Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 16



Dĩ vãng Ngu Trạch sẽ chạy bộ buổi sáng một mình sau đó tới siêu thị mua sắm đồ dùng hàng ngày, nhưng sau khi Đường Na suýt thì đập vỡ đầu Từ Sài, ngày thứ hai Ngu Trạch chạy bộ buổi sáng xong về nhà tắm rửa một cái, sau đó gọi Đường Na đang ngủ say dậy.

Sách tinh khó chịu khi rời giường bị bắt mở mắt, ngồi trên giường cãi lộn: “Tôi không muốn rời giường!”

“Cô không bày hàng vỉa hè sao?” Ngu Trạch nói, lần nữa bắt cá chạch béo tiến vào trong chăn ra.

Đường Na hờn dỗi: “Không bày!”

Cô mặc màu áo khủng khủng long liền thể màu xanh lá cây đậm, tóc vàng giấu trong đầu khủng long, chỉ có cái mặt mũm mĩm lộ ra, gương mặt tròn nhỏ trắng nõn như sữa bò lộ vẻ phẫn nộ không có lực uy hiếp, im lặng lên án Ngu Trạch không có tình người.

“Không bày cô cũng phải ăn cơm, không tự đi siêu thị, làm sao cô biết trong siêu thị có món ngon gì?”

Ngu Trạch mặc cô đấm đá, ôm khủng long nhỏ đi vào phòng tắm.

Đặt khủng long nhỏ lên cái ghế trước bồn rửa tay, Ngu Trạch cầm bàn chải đánh răng và kem đánh răng cho trẻ, vừa nặn vừa nói: “Khóc sẽ không có bữa sáng.”

Sách tính mếu máo hít mũi một cái, ép nước mắt vừa rồi trào lên trở về.

“Bữa sáng ăn gì?” Cô ấm ức hỏi.

Ngu Trạch đưa bàn chải đánh răng đã lấy sẵn kem đánh răng cho cô: “Cô muốn ăn cái gì?”

Đường Na không chút do dự: “Thịt.”

Ngu Trạch cũng không chút do dự: “Không được.”

“Vậy anh hỏi làm cái gì?!”

Đường Na quay người nâng chân ngắn, tức giận đá anh một cái.

Đường Na đánh răng rửa mặt xong, Ngu Trạch đợi cô mặc quần áo tử tế, đeo ba lô khủng long rồi cùng cô ra khỏi nhà trọ.

“Cô rất thích khủng long?” Ngu Trạch liếc nhìn khủng long nhỏ mập mạp nhấp nhô trên người cô.

“Bởi vì rất đáng yêu!” Cô lớn tiếng nói, tay nhỏ bóp bóp khủng long mềm mềm.

Lúc này cô còn rất có tinh thần, chờ mười phút sau, hai người đi đến trên đường phố, cô quay người lại, chặn trước mặt Ngu Trạch, không nói gì duỗi hai tay.

Ngu Trạch nhìn cô, trong đôi mắt chó con màu tím nhạt của sách tinh viết thật to “ôm tôi, ôm tôi”.

Anh thở dài, bế người lên, để cô ngồi lên cánh tay của anh.

“Go! Go! Go!” Sách tinh một giây trước còn hữu khí vô lực lập tức tinh thần gấp trăm lần.

Ngu Trạch ôm người đi bộ tới siêu thị Carrefour cách nhà trọ không xa, đang thời gian vừa mới buôn bán, trong siêu thị ngập biển người, các bác các mẹ đến mua thức ăn bao vây siêu thị chật như nêm cối, siêu thị và chợ thức ăn là nơi có sức sống nhất thành phố.

Quán ăn đêm cũng ầm ĩ, nhưng trong này tràn ngập cuồng loạn “hôm nay có rượu hôm nay say”, cũng không phải thứ Ngu Trạch muốn biểu hiện ra cho sách tinh.

Nhân viên lớn tiếng hô hào “rau muống chỉ cần tám hào, tám hào tám hào!”, ông lão tóc bạc cẩn thận chọn vải tươi, bác gái khôn khéo lén dùng móng tay bấm bắp ngô kiểm tra độ tươi, người đàn ông trung niên vẻ xoắn xuýt nhìn xem cà rốt và cà rốt đỏ, cô gái xinh đẹp tùy ý bỏ thực phẩm sạch vào giỏ… Ngu Trạch ôm Đường Na đi trong đám người, mang cô đi xem cuộc sống muôn màu. (

10 hào (mao) = 1 NDT

)

Đường Na ngồi trên cánh tay Ngu Trạch, không bị xô đẩy, cao hơn người khác một bậc nhìn xuống siêu thị hò hét ầm ĩ, phát ra tiếng than sợ hãi.

“Náo nhiệt không?” Ngu Trạch nhìn cô.

Đường Na gật đầu, đôi mắt di động theo những thứ mới mẻ quanh mình.

