Đại Đường Đạo Soái

Chương 761: Đệ nhất thế gia



Đỗ Hà về tới phủ đệ liền đi thẳng vào phòng.

Trưởng Tôn Vô Kỵ là không thể tin nhưng không có nghĩa là hắn không có một câu thật lòng.

Nếu như không trải qua chuyện năm xưa thì hôm nay Đỗ Hà không thể tin nhưng đã có kiểm chứng nên đủ để chứng minh Trưởng Tôn Vô Kỵ nói là sự thật.

Trưởng Tôn Vô Kỵ ngoại trừ vì Trưởng Tôn gia mà có lòng hòa giải với mình còn
vì tâm tư giải quyết chướng ngại cuối cùng của Đại Đường.

Đỗ Hà vẫn tin tưởng Trưởng Tôn Vô Kỵ trung tâm với Đường triều.

Bất quá cho dù có cái hộp nơi tay, lại có căn cứ trước kia nhưng vẫn thiếu chứng cứ quan trọng nhất.

Tuy theo tình huống trước mắt thì đã đầy đủ hết thảy chứng cớ nhưng trên thực tế cũng chỉ là lời của Đỗ Hà.

Đỗ Hà năm đó biết được một điện hạ nào đó muốn mưu hại Trưởng Tôn Hoàng
Hậu là bởi vì suy đoán, bây giờ phong thư của Lý Thái cũng chưa chứng
minh được điều gì, liên quan duy nhất chỉ là Huyết Giới quả.

Đỗ
Hà ngoài ý muốn lấy được mật tín cùng với mật tín của Trưởng Tôn Vô Kỵ
đưa, kết nối cả hai có được một kết luận: Lý Thái vì ngôi vị hoàng trữ
đã âm thầm cùng Thôi gia mưu đồ bí mật, mua Huyết Giới quả độc hại
Trưởng Tôn Hoàng Hậu để Lý Thừa Càn mất đi chỗ dựa lớn nhất.

Loại suy luận này là hợp tình hợp lý nhưng có một điều kiện tiên quyết: Huyết Giới quả có thể là độc dược trí mạng.

Nếu như Huyết Giới quả là vật chí độc, Lý Thái dù trăm miệng cũng khó giải
thích. Nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ Huyết Giới quả không chứa bất kỳ
độc tố nào.

Trưởng Tôn Vô Kỵ dám nói ra điểm này chứng tỏ hắn không chỉ một lần thí nghiệm.

Sự thật chứng minh Huyết Giới quả vô hại với nhân thể, Lý Thái là một
người thông minh tuyệt đỉnh, tin tưởng hắn sẽ không ngốc đến mức dùng
trái cây không có độc tố để mưu hại một người.

Vì lý do đó, Huyết Giới quả khiến cho việc kết nối hai bức mật thư có sơ hở cực lớn.

Ngay cả chứng cớ cũng tồn tại sơ hở cực lớn, làm sao có thể đủ chứng minh Lý Thái cố tình mưu hại Trưởng Tôn Hoàng Hậu?

Đỗ Hà trầm tư hồi lâu, lại một lần nữa mở hộp lấy ra một quả Huyết Giới.

Muốn giải khai hết thảy bí ẩn, Huyết Giới quả là mấu chốt duy nhất. Chỉ cần
chứng minh Huyết Giới quả có thể hại chết Trưởng Tôn Hoàng Hậu vậy thì
hai phong mật thư đủ để kết tội Lý Thái cùng Thôi gia mưu đồ bí mật sát
hại hoàng hậu.

Tội danh này không không thua gì mưu hại vua của
một nước, đến lúc đó, với tình cảm của Lý Thế Dân đối với Trưởng Tôn
Hoàng Hậu, dù hắn không có tâm động thủ với môn phiệt thế gia cũng sẽ
đem đám xấu xa này chém tận giết tuyệt, huống chi hắn vốn có tâm hạ sát
thủ, càng được đúng lý không buông tha người rồi.

– Vấn đề ngay tại ở thế nào, có thể chứng minh điểm này……

Đỗ Hà gãi đầu, thầm nói:

– Cũng không thể đem Huyết Giới quả cho Hoàng hậu nương nương ăn để nhìn phản ứng của người rồi kết luận a.

Cách nghĩ ngu xuẩn này cũng chỉ lóe lên trong đầu hắn, cho dù cho gan hắn lớn như trời cũng không dám thử.

Tuy nói độc dược không phân biệt ai, người khác ăn không có độc, Trưởng Tôn Hoàng Hậu ăn vào cũng sẽ không sao nhưng dù sao không thể lấy an nguy
của quốc mẫu ra đùa.

Vậy làm như thế nào?

Đỗ Hà trong lúc nhất thời cũng vô kế khả thi.

