Trong Huyền Giáp Quân, một tiểu tốt có thể so sánh với trăm người. Chính vì dũng mãnh như vậy, cho nên mới có thể tạo ra hành động vĩ đại, dựa vào một ngàn năm trăm người đánh bại mười mấy vạn quân địch. Phạm
Nguyên Thần thân là Phó tướng của đệ nhất mãnh tướng Đại Đường, đương
nhiên càng không bình thường.
Phạm Nguyên Thần gương mặt lãnh
khốc, hai mắt thần quang như điện, chăm chú nhìn Đỗ Hà, trường thương
trong tay chậm rãi triển khai tư thế tấn công, nhất thời đằng đằng sát
khí. Hắn kinh qua bách chiến, trên người có một luồng khí ác liệt. Mỗi
người đều cảm thấy thiết thương trong tay hắn sắp sửa tung hoàng, đồng
thời biết rõ chỉ cần hắn ra tay nhất định sẽ vô cùng uy mãnh. Đỗ Hà vẫn
đứng yên lặng tại chỗ, trên mặt vẫn giữ nụ cười bình thản.
Nếu
nói khí thế ác liệt của Phạm Nguyên Thần khiến cho người ta cảm giác như mình đang đứng trong chiến trường, thì phong thái của Đỗ Hà lại như làn gió nhẹ, nhìn như hữu hình nhưng lại vô hình bất định.
Phạm
Nguyên Thần cũng cảm giác khí thế của mình thua kém một bậc, không do
dự, chói tai quát lên, thiết thương từ ngực đâm ra, uy mãnh tuyệt luân,
khí thế chấn động, đâm thẳng về phía Đỗ Hà.
Đỗ Hà cố tình lập uy, quyết ý tốc chiến tốc thắng, đối mặt với một thương bá đạo này, cũng
không dùng khinh công né tránh, mà chuyển kiếm nghiêng người, phá giải.
Đỗ Hà đã nghĩ ra chiêu này trong lúc giao thủ với La Thông. Thương pháp
của La Thông bá liệt không thua kém Phạm Nguyên Thần, lại thêm hắn thể
lực hơn người, mỗi lần thi đấu, Đỗ Hà cũng khó khăn chính diện đối đầu.
Cho nên kết hợp với đạo lý lấy nhu thắng cương của Thái Cực, tự mình
sáng chế ra mấy thức kiếm chiêu, dùng phá thương pháp của La Thông.
Hắn nương theo mặt bên của trường kiếm nhẹ nhàng bay sượt qua, quản giáo
đối thủ không thể nào phát lực, không chỉ hóa lực đạo của đối phương
thành vô hình, sau đó thuận thế phát ra một kích trở tay có thể khiến
địch chết ngay tại chỗ.
Đương nhiên đây chỉ là thi đấu bình thường, chứ không phải chém giết sinh tử!
Kiếm chiêu tuyệt diệu lấy nhu thắng cương của Đỗ Hà khiến cho Phạm Nguyên
Thần cũng không khỏi giật mình, vội vàng thu thương quay hồi chiêu, ngăn cản phản kích của Đỗ Hà. Như vậy vừa vặn trúng diệu kế của Đỗ Hà!
Mũi chân Đỗ Hà nhẹ nhàng điểm xuống, cả thân hình tiến về phía trước bốn
thước, tới trước người Phạm Nguyên Thần, trường kiếm chém ra, động tác
vô cùng trôi chảy, tự nhiên, không thể nào tìm thấy. Phạm Nguyên Thần
cảm giác thân hình Đỗ Hà giống như một làn gió nhẹ, rõ ràng cách hắn bốn thước, nhưng trong nháy mắt đã bay đến trước mặt, âm thầm kinh hãi, một kích sau đó của Đỗ Hà càng làm cho hắn khó lòng phòng bị.
Phạm
Nguyên Thần biết rõ không được lùi bước, nếu lui về phía sau, hắn sẽ
phải đối mặt với công kích liên tiếp như cuồng phong của Đỗ Hà, đột
nhiên hét lớn một tiếng, thân thể nghiêng sang bên cạnh, thiết thương
trước quét ngang lại chuyển thành đâm lên, sử dụng chiêu thức cướp mạng.
Đỗ Hà mỉm cười, vội vàng né tránh, nhưng thân hình vẫn dán chặt vào Phạm Nguyên Thần, trường kiếm liên tiếp xuất chiêu.
