Đại Đường Đạo Soái

Chương 767: Đại sự đã định (hạ)



Bởi vì bệnh của Trường Nhạc tùy thời tùy chỗ đều có thể
tái phát, cá nhân Đỗ Hà rất sùng bái với thần y thiên cổ Tôn Tư Mạc, cho rằng nếu như trên đời này thật sự có người có thể phá được nan đề của
thế kỷ hai mươi mốt sẽ là Tôn Tư Mạc. Hắn không thể hạn chế Tôn Tư Mạc
hành động, nhưng lại khắp nơi lưu tâm động hướng.

Đỗ Hà thường
theo Trường Nhạc tiến cung thăm Trưởng Tôn Hoàng Hậu nên cũng biết bệnh
tình của bà, lo bà sẽ bị ảnh hưởng vì chuyện của Lý Thái. Vừa khéo khi
hắn thăm dò Vương gia lấy được [Biển Thước thần thư] đem nhập vào thư
khố của Hoằng Văn quán. Kết tinh trí tuệ của cổ nhân nếu thất truyền thì quá đáng tiếc nên Đỗ Hà cố tình đem một phần [Biển Thước thần thư] giao choTôn Tư Mạc, cho dù không thể chữa tốt cho Trường Nhạc, cũng có thể
tăng trưởng y thuật của hắn, dùng để tạo phúc một phương, phát triển
Trung y đã xuống dốc vào thế kỷ hai mươi mốt.

Trưởng Tôn Hoàng Hậu thật sự bởi vì chuyện của Lý Thái mà ảnh hưởng đến thân thể.

Đỗ Hà mang theo Tôn Tư Mạc vào cung.

Đối với y thuật của Tôn Tư Mạc, Lý Thế Dân cũng cực kỳ tôn sùng, trực tiếp
bảo hắn gia nhập vào hàng ngũ ngự y chẩn đoán trị liệu cho Trưởng Tôn
Hoàng Hậu.

Nhìn Lý Thế Dân đang hoảng hốt, Đỗ Hà tiến lên khuyên nhủ:

– Nhạc phụ đại nhân yên tâm, Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên,
hiện tại lại có thần y ngự y ở bên, tin tưởng có thể vượt qua.

Trong mắt Lý Thế Dân hiện đầy tơ máu, bởi vì Trưởng Tôn Hoàng Hậu lâm bệnh
nên hắn đã ba ngày không nghỉ ngơi. Ban ngày hắn tận tâm tận lực xử lý
tốt quốc sự, thời gian rảnh đều tới chỗ Trưởng Tôn Hoàng Hậu, làm tận
chức trách của cả Hoàng Đế lẫn trượng phu.

Hắn thở dài nói:

– Hi vọng như thế.

Ngừng lại một chút, hắn lại nói:

– Thanh Liên, đi cùng trẫm.

– Dạ!

Đỗ Hà lên tiếng, đi theo sau lưng Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân không nói gì, vẫy lui mọi người rồi tới một cung điện hùng vĩ
bên trái cung Thái Cực, là nơi có tổ miếu đặt linh vị liệt tổ liệt tông
của Lý gia.

Phàm khi có chuyện trọng đại phát sinh, Lý Thế Dân đều mang theo văn võ tế tổ để cầu phù trợ.

Đỗ Hà cũng đã tới nhiều lần, chỉ là không biết Lý Thế Dân vì sao lúc này lại dẫn hắn tới đây.

Lý Thế Dân đẩy cửa vào, tổ miếu rộng lớn không có một bóng người, cung
kính thắp ba nén hương rồi tới một chỗ hẻo lánh đặt hai linh vị, im lặng thật lâu.

Đỗ Hà đứng bên cạnh có thể thấy rõ hai dòng chữ Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát.

Bọn họ cũng là người Lý gia, tự nhiên có vị trí.

– Nhớ rõ khi còn bé, trẫm rất hâm mộ đại ca, văn thao vũ lược, mọi thứ
tinh thông, một mực lấy hắn làm gương. Quan hệ của chúng ta rất tốt, hắn hiểu chuyện nghe lời, trẫm nghịch ngợm gây sự, thường thường gặp rắc
rối.

Mỗi khi gặp rắc rối thời điểm, đại ca luôn là người đầu tiên đứng ra cầu tình. Về phần Nguyên Cát, quan hệ của hắn cùng trẫm cũng
không tốt. Hắn võ nghệ cao cường, nhưng rất thích tàn nhẫn tranh đấu, có chút tàn bạo, một khi nổi cơn rất dễ đánh người. Phụ thân sủng ái hắn,
đại ca cũng nuông chiều hắn, trẫm lo lắng hắn gây ra đại họa, thường
xuyên quản hắn, mắng hắn, thậm chí ra tay đánh hắn. Nhưng nếu trẫm xảy
ra chuyện gì thì người đứng ra bênh vực luôn là hắn. Tuy nói thường bởi
vậy mà càng sinh ra họa nhưng hắn không để ý vì chúng ta là huynh đệ.
Hắn cũng gọi là ta nhị ca, cũng là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra.
Nhưng bọn họ đều chết trong tay trẫm, ngươi nói trẫm thành ra như bây
giờ có phải là báo ứng không?

