Cưới Tình Yêu Cũ

Chương 9



Phó Hữu Minh cả người bỗng ngơ ngẩn, nhưng mà chỉ trong phút chốc như không có chuyện gì xảy ra ôm Cố Thiển Hi lên xe.

“Thật xấu hổ, tôi không biết tại sao mình lại nói như vậy nữa!” Cố Thiển Hi biết mình lỡ lời, lúng túng ngồi ở ghế sau cúi đầu nói lời xin lỗi.

Đúng vậy, cô sao có thể chờ đợi điều này! Nhất định là đã uống quá nhiều rượu, đầu óc cũng không còn tỉnh táo!

Cố Thiển Hi không hỏi Phó Hữu Minh muốn đi đâu, dù sao hiện tại cô cũng không có chỗ để đi, cho nên dù đi nơi nào cũng không quan trọng. Phó Hữu Minh vẫn trầm mặc không cất tiếng, một hồi lâu mới mở miệng nói một câu: “Bà nội muốn gặp em!”

“À!” Cố Thiển Hi nhợt nhạt đáp một tiếng, lúc này mới nhớ tới thời điểm sáng nay Phó Hữu Minh hình như cũng đã đề cập đến vấn đề này. Cô bỗng nhiên kêu to, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phó Hữu Minh: “Hỏng rồi, tôi quên phải mua lễ vật rồi! Anh xem có muốn mua chút gì không? Hay bà nội có thích đồ Tô Châu không…”

Phó Hữu Minh nhìn vẻ mặt gấp gáp của cô, tiếng ‘bà nội’ nói cũng thuận miệng vô cùng, nhịn không được cười: “Em chính là lễ vật tốt nhất rồi, vì vậy không cần mua gì đâu!”

“Như vậy sao được!” Cố Thiển Hi khăng khăng muốn mua lễ vật, tựa hồ quên mất bây giờ chẳng qua cô chỉ là một người qua đường. Phó Hữu Minh không chịu nổi cô, không thể làm gì khác hơn là phân phó Tôn Nghệ đem xe dừng ở một cửa hàng trang sức, sau đó để cho Cố Thiển Hi tùy tiện chọn một thứ làm lễ vật.

Cố Thiển Hi khập khiễng đứng ở cửa hàng trang sức, sau đó sờ sờ cái vì tiền khô quắt, nhất thời rất xấu hổ. Cô cũng không muốn hỏi mượn tiền Phó Hữu Minh, khoản tiền hai mươi sáu vạn còn chưa có, nếu như tính cả đồ trang sức này đoán chừng cả đời cô sẽ sống để trả tiền mất.

Cố Thiển Hi nói: “Tôi có biết một cửa hàng lưu niệm, có rất nhiều đồ vật tiện nghi, quan trọng nhất tôi lại là khách quen ở đó! Không bằng chúng ta đến nơi đó đi!” Cô vuốt túi tiền của mình, có chút lúng túng nói.

“Được” Phó Hữu Minh gật đầu, bảy năm qua cô đã thay đổi rất nhiều, Phó Hữu Minh cảm thấy cô trở thành người vắt cổ chày ra nước luôn rồi!

Ngay cả quà tặng đại sự như vậy, lại chi tiêu chưa tới năm mươi đồng!

Cố Thiển Hi nói lễ vật là tấm lòng, không thèm để ý đến giá tiền cao hay thấp. Giống như cảm giác khi yêu, không cần để ý quá khứ cùng thân phận của đối phương!

Tôn Nghệ lái xe, không nhịn được từ trong kính chiếu hậu nhìn chỗ ngồi phía sau thoáng thấy Cố Thiển Hi một người bận rộn đầy sức sống và thú vị. Phó Hữu Minh lắc đầu, hết sức hoài nghi có phải bảy năm qua Cố Thiển Hi sống ở khu ổ chuột hay không. Cô ngồi ở chỗ đó, cúi đầu, động tác trong tay vẫn không ngừng, một vài con hạc giấy sặc sỡ rất sống sống bắt đầu được tạo thành.

Động tác của cô rất thành thạo, tựa như đã sớm luyện tập trăm ngàn lần, không tới hai mươi phút đã xếp được một núi hạc giấy. Phó Hữu Minh khóe miệng có chút co quắp: đây chính là lễ vật? Xem ra đây là lễ vật ít tiền nhất mà bà nội nhận được trong đời… Dĩ nhiên, cũng là lễ vật có tâm ý nhất.

