-Ọc ọc
Từ bụng của tên ăn mày phát ra tiếng, hai người Dạ Nhược Y và Dạ Qua Thần thở dài một hơi, quay lại nói:
– Vân Phong, Dạ Bạch Ngân cả ngươi nữa Thiên Lâm Huân, nhóm lửa rồi làm thịt ba con yêu thú này đi, nhanh lên đấy, cho các người 10 phút phải xong, không thì….
Lời của Dạ Qua Thần chứa đầy uy hiếp, Vân Phong là người sợ Dạ Qua Thần nhất trong ba người, cậu ở Trái Đất cũng với Dạ Nhược Y nên khá hiểu rõ Dạ Qua Thần, liền ngây lập tức nghe lời làm một con yêu thú.
Vặt lông, sử lí nội tạng, thịt… Rồi sau đó đem nướng, ba người, mỗi người một con đem chia ra làm, đúng 10 phút sau, cả ba con yêu thú đều được đem lên nướng.
Dạ Qua Thần đến cắt một miếng thịt, đem đến cho ăn mày, tên ăn mày ngửi thấy mùi thức ăn liền chịu không nổi vồ tới ăn ngấu nghiến.
Dạ Nhược Y lấy tay úp lên mặt, thầm than trong lòng:
– Đúng là mất mặt hình tượng mà.
Tên ăn mày ăn xong như được cướp sống, chớp chớp đôi mắt nhìn hai người hỏi:
– Còn nữa không?
Dạ Qua Thần cùng Dạ nhược Y hết lời để nói, Dạ Qua Thần, đi đến cắt lấy một nửa con yêu thú, đưa cho tên ăn mày ăn.
Mọi người cũng đói bụng đều lấy thịt của yêu thú mà ăn, ăn xong, mọi người đều nghi ngờ nhìn tên ăn mày.
Tên ăn mày, nhìn mọi người, lên tiếng:
– Cảm ơn mọi người đã cho ta ăn, bây giờ ta còn việc phải đi.
Vừa đứng dậy, đi được ba bước thì bị Dạ Nhược Y gạt chân cho té.
– Ah!
Tên ăn mày té ngã, bò dậy, quay lại quát:
– Ta còn có việc bận mà!
Dạ Qua Thần một bên lạnh lùng hỏi:
– Việc bận gì?
Tên ăn mày biểu môi mắt rưng rưng rất là ủy khuất, nói:
– Tìm một nhóm ở đất nước Á Lạp Kỳ, có tên là No. 13 đấy, bọn họ đã dành được giải thưởng là mười viên tẩy tủy đan, ta đang đi tìm bọn họ.
Nghe được lời giải thích của tên ăn mày, Dạ Bạch Ngân cùng Thiên Lâm kinh ngạc, khi đó tham gia còn có bọn họ, cả hai người nhìn qua Dạ Nhược Y.
Dạ Qua Thần thở dài không ngớt, cười cười đi đến chỗ tên ăn mày, ngồi xổm xuống, nói:
– Trong hình dạng này ta còn nhận ra cậu vậy mà cậu lại không nhận ra ta sao?
Tên ăn mày nhìn Dạ Qua Thần một lúc thật lâu, thốt lên:
– Dạ Qua Thần, vậy…đây là…Dạ Nhược Y?
Dạ Nhược Y gật đầu, tên ăn mày rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy hai người.
– Tớ đi từ Đông đại lục đến đây cả mấy tuần liền cuối cùng cũng gặp được hai người.
Đi từ Đông đại lục? Dạ Nhược Y không khỏi bị giật khóe môi, nếu đi từ Đông đại lục thì chắc đã đi qua đất nước Á Lạp Kỳ rồi mới đến đất nước Hoàng Lâm chứ?
Phải biết là bây giờ cả nhóm đang bị lạc ở khu rừng gần đất nước Sa Lạp, có nghĩa là băng qua đất nước Hoàng Lâm mới đến được khu rừng này, chỉ có một con đường duy nhất đến được khu rừng này là phải đến đất nước Hoàng Lâm.
Dạ Qua Thần ngồi ôm bụng cười không ngớt, cậu biết rõ Kiệt Khắc.
Cậu ta bị lạc đường, đúng hơn là một tên mù đường chính hiệu.
– Anh bị bỏ đói bao lâu rồi?
Kiệt Khắc ngồi suy nghĩ, đưa lên một ngón tay, mọi người đều nghĩ là một ngày, riêng Dạ Nhược Y cùng Dạ Qua Thần đồng thanh một lời:
– 1 tuần á!? Tội nghiệp bé/anh Kiệt Khắc quá!!!
Kiệt khắc mặt đỏ bừng bừng xấu hổ hét toán lên:
– không được trêu tớ !
