Đỗ Hà đưa tay nhận lấy, cảm thấy cái hộp rất nặng. Cái hộp chế tạo từ
thép thuần hiếm thấy, dù dùng Bàn Long Kiếm cũng không thể cưỡng ép mở
ra, rõ ràng dùng để đựng đồ trân quý. Bên cạnh hộp có dấu vết móc khóa
đứt gãy, ổ khóa chẳng biết đi đâu, tùy thời có thể mở ra. Hắn mở ra thấy bên trên là một bức mật tín đã ngả vàng, bên dưới là một nửa hộp trái
cây vỏ cứng, hình thù kỳ lạ.
Lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ mới lên tiếng:
– Lúc đầu lão phu cho rằng quả này là vật chí độc nên ngầm mời đại phu
xem là gì, kết quả không ai biết. Lại ngoan tâm cho người ăn thử cũng
không có phản ứng gì.
Đỗ Hà đem cái hộp đặt lên bàn, do dự một
chút, cuối cùng vẫn lấy ra mật tín. Cái này có thể là cục diện mà Trưởng Tôn Vô Kỵ bố trí nhưng hắn vẫn tràn ngập hiếu kỳ.
Mật tín là Lý
Thái ghi cho Thôi Trung Bình. Đỗ Hà tinh thông thư pháp còn Lý Thái cũng là nhân vật có tài văn chương nổi bật, tiêu chuẩn thư pháp rất cao, có
phong cách của mình.
Đỗ Hà chỉ nhìn đã biết là chữ của Lý Thái, có phong cách đặc trưng, hẳn không phải là giả tạo.
Trong thư cũng không có cái gì vạn phần cơ mật, chỉ nói là đã thương nghị
xong chuyện. Lý Thái còn bảo Thôi Trung Bình mau chóng tìm được Huyết
Giới quả. Về phần dùng Huyết Giới quả làm gì, trong thư không viết rõ.
Đỗ Hà bất động thanh sắc nhìn xem nhưng trong lòng nhấc lên ngập trời sóng lớn. Hắn nhớ lại một việc cách đây đã nhiều năm. Lần đó hắn đi tới đất
phong của Đỗ Như Hối chiêu mộ hộ vệ, trên đường gặp được Vũ Mị Nương,
còn gặp thêm một đám người kỳ quái nên xảy ra một chuyện, cuối cùng còn
liên quan đến Điện hạ cùng Trưởng Tôn Hoàng Hậu.
Lúc ấy bởi vì cũng không có bất cứ chứng cớ gì nên không thể nào thăm dò, việc này coi như lâm vào bế tắc.
Không thể tưởng được đã nhiều năm như vậy lại nổi lên.
Lúc trước hắn từng hoài nghi tới Lý Thái, bởi vì Lý Thái hiềm nghi lớn
nhất. Trừ được Trưởng Tôn Hoàng Hậu, được lợi chỉ có Lý Thái, Lý Khác.
Nhưng là Lý Khác cùng Lý Thái lại có chút bất đồng, Lý Thái rất được Lý
Thế Dân sủng ái, lại đang ở Trường An. Vì cái gọi là làm quan hưởng lộc
vua, ở chùa ăn lộc Phật nên một khi Lý Thừa Càn ngã thì hắn với tư cách
con thứ sẽ có khả năng lớn nhất để tiếp nhận vị trí thái tử. Chuyện này
đối với Lý Khác mà nói là bất lợi rất lớn. Lý Thừa Càn chỉ là được
Trưởng Tôn Hoàng Hậu còn Lý Thái lại được Lý Thế Dân yêu thích. Quyền
quyết định hoàng trữ nằm trong tay Lý Thế Dân, nếu cho Lý Thái cơ hội
này, cơ hội Lý Khác cực kỳ bé nhỏ. Trái lại, Lý Thừa Càn đấu với Lý Thái càng lợi hại, lưỡng bại câu thương, cơ hội Lý Khác ngược lại càng lớn.
Cho nên Trưởng Tôn Hoàng Hậu có tồn tại hay không thì đối với Lý Khác
cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Lý Thái không giống với lúc trước, bởi vì Đỗ Hà tồn tại, rất nhiều việc xấu của Lý Thừa Càn sớm vạch trần, trực tiếp làm cho Lý Thế Dân thất vọng, sớm đã có lòng thay trữ, chỉ vì ngại Trưởng Tôn Hoàng Hậu nên không hành động.
Trưởng Tôn Hoàng
Hậu vừa chết, với tình huống năm đó thì việc thay trữ là phải làm. Chỗ
lợi của Lý Thái vượt xa Lý Khác. Đương nhiên, Lý Khác cũng không phải
không có khả năng này.
