“Phụ thân—— không phải ngươi nói nhất định để cho ta ngồi lên vị trí Ưng Phi sao?” Chi nữ của
quan đại thần tức giận tới mức giậm chân.
“Hừ! Làm sao mà biết từ trên trời rơi xuống một người lại làm hỏng chuyện?”
Quan đại thần cũng rất tức giận nha! Con vịt đã bị luộc chín bay đi mất, thật là làm cho người chán nản.
“Ai nha! Người ta mặc kệ a! Phụ thân, ngươi mau chóng suy nghĩ tìm cách một chút.”
“Còn có thể sao? Ưng Vương không tin quỷ thần, bất kính với quan đại thần ta đây, ta ở trong mắt hắn vốn là tồi tệ, hắn lại đem ta rời đi Ưng Cốc,
nghĩ đến thật là tức chết ta rồi, dù sao ta cũng từng một thời phong
quan.”
“Vậy—— Vậy Ưng Phi không phải là nam à? Ưng Vương nhất định là lợi dụng hắn lừa gạt chúng ta.”
“Nói đến đây ta càng tức giận, hắn là ‘nữ’.”
“Làm sao có thể? Rõ ràng, rõ ràng……”
“Ngay lúc đó ta cũng không tin, nhưng, ngay cả cung nữ ta mua chuộc cũng chứng thực nàng là nữ, hừ! Xui xẻo.”
“Oa—— mặc kệ, mặc kệ, ta không tin Ưng Vương yêu thích cái người lưỡng tính
kia, hơn nữa, hậu cung của Ưng Vương giai lệ vô số, hắn sủng nhất chính
là Hoa Lạc Vân.”
Dáng dấp chi nữ của quan đại thần cũng vô cùng
xinh đẹp, nhưng, ai kêu nàng là chi nữ của quan đại thần? Nếu không,
muốn tiến thân vào hậu cung tranh sủng, cũng rất có khả năng.
“Đây cũng là.” Quan đại thần như nghĩ tới cái gì đó mà vuốt ve cằm. “Nữ nhi
a, ít nhất chúng ta cũng phải trút ra một chút oán khí, còn Hoa Lạc Vân
này chúng ta không nên trêu chọc, nhưng, lúc Ưng Phi chưa được sủng ái
ức hiếp một chút, thậm chí muốn nàng ấy rơi xuống tính ra là cũng dễ
dàng.”
Đúng vậy, ở xung quanh tẩm cung của Hoa Lạc Vân đều có cao thủ đặc phái của Ưng Vương trấn thủ bảo vệ, nhưng Ưng Phi kia không tốt vận như vậy, có mấy người binh lính tượng trưng đứng gác thì vô cùng
may mắn.
Phụ thân, không cần suy nghĩ, xem là phải giá họa, vu oan, ám sát, giết bằng thuốc độc, toàn bộ dùng tới được rồi.”
Đừng nóng vội, vậy cũng phải cẩn thận sắp xếp, không lộ dấu vết? Mới cao minh.”
Hai cha con quan đại thần nhìn nhau cười âm hiểm.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Lông mày của Đinh Kiếm Thư hơi nhíu, dùng ánh mắt hết sức quan sát không dám gật bừa, cứng đờ nhìn chằm chằm vào bộ y phục lụa mỏng trong tay cung
nữ, muốn toàn thân nàng mặc bộ cổ trang phức tạp quá đủ ngược đãi rồi,
và một bộ áo khoác ngoài gọn gàng lóa mắt, quần áo lộng lẩy dị thường,
càng làm nàng líu lưỡi không nói nên lời! Mặc dù nàng lớn lên ở nhà giàu có, Đinh Kiếm Thư mặc luôn luôn là chuẩn mực chỉnh tề, sạch sẽ, trang
nhã là được, hơn nữa từ trước đến nay nàng luôn thích ăn mặc đơn giản
thanh lịch, những thứ tân triều kia, quần áo và trang sức chói mắt một
chút nàng luôn luôn mặc ít, mà nay, hàng thiêu kia khéo léo tinh tế,
kiểu dáng lộng lẫy phức tạp của “bộ trang phục cổ” đối với nàng mà nói,
đặt ở viện bảo tàng có giá trị hơn so với mặc ở trên người nàng. Huống
chi, đối với thân cao gầy của Đinh Kiếm Thư mà nói, nàng tự nhận là hết
sức khó coi, hơn nữa nàng luôn luôn không có thói quen mặc váy, nếu
không là bức bách với bất đắc dĩ, nàng thế nào chịu chấp nhận a?
“Vương Phi, xin thay y phục.” Cung nữ Thúy Hương sợ hãi nói.
Thúy Hương là thị nữ dành riêng cho Ưng Phi, đối với nàng tân vương phi đứng đầu này, Thúy Hương vừa tò mò lại có chút sợ, nghe đồn Ưng Phi nương
nương chính là thiên thần ban tặng, hơn nữa còn là “Từ trên trời giáng
xuống” a! Khó trách Ưng Phi nương nương lại nhíu mày, nhớ ngày đó vì
thay “Y phục thiên giới” mặc giá y cho Ưng Phi nương nương thì thật là
kỳ quái!