Tiếng cổ vũ Đỗ Hà vang lên rung trời, biểu hiện hôm nay của Đỗ Hà đã chinh
phục lòng người, phần lớn bọn họ đều kêu gào “Thiếu đông gia”, hy vọng
hắn có thể chiến thắng.
Trường thương trong tay Phạm Nguyên Thần
vốn là binh khí dài, còn Bàn Long kiếm trong tay Đỗ Hà mặc dù có thể so
sánh với trường kiếm bình thường, nhưng lại ngắn hơn trường thương rất
nhiều. Đỗ Hà và Phạm Nguyên Thần cận chiến, đương nhiên là chiếm hết
tiện nghi. Võ nghệ của Đỗ Hà vốn nặng về chiến đấu đơn độc, hiện giờ lại cận chiến, vì vậy liên tục chiếm cứ thượng phong. Đến hiệp thứ mười,
sống kiếm của Đỗ Hà đã đâm trúng mu bàn tay của Phạm Nguyên Thần, Đỗ Hà
cười ha ha nói:
– Phạm tráng sĩ quả là bất phàm, đa tạ rồi.
Phạm Nguyên Thần đỏ mặt, trong lòng biết rõ nếu vừa rồi Đỗ Hà dùng mũi kiếm, với độ sắc bén của Bàn Long kiếm, sợ rằng cánh tay của mình đã bị phế
rồi.
Hắn thân là một thành viên của Huyền Giáp binh, nhiều lần
chinh chiến cùng Lý Thế Dân, làm sao không nhận ra Bàn Long kiếm trong
tay Đỗ Hà chính là bội kiếm tùy thân mà Tần vương Lý Thế Dân chinh chiến chiến trường trước kia!
– Ta thua rồi!
Phạm Nguyên Thần bị bại tâm phục khẩu phục. Đám lão binh tòng quân nhiều năm xung quanh cũng tâm phục khẩu phục kêu vang.
– Ta cho các ngươi thời gian nửa ngày trở về thu xếp. Kể từ hôm nay, các
ngươi phải vứt bỏ tất cả mọi chuyện, theo ta huấn luyện.
Đỗ Hà
hét to, tất cả binh lính đều tiếp nhận mệnh lệnh. Bọn họ đã bị võ nghệ
của Đỗ Hà thuyết phục, đương nhiên không có bất cứ do dự, cự tuyệt nào
khi tiếp nhận mệnh lệnh của hắn. Phần lớn mọi người rời đi, chỉ có một
phần nhỏ không cần thu xếp việc nhà ở lại. Đỗ Hà chuẩn bị rượu và đồ
nhắm cùng bọn họ ăn uống vui vẻ. Đỗ Hà hạ mình tương giao như vậy, khiến các binh lính đều cảm thấy rất vinh hạnh.
Trên bàn rượu, Đỗ Hà
hỏi thăm kinh nghiệm tòng quân của bọn họ, rút cuộc mới biết Phạm Nguyên Thần chính là quan quân trong Huyền Giáp binh, liên tiếp kính hắn ba
chén, lãnh giáo hắn phương thức huấn luyện của Huyền Giáp Quân.
Đỗ Hà chưa bao giờ tiếp xúc qua luyện binh, nhưng gần đây xem qua một số
binh thư, trên ti vi cũng từng nhìn thấy không ít, trong lòng cũng có
tính toán. Nhưng hắn cần biết rõ hình thức luyện binh cổ đại, tập hợp
hai bên để huấn luyện đội quân tinh nhuệ.
Phạm Nguyên Thần với tư cách Phó tướng của Tần Quỳnh, thường phụ trách huấn luyện Huyền Giáp
Quân, vì vậy nắm rõ hình thức huấn luyện của Huyền Giáp Quân như lòng
bàn tay. Đỗ Hà khiêm tốn thỉnh giáo, Phạm Nguyên Thần cũng không giấu
diếm, tường thuật chi tiết năm đó mình huấn luyện Huyền Giáp binh như
thế nào. Đỗ Hà khi thì gật đầu đồng ý, khi thì cau mày, vô cùng chăm chú lắng nghe.
– Huấn luyện lúc đó thật sự rất gian khổ! Nhưng chúng ta ít nhất cũng là trăm người cấp bậc Tướng, người nào cũng có năng
lực, hiệu quả cũng tương đối xuất sắc. Năm đó, chỉ cần Hoàng thượng vừa
điều động Huyền Giáp binh, đám phản tặc lập tức kinh hãi.
