Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 15



Vào ban đêm, bài phỏng vấn không chính thức của Từ Sài rất nhanh đăng tải, dù Đường Na trả lời một giọt nước không lọt, Từ Sài vẫn thông qua phụ đề và phương pháp biên tập, nhiều lần tiến hành “nghệ thuật gia công”, làm cho cả bài phỏng vấn trở nên rất đáng đọc.

Lời đồn Ngu Trạch có “con gái riêng” còn chưa lắng lại, mượn nhiệt độ này, sau khi video “phỏng vấn độc quyền” của Từ Sài được đăng tải, lượt chia sẻ bình luận nhanh chóng hơn ba trăm nghìn, ba giờ sau, lượt chia sẻ bài Weibo phỏng vấn đã hơn năm trăm nghìn.

Từ Sài tạo được tin tức lớn — mặc dù trong đó đều là phỏng đoán bẻ cong sự thật, nhưng Đường Na cơ trí lại khiến lượng lớn dân mạng chú ý:

“Cô bé này biết nói chuyện quá đi!”

“Cũng không phải quá đáng yêu, tôi đã xem video này mấy chục lần rồi.”

“Có ai đăng bản biên tập, cắt cục phân chuột Ngu Trạch đi không?”

“Thiên sứ hạ phàm! Đường Na có Weibo không?”

Đối thủ một mất một còn của Từ Sài – Vu Tâm cũng thấy bài Weibo này trên trang đầu Weibo của mình.

“Người của chúng ta ở Hoành Điếm đâu?! Ngu Trạch bày quầy bán hàng ở Hoành Điếm, chuyện lớn như vậy, mấy người không biết phái một người đi xem à?”

Vu Tâm gọi điện thoại cho người của chi nhánh văn phòng ở Hoành Điếm, chờ đối phương kết nối, ập xuống chính là một trận mắng.

Cẩu tử chi nhánh Hoành Điếm ấm ức giải thích: “Cái này. . . Là anh nói Ngu Trạch hoàn toàn

hết thời, cho nên em nghĩ đến không cần nhìn chằm chằm…”

“Hết thời cũng có nhiệt độ! Antifan cũng là fan!” Vu Tâm táo bạo ngắt lời anh ta: “Đạo lý đơn giản như vậy cậu cũng không hiểu, cậu còn làm cẩu tử cái gì, sớm về nhà trồng cải trắng đi!”

Cẩu tử bị mắng, lực lượng không đủ nhỏ giọng nói: “Vậy… Vậy không bằng chúng ta biên tập tin tức?”

“Biên cái đầu cậu! Cậu có tài liệu biên tập hả!” Vu Tâm tức giận mắng: “Ngu Trạch xem ra trong thời gian ngắn sẽ không rời Hoành Điếm, cậu sáng mắt lên cho tôi! Lại bị người của Từ Sài đoạt tin tức, tôi sẽ cho cậu về nhà trồng cải trắng thật đấy!”

Thời điểm Vu Tâm nổi trận lôi đình với cẩu tử cấp dưới, Từ Sai đang xuân phong đắc ý vì tạo ra một tin tức lên top tìm kiếm.

Để ăn mừng hotsearch đầu tiên ra đời từ tay anh ta trong tháng này, Từ Sài mời nhân viên công tác cùng đi ăn xiên thịt nướng ven đường.

Nâng cái bụng ra ngoài, Từ Sài vừa xỉa răng vừa cảm thán với cẩu tử bên cạnh: “Siêu cấp lưu lượng không hổ là siêu cấp lưu lượng, coi như flop cũng mạnh hơn sao hạng hai không ít.”

“Lão đại, em lo lắng… liệu nhà Ngu Trạch có tìm chúng ta phiền phức không?” Cẩu tử lo âu hỏi.

Từ Sài khinh thường nói: “Lo lắng vớ vẩn cái gì — nếu thực sự có người ra mặt cho Ngu Trạch, Ngu Trạch hôm nay còn có thể bày quầy bán hàng ăn xin ở cổng thành phố điện ảnh à?”

Cẩu tử hỏi: “Ngu Trạch đã lưu lạc tới bày hàng vỉa hè, người bố tổng giám đốc của anh ta làm sao mặc kệ được? Em trai anh ta nữa, cũng mặc kệ sao?”

“Em trai cậu ta? Em trai cậu ta sợ là ước gì cậu ta thảm thêm một chút, về phần bố của cậu ta Ngu Thư — ai biết được? Suy nghĩ của kẻ có tiền, cậu và tôi đều không hiểu nổi.” Từ Sài nói xong, tiện tay ném cây tăm xỉa răng xuống ven đường.

“Có đôi khi cảm thấy vẫn là người bình thường như chúng ta hạnh phúc, mặc dù làm cẩu tử rất mệt mỏi, còn bị người khác khinh thường… Nhưng lại vô cùng đơn giản, rất tốt.” Cẩu tử nói thầm.