Hắn muốn tìm một quyển sách ghi chép về Huyết Giới quả để xem nhưng vừa nghĩ đến đã bỏ qua.

Trưởng Tôn Vô Kỵ là nhân vật bậc nào, hắn dùng một năm vẫn không tra ra Huyết Giới quả là thứ gì, Đỗ Hà làm sao có thể tìm được.

Đây cũng không phải Đỗ Hà tự nhận không bằng Trưởng Tôn Vô Kỵ, mà là đồng dạng về tài nguyên.

Trưởng Tôn Vô Kỵ đi tìm không có, hắn có may mắn gì có thể tìm được?

Đỗ Hà nghĩ đến thì trong lòng khẽ động, trong thư phòng của hắn có một bản sách mà Trưởng Tôn Vô Kỵ không có.

Miêu Cương vạn độc thư!

Đỗ Hà cầm Miêu Cương vạn độc thư giở ra, chăm chú nghiên cứu mấy lượt nhưng kết quả vẫn không thấy gì.

Hắn phiền muộn đi đi lại lại, chứng cứ chính xác nhất bày ở trước mặt nhưng hắn lại vô kế khả thi.

Chưa qua thời gian uống cạn một chén trà, Đỗ Hà lại lần nữa ngồi xuống lấy lại tỉnh táo.

Hắn chỉnh lại mạch suy nghĩ, tách ra từng việc nhỏ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ dùng hết hết thảy biện pháp vẫn không tra được, vậy không thể đi theo mạch suy nghĩ này, phải bắt đầu tìm ở những chỗ khác.

– Đâu là chỗ Trưởng Tôn Vô Kỵ chưa tra đến?

Đỗ Hà theo mạch suy nghĩ này, trong lòng khẽ động nghĩ tới một nghi vấn:
Trưởng Tôn Vô Kỵ không biết Huyết Giới quả là vật gì, rất nhiều đại phu y thuật cao minh cũng không biết, ngàn vạn bản cổ tịch cũng không có ghi
lại, vậy Thôi gia sao biết được Huyết Giới quả có thể hạ độc chết Trưởng Tôn Hoàng Hậu hay sao? Thôi gia là Thư Hương thế gia, không phải võ lâm thế gia, hiểu biết của bọn họ với dược vật không lý gì vượt qua các
danh y, trừ phi……

Nghĩ đến đây, Đỗ Hà hưng phấn kêu lên:

– Trừ phi trong phủ bọn họ có bản ghi chép.

Đỗ Hà suy nghĩ đến đặc điểm lớn nhất của thế gia vọng tộc là đã phát triển hơn một ngàn năm, sách vở tổ tiên để lại tuy chưa chắc vượt qua thư khố vương triều nhưng độ trân quý tin tưởng ngay cả thư khố vương triều còn kém.

Chứng cớ chắc chắn có giấu ở trong thư khố Thôi gia.

Nghĩ tới đây, Đỗ Hà thầm kêu:

– Không ổn.

Thôi Trung Bình dê đầu đàn trong năm thế gia, hắn làm người cẩn thận, không
lưu sơ hở. Sở dĩ lưu lại cái hộp này cũng để uy hiếp Lý Thái, ngừa Lý
Thái qua cầu rút ván. Nếu quả thật có này bổn ghi lại Huyết Giới quả vậy thì với tính cách của hắn, dù trân quý thế nào cũng không để lại.

– Bất kể như thế nào cũng phải tới Thôi gia để xem, chỉ hy vọng Thôi
Trung Bình là người yêu sách, không nỡ hủy sách cổ trong tay.

Đỗ Hà thầm nghĩ rồi lập tức vào cung hướng Lý Thế Dân xin nghỉ phép.

Lý do cũng đơn giản, qua một năm nam chinh đã kiệt sức, hàng đêm khó ngủ, muốn nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng.

Lý Thế Dân cũng không muốn coi Đỗ Hà như trâu nên cũng đồng ý.

Đỗ Hà đầu tiên dùng ba ngày ở với Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương, ngày thứ tư mới khởi hành tới Thôi gia.

Thanh Hà.

Vùng đất trung tâm của Thôi gia.

Tại đây bởi vì có đệ nhất thiên hạ thế gia nên người đọc sách lui tới rất
nhiều. Bọn họ đều có hi vọng được Thôi gia chọn trúng làm rể, có thể bái nhập làm môn hạ Thôi gia để thăng chức rất nhanh, còn có cả người đến
giao lưu kiến thức.

Đỗ Hà nhìn Thanh Hà náo nhiệt, nhìn những kẻ sĩ nườm nượp tới Thôi thị, càng thêm khẳng định nhiệm vụ của mình.