Phạm Nguyên Thần tựa hồ đang hồi tưởng lại tình hình năm đó, ánh mắt lộ ra vẻ say mê hào hùng.
Đỗ Hà cũng khoan thai lắng nghe, Phạm Nguyên Thần nói có chút càn rỡ,
nhưng Huyền Giáp binh xác thực có tư cách ngông cuồng như vậy.
–
Tốt! Ta quyết định, từ hôm nay trở đi, Phạm lão ca ngươi chính là đội
trưởng đội thân vệ của ta, tất cả công việc về huấn luyện, do ngươi
toàn quyền phụ trách!
Đỗ Hà cười, tuyên bố bổ nhiệm đầu tiên của
hắn. Đối với kiến thức luyện binh, Đỗ Hà chỉ có thể nói là lý luận
suông, chưa bao giờ trải qua thực tế. Ở phương diện này, Phạm Nguyên
Thần mạnh hơn hắn, kêu hắn phụ trách huấn luyện, Đỗ Hà căn cứ kinh
nghiệm đời sau ở bên hiệp trợ, đồng thời học tập hấp thu, để ngày sau có thể độc lập, thậm chí trò giỏi hơn thầy. Thế nhân không có cái gọi là
kỳ tài, thiên tài chân chính.
Cũng không có người nào sinh ra đã
mang nghiệp binh đao, biết đánh giặc, chỉ có nhận thức được thiếu sót
của mình, cố gắng dụng tâm học tập, đây mới là pháp môn thành tài duy
nhất. Quyết định của Đỗ Hà lúc này vô cùng chắc chắn. Phạm Nguyên Thần
thấy Đỗ Hà ủy thác trách nhiệm, trong mắt cũng lộ ra kính ý, cao giọng
nói:
– Nguyên thần quyết không phụ tín nhiệm của Nhị thiếu gia !
Cơm nước no nê, Đỗ Hà lại để cho những người còn lại tự do hoạt động, một
mình lưu lại Phạm Nguyên Thần, cùng hắn thương nghị công việc luyện
binh.
Đỗ Hà căn cứ vào kinh nghiệm đời sau của mình, sáng chế ra một số phương thức huấn luyện nói cho Phạm Nguyên Thần.
Phạm Nguyên Thần nghe xong, trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên nói:
– Ta biết huấn luyện đeo vật nặng trèo núi là cái gì. Nhưng đứng yên bật
nhảy là huấn luyện thế nào, còn cái gì là chống đẩy, hít đất?
Một loạt từ lạ khiến cho Phạm Nguyên Thần choáng váng đầu óc. Đỗ Hà làm mẫu động tác “Đứng yên bật nhảy” và “Chống đẩy hít đất”, sau đó giải thích
nói:
– Phạm lão ca, ngươi xem, khi đứng yên bật nhảy, cơ cổ và cơ đùi ở vào trạng thái kéo căng, nếu thường luyện tập có thể rèn luyện
sức bật của chân, để binh sĩ có bản lĩnh trong nháy mắt đưa địch vào chỗ chết trên chiến trường. Còn chống đẩy hít đất là huấn luyện sức khỏe,
đề cao sức mạnh của chi trên, bộ ngực, lưng eo và cơ bắp phần bụng, có
rất nhiều tác dụng, đặc biệt hữu hiệu cho luyện tập sức khỏe của binh
sĩ!
Ánh mắt Phạm Nguyên Thần sáng ngời, tán thưởng tự đáy lòng:
– Phương pháp huấn luyện này của Nhị thiếu gia, chưa từng có ai làm,
Nguyên Thần bội phục. Nếu liên tục rèn luyện như vậy, xác thực có hiệu
quả hơn huấn luyện bình thường.
Được một người lão luyện, dày dạn kinh nghiệm như Phạm Nguyên Thần khen ngợi, Đỗ Hà cũng cảm thấy rất vui mừng, lại tiếp tục trình bày các hoạt động như xà đơn, nằm ngửa ngồi
dậy, nhảy cóc, leo can, áp chân….
Phạm Nguyên Thần hoàn toàn bị Đỗ Hà làm cho chấn động, vội hỏi:
– Nhị thiếu gia, hay là để ta làm trợ thủ của ngươi, bản lãnh của ngươi hơn ta quá nhiều!