Trường Lạc công chúa đối diện với bút tích như thần, trong lòng dâng
trào cảm xúc dạt dào, nhưng lại cảm thấy trên bức tranh thiếu thứ gì đó.
– Đúng, đề thơ! Hiệp Khách Hành……
Triệu khách mạn hồ anh
Ngô câu sương tuyết minh
Ngân an chiếu bạch mã
Táp đạp như lưu tinh
Thập bộ sát nhất nhân
Thiên lý bất lưu hành
Sự liễu phất y khứ
Thâm tàng thân dữ danh
Nhàn quá Tín lăng ẩm
Thoát kiếm tất tiền hoành
Tương chích đạm Chu Hợi
Trì thương khuyến Hầu Doanh
Tam bôi thổ nhiên nặc
Ngũ Lạc đảo vi khinh
Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu
Ý khí tố nghê sinh
Cứu Triệu huy kim chuỳ
Hàm Đan tiên chấn kinh
Thiên thu nhị tráng sĩ
Huyên hách Đại Lương thành
Túng tử hiệp cốt hương
Bất tàm thế thượng anh
Thuỳ năng thư các hạ
Bạch thủ Thái huyền kinh.
Nàng thấp giọng đọc một lần, nhưng không làm sao hạ được bút, bức vẽ hào
sảng, ý thơ phóng khoáng nên kết hợp với nét chữ hào hùng, nhưng nàng
lại không có tự tin hạ bút.
– Nếu có thể để hắn tự tay đề bút thì tốt biết bao!
Trường Lạc công chúa thở dài, nhưng nàng biết điều đó không có khả năng, không phải Đỗ Hà keo kiệt, mà là bản thân nàng căn bản không có mặt mũi nào
đưa tranh kêu hắn đề chữ.
– “Hắn” là ai?
Thiếu phụ xinh đẹp đứng sau lưng Trường Lạc công chúa rốt cuộc lên tiếng, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị.
– A!
Trường Lạc công chúa cả kinh nhảy dựng lên, giấu bức họa ra phía sau, nhìn
thấy người tới, lập tức chân tay nàng luống cuống, sợ hãi kêu lên:
– Mẫu hậu!
Người tới chính là mẫu nghi thiên hạ, hoàng hậu Trưởng Tôn.
– Mẫu hậu, người đến từ lúc nào, tại sao không thông báo trước!
Trường Lạc công chúa ngượng ngùng, cố gắng che giấu bức tranh.
– Đừng giấu nữa, cẩn thận không tranh bị nhăn. Mẫu hậu vào lúc con đang
vẽ tranh, “Hiệp khách hành” gì đó, “hắn” nào đó, mẫu hậu đều nghe rõ.
Đừng trách mẫu hậu không thông báo, chỉ trách con vẽ quá nhập thần,
không nghe thấy mà thôi.
Trưởng Tôn hoàng hậu bình tĩnh cười nói, trong đôi mắt phượng tràn đầy ý trêu tức.
Trường Lạc công chúa bị mẫu hẫu bắt gặp cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ hận không tìm được cái hố nào để chui xuống.
– Trường Lạc, con nói cho mẫu hậu biết hắn là ai? Còn nữa, bài thơ “Hiệp
Khách Hành” đó là ai làm? Tính cách con giống như ta, không thể nào sáng tác ra loại thơ ca phóng khoáng hào hùng như vậy.
Nếu con ngại
nói, mẫu hậu cũng không bắt buộc. Sáng nay con ra ngoài đi dạo, sau khi
trở về thì lại vẽ ra tác phẩm tâm huyết này, lại còn ngâm bài thơ “Hiệp
Khách Hành” có thể lưu truyền thiên cổ, đích thị đã gặp được người nào
trong cung, chuyện gì đã xảy ra, mẫu hậu muốn điều tra, nhất định sẽ tra ra, chỉ là đến lúc đó, sợ rằng sẽ gây huyên náo khiến mọi người biết
được!
Trưởng Tôn hoàng hậu nhẹ nhàng nói.
Không hổ là
hoàng hậu Đại Đường, nàng không dùng bất cứ thủ pháp bắt buộc nào, chỉ
dùng lý trí phân tích mọi chuyện đã khiến Trường Lạc công chúa không thể không khuất phục.
– Được rồi! Mẫu hậu, ta nói!
Trường Lạc công chúa bị ép buộc, bất đắc dĩ dậm chân nói:
– Là Đỗ Hà!
Nghe xong cái tên này, Trưởng Tôn hoàng hậu lập tức nhíu mày:
– Chính là Đỗ Hà đã cứu mạng con?