Hoàn toàn bất tương với trang phục Đức Quốc—— dĩ nhiên, đó là y phục của thế kỷ hai mươi mà!
“Chẳng lẽ không có cái bình thường một chút, quần áo đơn thuần một chút sao?”
Đinh Kiếm Thư mặc một bộ y phục lụa mỏng màu tím nhạt, nếu không phải bên
trong còn có vòng y phục lót, vậy cũng liền “Nhìn như cái gì” tối hôm
qua sau khi Ưng Vương rời đi vẫn còn mặc cái kia, gọi cung nữ Thúy Hương giúp nàng đổi lại, Đinh Kiếm Thư làm sao có thể mặc cho người ta an bài chứ? Ai kêu Đinh đại tiểu thư “Mặt ác tâm thiện” lại là người mềm lòng, không chịu nổi Thúy Hương “Quỳ lạy, van xin” cùng nước mắt tấn công, mà làm cho nàng đổi lại mới thoát được khó khăn.
Vào lúc này, tất nhiên là lại vì y phục vô cùng lộng lẫy mà không nhân nhượng.
“Vương Phi, bộ này tốt lắm, màu sắc đơn giản, thủ công thêu đơn giản lại tao nhã.”
Thúy Hương lại đổi một bộ y phục màu xanh nhạt có thêu mấy con bươm bướm.
Đinh Kiếm Thư chu mỏ một cái, lại lắc đầu. Nhưng, lại đột nhiên nói: “Bộ kia được rồi, cái màu tím nhạt kia.”
Đinh Kiếm Thư chỉ vào một món đồ trong đống y phục bên cạnh trong đó. “Bộ
này?” Hóa ra Ưng Phi thích màu tím nhạt a! Thúy Hương nghĩ.
Bộ
xiêm y màu tím nhạt kia cũng là thêu mấy con bươm bướm, váy bi cùng cạnh tay áo dùng sợi thêu màu tím sậm thêu đường viền hoa đơn giản, đường
đường với địa vị cao quý của Ưng Phi triều Thiên Ưng Vương mà nói, cũng
có phần quá giản dị!
“Liền cái đó đi!”
“Vương Phi, người không xem cái khác ạ?”
“Không cần.”
Thúy Hương không hiểu…. y phục đẹp nhất trong tòa núi nhỏ này cũng kém bộ y phục bình thường nhất của Hoa chủ nhân, mà nói đến y phục xinh đẹp nhất của Hoa chủ nhân kia, “núi nhỏ” của Ưng phi nương nương không thể so
được rồi, mà Ưng phi mới là vợ Ưng vương nha! Hơn nữa, tối hôm qua Ưng
Vương vẫn chưa hồi cung đi ngủ, tội nghiệp Ưng Phi nương nương.
“Vương Phi……”
“Ai nha! Thúy Hương, có thể đừng gọi ta Ưng Phi dài, Ưng Phi ngắn nữa? Đinh Kiếm Thư thật sự nghe không lọt tai.
“Sao được! Người chính là Ưng Phi của Triều Thiên Ưng Vương, đương nhiên chúng tiểu tỳ phải gọi người là Vương Phi.”
Đinh Kiếm Thư trợn mắt một cái, giống như một con búp bê để cho Thúy Hương
định đoạt thay bộ quần áo kia, vốn là nàng là không có thói quen để cho
người giúp nàng thay quần áo, nhưng, nhìn vào những bộ trang phục cổ
nàng hẳn là không phân biệt được a, Đinh Kiếm Thư tự nhận thức được.
“Thúy Hương, có phải Ưng Phi rất có quyền lực?” Đinh Kiếm Thư chợt hỏi.
“Đương nhiên nha.”
“Có phải là mọi người phải nghe lời của ta hay không?”
“Đúng nha, Vương Phi phụ trách quản lý việc lớn nhỏ trong hậu cung, thực ra
thì cũng không còn có cái gì để cho người bận tâm, có nữ quan sẽ phụ
trách phân công làm và giám sát, cũng có tuân theo một bộ cung quy,
Vương Phi có thể chuyên tâm bồi Ưng vương.”
“Chỉ có như vậy?” Hừ, ai muốn đi bồi cái tên sắc lang vụng về kia. “Nếu như ta chỉ thị võ tướng hoặc đại thần để làm việc?”
“Vậy…… Có thể xem là chuyện gì, trên cơ bản bọn họ cũng phụng chi mệnh Vương Phi mà làm việc.”
“Như vậy a!” Trong mắt của Đinh Kiếm Thư lóe lên một chút phấn khởi, trong
lòng bắt đầu tiến hành kế hoạch phải làm thế nào “Phát dương quang đại”
quyền lực Ưng Phi.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
“Hoa chủ nhân đến.”
Bên ngoài tẩm cung truyền thanh đến, lập tức có hai nhóm cung nữ nghênh
ngang mà tiến vào đứng ở cửa phòng, sau đó, một vị tuyệt sắc nhân gian
nhẹ nhàng mà san san bước đến, theo sát phía sau là bốn thị nữ “Nhân
vật” tương đối lợi hại.
“Hoa Lạc Vân ra mắt Ưng Phi nương nương.”
