Đỗ Hà khoan thai tự đắc rời hoàng cung, không biết lúc này trên
triều đình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời. Lý Thế Dân ban bố các loại
giải thưởng, khiến cho đám văn võ đại thần đều nổi lòng ghen tị, từ tể
tướng, cho tới gián quan, trong mắt đều lóe lên hàn quang. Vô dục vô
cầu, thật sự chỉ là một câu nói nhảm. Khi đã vào triều làm quan, có
người nào không muốn tên tuổi rạng dang, nắm giữ quyền hành.
Nếu
được Lý Thế Dân công nhận là đại thần tốt nhất, tướng quân tốt nhất,
gián quan tốt nhất…. chắc chắn là sự khẳng định một năm cố gắng của bọn
họ, danh khí, quyền thế tự nhiên sẽ theo nhau mà đến. Văn võ đại thần
khắp triều đều khen ngợi Lý Thế Dân anh minh, khoa trương hắn là minh
quân thánh chủ. Khi những lời tán thưởng thi nhau tuôn ra, Lý Thế Dân
lại quăng ra một quả bom nghìn tấn. Trên triều đình, Lý Thế Dân nói cho
văn võ triều đình ý tưởng môn mã cầu của Đỗ Hà.
Quả nhiên, lão đầu Khổng Dĩnh Đạt là người đứng ra đầu tiên, kêu to:
– Mê muội mất cả ý chí!
Nếu như Lý Thế Dân nói muốn cổ vũ người trong thiên hạ học tập đạo Khổng
Mạnh, lão gia hỏa này nhất định sẽ giơ hai tay hai chân tán thành. Nhưng nếu là cổ vũ trò vui, lão đầu này sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Với trí tuệ của lão, cũng có chút đóng góp về văn sự, nhưng nào biết chỗ trọng yếu của hoạt động thể thao hoàn toàn không thua kém sách vở. Đây
chính là kinh nghiệm đời sau tổng kết ra.
Số lượng người có suy
nghĩ giống như Khổng lão đầu cũng không ít, trong đó có vị gián quan họ
Trương thậm chí kêu gào, muốn chém đầu kẻ nịnh thần đưa ra đề nghị này
để răn đe.
Lý Thế Dân nghiêm mặt quát:
– Đây là chủ ý của trẫm, có phải ngay cả trẫm cũng phải kéo ra ngoài chém đầu?
Câu hỏi này khiến vị gián quan kia khiếp sợ co quắp, ở Đại Đường có người
nào dám chém đầu Lý Thế Dân. Lý Thế Dân được ca ngợi là minh quân, đương nhiên cũng phải có lý do. Hắn sớm đã ngờ tới, việc ban bố này nhất định sẽ khiến cả triều đình xôn xao nghị luận, trước khi thượng triều hôm
nay, hắn đã âm thầm lôi kéo các vị đại thần Phòng Huyền Linh, Đỗ Như
Hối, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hầu Quân Tập, Lý Tích….
Đương nhiên nếu đề nghị này của Đỗ Hà bất lợi cho vương triều Đại Đường, cho dù Lý Thế Dân lôi kéo như thế nào, những người trung thành và tận tâm với Đại Đường
như Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Lý Tích cũng sẽ không đồng ý. Nhưng
chính vì đề nghị của Đỗ Hà quả thật có thể tạo ra công hiệu cực tốt, cổ
vũ dân chúng hứng thú luyện tập cưỡi ngựa, nên mới được bọn họ nhất trí
tán đồng. Khi bọn họ đối mặt với tiến công của nho sĩ trong triều, rất
nhanh đã đưa ra phản kích hữu lực, khiến cho triều đình trở thành một
cái chợ thật sự, đầy tiếng tranh cãi ồn ào.
Vì được Lý Thế Dân
ủng hộ, cộng thêm hai vị tể tướng Phòng, Đỗ và lão hồ ly Trưởng Tôn Vô
Kỵ cùng nhau xuất lực, ý kiến ủng hộ tổ chức thi đấu môn mã cầu chiếm
thế thượng phong.
Lúc này Ngụy Chinh cũng gia nhập, tỏ vẻ ủng hộ
tổ chức thi đấu môn mã cầu. Thoáng chốc, mấy vị đại thần có tiếng nói
nhất trong triều đều khẳng định thái độ ủng hộ Lý Thế Dân.
Cuối cùng Trình Giảo Kim tựa hồ không muốn đám quần thần ồn ào tranh cãi nữa, quát lên:
– Mấy tên thư sinh các ngươi cãi nhau cái gì, không phải vì mã cầu đáng
được tranh cãi như vậy sao! Ta rất thích trò chơi này, đừng cãi cọ nữa.
