Qua Thần đường ca, Nhược Y đường tỷ làm ơn đi mà ~ .
Dạ Qua Thần và Dạ Nhược Y đang ở trong phòng tu luyện thì cứ bị Dạ Bạch Ngân luyên thuyên, nài nỉ dân nàng đi ra ngoài cung chơi.
Dạ Qua Thần cùng Dạ Nhược Y chịu không nổi cái miệng của nàng, đành phải mở mắt, nói:
– Được rồi!
Dạ Bạch Ngân vui mừng khi nghe Dạ Qua Thần nói, vui mừng kéo hai người ra ngoài cung.
Trên đường đi kéo theo luôn cả Vân Phong và Thiên Lâm Huân.
Nếu bình thường ngày nào cũng ra khỏi cung thì Dạ Bạch Ngân sẽ không năn nỉ hai anh em Dạ Qua Thần, nhưng mà, nàng đã một tuần không được ra ngoài vui chơi.
Ở trong hoàng cung suốt cả một tuần, Dạ Bạch Ngân cảm thấy mình như đang bị giam lỏng vậy.
Có cơ hội ra khỏi cung thì nàng phải chơi đùa cho thật sảng khoái mới được a.
– Ta mua cái này đi được không?
– Cũng được.
Dạ Bạch Ngân đi chợ thấy cái gì đẹp cũng đều muốn mua, bốn người Dạ Qua Thần nhìn thấy cũng chỉ nói một “Cũng được.”.
– Đi bao lâu nữa đây Bạch Ngân biểu muội?
Dạ Qua Thần vừa đi vừa hỏi Dạ Bạch Ngân.
Nhìn quan cảnh mà năm người đang đi là một khu rừng.
– Sắp rồi… Ta chắc chắn đấy…
Rõ ràng là bị lạc rồi mà lại không thừa nhận, Dạ Bạch Ngân cứ dẫn mọi ngườu đi vòng quanh khu rừng cả nửa ngày trời, Vân Phong ngồi xổm xuống, than thành tiếng:
– Nhược Y tỷ, em đếm không lầm thì đã đi đi lại chỗ này hơn 50 lần rồi đó.
Dạ Nhược Y gật đầu, lên tiếng:
– Chúng ta đã thấy Thiên Lâm Huân bị chói ở góc cây kia chính xác 53 lần rồi, tính thêm 7 lần ta nói lúc trước là thấy nơi này rất quen, cũng là 60 lần đi qua đi lại một chỗ rồi.
Dạ Nhược Y vừa nói vừa chỉ cái cây đang trói cổ của một con sói xanh nằm ngủ rất say sưa.
– Dạ – Bạch – Ngân. Biểu muội em thật sự làm bọn này bực bội rồi đấy!!!
Dạ Qua Thần vừa nói, vừa lấy tay xoay xoay ở vùng thái dương của Dạ Bạch Ngân.
– Đau quá, đau quá!!!
– Em cũng đâu có cố ý.
Dạ Nhược Y cởi trói ở cổ cho Thiên Lâm Huân, lên tiếng:
– Bây giờ trời cũng tối rồi, chúng ta đành phải ở lại khu rừng này một đêm thôi. Thiên Lâm Huân, bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ cao cả.
Thiên Lâm Huân nghe nói nhiệm vụ cao cả, tò mò, đôi mắt sáng ngời nhìn Dạ Nhược Y, một đôi mắt như trông chờ điều gì đó rất thú vị.
– Đi tìm thức ăn cho mọi người đi.
– Tuân lệnh.
Không biết là Thiên Lâm Huân hắn có nghe rõ hay không, hay hắn cứ nghĩ đó là nhiệm vụ thật cao cả mà trong đầu óc hắn nghĩ đến.
Vừa bước đi được ba bước, Thiên Lâm Huân khựng lại, quát:
– Đây mà là nhiệm vụ cao cả gì, Nhược Y người đang lừa ta à???
Dạ Qua Thần thở dài, đi phía sau lưng của Thiên Lâm Huân đạp một cái, mắng:
– Bảo ngươi đi thì đi nhanh lên ta đang rất đói đây.
Dạ Nhược Y, Vân Phong và Dạ Bạch Ngân, trăm miệng một lời:
– Nghe rõ rồi chứ?
Thiên Lâm Huân mang vẻ mặt ủy khuất đi tìm đồ ăn.
– Em cũng đi một chút.
– Nhược Y em đi đâu vậy?
– Anh đừng lo em không có phải con mù đường đâu, chỉ đi dạo một chút trước khi bắt đầu ăn tối thôi.
Dạ Qua Thần cũng không nói gì thêm, cạu biết rõ Dạ Nhực Y mạnh như thế nào, cho dù là ở trong rừng cũng chẳng có một con thú nào dám đánh lại nàng cả.
Dạ Nhược Y đi được một quảng đường thì nhìn thấy một cái hang động, thì thầm:
– Có mùi của yêu thú.
Không nói hai lời, Dạ Nhược Y trực tiếp đi vào trong hang, đi sau vào trong nàng nhìn thấy khá nhiều dược liệu, tiện tay thu vào.
Từ sau lưng của Dạ Nhược Y có cảm giác lành lạnh, cảm giác một sát khí mãnh liệt đang hướng đến nàng.
– Con người, chính ngươi là người đã lấy đi những linh dược của ta?