Dạ Bạch Ngân, nhắm mắt suy tư, chợt nhận ra cái gì đó, quát lớn:
– Ta nhớ rồi, Kiệt Khắc, đại thiên tài luyện dược sư, tân tháp chủ Dược Tháp, Kiệt Khắc. Người trẻ tuổi nhất trong lịch sử lên làm tân tháp chủ. Ta cứ nghĩ Kiệt Khắc cũng phải trên mười tám nhưng không ngờ chỉ mới có khoảng mười tuổi a!!!
Vân Phong, một bên cũng thốt lên lời:
– Sao Kiệt Khắc ca ca lại xuất hiện ở đây?
Kiệt Khắc cười trừ, hỏi lại:
– Tại sao không được ở nơi này chứ? Anh vốn là đi tìm Nhược Y cùng Qua Thần cơ mà.
Lúc này Kiệt Khắc mới nhớ tới chuyện gì đó, quay sang Dạ Nhược Y, hỏi:
– Nhược Y, tóc của em, nó thành màu đen?
Dạ Nhược Y gật đầu:
– Nhưng em có thể điều khiển nó, em có thể để tóc trở thành màu đỏ bất cứ lúc nào.
Kiệt Khắc gật đầu không nói gì.
– Bộp.
Dạ Qua Thần vỗ tay một cái, cười nói:
– Cũng khuya rồi, mọi người ngủ thôi mai, chúng ta sẽ về hoàng cung đấy.
Không nói hai lời, mỗi người tự tìm một chỗ để ngủ, nhưng chỗ ngủ lí tưởng nhất vẫn là ở chỗ Thiên Lâm Huân.
Thiên Lâm Huân phải biến thành thú, để làm gối cho mọi người nằm, Kiệt Khắc nhìn cảnh tượng này chỉ có thể thầm phán trong lòng:
– Tội nghiệp đời thú.
Dạ Nhược Y thì dựa lưng vào một gốc cây nhắm mắt như đang ngủ.
Dạ Qua Thần cùng Kiệt Khắc nằm ngủ chung với nhau, lấy con bạch hổ làm gối.
Nửa đêm.
Từ không gian giới chỉ của Kiệt Khắc bò ra một con rắn màu xanh, nó ngó nhìn xung quanh.
– cái tên Huyết Xà ở đâu rồi?
– Sơ hở!
Từ không gian giới chỉ lại xuất hiện ra thêm một con rắn màu đỏ huyết sắc nó phóng đến con rắn màu xanh, cắn ngay vào lưng nó.
Con rắn xanh quay người cắn lại, chửi mắng:
– Huyết Xà ngươi dám đánh lén ta.
– Lam Xà ngươi nói ngươi chưa bao giờ đánh lén ta đi.
Dạ Nhược Y đi đến, nhìn thấy hai con rắn đang cắn nhau cuộn lại thành một cục tròn.
Chọc chọc Kiệt Khắc và Dạ Qua Thần, Dạ Nhược Y hỏi:
– Kiệt Khắc, cục len này là gì?
Kiệt Khắc nhó xuống thấy hai con rắn đang đánh nhau, cậu cũng đang mơ màng buồn ngủ, đáp lại:
– Hai con thần thú Huyết Xà và Lam Xà ấy mà.
Cậu lại lần nữa ngã lưng xuống ngủ tiếp, còn Dạ Qua Thần thì ngồi dậy ngắm nhìn hai con rắn đánh lộn với nhau.
– Huyết Xà và Thanh Xà sao lại xuất hiện ở đây?
Vừa ngã lưng xuống Kiệt Khắc lại bật dậy, kinh hoàng, Dạ Qua Thần thấy Kiệt Khắc hơi bị kích động, hỏi:
– Sao vậy?
– Đây là hai con thánh thú của Dược Tháp, Huyết Xà và Lam Xà hai con rắn này chỉ cần ở cùng nhau là đánh nhau, hai con rắn này tuy nói là thần thú nhưng bọn chúng không thể biến thành người, chỉ có thể nói tiếng người thôi.
– Mà nghe nói từ khi sinh ra chúng đã biết nói tiếng người rồi. Huyết Xà là một con rắn thân mang độc dược bị cắn một phát sẽ chết ngay lập tức trong vòng ba phút, không có thuốc chữa, Lam Xà thì ngược lại, bất kỳ loại độc nào chỉ cần bị nó cắn một cái liền sẽ giải được độc ngay.
– Nếu như bị Huyết Xà cắn thì chỉ có Lam Xà mới giải được độc. Nhưng mà hai con rắn này đáng lẽ phải ở trong Dược Tháp, sao xuất hiện ở đây?
Kiệt Khắc vừa giải thích vừa nghi hoặc hỏi.
