“Hào Trạch
Quan!” Tống Hoa từ ngoài nhào vào phòng bệnh của Trạch Quan, thấy anh
đang thay băng gạc nằm trên giường bệnh cùng với vài vị bác sĩ xung
quanh. Tống Hoa có hơi ngượng ngùng lui ra, chợt Trạch Quan hỏi: “Tiểu
Hoa…Tiểu Hoa…phải em không?”
Cô ngạc nhiên, tự hỏi anh không
thấy hay sao mà còn hỏi vậy? Chợt bác sĩ lắc đầu, gật đầu bảo các y tá
cùng bác sĩ khác ra khỏi phòng bệnh. Tống Hoa đứng chờ ngoài cửa, chợt
thấy 1 bác sĩ lại gần cô, ông ấy hỏi: “Cô là thân nhân bệnh nhân?”
“Ơ…không…tôi…tôi là bạn anh ta.” Tống Hoa lắp bắp trả lời, vì bây giờ cô không phải bạn
mà cũng chẳng khác người cũ là bao. Nghe cô nói xong, vị bác sĩ bảo cô
tới phòng của ông ấy rồi ông ấy sẽ nói Trạch Quan bị bệnh gì.
“Đây là hồ sơ bệnh án của bệnh nhân.” bác sĩ đưa xấp giấy trước mặt cô, nói
tiếp “Bệnh nhân bị chấn thương khá nặng, vùng xương đùi có dấu hiệu bị
gãy, cổ chân bị trật khớp, vùng đầu bị tổn thương nên có ảnh hưởng chút
ít tới phần hộp sọ. Tổn thương nặng nhất là bị tổn thương võng mạc mắt,
có nguy cơ dẫn đến mù lòa suốt đời.”
“Trời ơi!” Tống Hoa che
miệng hết sức kinh ngạc, cô không biết anh bị nặng như vậy, chỉ biết là
anh bị tai nạn trong lúc quay phim, ai mà ngờ được…
Bác sĩ
khuyên cô nên đi gặp để trấn an tinh thần cho bệnh nhân, dạo này tình
trạng bệnh nhân càng lúc càng chuyển biến xấu, không báo cáo lại tình
hình của bản thân cho bác sĩ, cự tuyệt uống thuốc hay chữa trị.
Tống Hoa tới phòng 207, nơi mà Trạch Quan đang nằm nghỉ ngơi. Nghe tiếng mở
cửa, Trạch Quan với cái băng cả 2 mắt, tuy đôi mắt đang mở to nhưng xác
thực chỉ toàn bóng đêm. Anh tưởng bác sỹ lại đến đòi anh chữa trị, nên
mỉm cười: “Bác sĩ Trần, tôi nói rồi, tôi không chữa trị đâu, mù thì cứ
cho mù đi.”
“Tại sao?” Vì khóc quá nhiều, Tống Hoa cất giọng khản đặc nên Trạch Quan nhất thời không nhận ra.
“Tôi bây giờ còn ai bên cạnh đâu mà chữa làm gì? Dù có chữa trị thì trước
sau cũng như 1 thôi.” Trạch Quan bình thản trả lời, không biết bên nào
là hướng ánh sáng, khó khăn dùng tay vắt lên trán, cười khổ.
Tống Hoa nghiến răng. Từ bao giờ anh lại từ bỏ nhiều thứ như thế này? Anh đã tốn biết bao nhiêu công sức để trở thành người nổi tiếng, và rồi chỉ vì 1 tai nạn mà phải buông bỏ? Anh không ai quan tâm? Không phải anh rất
nhiều cô gái sao? Sao anh lại nhẫn tâm cất giọng nói điều đó cơ chứ?
“Còn tôi mà, tên ngốc, đừng bỏ cuộc nhanh như vậy chứ.” Cô không nhịn được
nước mắt. Yêu anh nhiều, thấy anh bị thương, trái tim như rạch thêm vết
cắt rồi đổ muối vào. Tống Hoa là vậy, yêu 1 cách ngu ngốc.