Cố Thiển Hi cầm lên một con hạc giấy, sau đó dùng vô số hạt thủy tinh nhỏ luồn qua, tự mình treo lên xe của Phó Hữu Minh: “Ừm, cũng không có cái gì để cảm ơn anh! Hi vọng con hạc giấy này có thể cầu trời mang lại sức khỏe và may mắn cho anh!”

Cô cũng không quan tâm Phó Hữu Minh có đồng ý và ghét bỏ hay không, sau đó tự mình thưởng thức kiệt tác của mình.

Bảy năm rồi, cô vẫn giống như đứa trẻ! Phó Hữu Minh nhìn Cố Thiển Hi, khóe miệng lơ đãng giương lên nụ cười.

Nếu như hỏi Phó Hữu Minh rốt cuộc yêu Cố Thiển Hi ở điểm nào nhất, có lẽ chính là coi trọng một phần tính tình trẻ con của Cố Thiển Hi. Cô dường như vĩnh viễn đều có thể sống rất vui vẻ, bất kể gặp bao nhiêu chuyện gì, tựa hồ đều có thể tự mình hóa giải;

Trong lòng cô vĩnh viễn luôn có một chú thỏ nhỏ, thỉnh thoảng lại nhảy nhót!

Phó Hữu Minh có đôi khi chính anh cũng không hiểu nổi Cố Thiên Hi như vậy là hồn nhiên hay ngốc nghếch!

Tóm lại, anh chính là đã điên cuồng yêu cô như vậy!

Thậm chí, anh ngay cả những nơi Cố Thiển Hi từng cùng Quý Vĩ hẹn hò đều nhớ rõ ràng.

Xe hơi lái vào một khu biệt thự độc lập, Cố Thiển Hi cầm một bình thủy tinh đầy hạc giấy, nhìn đã biết là một lễ vật ít tiền, cầm trên tay không hề có cảm giác. Cô rốt cuộc đã biết tại sao Phó Hữu Minh muốn đưa cô đến cửa hàng trang sức… Quả nhiên đã chứng minh lựa chọn của cô thật là thảm thương!

“Bà nội!” Phó Hữu Minh coi chừng bộ dạng muốn lùi bước của Cố Thiển Hi, xuống xe liền cất giọng gọi.

Vú Trần nhanh chóng chạy ra mở cửa, cung kính hô: “Thiếu gia, cậu đã về! Vị này chính là Cố tiểu thư sao?”

“Đây là vú Trần, tâm phúc số một của bà nội!” Phó Hữu Minh giới thiệu vú Trần.

Khẩu khí hài hước của anh khiến cho Cố Thiển Hi phút chốc cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cô gật đầu cười cười: “Con chào vú Trần, gọi con là Thiển Hi được rồi!”

Vú Trần đem Cố Thiển Hi đơn giản đánh giá từ trên xuống dưới, vừa tranh thủ mở rộng cửa ra: “Bệnh bao tử của lão phu nhân mới rồi tái phát, vừa uống thuốc nằm nghỉ rồi! Lão phu nhân phân phó, nếu thiếu gia trở về thì trực tiếp đưa Cố tiểu thư vào phòng bà!”

Phó Hữu Minh bỗng chốc khẩn trương, vội vã đi vào phòng: “Bác sĩ nói thế nào?”

“Tính tình lão phu nhân cậu không phải không biết, đời nào chịu để cho bác sĩ khám! Nhưng mà cũng may uống thuốc xong đã không có chuyện gì rồi!”

Lòng Phó Hữu Minh treo lên lúc này mới thả lỏng, Cố Thiển Hi vẫn đi theo phía sau anh, một câu cũng không nói, chỉ ngây ngốc nhìn nhìn lễ vật mình tỉ mỉ chuẩn bị, hận không đánh vào trán mình một gậy! Người ta đường đường là giám đốc tập đoàn Phó thị, bà của anh đương nhiên cũng là người có danh tiếng… Lễ vật như vậy, sao có thể nhìn vừa mắt được đây?

Vú Trần mở cửa, Cố Thiển Hi nhìn vào trong phòng thấy một bà lão tuổi chừng sáu mươi, bà híp nửa mắt nằm trên ban công phơi nắng, cả người lộ ra vẻ vô cùng hiền hậu!

“Bà nội!” Phó Hữu Minh nhẹ nhàng tiêu sái đi qua, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng hết sức dễ nghe.

Cố Thiển Hi bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi theo, đứng tại chỗ, không biết phải nói gì.