Đang lúc người tuyệt sắc này trong miệng hỏi an, nhưng không có hành lễ, sau đó bốn thị nữ dẫn đầu cũng rất có hình thức bắt chước hỏi an hành lễ,
chỉ có điều, cảm giác được một đám người này rõ ràng là không có đem Ưng Phi để vào trong mắt.
Thúy Hương thân là thị nữ theo bên người
Ưng Phi đương nhiên nhìn không được, không khách khí nói: “Tại sao Hoa
chủ nhân không hành lễ với Ưng Phi?”
“Hừ! Ngươi là ai, dám thất
lễ quở trách Hoa chủ nhân của chúng tôi?” Một nữ quan có bộ dáng kêu
ngạo là một trong bốn tỳ nữ rất có thế lực ở phía sau Hoa Lạc Vân nói.
Hoa Lạc Vân nghênh ngang mà ngồi vào chỗ ở trên ghế dựa của mình, đã rất
không có đem Ưng Phi kia để vào trong mắt, quá đáng hơn chính là, còn
nhẹ nhàng mà dựa vào đệm nềm thanh mảnh êm dịu.
Mặc dù hôm nay
Đinh Kiếm Thư không biết thân phận tiên nữ là hạng nào, nhưng nàng vô
cùng nổi giận – nữ nhân này không đem nàng để ở trong mắt, dù sao tẩm
cung này cũng là “Địa bàn” của Đinh Kiếm Thư, chủ nhân chính là Đinh
Kiếm Thư nàng, lại thấy ngay cả tỳ nữ Thúy Hương đi theo cạnh nàng cũng
vì làm một sự việc mà dường như bị trách mắng, Đinh Kiếm Thư sao nuốt
xuống được oán khí này.
“Vậy ngươi là cái đồ gì? Dựa vào cái gì trách mắng thị nữ của ta?”
Phim truyền hình đã thấy nhiều, hoặc ít hoặc nhiều Đinh Kiếm cũng biết một
vị phi tử nên có hành động và phản ứng như thế nào, nên có khí thế như
vậy Vương Phi kia mới không làm khó được nàng.
“Nô tỳ chỉ là dạy hạ nhân nên có thái độ mà thôi, Vương Phi.”
Tên tỳ nữ kia rõ ràng là không có đem Đinh Kiếm Thư để ở trong mắt, giọng
điệu và bộ dáng nói chuyện kia chỉ toàn là “Ngươi làm khó để ta”. “Ngươi sao có thể dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Ưng Phi?” Thúy Hương là bất bình dùm Đinh Kiếm Thư.
“Ta nói ngươi – tiểu nữ quan này
có hơi quá nhàn sự sao?” Tiếng của Hoa Lạc Vân như hoàng oanh xuất cốc
một loại êm tay nói tới, tràn đầy lười nhác an ủi nịnh hót lại mang theo sắc nhọn không thể coi thường.
“Nàng quan nhiều hơn nữa chuyện
cũng không tới phiên ngươi quan.” Đinh Kiếm Thư lạnh lùng nói, ánh mắt
quan sát Hoa Lạc Vân. Hoa Lạc Vân có một khuôn mặt trái xoan, mày liễu
cong cong không vẽ mà phẩm xanh đen, đôi mắt đẹp – đen trắng rõ ràng
đúng là một đôi mắt hồ đào, sống mũi xinh xắn – thẳng tắp xuống là hai
mãnh dày mỏng vừa phải với đôi môi, lại phối với nước da mịn màng trắng
như tuyết kia dường như vô cùng mịn màng, kết hợp trên khuôn mặt xinh
xắn là hé ra tất cả ngũ quan nhìn thật là mê chết người, cộng thêm tác
dụng trang điểm tuyệt vời, Hoa Lạc Vân đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, quần áo lộng lẫy quá mức ở Đinh Kiếm Thư là không theo kịp.
Đồng thời, Hoa Lạc Vân cũng liếc nhìn toàn thân trên dưới bình thường –
không thể bình thường hơn của Đinh Kiếm Thư, nghĩ thầm, nha đầu xấu xí
này thế nào so được với nàng?
Trang phục mộc mạc kia cũng thật là làm mất mặt Ưng Vương!
“Vương Phi còn không biết hậu cung. Lớn nhất nguyên là thuộc về Hoa chủ nhân,
nàng là sủng cơ của Ưng Vương.” Thúy Hương nhỏ giọng mà nói ở bên tai
Đinh Kiếm Thư.
Sủng cơ? Đinh Kiếm Thư nghe vậy nhíu mày. Nghĩ
thầm, xem ra nàng cũng có thể hảo hảo phát huy một chút “Quyền lực” của
Ưng Phi rồi.
“Vương Phi, Lạc Vân vốn là đặc biệt đến chúc mừng.” Hoa Lạc Vân nói.
“Ta lại nghe không ra thành ý của ngươi ở chổ nào, mùi vị chua xót kia cũng rất nặng nề.” Bộ dáng của Đinh Kiếm Thư đầy nham hiểm.
Hoa Lạc Vân sẽ không để cho Vương Phi hữu danh vô thực này hù dọa nói “Sao chứ? Tưởng đêm qua Ưng Phi động phòng hết sức……
“Ngược lại Hoa Lạc Vân đang hầu hạ Ưng Vương.”