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng có ấn tượng sâu sắc với Đỗ Hà, lúc trước khi Trường
Lạc công chúa gây chuyện ầm ĩ, nàng còn đặc biệt tìm ca ca Trưởng Tôn Vô Kỵ để tìm hiểu về Đỗ Hà, sau khi biết rõ bản tính của hắn, vì hạnh
phúc cả đời của Trường Lạc, bắt đầu phản kháng Lý Thế Dân. Hoàn toàn có
thể nói trong lòng nàng có ấn tượng rất xấu về Đỗ Hà. Mặc dù khi thể chữ Đỗ mà Đỗ Hà sáng chế ra trở thành thư pháp nổi tiếng, Trưởng Tôn hoàng
hậu còn thấy tiếc hận, viết chữ dù đẹp đến đâu, nhưng nhân phẩm kém thì
cũng vô dụng.
Cho đến cách đây không lâu, Đỗ Hà xông vào trong
cung cứu được Trường Lạc công chúa, mới khiến ấn tượng của nàng đối với
Đỗ Hà thay đổi. Nhưng nàng ở trong thâm cung, cũng không biết nhiều về
Đỗ Hà. Nàng là người từng trải, vì vậy có thể dễ dàng nhìn ra lúc này
Trường Lạc công chúa là một thiếu nữ hoài xuân, đã phát sinh tình cảm
với Đỗ Hà.
Quan hệ rắc rối phức tạp, khiến cho Trưởng Tôn hoàng hậu cảm thấy hơi đau đầu.
Nếu có cảm tình, tại sao lúc trước Trường Lạc lại gây chuyện huyên náo, đòi giải trừ hôn ước, nếu không có cảm tình, tại sao Trường Lạc công chúa
lại lộ ra cảm xúc hoài xuân như vậy.
Trường Lạc công chúa hiểu rõ cảm nhận của Trưởng Tôn hoàng hậu, lúc trước bản thân nàng chẳng phải
cũng như vậy. Vì vậy, nàng mới tỉ mỉ kể lại chuyện Đỗ Hà bị mất trí cho
Trưởng Tôn hoàng hậu biết, trong đó cũng bao gồm tất cả mọi chuyện xảy
ra hôm nay và sự coi trọng của Lý Thế Dân đối với Đỗ Hà. Trưởng Tôn
hoàng hậu nghe xong cũng trợn mắt kinh ngạc, không nghĩ rằng chứng mất
trí lại khiến cho một người thay đổi nhiều như vậy.
– Bên trong có thể có duyên cớ nào nữa không!
Trường Lạc công chúa rất nghiêm túc gật đầu nói:
– Con cũng từng nghĩ như vậy, nhất là Trưởng Tôn Trùng. Hắn lòng dạ hẹp hòi chửi bới Đỗ Hà lung tung!
Nhắc đến Trưởng Tôn Trùng, Trường Lạc công chúa ôn nhu hiền lành lại cảm thấy tức giận, sắc mặt bất thiện cũng bắt đầu lộ ra.
– Xung nhi?
Trưởng Tôn hoàng hậu bất giác tức giận quát:
– Đó là biểu ca của con, không được phép nói bậy! Xung nhi tài trí nhanh
nhẹn, có thể nói là nhân tài kiệt xuất, chính là nhân tài hiếm có của
Đại Đường ta.
Trưởng Tôn hoàng hậu vẫn rất để ý đến bên ngoại của mình, đặc biệt là Trưởng Tôn Trùng. Trưởng Tôn Trùng thông minh khôn
ngoan, Trưởng Tôn hoàng hậu có ấn tượng rất tốt với hắn, sau khi hôn ước của Trường Lạc được giải trừ, đã nhiều lần muốn tác hợp hôn sự giữa hắn và Trường Lạc công chúa.
– Mẫu hậu, đây chẳng qua là suy nghĩ của người. Trưởng Tôn Trùng xác thực là một tiểu nhân, không tin, người hỏi phụ hoàng đi.
Trường Lạc công chúa bất mãn nói. Trưởng Tôn hoàng hậu vội hỏi nguyên do. Trường Lạc công chúa hỏi hoàng hậu có biết La Thông?
Trưởng Tôn hoàng hậu gật đầu đáp:
– Đó là con trai độc nhất của Đàm Dũng Công La Sĩ Tín? Ta nhớ hắn được
mọi người gọi là Tiểu Bá Vương, rất thích chiến đấu, năm đó hắn đã đánh
nhi tử của Uất Trì tướng quân, phụ hoàng con biết Uất Trì tướng quân là
người trọng sĩ diện, ích kỷ, lo lắng hắn tìm La Thông gây chuyện phiền
toái liền điều La Thông đến Hoằng Văn quán, để cho hắn trở thành đệ tử
của Hoằng Văn quán. Hắn làm sao vậy?
– La Thông không quen nhìn
hành vi của Trưởng Tôn Trùng, nói Trưởng Tôn Trùng là “Tên chuột nhắt”.