“Tiểu
Hoa…Tiểu Hoa, thật sự là em sao?” Trạch Quan nghe chất giọng xưa cũ,
giật mình kiếm cô, anh không ngờ là Tống Hoa lại tới. Cô là rất hận anh
mà. Đáng lẽ cô phải mặc kệ anh cho khỏe người? Sao lại tới đây?
“Đương nhiên là tôi!” Tống Hoa nước mắt nước mũi tràn như thác, cố gắng nín
nhịn nhưng vẫn bị Trạch Quan nghe thấy, anh khổ sở bảo: “Tiểu Hoa, đừng
khóc, đừng khóc. Sao em lại khóc cơ chứ?”
Tống Hoa nhìn anh,
nghẹn ngào đe dọa: “Đừng bỏ cuộc, anh còn tôi, cứ lợi dụng tôi để…để
trở…trở lại trước đây đi! Tôi cho phép!”
Cô đã nghe từ miệng
các y tá rồi, bạn gái minh tinh Lưu Thế Tâm sau khi nghe tin Trạch Quan
có nguy cơ bị mù, liền đó chia tay anh. Bạn bè anh không nhiều, vài
người đến rồi lại đi, vứt mấy câu an ủi coi như xong. Cha mẹ anh không
còn 1 ai. Vì trước đây mang tiếng xấu bắt cá nên người thân cũng mặc kệ
anh. Các cô gái cũ bị anh bỏ rơi nhân cơ hội anh không làm gì được, liền đó bôi nhọ danh dự của anh, nguyền rủa anh liệt nửa người cũng được,
khiến fan Trạch Quan bắt đầu dậy sóng nhanh chóng thành anti fan. Nhiều
hợp đồng bị cắt đứt, đến cả quản lý của anh cũng trốn nhui nhủi không 1
lần đến thăm.
Bây giờ, chỉ còn Tống Hoa, đứng bên anh…như 3 năm trước, đồng ý để anh lợi dụng trở nên nổi tiếng.
“Tiểu Hoa..” Trạch Quan có cảm giác muốn khóc, 3 năm trước cha mẹ anh vì tai
nạn mà qua đời, Tống Hoa bên cạnh anh, là bờ vai cho anh dựa. Cũng 3 năm trước, cô bị anh lợi dụng biết bao nhiêu lần để trở thành người nổi
tiếng. Đến khi anh phè phởn người con gái khác, Tống Hoa vẫn chịu đựng
mà ra lời chia tay…
Nghĩ lại, Trạch Quan anh chưa làm được gì cho Tống Hoa…chỉ mang lại toàn đau khổ và mất mát cho cô…
“Tiểu Hoa…anh…anh xin lỗi em…” Miếng băng mắt có chút ươn ướt, Trạch
Quan khó khăn cất giọng. Hối lỗi, đã quá hối lỗi rồi…
“Hào
Trạch Quan, nếu anh muốn xin lỗi tôi, trong giai đoạn hồi phục, anh phải lợi dụng tôi để mà khỏe lại. Anh nghe rõ chưa!?” Tống Hoa vẫn như 3 năm trước, kiên cường gạt đi nước mắt mà ra lệnh. Giờ cô mặc kệ, hận anh?
Cô còn yêu anh, yêu rất nhiều. Người mà Tống Hoa này yêu, cô sẵn sàng hi sinh để anh tiếp tục cuộc sống. Sao lại không? Vì cô đã yêu anh đến mù
mờ lý trí rồi. Dù sao quá khứ đã bị 1 nhát, giờ có thêm trăm nhát cũng
không sao.
P/s: Cái này mà nghe nhạc buồn nữa chắc tui đào hố
chết cho rồi. Tui muốn viết cuốn mang tựa “Khi thiên sứ ngủ quên.” cho
cặp này quá, mấy mem nghĩ sao? Có nên không? Hóng cmt nha.