“Nga~?” Đinh Kiếm Thư nhẹ giọng lên tiếng, trong lòng tương đối không phải là
tư vị. Sắc lang này! Nguyên bản một bộ dáng yểu điệu mềm mại đáng yêu
của Hoa Lạc Vân này, bổng nhiên trở nên vô cùng nham hiểm, sâu không
lường được nói:
“Ta thấy tên ta thì nói rõ được rồi. Ta tự hào về điều này! Ở hậu cung này tất cả đều là thế lực của ta, tốt nhất ngươi
nên thông minh một chút.” Hoa Lạc Vân nói – tính chất uy hiếp là hai
trăm phần trăm. “Cũng đừng quên, Hoa Lạc Vân ta chính là sủng cơ bật
nhất của triều Thiên Ưng Vương!”
“Chậc chậc chậc! Nữ nhân quả
nhiên là hay thay đổi, mà người sủng cơ này hay thay đổi hướng đến mức
độ dày công tu luyện cao, không biết nhu nhược và mạnh mẽ bảo vệ – bản
tính nào là của ngươi?” Đinh Kiếm Thư lững thững bước đi thong thả đến
trước người Hoa Lạc Vân, nhíu mày, mà cười bí hiểm.
Hừ! Nữ nhân
này, coi như khuông nàng không thấy đáy, cũng có thể biết rõ tâm cơ của
nàng! Những cái này là tiết mục truyền hình cổ trang nói cho Đinh Kiếm
Thư: Hoa Lạc Vân chính là cái loại nhân vật bất lộ tướng này, hổ khoác
lên da dê ái thiếp (sói đội lớp cừu), để giữ được địa vị ái thiếp, bất
luận ngầm hiểm độc – thủ đoạn hung ác đều có thể dùng đến, tất cả tâm cơ kia toàn bộ giấu ở trong bụng bày ra khuynh đảo? Sinh ra dưới dung nhan tuyệt mỹ, bất quá, Đinh Kiếm nàng là người ra sao cũng cân nhắc! Những
cái chuyện phim truyền hình này nghìn bài một điệu, nàng sớm đã nhớ rõ
thuộc làu, thuộc nằm lòng! Cho rằng xem TV là giả a! Nếu như Hoa Lạc Vân này là đạo cao một thước, nàng chính là ma cao một trượng.
“Ít
khua môi múa mép, nói về thực quyền, Hoa Lạc Vân ta nắm chắc phần thắng, ngươi chớ có cậy vào danh hiệu Ưng Phi mà áp chế ta, chỉ sợ đến lúc đó
không người nào y theo phục lệnh mà xấu hổ đến không chỗ dung thân, vả
lại, ngươi vọng tưởng Ưng Vương sẽ sủng ngươi, bất quá là Vương Thượng
phút chốc hiểm kỳ ngươi, khuyên ngươi nên tự mình biết mình, bằng không
chính là tự rước lấy nhục mà thôi.”
Trái lại Hoa Lạc Vân không
coi ai ra gì mà tự lấy trà sâm của thị nữ mang tới uống vào trong miệng, kia phó khí định thần nhàn (nhàn nhã-thong thả), giữ bộ dáng cưng chìu
mà kiêu ngạo, đường đường đem Ưng Phi—— Đinh Kiếm Thư—— như thế lờ đi.
Tâm của Thúy Hương hướng nhiều về Đinh Kiếm Thư cũng vô dụng, nàng là tiểu
cung nữ há lại mạo phạm Hoa chủ nhân được nổi? Huống chi Vương Phi không được sủng hiển nhiên thất thế, nếu như nàng tự mình cả gan thay chủ tử
kêu oan, không dám đảm bảo bốn người đứng đầu hàng “yêu tỳ” xấu xa kia
của Hoa chủ nhân sẽ không để cho nàng ăn bữa tối.
Cứ như vậy Thúy Hương không thể làm gì khác hơn là vô cùng căng thẳng ở bên cạnh, đổ mồ hôi lạnh mà cho Đinh Kiếm Thư làm “Tinh thần khích lệ”, rất sợ Vương
Phi bị Hoa chủ nhân ức hiếp lại không thể giúp được gì.
Trên mặt
Đinh Kiếm Thư lộ ra nụ cười thâm sâu, nếu như người tỉ mỉ, không khó
phát hiện nụ cười kia vô cùng làm người ta sợ hãi, âm hiểm, không có hảo ý, lại hàm chứa một cổ tự tin cùng “Hứng chơi”
“Nói đủ chưa?” Nụ cười của Đinh Kiếm Thư vẫn như cũ không thay đổi, hai cánh tay vòng
trước ngực, bày một cái dáng đứng “Rất vênh vang”, nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Lạc Vân.” Thế sự như đánh cờ, xin khuyên ngươi mọi việc đừng nên
quá tự tin .”
Thế sự vốn là khó lường, duy nhất đoán được chắc
chắn chính là, Hoa chủ nhân ta đây tuyệt là ngươi theo không kịp, chẳng
qua là ngươi chỉ có treo tên chính thê khách không mời mà đến.”