Một ngày Lý Thừa Càn còn là hoàng trữ Đại
Đường, Lý Khác sẽ không có cơ hội. Lý Thừa Càn xuống đài, cho dù Lý Thái có lớn hơn Lý Khác nhưng Lý Khác cũng không phải không có cơ hội.
Bảo tọa đế vương trên vạn người có ai không muốn ngồi, dù là chỉ có mảy may cơ hội, cũng sẽ có vô số người chen chúc tranh thủ, huống chi Lý Khác
cũng là hoàng tử được Lý Thế Dân khen ngợi, có hi vọng trèo lên đỉnh.
Đỗ Hà lúc ấy không dám đoán chắc người giật dây, nhưng phong thư của Trưởng Tôn Vô Kỵ không thể nghi ngờ tuyên bố hung phạm.
Đỗ Hà bỏ thư vào bao rồi để lại vào hộp đậy lại, bình thản:
– Ta đã xem qua nhưng không rõ. Đây chỉ là bức thư bình thường, có đáng để Trưởng Tôn đại nhân thận trọng như thế?
Hắn không tin tưởng một đầu hồ ly sẽ tự nhiên thành thật với một kẻ không tâm phúc.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
– Đây tuyệt đối không phải là phong thư bình thường, điểm này lão phu có
thể dùng hết thảy Trưởng Tôn gia đảm bảo. Mười năm trước, lão phu phái
tâm phúc tín nhiệm nhất lẻn vào Thôi gia, hắn hao tốn tám năm mới được
Thôi gia tín nhiệm, một năm trước, hắn dùng tánh mạng của mình để lấy
được cái hộp này nên không có lý do gì hoài nghi tầm quan trọng. Lão phu vẫn cảm thấy, trừ ra hai phương pháp vừa nói, muốn trả giá thật nhỏ,
đánh vỡ lũng đoạn của môn phiệt thế gia vọng tộc nhất định phải có lực
lượng mới xuất hiện. Cái hộp này chính là thứ đó. Hôm nay, lão phu đem
nó cho tiểu Đỗ đại nhân, coi như lễ của Trưởng Tôn gia.
Đỗ Hà có chút tâm động, hắn biết Trưởng Tôn Vô Kỵ nói không sai, cái hộp này xác thực là cái bảo bối, chỉ là hắn khó có thể tưởng tượng, Trưởng Tôn Vô
Kỵ lại đưa cho hắn lễ vật lớn như vậy. Lý Thế Dân vẫn luôn phiền lòng vì chuyện môn phiệt thế gia vọng tộc, nếu ai trong lúc mấu chốt này giúp
hắn một tay thì sẽ lấy được chỗ tốt cực lớn.
Đỗ Hà cười nói:
– Theo như Trưởng Tôn đại nhân nói vậy thì đây là một công lao cực lớn,
Trưởng Tôn đại nhân thật sự nguyện ý đem công lao này đưa cho ta?
– Nói thật là một trăm lần không muốn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không giấu diếm:
– Lão phu đã từng nói qua, lão phu vốn thích tranh thắng, cho dù bị bức
bách thế nào cũng không muốn chắp tay tặng người. Nhưng lão phu đã vô kế khả thi rồi. Nhắc tới cũng không sợ tiểu Đỗ đại nhân chê cười. Đã qua
một năm, lão phu dùng hết hết thảy thủ đoạn, đọc qua hơn một ngàn hơn
vạn bản cổ tịch, xâm nhập điều tra, vắt hết óc cũng không biết được bí
mật ẩn tàng trong thư, cũng không biết Huyết Giới quả đến tột cùng là
vật gì.
Đỗ Hà âm thầm gật đầu, Trưởng Tôn Vô Kỵ nói là thật, chỉ
bằng phong thư này, thật không có bất luận tác dụng gì. Cho dù Trưởng
Tôn Vô Kỵ lợi hại như thế nào cũng không có bản sự tiên tri nhưng phối
hợp với thứ hắn lấy được năm đó thì có tác dụng lớn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tiếp tục nói:
– Hiện tại lão phu đã quyết định rời xa triều đình quay trở lại quê quán
Lạc Dương, cái hộp ày với ta mà nói đã vô dụng, cần để lại cho người
thích hợp. Ngụy Chinh quá cứng nhắc, Phòng đại nhân, phụ thân ngươi có
đại trí tuệ, nhưng đối với một số chuyện tính toán nhỏ không bằng lão
phu. Lão phu đã không thể hiểu thấu đáo, bọn họ cũng không được. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có tiểu Đỗ đại nhân thích hợp nhất, năng lực phán
đoán của ngươi tìm trong toàn bộ Đại Đường vương triều cũng tìm không ra người thứ hai.