Dạ Nhược Y chỉ vào không gian giới chỉ của Kiệt Khắc, nói:
– Em thấy nó chui ra từ trong đó.
Kiệt Khắc đau đầu, suy nghĩ.
Chẳng lẽ là do lúc tối hôm đó mình đang ngủ, bọn chúng đánh nhau vô tình lọt vào không gian giới chỉ của mình??? Chỉ có một khả năng đó thôi.
– Đi qua chỗ nào đó nói đi.
Hai người gật đầu, Kiệt Khắc cầm hai con rắn đi theo hai người Dạ Qua Thần.
Đi đến một chỗ cách nhóm của Thiên Lâm Huân cũng khá xa, để khi gây tiếng đọng bọn họ cũng không nghe thấy.
Hai con rắn Huyết Xà và Lam Xà người rất mảnh mai, nhìn vào cũng như một sợi len mà thôi, người của chúng dài chỉ có một mét.
Kiệt Khắc vất vả, tách ra được hai con rắn, nhưng hai con rắn này vẫn cứ cãi nhau không dừng.
– Huyết Xà, Lam Xà các ngươi nhận chủ đi.
Theo phản ứng, hai con rắn nhìn chủ nhân của tụi nó là Kiệt Khắc, rồi nhìn lại hai người Dạ Qua Thần và Dạ Nhược Y, hai con đồng loạt thốt lên:
– Chúng ta bị chủ nhân bán rẻ đi mất rồi!!!
Hai con rắn ở trên tay của Kiệt Khắc ngọ nguậy như hai con giun.
Kiệt Khắc thấy hai con rắn này đang định cắn mình thì ném về phía Dạ Qua Thần và Dạ Nhược Y mỗi người nắm giữa một con.
Dù biết rõ hai con cắn cùng lúc sẽ không gây bất cứ chuyện gì, nhưng là con người, còn không có tu luyện về thể chất nên bắt buộc phải bị đau, Kiệt Khắc lại không thích bị đau, đặc biệt là cảm giác đau khi bị cắn.
Lam Xà thì được Dạ Qua Thần chụp lấy, còn Huyết Xà thì lại là vào tay của Dạ Nhược Y, nhìn thấy hai con rắn vào tay của hai người, Kiệt Khắc không khỏi gật đầu, hai con rắn đó rất hợp với hai người.
– Lam Xà ngươi chắc đói rồi phải không? Này, ăn không?
Trong mắt của Lam Xà nổi hoa đào, nhìn thấy trước mặt là một quả trứng liền phóng tới ăn vào miệng, khi ăn vào miệng, Lam Xà thấy có gì đó không đúng, trứng tại sao lại cứng như đá thế này? Hơn hết nó tự động hòa tan vào trong ngươi của nó, thật kỳ lạ.
Lam xà như hóa đá, lắp bắp:
– Không ngờ, ta một đời đường đường là một thần thú, lại bị mộng cảnh đơn giản của một tên nhóc lừa.
Lam Xà như đang oán trách ông trời, như oán trách bản thân.
– Mộng cảnh cái gì? Chỉ qua là máu của ta bị đóng băng lại thôi, chỉ có con rắn tham ăn mà ngu như ngươi mới bị lừa như vậy thôi! Còn bây giờ thì ngoan ngoãn làm ma sủng của ta đi, Lam Xà~ .
Lam Xà cũng như bạch hổ lúc trước, liền chịu không nổi ức chế mà ngất đi.
– Hừ! Con tiểu a đầu như ngươi mà cũng dám bắt ta là ma sủng sao? Có lẽ ta phải là chủ nhân của ngươi mới đúng!
Bên kia, Huyết Xà hừ lạnh, khinh thường Dạ Nhược Y, Dạ Nhược Y mặt không biểu tình, lạnh lùng như băng, cầm nó trong tay siết thật chặt con rắn này.
Nó đau nhưng vẫn cố ra oai:
– Tiểu nha đầu ngươi cũng gan lắm, xem ta như con giun muốn làm gì thì làm à? Ta phải giết ngươi!
Lời vừa dứt Huyết Xà liền cắn vào tay của Dạ Nhược Y, chất độc bị truyền từ tay của Dạ Nhược Y lên khắp người.
– Hừ! Xem ngươi sống được bao lâu?
Huyết Xà cười lạnh, nhìn chất độc chảy trong người của Dạ Nhược Y, nàng cầm lấy cái đuôi con rắn, vung một cái thật mạnh, đánh vào cái cây bên cạnh.
Huyết Xà bị đánh vào cây, người của nó thì không sao, nhưng còn cái cây thì bị một vết chém sâu hơn nửa thân, tùy thời đều có thể ngã xuống.
Con nhóc này, nó không sợ độc sẽ lan nhanh hơn sao? Tại sao lại ngu ngốc như vậy?