Hoa Lạc Vân nhàn nhã mà nhìn vào bàn tay thon dài của mình, giống như tự
mình than thở có được một đôi tiện sát thế nhân mà khéo léo xem dũa ngón tay ngọc, căn bản chẳng thèm ngó tới Đinh Kiếm Thư “đứng thẳng” ở phía
trước.
Khách không mời mà đến này e sợ cho là các hạ hóa sủng cơ
sao! Trách thay! Trách thay! Oan uổng oan uổng một thị cơ lại không có
học điều cung quy, ác bá đi tới phía chính cung nương nương ta đây! Phải bị tội gì?” Đinh Kiếm Thư cười hiểm một cái công bằng chính trực nói ra khí thế làm người ta không thể xem nhẹ, giọng nói hàm chứa uy hiếp của
nhất quốc chi hậu.
“Ngươi……” Hoa Lạc Vân nghe vậy sắc mặt
thay đổi, vốn là ngồi thẳng mà thân thể tựa như mềm nhũng, tức giận nói: “Ngươi dám đắc tội ta?”
Bốn yêu tỳ bên cạnh Hoa Lạc Vân này ỷ
vào nuông chiều cực kì hưng thịnh của chủ tử mà kiêu ngạo, bây giờ lại
còn to gan lớn mật mà khi dễ họ? Ngươi cũng cho là Vương Phi thất sủng, ? Nâng lưỡi tấn công như mưa đá vào người duy nhất tứ cố vô thân Đinh
Kiếm Thư.
“Ngươi ăn tim gấu mật hổ rồi! Dám bắt nạt Hoa chủ nhân chúng ta?”
“Ngươi coi chừng một bước ra cửa tẩm cung liền bị người tính toán.”
“Hừ! Cẩn thận Vương Thượng tìm ngươi tính sổ.”
“Thật cũng để cho ngươi biết lúc phật lòng Hoa chủ nhân của chúng ta kết cục
ra sao! Toàn bộ hậu cung từ trên xuống dưới này có ai dám không tuân
lệnh Hoa chủ nhân chúng ta? Chi bằng ngươi……”
Đôi mắt vừa
lạnh lại vừa hàn kia của Đinh Kiếm Thư vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm
xuống, cuối cùng lời nói “uy hiếp” quá trớn của người thị nữ, vì vậy mà
đem chữ nói ra lại nhanh nuốt trở về.
“Vả vào miệng.” Đinh Kiếm
Thư nghiêm túc mà dùng khẩu khí nghiêm nghị của chủ tử nói. Nàng nhanh
chống vì chính mình buông toàn bộ dáng vẻ vai diễn Vương Phi mà quát
lấy.
TV a TV! Thật may mắn rồi nó “Dạy” đến mười tám năm a!
Bốn yêu tỳ của Hoa Lạc Vân tức thời thất thần.
“Vả vào miệng!” Đinh Kiếm Thư tăng thêm khẩu khí cùng âm lượng.
Sắc mặt của bốn nữ tỳ lộ vẻ hoảng sợ mà nhìn về phía Hoa Lạc Vân, Hoa Lạc
Vân không hổ là hoa khôi sủng cơ bật nhất của hậu cung, nên có sẵn đầy
đủ mọi thứ thủ đoạn “Tu luyện”, vậy “phô trương thanh thế” tự nhiên vận
dụng thành thạo.
“Ngươi dám!?” Hoa Lạc Vân hậm hực tức giận mà từ trên ghế nằm đứng lên, vênh váo tự đắc vênh mặt mà nghênh đứng ở trước
mặt Đinh Kiếm Thư, dùng giọng nói cao ngạo cực cao nói:
“Ngươi dám cả gan đụng đến một sợi lông của yêu tỳ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Vẻ bên ngoài của Đinh Kiếm Thư thì cười nhưng trong lòng không cười lại
giả bộ phải sợ hãi vô cùng nói: “A! Hảo sợ hãi, hừm! Làm ta sợ muốn
chết……” Thúy Hương bên cạnh thấy cảnh không nhịn được mà cố nén cười trộm, vèo mà bật cười, nàng rất nể Đinh Kiếm Thư, ý đồ ngừng cười.
Nhưng, bất ngờ “Bốp bốp” hai cái tát đau rát mà dán tới trên mặt Thúy
Hương.
“Hừ! Tiện tỳ không biết sống chết!” Với tốc độ nhanh như
chớp của Hoa Lạc Vân, ở phía sau thân của Đinh Kiếm Thư mà vung hai cái
tát vào phía Thúy Hương, lại hướng về yêu tỳ hạ lệnh nói: “Bây đâu, dùng kim thâu đem khâu miệng tiện tỳ này lại cho ta!”
“Không……
Không…… Hoa chủ nhân thứ tội!” Thúy Hương bị dọa sợ mặt trắng không
còn chút máu khóc ròng nói, vội vàng quỳ xuống hướng về phía Hoa Lạc Vân mãnh liệt dập đầu.
“Thúy Hương, ngươi làm cái gì vậy? Chớ dập đầu, cũng chảy máu rồi.”
Đinh Kiếm Thư thấy tình huống bất thường, vội vàng kéo Thúy Hương đang quỳ
mãnh liệt dập đầu đứng lên, nhìn mặt bị thương của nàng vừa khóc vừa sợ
tới mức mặt không có chút máu, làm cho Đinh Kiếm Thư thấy liền đau lòng.