Khi quay về lão Trình ta sẽ lập tức thành lập một đội bóng, chức quán
quân này, lão Trình ta nắm chắc rồi! Nếu có kẻ nào không phục thì cứ
việc tới tìm lão Trình này khiêu chiến, cưỡi ngựa bắn cung, so tài võ
lực đều được.
Hắn tùy tiện quát một câu như vậy, bất ngờ lại chấn trụ được tất cả đại thần. Nguyên một đám đại thần đều ném cái nhìn xem thường về phía Trình Giảo Kim, một mãnh tướng tung hoành ngang dọc trên chiến trường lại đi khiêu chiến với đám văn nhân bọn họ, những lời này
mà hắn cũng nói ra được. Trình Giảo Kim lại xem những ánh mắt khinh
thường đó là sùng bái, dương dương tự đắc.
– Được rồi!
Lý Thế Dân cũng bắt đầu giảng hòa:
– Rèn luyện có thể làm cho con người có được thân thể tráng kiện, không
bị ốm đau. Việc này có lợi cho sức khỏe và tinh thần của dân chúng Đại
Đường, ý trẫm đã quyết, không cần nhiều lời.
Môn mã cầu từ giờ khắc này được quyết định là môn vận động quan trọng nhất của Đại Đường.
Vì thế Lý Thế Dân còn thiết lập một giám sát, một thầy tế và một đại phu dùng để xử lý tất cả mọi chuyện của trận bóng.
Trong đêm hôm đó, trên bàn cơm, Đỗ Như Hối vê râu cười khẽ, hai mắt nhìn Đỗ Hà nói:
– Môn mã cầu gì đó là chủ ý của con sao!
Đỗ Hà cũng không trông cậy có thể giấu diếm được người có mưu trí hơn
người trong lịch sử như Đỗ Như Hối, gật đầu thẳng thắn thừa nhận. Đại ca Đỗ Cấu ngạc nhiên nói:
– Đó không phải chủ ý của hoàng thượng sao?
Đỗ Như Hối tự đắc nói:
– Vi phụ đi theo hoàng thượng nhiều năm, với cách suy nghĩ của hoàng
thượng nhất định không nghĩ ra được chuyện này. Hoàng thượng chẳng qua
chỉ muốn gánh trách nhiệm cho nhị lang mà thôi.
Nếu Lý Thế Dân
nói kế này do Đỗ Hà nghĩ ra, văn võ triều thần tất nhiên sẽ nói Đỗ Hà
còn trẻ vô tri, mê muội mất cả ý chí, mặc dù Lý Thế Dân khư khư cố chấp, nhất định sẽ có một số lượng lớn văn sĩ chỉ trích Đỗ Hà, nói hắn là
nịnh thần. Mặc dù Đỗ Hà không quan tâm thế nhân nói mình như thế nào,
nhưng để cho người khác chỉ trỏ luôn một chuyện phiền phức. Lý Thế Dân
nói biện pháp này do mình nghĩ ra, đám văn sĩ kia đương nhiên không có
cách nào.
Lý Thế Dân nghe hiền nạp gián được công nhận, ngươi ở
trên triều nói rõ, cho dù hắn tức giận cũng không thể làm gì ngươi.
Nhưng nếu muốn âm thầm dùng dư luận công kích, bức bách hắn đi vào khuôn khổ, vậy cũng đừng trách hắn trả đũa ngươi.
Đỗ Cấu nói:
– Nhị đệ cũng thật là, môn mã cầu này chơi rất hay, cần gì phải để cho người trong thiên hạ đều biết trò chơi này!
Đỗ Cấu là loại người hiền lành, không có đại bản lĩnh, nhưng vẫn dư sức
trông coi gia nghiệp, cũng không thấy được thâm ý phía sau môn mã cầu
này. Đỗ Hà mỉm cười, cũng không giải thích nhiều. Nhiều tháng ở chung,
Đỗ Cấu vẫn tỏ ra là sư huynh rất quan tâm tiểu đệ, cũng không tranh luận với hắn. Đỗ Như Hối thỏa mãn nhìn hai đứa con trai của mình, cũng không nói nhiều lời.
Đỗ Cấu là con trai trưởng, cơ nghiệp nhiều năm
dốc sức của Đỗ Như Hối đều được hắn kế thừa. Cho nên Đỗ Cấu không cần
quá mức thông minh, có thể giữ vững gia nghiệp là đủ rồi. Nếu hắn quá
mức thông minh, ngược lại không tốt. Đỗ Hà là thứ tử, về chuyện kế thừa
có chút thiệt thòi, muốn trở thành hào kiệt, tất cả đều phải dựa vào bản thân hắn, như vậy nhất định cũng phải có năng lực hơn người. Hiển nhiên gần đây Đỗ Hà là tài năng mới xuất hiện, nhưng đã được Lý Thế Dân công
nhận.