Cũng chỉ có đối với Đỗ Hà, Lý Thế
Dân mới nói như vậy vì trong lòng Lý Thế Dân, Đỗ Hà ngoại trừ là thần
tử, con rể, còn có một thân phận khác, là bạn rượu có thể cùng một chỗ
nâng cốc ngôn hoan.

Đỗ Hà trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, nhưng trong mắt hắn hiện giờ Lý Thế Dân không phải
thiên cổ nhất đế, cũng không phải hoàng đế Đại Đường mà là một nam nhân
mềm yếu đau lòng vì con cái phản bội, vợ bệnh tật mà nghĩ lại chuyện
xưa.

Tựa như lời của một ca khúc, nam nhân kiên cường đến đâu cũng có lúc mệt mỏi.

Lý Thế Dân rất mạnh, quá mạnh, bất kể là trên quân sự hay chính vụ đều
sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, nhưng gió mưa đời hắn cũng không phải
thường nhân có thể tưởng tượng.

Trải qua nhiều chuyện như vậy ai có thể làm được vĩnh viễn kiên cường?

Đỗ Hà nói:

– Thị phi đúng sai đều có hậu nhân bình luận, mặc kệ người khác thấy thế
nào, nhưng ở trong mắt tiểu tế, nhạc phụ đại nhân là một minh quân, là
một quân vương luôn nghĩ đến dân chúng thiên hạ. Đúng là bởi vì đã có
nhạc phụ đại nhân, dân chúng thiên hạ mới có thể thoát khỏi chiến loạn
thời nhà Tùy, an an ổn ổn vượt qua ngày tốt lành. Đại cữu ca, tứ cữu ca
đều là người trưởng thành, tự nhiên có tư tưởng chủ kiến, minh bạch
chính mình làm gì. Lỗi của bọn hắn, thực sự không phải là do nhạc phụ
đại nhân.

– Chỉ có thể nói quyền lực dụ hoặc quá lớn nên không người nào có thể chống cự.

Đỗ Hà nói thầm, hắn cũng không đến mức ngu xuẩn nói những lời này với Hoàng Đế.

Nếu như Đỗ Hà nói ra, nhất định sẽ khiến cho Lý Thế Dân cộng minh, hắn có thể nhận thức được ý tứ trong đó.

Có người nào vừa sinh ra đã có tâm tư làm hoàng đế?

Lý Thế Dân lúc tranh đấu giành thiên hạ cho Lý Đường cũng chưa nghĩ tới
chuện Thái tử. Chỉ là theo năng lực của hắn càng ngày càng nổi bật, anh
tài thiên hạ vì mị lực cá nhân của hắn mà tề tụ phủ Tần Vương, khiến cho phủ Tần Vương lực áp phủ Thái tử nên mới có dã tâm tranh giành với Lý
Kiến Thành.

Vừa bắt đầu, Lý Thế Dân cũng không muốn nhiều như
vậy, chỉ là cảm thấy có thể được thiên hạ là tốt nhất, tranh giành cũng
không sao cả. Nhưng hắn lại tuyệt đối không thể tưởng được, một bước này khi đã bước ra căn bản cũng không có đường rút lui. Cuối cùng càng
không tự giác bước tới chỗ không phải ngươi chết chính là ta sống tuyệt .

Lý Thế Dân trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi:

– Ngươi cảm thấy Trĩ Nô như thế nào?

Đỗ Hà khẽ giật mình, trong nội tâm đột nhiên minh bạch, trải qua chuyện Lý Thái, Lý Thế Dân đã muốn lập trữ, đáp:

– Tấn Vương Điện hạ ít xuất hiện, cần kiệm, chí thiện chí hiếu, làm người nhạy bén, tương lai tất thành châu báu.

Lý Thế Dân nói:

– Sau này thân cận hơn với Trĩ Nô, tương lai Đại Đường sẽ do các người trẻ tuổi như ngươi gánh vác.

Đỗ Hà lĩnh mệnh, lập tức cười nói:

– Nhạc phụ đại nhân đã già rồi sao? Tiểu tế tuyệt không cảm thấy, đế
vương như nhạc phụ đại nhân chưa qua hơn bốn mươi đã có được thành tựu
như thế, từ xưa đến nay, nào có một người? Sao đang lúc tráng niên, hôm
nay nói lời lại như lão gia tử qua tuổi thất tuần.

Lý Thế Dân nghe nửa đầu không sao, nghe phần sau bất giác nhướng mày, đúng là chuyện đã phát sinh, buồn bã cũng là vô dụng.

Hắn trải qua vô số mưa gió, chỉ là nhất thời nghĩ không ra nên để cho Đỗ Hà cười chê, cũng hiểu được chính mình vô cùng đa sầu đa cảm, cũng lấy lại tinh thần.

Không biết là Trưởng Tôn Hoàng Hậu thật sự hồng phúc
tề thiên hay do Tôn Tư Mạc có năng lực khởi tử hồi sinh, hoặc do tình
cảm với trượng phu, Trường Nhạc, Lý Trì mà bà khỏi bệnh như kỳ tích.

Điều này như điềm báo Đại Đường sau khi trừ xong nội loạn sẽ có một tương lai tốt đẹp!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.