“Vương Phi, Vương Phi…… Mau cứu cứu Thúy Hương, cứu cứu Thúy Hương, Vương Phi……”
“Ai cũng không thể nào cứu được ngươi, hậu cung là Hoa Lạc Vân ta lớn nhất, mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh của Hoa chủ nhân ta.”
Thấy yêu tỳ bên cạnh đã phòng bị xong xuôi kim thâu, liền đợi một tiếng của
Hoa Lạc Vân thì tiếp nhận ý tưởng ngoan độc – Hoa chủ nhân tàn nhẫn nói: “Động thủ!”
“Làm như ta đã chết rồi sao?” Đinh Kiếm Thư ở bên cạnh đứng ra bảo vệ Thúy Hương, cả giận nói.
Thúy Hương như chim sợ cành cong mà trốn ở phía sau Đinh Kiếm Thư, nhưng,
lại thập phần lo lắng cho an nguy của chủ tử mà gọi chủ tử:
“Vương…… Vương Phi cẩn thận.”
Thấy bốn thị nữ ác độc muốn vòng qua Đinh Kiếm Thư đối phó Thúy Hương, Đinh
Kiếm Thư thực không khách khí mà thưởng cho mỗi người một con mắt gấu
mèo 0.0
“Oa—— ai nhạt ai nồng…” Bốn xấu tỳ bị đấm đều lần lượt vỗ về kêu đau.
“Mở to mắt chút cho ta! Ai mới là chủ tử? Làm cho rõ ràng, dám đụng đến thị nữ của ta, ta liền để cho các ngươi xem một chút Hoa bà tám Hoa quyền
đau, còn là bổn vương phi thiết quyền đau,!” Đinh Kiếm Thư đằng đằng sát khí mà đe dọa bốn thị nữ ngồi ở trên sàn nhà kia, lại chuyển sang Hoa
Lạc Vân quát: “Ngươi! Thối bà tám, để thông minh một chút, nếu không ta
chỉnh cho ngươi chết đi sống lại, kêu trời – trời không biết, kêu đất –
đất chẳng hay!”
“Ngươi ngươi ngươi…… Ta phải nói cho Vương Thượng!”
“Cáo nha! Nói cho ngươi biết, ta sẽ thực hiện trước ngươi! Xem là ngươi hung ác, hay là ta độc!” Đinh Kiếm Thư đã tức giận, trước đó chịu đủ chèn ép của Hoa bà tám này – hờn dỗi toàn bộ trút lên đây, bây giờ nàng lĩnh
hội miệng không đắng đo vùng lên, muốn hù chết mỹ nhân độc địa tự cao tự đại phía trước, để tiêu tan mối hận trong lòng nàng.
“Hừ, hừ…… Ngươi cho là ta sợ sao? Ta sẽ làm cho ngươi hối hận không kịp, người đâu! Người đâu……”
“Hừ! Miệng lớn! Ăn quả táo như thế nào?”
Đinh Kiếm Thư cầm lên quả táo bên cạnh ở trên bàn, liền hướng tới phía Hoa Lạc Vân kêu người mà nhét vào miệng.
Một người dốc sức mà nhét, một người dốc sức mà kháng cự lại, hai người lôi kéo thành một đoàn khó khăn chia lìa, ngay cả bên cạnh? Bọn thị nữ xem
mắt cũng hết sức choáng váng……
“Đây là có chuyện gì!?
Một người đầy ắp hỏa khí tức giận, lại vang lên thanh âm lạnh như hàn băng.
“Vương Thượng! Người nhất định phải thay chủ nhân nô tỳ….. Ai yêu!”
Hoa Lạc Vân thấy người phía sau tới, lập tức hé ra bộ dạng đáng thương chịu đủ lăng nhục, dùng giọng điệu hết sức ủy khuất vừa khóc vừa vội muốn
lao về phía trong lòng Ưng Vương, há liệu, Đinh Kiếm Thư đột nhiên vươn
chân ra “Hoa đáng thương” vấp ngã, làm cho Hoa Lạc Vân ngã gục một cái
vô cùng bất nhã.
“Hừ! Đáng đời.” Đinh Kiếm Thư chua ngoa tự chống vào eo thon nhỏ, vung một cái về phía trước, dấy lên tai họa vui vẽ mà
đưa mắt nhìn đến tai nạn của Hoa Lạc Vân.
Thấy cảnh, Thúy Hương
sợ hãi mà ghé về phía Đinh Kiếm Thư, bốn tỳ nữ kia vội vã chạy về phía
Hoa Lạc Vân đỡ nàng đứng dậy, ? Tất cả nữ hầu cũng chưa hướng về phía
Ưng Vương vấn an, ai kêu tình cảnh này xưa nay chưa từng có?
“Ngươi ngươi ngươi! Vương Thượng……”
Hoa Lạc Vân quá tức, xoay người chạy về phía trong lòng Ưng Vương, khóc
sướt mướt, liền trông mong Ưng Vương làm? Cho Đinh Kiếm Thư nếm mùi đau
khổ, thay nàng đòi một cái công đạo!