“Vô cùng đơn giản?” Từ Sài ăn uống no đủ, vừa đi về phía trước, vừa vươn tay duỗi cái lưng mỏi: “Nói ra lời này, đã nói lên thằng nhóc cậu còn chưa thực sự dấn thân vào cái nghề này, còn phải rèn luyện thêm — ”

Từ Sài chưa dứt lời, choang —

Một chậu hoa rơi xuống sát chóp mũi, vỡ nát trước chân anh ta.

“Anh Sài!” Cẩu tử vội vàng chạy lên: “Anh không sao chứ?!”

Tim Từ Sài đập loạn, anh ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trên tòa chung cư tối đen, trên ban công tầng cao nhất có bày một loạt chậu hoa, ở giữa thiếu một chỗ, chắc hẳn chậu hoa suýt đập trúng anh ta rơi xuống từ chỗ đó.

Độ cao tám tầng, nếu anh ta bị chậu hoa đó đập trúng đầu, có chết hay không không cần đoán, ngược lại có thể đoán xem não có thể bay bao xa.

Trên nóc một toà chung cư bên kia đường, hai cặp mắt nhìn chăm chú Từ Sài tái mặt dưới lầu, nhìn anh ta được cẩu tử hỏi han quan tâm không nói nên lời, vừa sợ vừa nghi ngờ nhìn lên hướng chậu hoa rơi xuống.

“Anh xem, tiên đoán thành sự thật.” Một giọng trẻ con ngọt ngào vang lên trong trong bóng đêm đen thui.

Cô bé tóc vàng được thanh niên cao gầy thoải mái bế bằng một tay, không chú ý, rất dễ dàng xem hai người này thành một bóng người.

Gió đêm thổi qua, tóc vàng tung bay cũng không che được nụ cười tiểu ác ma đắc ý trên mặt cô.

“Nhìn cũng nhìn rồi, giờ có thể về chưa?” Ngu Trạch ôm cô đi về, gió đêm thổi qua, anh không yên tâm siết chặt cổ áo Đường Na.

Nếu tiểu tổ tông này bị bệnh, cuối cùng chịu tội vẫn là anh.

Ngu Trạch đi về phía lối ra, nhớ tới Từ Sài đêm nay sợ bóng sợ gió một trận, thuận miệng hỏi một câu: “Cô làm thế nào khiến chậu hoa tránh được anh ta?”

Đường Na rất kỳ quái nói: “Tôi không có cố ý muốn tránh anh ta.”

Ngu Trạch cau mày lại: “Nếu như đập vào đầu anh ta thật thì sao?”

“Vậy thì thế nào?”

“Đó là tầng tám ấy, anh ta sẽ chết.”

Đường Na giống như một đứa bé không hiểu khái niệm sống chết, không quan tâm nói: “Chết thì thế nào?”

Ngu Trạch nhìn cô, lông mày càng nhăn chặt.

“Anh với anh ta là bạn à?” Cô lộ ra thần sắc kinh ngạc, lời ngầm là “bằng không tại sao anh muốn quan tâm sống chết của anh ta?”

Sách tinh có quan niệm thị phi đúng đắn không?

Sách tinh chắc là có quan niệm thị phi đúng đắn nhỉ?

Ngu Trạch chưa từng nuôi trẻ con, cũng chưa từng nuôi sách tinh, mặc dù triệu hồi ra sách tinh không phải ý của anh, nhưng triệu hồi cô thực sự là anh.

Anh có tinh thần trách nhiệm đặc biệt với sách tinh.

Ngu Trạch mở miệng: “Cô bao nhiêu tuổi?”

Sách tinh lộ ra vẻ đang suy nghĩ vấn đề rất khó giải quyết: “… Tôi cũng không biết, hình như tôi đã ngủ mấy trăm năm.”

“Trước khi ngủ say cô bao nhiêu tuổi?”

Sách tinh hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề này, vô ý thức tránh ánh mắt của anh: “Không nhớ…”

Ngu Trạch hỏi: “Sống lâu như vậy cô muốn chết không?”

Sách tinh quả quyết lắc đầu.

“Anh ta cũng không muốn chết.” Ngu Trạch bình tĩnh nói: “Ai cũng không muốn chết.”

Anh nhìn Đường Na, bình tĩnh mà kiên định nói: “Nếu như hôm nay cô và Từ Sài đổi vị trí, cô sẽ nghĩ như thế nào?”

Đường Na nói: “Tôi sẽ không đứng phía dưới, tôi mạnh hơn anh ta.”

“Kẻ yếu đáng chết sao?”

Sách tinh vẻ mặt đương nhiên gật đầu.

“Vậy nếu như có một ngày, xuất hiện người mạnh hơn cô thì sao?”

Cô cười, đôi mắt tròn cong thành hình trăng khuyết.

“Vậy tôi đáng chết.”

Ngu Trạch nhìn nụ cười rực rỡ của cô dưới bóng đêm, không mò ra được có phải cô dối lòng hay không.

Rõ ràng cô đang cười, Ngu Trạch lại cảm thấy một đau lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.