Dạ Nhược Y quay lại thấy một con hổ cao hơn nàng một cái đầu, con hổ nàu là một con bạch hổ, Dạ Nhược Y soi nó một chút gật đầu:
– Phải, ta đã lấy. Ngươi là vua của khu rừng này?
– Nhóc con ta gan, dám lấy đồ của đúng là muốn chết mà! Ta chính là thần thú, nắm giữ khu rừng, này, ta sẽ cho ngươi biết đắc tội ta sẽ có hậu quả thế nào!
Mắt của Dạ Nhược Y sáng lên, trên môi lộ ra một nụ cười nhạt.
Một chân trước của bạch hổ đánh tới, đạp chỗ Dạ Nhược Y, chỗ đất đó lúng sâu, chata lỏng màu đỏ chảy ra từ lòng bàn chân của bạch hổ.
Con bạch hổ cười lạnh, nâng bàn chân nhìn thấy máu chảy là từ tay mình, còn người thì không thấy đâu, ngó qua ngó lại.
Đột nhiên con bạch hổ cảm thấy đau dớn phần bụng, rồi ngất đi, nó ngất đi biến nhỏ lại thành một con bạch hổ con.
– Điểm yếu này hơi bị lộ liễu rồi.
Dạ Nhược Y không biết từ lúc nào đã đứng ở dưới bụng của con bạch hổ, đánh cho nó một chưởng ngất đi.
Trong lòng Dạ Nhược Y vui mừng, khi bắt đi con bạch hổ là kẻ nắm giữa khu rừng này.
Khu rừng này không phải là địa bàn của Thiên Lâm Huân, nên cho dù có lạc thì cũng không thể ra ngoài được, mà đã có con bạch hổ này trong tay thì còn lo gì lạc đường.
Đi về lại chỗ của nhóm Dạ Qua Thần, Dạ Nhược Y ném đến cho Dạ Qua Thần con bạch hổ.
– Em nghĩ là để nó làm tọa kỵ cho anh rất thích hợp.
Dạ Qua Thần nhìn con bạch hổ một lúc, đánh thức nó dậy, bạch hổ vừa dậy, liền la um lên:
– Con người ngu muội mau thả ta ra, ta sẽ cho ngươi biết tay ta.
Dạ Qua Thần một tay cầm bạch hổ con, một tay bịt lại một lỗ tai, cảm thấy con hổ này thật ồn ào.
Dạ Qua Thần vung tay, đập con bạch hổ xuống đất, lạnh lùng nói:
– Ồn quá!
Bạch hổ thấy uy hiếp của Dạ Qua Thần liền im bật.
– Bạch hổ này dễ thương thật, rất biết nghe lời, cảm ơn em Y nhi.
Dạ Qua Thần ôm con bạch hổ vào lòng cảm ơn Dạ Nhược Y, Nhược Y cũng chỉ cười cười không nói gì.
Con bạch hổ nằm trong lòng của Dạ Qua Thần, được Dạ Qua Thần vuốt ve, nó cảm thấy thật thỏa mái.
Khóe miệng Dạ Qua Thần cong lên quỷ dị, nói lẩm bẩm gì đó, cắn đầu ngón tay, đưa đến trước mặt bach hổ.
Bạch hổ như một con chó con liếm đầu ngón tay trong sự sung sướng.
– Khế ước kết thúc.
Lúc này đây Dạ Qua Thần mới thốt lên một câu.
Bạch hổ nghe được cả người như hóa thành đá.
Lúc này, nó mới nhận ra, cái vừa rối nó liếm là máu, cái này chẳng khác gì nó thừa nhận Dạ Qua Thần là chủ nhân của nó.
– Chó ngoan.
Dạ Qua Thần còn vô tâm cho nó một câu “chó ngoan”, khiến nó sốc đến ngất đi.
– Con chó sói kia đến giờ này vẫn chưa về?
Ba người đồng loạt lắc đầu.
Cách đó không xa, Thiên Lâm Huân, hai tay kéo ba con ma thú đi về phía nhóm Dạ Nhược Y.
– Ah.
Thiên Lâm Huân vấp phải một cái gì đó té xuống, hắn nhìn xuống chân, thấy một con người ăn mặc rách rới, Thiên Lâm Huân, tự hỏi:
– Ăn mày? Hay người chết? Kệ đi vậy, đem về cho họ ăn luôn vậy!
Thiên Lâm Huân nhắm lấy người đó kéo đi về.
– Ngươi chậm chạp quá.
Nghe thấy lời nói, nhưng Thiên Lâm Huân chỉ thấy một cục đá trước mặt hắn, không có tay để đỡ, bị trực tiếp ném vào mặt.
Người ném cục đá này là Vân Phong nên uy lực của nó chưa đến mức làm Thiên Lâm Huân bị thương.
Nhưng vấn đề là không một cục mà là nhiều cục theo sau, hắn ngã người về phía sau mà té xuống, tay buông hết những com ma thú ra.
Dạ Nhược Y nhìn thấy một con người trong đó, tay nhấc con người đó lên người nay, tuổi cũng chỉ bằng Dạ Qua Thần, trên người thì ăn mặc rách rới như một ăn mày.
Con mắt Dạ Nhược giật giật, không nói lên nổi một lời.
Dạ Qua Thần cảm thấy là lạ, đi đến xem sao, thì thấy được gương mặt của con người cái ban này, khéo môi giật giật, tựa cười nhưng không cười.
Cả hai đồng thanh một lời:
– Thói quen khó bỏ.