Há lại biết, người định
không bằng trời định——. “Ngươi chạy tới nơi này làm gì?” Ưng Vương lạnh
nhạt hỏi. Hắn cũng không có đưa tay ôm giai nhân trong lòng, ngược lại
đem giai nhân đẩy về phía bốn tỳ nữ kia.
“Vương……” Hoa Lạc
Vân kinh ngạc không thôi. Ưng Vương đích thật là “Lạnh” chút, nhưng,
nàng chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy, làm cho nàng mất hết biểu cảm
rồi.
“Trở về.”
“Gì mà?” Hoa Lạc Vân cho là nàng không sai.
“Trở về!” Ưng Vương nóng nảy mà uống tay.
“Ngươi…… Hu……” Hoa Lạc Vân vô cùng ủy khuất mà vừa khóc vừa tông cửa xông
ra, một đống thị nữ kia cũng hốt ha hốt hoảng theo trở về, vẫn còn không quên chào Ưng Vương một tiếng.
Đinh Kiếm Thư buồn bực, bỏ mặc thờ ơ Mạc Kế Nghêu, cứ thế mà nghênh ngang hướng đi tới đại ỷ bên cạnh ngồi.
“Toàn bộ đi xuống cho ta, không có mệnh lệnh của ta không được phép đi vào.”
Mạc Kế Nghêu hướng về mười hai thiên ưng kiệt xuất đi theo phía sau cùng Thúy Hương hạ lệnh nói.
Sau khi đợi toàn bộ tẩm cung chỉ còn lại có đơn độc hai người ——
“Ngươi còn chưa ‘Quay về’? Ta nghĩ ngươi đến tìm Hoa sủng cơ cho nên ngươi đã
quên ai là ‘thê tử’ của ngươi.” Đinh Kiếm Thư châm chọc nói.
Đinh Kiếm Thư cắn quả táo thơm ngọt mê người, cực kỳ a dua nổ lực mà từng
ngụm từng ngụm tiến công, trên thực tế, nàng đem quả táo kia tưởng tượng ra thành ‘sắc lang’ trước mắt, và ‘Hoa bà tám’ vênh váo tự đắc không ai bì nổi!
Cặp mắt kia của Mạc Kế Nghêu vô cùng lạnh lùng, đang
chớp động với những đốm nhỏ đủ để lửa cháy lan ra đồng cỏ, ánh mắt kia
nóng lạnh đan xen nhau công kích đáng sợ, nguyên nhân từ một chữ—— giận!
Thực ra thì, Mạc Kế Nghêu cũng không phải là theo như lời Hoa Lạc Vân ngủ
lại trong tẩm cung của nàng, đó là sau khi Hoa Lạc Vân dọa thám biết Mạc Kế Nghêu không ngủ cùng Đinh Kiếm Thư, hôm nay mới có thể lấy cớ này mà mãnh liệt đến nắm quyền. Thế nhưng hắn là ở trong ngự thư phòng đợi cả
đêm.
Ngày hôm nay lâm triều, quan đại thần kia mặt dày mượn danh
nghĩa đủ loại lấy cớ ở lại Ưng Cốc, chẳng biết lúc nào thì đã liên kết
với nước khác ở bên ngoài, các nước lại thần tốc mà làm người ta líu
lưỡi, đều sai phái sứ giả đến thăm Ưng Cốc, không mời tự đến mà còn hùng hồn nói là chúc mừng đại hỉ Ưng Vương, hừ! Ai cũng đoán được là quan
đại thần sớm có mưu tính chu đáo từ trước, nếu không sao chỉ trong một
đêm, sứ giả các nước đều đã đến Ưng Cốc.
Mạc Kế Nghêu không thể
không nhận biết được hành động cao chiêu này, về tình về lý, hắn cũng
đáp lại “Thịnh tình chiêu đãi nồng hậu” sứ giả các nước. Cũng không biết quan đại thần này làm sao làm được, có nước còn là đích thân quốc vương đến a! Chỉ bằng điểm ấy, Ưng Phi không thể không tham dự “Hồng Môn Yến” của quan đại thần gây ra. Nhưng, dã nha đầu không có nuôi dạy này, cảnh ăn đó xem không giận chết cũng đủ mất hết mặt mũi của triều Thiên Ưng
Vương rồi, nữ nhân tầm thường này của hắn đúng là thê tử danh chính ngôn thuận của Mạc Kế Nghêu! Làm cho hắn không phát hỏa cũng khó.
Hắn rất muốn hung hăng bóp chết nàng, đã có ngàn vạn lý do làm hắn không
thể không nén xung động này, đương nhiên là ngàn vạn khoa trương quá
mức, nhưng, biểu hiện của hắn hãy còn không nên lạm dụng lý do hết sức
khít khao với Đinh Kiếm Thư, lúc này không phải vì tránh không được hội
yến mà phải đến “Dặn dò” nàng sao? Cho dù Mạc Kế Nghêu đã trong cơn giận dữ, vẫn là phải chờ sau khi sửa sang chỉnh lý nàng!