Đỗ Hà vội hỏi:
– Trưởng Tôn đại nhân quá đề cao ta rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cường điệu nói:
– Lão phu nói rất đúng sự thật, năng lực này của tiểu Đỗ đại nhân đã sớm
không phải là bí mật gì. Để cái hộp này lưu cho ngươi, hi vọng ngươi có
thể bất kể hiềm khích lúc trước đừng trút lên người của Trưởng Tôn gia.
Đỗ Hà không thể tưởng được Trưởng Tôn Vô Kỵ lại làm đến bước này, cũng bắt đầu kính nể người đã từng là “kình địch” này. Được Vũ Mị Nương chỉ
điểm, hắn cũng biết phần nào tâm tư Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn
Vô Kỵ lúc này thật sự thất bại, bị Vũ Mị Nương âm thầm bố trí tử cục,
Trưởng Tôn Vô Kỵ đã mất đi tín nhiệm của Lý Thế Dân, khó có thể xoay
chuyển trời đất. Vì để cho Trưởng Tôn gia tộc không bị liên lụy vì hắn
mà quyết đoán lựa chọn từ quan. Hắn lo lắng nếu vẫn ở tại Trường An sẽ
bị những người đắc tội trước kia tới tìm nên lựa chọn ly khai Trường An.
Trước lúc rời đi, Trưởng Tôn Vô Kỵ dùng cách này hóa giải ân oán, thân là gia chủ, hắn thật sự đã tận chức trách với Trưởng Tôn gia.
Nhưng có thật sự cần thiết phải làm đến bước này?
Đỗ Hà nhìn thật sâu Trưởng Tôn Vô Kỵ, trầm giọng nói:
– Hành vi của Trưởng Tôn đại nhân hôm nay chỉ vì vậy sao? Ta không tin.
Trưởng Tôn Vô Kỵ chấn động, cặp mắt cơ trí nhìn Đỗ Hà, minh bạch ý tứ của hắn, đột nhiên cười lên ha hả:
– Tốt, tốt, không thể tưởng được trên đời còn có một người có thể minh bạch Trưởng Tôn Vô Kỵ ta. Cả đời này đáng giá.
Trưởng Tôn Vô Kỵ không phải là một người tốt, hắn vì Trưởng Tôn gia, vì danh
vọng đã làm đầy rẫy chuyện xấu. Nhưng có một điểm không thể nghi ngờ là
hắn trung tâm với Đại Đường, đối với Lý Thế Dân. Cũng là bởi vì như thế, lúc trước Trưởng Tôn Thuận Đức chỉ cần nói dùng lợi ích Đại Đường làm
đại giá để diệt Đỗ Hà thì phản ứng của hắn mới quá khích như vậy, trực
tiếp dẫn đến bi kịch hiện tại.
Trưởng Tôn Vô Kỵ phải đi nhưng hắn biết trong tay mình nắm vật chứng mấu chốt có thể đánh ngã môn phiệt
thế gia. Xuất phát từ trung tâm đối với Đại Đường, hắn lựa chọn đem vật
chứng cho Đỗ Hà, người hắn vẫn coi là địch nhân.
Hắn biết nếu như người nào trong Đại Đường đủ sức cởi bỏ bí mật này thì nhất định là Đỗ Hà.
Đỗ Hà không thích Trưởng Tôn Vô Kỵ, thậm chí có thể nói là chán ghét nhưng hắn chưa bao giờ lòng trung tâm của đối phương với Đại Đường, không do
dự cầm cái hộp lên, nói:
– Trưởng Tôn đại nhân yên tâm, Đỗ Hà ta
sẽ đem hết khả năng đem ra đáp án, không cầu công lao, chỉ vì Đại Đường
có thể bỏ được một ảnh hưởng xấu về chính trị.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói:
– Ta tin tưởng……
Đỗ Hà cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ hoà giải sao?
Không, mâu thuẫn ân oán giữa bọn họ là không thể nào hoà giải.
Tư tưởng của bọn họ đối lập nhau, chỉ có thể trở thành đối thủ. Dù Trưởng
Tôn Vô Kỵ thất bại, đã đi ra triều đình, bọn họ cũng không có khả năng
trở thành bằng hữu.
Chỉ có một điểm bọn họ là giống nhau : Tình yêu với Đại Đường, đều hi vọng Đại Đường có thể đi xa hơn.
Vì điểm này mà họ có chung nhận thức.
Đỗ Hà mang theo cái hộp ra khỏi Triệu quốc công phủ, nhìn ánh chiều tà
phía tây, lại nhìn Triệu quốc công phủ đã mất đi phong quang, sải bước
mạnh mẽ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ như ánh chiều tà còn hắn ngược lại như mặt trời mới mọc!