Vị trí cực cao của môn phiệt thế gia trong lòng kẻ sĩ xác thực là một khối u ác tính, không thể coi như không quan trọng.

Đỗ Hà đi vào một khách điếm của Thanh Hà, cải trang thành một kẻ đọc sách
bình thường, quan sát ghi nhớ địa hình chung quanh Thôi gia.

Cùng ngày trong đêm, hắn tiềm nhập Thôi phủ.

Các nơi trong Thôi phủ đều được đèn lồng chiếu sáng, cơ hồ nhìn thấy từng góc hẻo lánh.

Đưa mắt nhìn quanh, Đỗ Hà phát hiện Thôi phủ chiếm diện tích rộng lớn,
không thua phủ vương hầu bình thường. Tuy không xa hoa như vương phủ
nhưng mỗi nơi đều có dấu vết lịch sử.

Gia đinh đi lại tuần xét
khắp nơi trong phủ, mỗi người đều cầm đèn chiếu sáng, kẻ cắp bình thường quả thật không có cách nào lẻn vào.

Nghĩ đến cũng đúng, Thôi phủ tồn tại qua ngàn năm. Tuy mỗi đời đều có xây dựng hay sửa sang nhưng
còn có rất nhiều đồ cổ còn sót lại, tùy tiện một cái bình hoa bài trí
đều có giá trị liên thành, phòng ngự sâm nghiêm cũng không lạ.

Bất quá Đỗ Hà cũng không phải kẻ trộm bình thường, thủ vệ nghiêm mật gấp 10 lần thì hắn cũng có tin tưởng dễ dàng vượt qua.

Đỗ Hà cũng không biết thư phòng Thôi gia ở đâu, chỉ có thể tránh đi lớp
lớp vòng vây, lặng lẽ đi tới chỗ cao nhất của Thôi phủ, đứng trên mái
hiên nhìn ra xa bốn hướng: Cổ nhân kiến tạo phòng óc đều rất có nghiên
cứu. Ví dụ như hướng chủ đều quay về hướng đông. Về phần tàng thư các,
không thể thiếu mấy điểm chủ chốt: Cách xa vật dễ cháy, gần nguồn nước,
hướng mặt trời khô ráo, còn có sân để thích hợp phơi nắng.

Chỉ cần chỗ nào phù hợp với những đặc điểm này thì chính là tàng thư các rồi.

– Ở đằng kia.

Đỗ Hà sáng mắt, thấy được một chỗ lý tưởng. Gần chỗ Thôi phủ có một tòa lầu biệt lập, bên trong tối đen liền lẻn tới gần.

Quả nhiên, tới gần thì thấy trên tấm biển phía trước có hai chữ Thư phòng.

Đỗ Hà khẽ dàng lại, đếm cửa sổ thư phòng rồi lui trở về.

Trong thư trai tối đen, muốn tìm sách cần phải đốt đèn nhưng nếu làm vậy thì
khó có thể cam đoan ánh sáng không lọt ra ngoài, khiến người phát giác,
đánh rắn động cỏ.

Đỗ Hà tiềm nhập vào một hiệu thuộc da, lấy đi sáu tấm da lớn, để lại một khối bạc vụn tại một chỗ dễ thấy coi như là mình mua.

Hắn lại dùng cách đó “mua” lấy mực, bôi lên mấy tấm da, sau khi xác định không lọt sáng mới quay lại tiềm nhập Thôi phủ.

Hắn tiến vào thư phòng, dùng da dán lên sáu cửa sổ, sau đó mới đốt đèn lên.

Phạm vi của tàng thư quán Thôi phủ không hề thua kém thư khố của Hoằng Văn quán.

Hoằng Văn quán tuy rộng hơn nhưng Thôi phủ lại hơn ở sự trân quý, rất nhiều
sách cổ độc bản đáng ra không còn tồn tại nhưng lại tìm thấy trong thư
trai.

– Ngô Tử binh pháp.

Đỗ Hà nuốt một ngụm nước bọt,
Ngô Tử binh pháp là kiệt tác của binh thần Ngô Khởi, là binh thư duy
nhất có thể so với Tôn Tử binh pháp. Bởi vì đủ các loại nguyên nhân nên
hiện giờ truyền lưu chỉ còn sáu thiên Đồ Quốc, Liệu Địch, Trì Binh, Luận Tướng, Ứng Biến, Lệ Sĩ, còn hai mươi bốn thiên sớm đã biến mất. Không
ngờ Ngô Tử binh pháp ở chỗ Thôi gia có tới mười tám thiên, nhiều hơn chỗ Lý Thế Dân mười hai thiên.

Đã có tiền lệ Ngô Tử binh pháp, Đỗ Hà càng thêm khẳng định phán đoán của mình!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.