“Không cần
lúc nào cũng cay nghiệt nhắc nhỡ ta thân phận ngươi là Ưng Phi, ta có
thể nâng ngươi lên trời, cũng có thể giẫm ngươi xuống đất, đừng quên
ngươi chỉ là một quân cờ trong tay ta, tốt nhất ít động chạm Hoa Lạc
Vân, bằng không ta sẽ không để cho ngươi sống dễ chịu.” Mạc Kế Nghêu
hướng về chổ ngồi của Đinh Kiếm Thư, dùng giọng nói tràn đầy mạnh mẽ
nói.
“Thế nào? Đau lòng? Cái nữ nhân hồ ly tinh tựa như báu vật
đó làm ngươi đau đến như thế? Nghe nói hậu cung mỹ nữ như mây, khẩu vị
của ngươi cũng thật là lớn, một lần nuốt được sao? Ta nghĩ họ không đánh nhau cũng khó, chỉ có điều…… Có Hoa Lạc Vân âm hiểm xảo trá kia ở
đây, e rằng không ai dám cùng nàng tranh nữa?”
Đinh Kiếm Thư cắn không xong quả táo lớn kia, đành phải đặt thả lại trên bàn.
Mạc Kế Nghêu không nói, chẳng qua là dùng ánh mắt lạnh chưa từng ôn nhu kia chuyển qua nhìn chăm chú vào Đinh Kiếm Thư, trên mặt của hắn đoán không thấy bất cứ cảm xúc gì, ngược lại hắn có thể cảm giác được so với trước đó bình tĩnh rất nhiều.
Đinh Kiếm Thư tuyên bố nói, lại còn sử
dụng ánh mắt khiêu khích: nói cho ngươi biết, tất nhiên bản thân ta là
Ưng Phi thì xứng đáng có quyền lực, ta mặc kệ ý nguyện của ngươi như thế nào, đã lấy ta làm vợ…… Hắc hắc, những nữ nhân ở hậu cung kia cũng
nên giải tán đi? Dường như dáng dấp hơi có vẻ thùy mị, mà có thể không
cần làm việc nữa? Cái gì ái thiếp, sủng cơ? Ta không thể không thanh
trừ!”
“Phải không? Dựa vào ngươi! Có bản lĩnh?
“Dĩ nhiên!”
Hồi lâu, cũng không có ai lên tiếng. Một lát sau, Mạc Kế Nghêu kia trầm thấp giọng nói có lực mà phú từ tình vang lên, nói:
“Sứ giả các nước đều đã đến Ưng Cốc.” Đinh Kiếm Thư không quan tâm hắn, tự mình quan sát nhìn tác phẩm bài trí trong tẩm cung.
“Trong đó có vương giả, cũng có hầu tước. Buổi tối có hội yến.” Mạc Kế Nghêu còn nói.
Nàng liếc Mạc Kế Nghêu một cái, ý bảo: chuyện liên quan gì đến ta!
“Ngươi phải tham dự.” Tâm Mạc Kế Nghêu không cam lòng, không muốn nói chuyện.
“Nga~?” Đinh Kiếm Thư thật không tính đến hắn lại bắn ra đến những lời này. “Chẳng lẽ ngươi đặc biệt đến báo cho biết việc này?”
“Ngươi đừng làm cho ta mất thể diện, ngươi cũng không dậy nỗi đâu! Nếu xảy ra
sự cố, đầu trên cổ ngươi phải cẩn thận một chút.” Mạc Kế Nghêu lạnh lẽo
mà uy hiếp nói.
Khí thế kia của hắn đủ để làm cho người ta sợ hãi khiến người quên mất nhịp tim, hơn nữa khí thế uy phong lẫm liệt của
vương giả làm cho Đinh Kiếm Thư không khỏi run lên.
Nam nhân này như giận điên lên, nhất định là dọa tim người ngừng mất thôi, thật là đáng sợ!
“E rằng đừng gọi ta đi.” Đinh Kiếm Thư rất có khí khái mà chống trở lại.
“Ngươi không đi phải không.” Ngươi cho là Mạc Kế Nghêu ta mong muốn hả?” Tốt
nhất ít mở kim khẩu, ít làm chuyện mờ ám, tướng ăn đoan trang một chút.
“Tại sao không bảo ta làm một cái cọc gỗ thôi.” Đinh Kiếm Thư khinh thường nói, nhìn sắc lang kia nói nàng cứ như đồ mất dạy.”
“Nếu như có thể, không còn gì tốt hơn.”
Mạc Kế Nghêu nhìn cách ăn mặc cùng bộ dáng của Đinh Kiếm Thư vài lần, nói “Bây đâu!”
Chỉ chốc lát sau, Thúy Hương cung kính mà theo tiếng đi vào.
“Vương Thượng có gì phân phó?”
Thay bộ trang phục tốt khác cho Vương Phi, chuẩn bị tham dự tiệc tối.”
“Dạ!”
Sau khi Mạc Kế Nghêu dặn dò xong, cũng không quay đầu lại liền rời đi tẩm
cung. Chẳng qua là Đinh Kiếm Thư ra sức mà trừng mắt nhìn hắn, cho đến
khi nàng cảm thấy hai tròng mắt vô cùng đau nhức mới thôi. Quái! Ta xong rồi – tại sao phải thuận theo ý của hắn? Đinh Kiếm Thư tự hỏi.