Lúc này một cô gái trẻ bưng khay đồ ăn thử đi tới: “Em gái, ăn miếng sô cô la không? Sô cô la và bánh kẹo của bọn chị đang có hoạt động, hôm nay toàn bộ giảm còn 80%, sô cô la giảm xuống còn sáu tệ một thanh.”

Đường Na nhanh chóng bị bánh kẹo và sô cô la trên khay đồ ăn thử hấp dẫn chú ý.

Không đợi Ngu Trạch ngăn cản, cô đã vươn tay, lấy một cây tăm cắm một miếng sô cô la.

Đường Na thử liếm một cái.

Nhân viên chào hàng nhìn cô đầy mong đợi, Ngu Trạch cũng nhìn cô.

Ngu Trạch thấy cô một hồi lâu không nói chuyện, hỏi: “Không ngon?”

Đường Na lại liếm một cái.

Vừa vào miệng là đăng đắng, ngay sau đó liền có vị ngọt tản ra trong khoang miệng, Đường Na quả quyết ngậm cả miếng sô cô la trên cây tăm, một hương vị ngọt ngào khó mà hình dung làm Đường Na mở to hai mắt: “Tôi muốn cái này! Tôi muốn cái này! Tôi muốn cái này!”

“Muốn cái này sao?” Nhân viên chào hàng vui vẻ ra mặt.

Ngu Trạch ngăn cản hành vi trực tiếp bỏ sô cô la vào giỏ mua hàng của đối, cầm lên nhìn thoáng qua bảng thành phần phía sau, nói: “Chúng tôi không muốn cái này, cô ấy không ăn được bơ ca cao thay thế.”

“A… thế à…”

Đường Na không vui, cô nắm lấy cổ áo anh, nói: “Tôi ăn ít một chút là được mà, tôi cam đoan mỗi ngày chỉ ăn một miếng nhỏ — ”

Ngu Trạch lời ít mà ý nhiều: “Hôm nay về mà cô không bị bệnh, tôi sẽ mua cho cô.”

Khu đồ ăn vặt trong siêu thị đơn giản chính là đại địch của Ngu Trạch, sách tinh thích đồ ngọt, trông thấy cái gì cũng muốn ăn, ăn vào lại bị bệnh, không cho cô ăn thì cô không vui, Ngu Trạch hầu hạ không nổi, mau chóng dẫn tổ tông rời khỏi khu đồ ăn vặt.

Mắt thấy sách tinh mếu máo lại muốn khóc, huyệt Thái Dương của Ngu Trạch giật thình thịch — cô cho là có nước mắt là có thể muốn làm gì thì làm sao?

“Anh…”

Sách tinh nhìn anh, nước mắt đã chứa đầy nửa hốc mắt.

Ngu Trạch cắn răng nói: “Đừng khóc, tôi mua thịt cho cô.”

Sách tinh nức nở một tiếng, lập tức ngừng lại, cô sáng khoái chuyển phương hướng, chỉ vào gian thịt xa xa: “Go! Go!”

… Ngu Trạch không muốn thừa nhận, nhưng anh thật bị nước mắt của sách tinh khắc.

Lúc mua thịt sườn xong đi đến quầy thu ngân, Ngu Trạch đi ngang qua quầy hàng nghề làm vườn, dừng bước lại.

“Sao thế?” Sách tinh nghi hoặc nhìn về phía anh.

Ngu Trạch không trả lời, anh trực tiếp cầm lấy một chậu hoa hướng dương DIY, ném vào giỏ hàng.

Thanh toán xong, Ngu Trạch dẫn Đường Na về nhà trọ.

Anh hứa nếu hôm nay Đường Na không bị bệnh sẽ mua

sô cô la dùng bơ ca cao thay thế

cho cô, kết quả cô mới vừa đến nhà, trên người đã nổi ban đỏ, cũng may ăn không nhiều, mức độ dị ứng cũng không nghiêm trọng, Ngu Trạch nhìn một chút, đoán chừng nửa ngày sau có thể tiêu bớt.

“Sô cô la của tôi…” Đường Na vẻ mặt cầu xin nói.

Ngu Trạch đi một chuyến đến cửa, cầm chậu hoa anh tự dưng muốn mua đặt trên tủ đầu giường.

“Nếu như cô trồng được chậu hoa hướng dương này, tôi sẽ mua sô cô la không dị ứng cho cô.”

“Thật sao?!” Đường Na lập tức vui mừng hớn hở.

“Thật.” Ngu Trạch biết cô không mở được bình nước, bật nắp cho cô, đưa cái bình và sách hướng dẫn cho cô: “Tới

bồn rửa tay trồng xong thì cầm ra.”

Cục nhỏ tóc vàng hứng thú bừng bừng cầm lấy cái bình, xỏ dép lê chạy vào toilet.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.