện thoại của Diệp Nhân Sênh bị rơi, cô đau lòng nhặt lên, mở nắp điện thoại ra xem có bị ngã đến nỗi hư máy rồi không.
Kỳ thật chuyện này vốn rất cũ rích vốn
rất phim truyện, Diệp Nhân Sênh có tính xấu là khi nổi giận sẽ phá hư
điện thoại, mẹ Diệp sợ cô làm mất, cho nên đưa cho cô đồ cổ mà ba Diệp
đã đào thải, di động Lục Bình. (kiểu như 1202 ấy)
Vì thế trước mắt Lâu Vân Phong hiện lên một sinh vật không rõ nửa người bị che trong bóng đem, mặc áo hồng, khuôn mặt tái xanh.
Gần như ngay tức khắc.
“Ma!”
Lâu Vân Phong xuay người bỏ chạy, óc tưởng tượng phong phú này thật là khiến người xem mà than thở.
Cho nên Diệp Nhân Sênh ngây ngốc đứng
nguyên tại chỗ, tự động đem cái chữ kia xuyên tạc thành “mình xấu giống
như ma”, thế nên thần kinh to dũng mãnh kia chẳng biết tại sao lại trở
nên hết sức mẫn cảm, từ nay về sau cam chịu, làm trạch nữ đến nhiều năm.
Lộ Mỹ Hà vẫn cười tà ác: “Bình, bình thường có cô gái nào lại trèo tường vào kí túc xá nam cơ chứ a ha ha ha ha —— “
Diệp Nhân Sênh nắm chặt tay đến nỗi đã rung lên bành bạch.
“Khụ khụ.” Lộ Mỹ Hà trong nháy mắt trở lại nghiêm nghị: “Sau đó thì sao, anh ta không tin mà tưởng là ma thật chứ.”
“Sau lại hắn ta gửi cho tớ tin nhắn nói
là đã gặp ma.” Diệp Nhân Sênh tức giận nói: “Tớ gửi lại cho hắn ba chữ:
Ma cái đầu ngươi.”
Lộ Mỹ Hà không khỏi thấy buồn cười: “Không thể tưởng được là qua vài năm thế, anh ta lại có thể nhớ rõ giọng nói của cậu.”
Diệp Nhân Sênh rơi lệ đầy mặt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đoạn chuyện xưa nay thật sự rất là ~~
– – Nhưng mà tôi chỉ đến xem thôi… Aha ha.
Cuối cùng học trưởng và cô ở cùng một chỗ… Nghe nói tốt nghiệp chia tay, tôi cũng không rõ lắm ~~~
Nhưng mà chuyện này thật sự đúng là tin tức giải trí…