Mặc dù Đỗ Như Hối chỉ có hai đứa con, nhưng một đứa thủ
gia, một đứa gây dựng sự nghiệp, vừa vặn bổ sung cho nhau. Đỗ Như Hối
không cần phải lo lắng cho tương lai hai đứa con,
trong lòng đương nhiên rất mãn nguyện, hài lòng.
Từ khi Lý Thế Dân chế định môn mã cầu là hoạt động quốc gia, hơn nữa ban
bố các hạng mục trận đấu, chỉ lệnh, toàn bộ Đại Đường bắt đầu trở nên
sôi động. Cổ nhân vốn trọng danh tiếng, thử nghĩ xem, nếu đội bóng đạt
được danh hiệu đệ nhất Đại Đường thì sẽ vinh quang như thế nào. Kết quả
là, tất các các châu, các quận, các huyện của Đại Đường đều hưng phấn tổ chức phong trào mã cầu.
Đặc biệt là các đại thế gia, bọn họ bỏ
ra một số tiền lớn mời những người cưỡi ngựa tài giỏi ở khắp nơi, tiến
hành huấn luyện. Những người này không cần làm việc, mà lại có thể lĩnh
lương cao, mỗi ngày cưỡi ngựa chơi đùa, loại chuyện tốt này khiến dân
chúng đều cảm thấy ghen tị. Lúc rãnh rỗi, bọn họ cũng tự chủ triển khai
huấn luyện kỹ thuật cỡi ngựa, lại tụ tập lại một chỗ, cùng nhau chơi
đùa. Môn mã cầu thoáng chốc khiến toàn bộ Đại Đường trở nên vô cùng nhộn nhịp.
Nhất là môn mã cầu kiểu mới do Đỗ Hà sáng tạo. Môn mã cầu
trước đây vốn là một đám người tranh giành quả bóng, đánh bóng trên một
sân bãi rất nhỏ, căn bản không cách nào triển khai thi đấu kịch liệt.
Còn môn mã cầu do Đỗ Hà sáng tạo ra lại không giống bình thường, hắn làm
trường đua rộng ra mấy lần, sân đánh bóng chính quy phải hình chữ nhật,
hơn nữa không được dài quá 300m, ít hơn 270m, không được rộng hơn 200m,
ít hơn 180m. Sân bóng giống như sân bóng đá, được chia thành hai bên,
mỗi đội 11 người, chia làm tiên phong, trung phong, hậu vệ và thủ môn.
Trên sân, bên dẫn bóng tấn công có thể tiến hành xông tới bên phòng thủ, bên phòng thủ có thể chính diện ngăn cản, nhưng không cho phép va chạm
từ bên cánh sườn. Nói tóm lại, trận đấu tương đối ác liệt, cho nên, hai
bên thi đấu chính quy đều phải mang theo dụng cụ bảo hộ, giống như bóng
bầu dục, ngựa mặc giáp, cầu thủ trên ngựa cũng phải mặc giáp da phòng
hộ.
Đại Đường vốn thượng võ, loại thi đấu kịch liệt này vừa vặn
là sở thích của bọn họ. Môn mã cầu vì vậy nhanh chóng trở nên thịnh hành trong một thời gian ngắn. Đương nhiên nơi thịnh hành sôi động nhất
chính là Trường An.
Trường An là nơi có hậu duệ thế gia quý tộc
nhiều nhất, chỉ trong mười ngày ngắn ngủn đã xây dựng được gần một trăm
đội bóng. Trong đó kiêu ngạo nhất chính là đội bóng của Trình Giảo Kim.
Tên gia hỏa này có tám con trai, mỗi người là phiên bản của Trình Giảo
Kim. Đội bóng có tám tiên phong, một trung phong, một hậu vệ, một thủ
môn. Trận đấu vừa bắt đầu là ào ạt xông tới, chỉ tấn công không phòng
thủ, có thể so sánh với công phu bóng đá Trung Quốc, vô cùng cường hãn.
Đương nhiên thành tích cũng rất vang dội.
Hôm nay Đỗ Hà đang ở trong nội viện luyện võ, La Thông đột nhiên đến phủ tìm hắn, trực tiếp hỏi:
– Thanh Liên, hay là hai người chúng ta cũng tổ chức một đội bóng chơi!