Kết quả, Trưởng Tôn Trùng tức giận, chiêu tập người đi giáo huấn hắn,
còn vận dụng quyền lực của đại cữu điều động binh sĩ tuần tra của thành
Trường An, cuối cùng để phụ hoàng bắt được, vì thế phụ hoàng đã tìm đại
cữu đến khiển trách một trận, nói đại cữu không biết giáo dục con cái!
Trường Lạc công chúa xem thường nói.
– Có việc này sao? Liệu có phải lời đồn hay không?
Trưởng Tôn hoàng hậu có vẻ chấn động, trong mắt nàng, Trưởng Tôn Trùng là một
đứa trẻ rất ngoan ngoãn, không ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy.
– Mấy ngày trước con đi tìm phụ hoàng, đúng lúc phụ hoàng đang răn dạy
đại cữu. Tất cả mọi chuyện đều là phụ hoàng chính miệng nói cho con
biết, như vậy còn có thể giả được hay sao?
Trưởng Tôn hoàng hậu
thở dài buồn bã, nếu Lý Thế Dân đã nói việc này cho Trường Lạc công
chúa, chính là bác bỏ ý định gả Trường Lạc vào nhà Trưởng Tôn của nàng,
chỉ là hoàng đế không nói rõ mà thôi.
– Đứa nhỏ này……
Lý Thế Dân quyết định như vậy, Trưởng Tôn hoàng hậu cũng bất lực, huống
chi Trường Lạc công chúa lại đang biểu thị thái độ tức giận trước mặt
nàng.
– Hừ! Hài nhi hiện tại thậm chí hoài nghi tất cả tin tức
Trưởng Tôn Trùng nói cho con biết đều là giả dối, từ đầu tới cuối đều
là hắn âm mưu bày kế. Hắn từng nói Đỗ Hà là người vô cùng tồi tệ, chữ
viết như mèo cào, thế nhưng hiện giờ Đỗ Hà lại trở thành nhà thư pháp
nổi tiếng của Đại Đường, tài nghệ thư pháp của hắn đến phụ hoàng cũng
phải khen ngợi, không có bản lĩnh nhiều năm, làm sao có thể viết như vậy được. Hắn còn nói Đỗ Hà làm thơ không bằng đứa trẻ nhỏ, nhưng bài thơ
“Hiệp Khách Hành” hắn làm, ngay cả mẫu hậu cũng nói là tác phẩm xuất sắc có thể lưu truyền thiên cổ. Như vậy cũng là trình độ của trẻ nhỏ sao?
Hắn nói Đỗ Hà văn võ kém cỏi, nhưng Đỗ Hà văn có thể làm ra “Hiệp khách hành”, võ có thể thắng được Tiểu Bá Vương La Thông, cái này mà gọi là
văn võ kém cỏi sao.
Trường Lạc công chúa càng nói càng tức giận,
cuối cùng không chịu được nức nở khóc. Trường Lạc công chúa vốn rất ít
khi xuất cung, tất cả mọi chuyện về Đỗ Hà đều nghe được từ miệng Trưởng
Tôn Trùng. Cho nên, khi Đỗ Hà thể hiện ra mặt khác, Trường Lạc công chúa bắt đầu hoài nghi Trưởng Tôn Trùng, thậm chí là chán ghét.
Nếu
không phải vì Trưởng Tôn Trùng, nàng cũng sẽ không thất vọng cực độ với
Đỗ Hà, nếu không vì Trưởng Tôn Trùng, nàng cũng sẽ không đại náo hối
hôn. Nếu không vì Trưởng Tôn Trùng, hiện tại nàng vẫn sẽ là vị hôn thê
của Đỗ Hà. Nếu không vì Trưởng Tôn Trùng, hôm đó nàng cũng sẽ không khó
chịu như vậy.
Tất cả mọi chuyện đều là lỗi lầm của Trưởng Tôn
Trùng. Lý tính của nữ nhân là bất chấp lý lẽ, cho dù là người hiền lành
cũng như vậy. Nếu Trưởng Tôn Trùng biết suy nghĩ thật sự của Trường Lạc
công chúa lúc này, không biết sẽ kêu oan đến mức nào? Mặc dù khi Trưởng
Tôn Trùng báo cáo với Trường Lạc công chúa, cũng có thêm mắm thêm muối,
nhưng hắn tuyệt đối nói rất chân thật tính cách của Đỗ Hà cho Trường Lạc công chúa.
Đỗ Hà thật sự cũng là một thiếu gia ăn chơi không có
thuốc chữa, chỉ vì Đỗ Trường Thiên xuyên việt khiến cho tất cả mọi
chuyện đều thay đổi. Trưởng Tôn Trùng cũng vì vậy trở thành nhân vật bi
kịch nhất, trong mắt Trường Lạc công chúa, hắn trở thành một kẻ lừa gạt
cực kỳ đáng ghét.