Bà nội khôi phục thần trí, khẽ mở mắt, làm bộ ra vẻ như hữu khí vô lực: “Cháu về rồi sao? Bà nội thiếu chút nữa cho là không thể nhìn thấy cháu nữa… Bà nội mới vừa mơ một giấc mộng. Mơ thấy Diêm Vương nói, nếu bà không gặp cháu trai thì sẽ đưa bà đi…”

Phó Hữu Minh híp nửa con mắt nhìn bà, phút chốc thở phào nhẹ nhõm, anh dứt khoát ngồi xuống một bên cứ như vậy nhìn bà nội Phó: Bà nội, bà lại cùng vú Trần gạt cháu chứ gì?

Bà nội Phó sợ nhất chiêu này của Phó Hữu Minh, bà vội dời tầm mắt đến trên người Cố Thiển Hi: “Vị này chính là Cố tiểu thư sao!”

“Cháu chào bà nội!” Cố Thiển Hi tiến lên một bước, lễ phép chào hỏi: “Thực ra gọi cháu là Thiển Hi được rồi! Đúng rồi, cháu có quà muốn tặng cho bà, nghe nói hạc giấy tượng trưng cho sự an khang hạnh phúc đến mọi người, hi vọng bà nội sẽ thích!”

Bà nội Phó vui vẻ nhận lấy, nhìn lễ vật ra mắt này. Bà trực tiếp mở nắp bình cầm lấy một con ra ngoài, tò mò đặt trong lòng bàn tay nhìn nhìn: “Đây là do cháu gấp sao?”

Cố Thiển Hi có chút xấu hổ gật đầu!

Sống hai mươi sáu năm, đây là lần đầu cô cảm thấy mình muốn chui xuống lỗ.

“Cục cưng Hữu Minh, cháu nhìn xem, cháu là cháu ruột của bà, vậy mà cũng chưa từng thấy món quà tốn tâm tư nào của cháu cả! Sau này hãy học một ít của Thiển Hi đi, học cách nào để làm cho bà lão này vui vẻ một tí!” Bà nội Phó hết sức hài lòng Cố Thiển Hi, bà còn tưởng rằng cô sẽ để cho Phó Hưu Minh mua mấy thứ đồ trang sức đưa tới đây, không nghĩ đến Cố Thiển Hi lại hao tâm như vậy.

Phụ nữ sống đến hai mươi sáu tuổi, lại vẫn còn bộ dạng đơn thuần như vậy, thật sự là một chuyện rất khó gặp.

Bà nội Phó nhìn Cố Thiển Hi đứng ở đó, lưng thẳng tắp, khuôn mặt trắng trẻo giản dị, môi cũng không tô son, nhìn qua có chút mộc mạc thần khiết. Bà nội đem bình đưa cho Cố Thiển Hi: “Cháu nếu như không ngại, giúp bà treo những con hạc này lên. Bà cũng muốn hưởng phúc của chúng, xem xem có thể đem đến cho bà một đứa chắt không!”

“Được ạ!” Cố Thiển Hi đáp ứng, nhưng mà vết thương trên chân vẫn còn đau.

Phó Hữu Minh nhìn bộ dáng quật cường của cô, không nhịn được đau lòng, vội vàng tiến lên đưa Cố Thiển Hi đến chỗ của mình ngồi xuống: “Chân bị thương thì đừng có cậy mạnh, lẽ nào em định không tìm người giúp hay sao?” Khẩu khí của anh mặc dù mang theo trách cứ, nhưng bà nội Phó nghe lại vô cùng vui mừng.

Lâu rồi chưa từng thấy cháu trai quan tâm một người phụ nữ như vậy, chuyện này quả là hấp dẫn!

“Thiển Hi, nói cho bà nội nghe các cháu tính lúc nào kết hôn?” Bà nội Phó không sợ nói chuyện có thể hù dọa chết người, bỗng nhiên bất chấp nói một câu thiếu chút nữa làm cho Phó Hữu Minh từ trên băng ghế té xuống.

Vẻ mặt Cố Thiển Hi cũng ngạc nhiên, không nhịn được quay đầu nhìn Phó Hữu Minh một cái.

Bà nội lôi kéo tay cô bảo đảm chứng nhận: “Cháu yên tâm, con trai Phó gia chúng ta làm gì đều nhất định sẽ chịu trách nhiệm! Các cháu tối hôm qua, là ở cùng nhau phải không?”

“Hả?” Quai hàm Cố Thiển Hi muốn rớt xuống đất, cái này bà nội Phó có phải suy nghĩ quá thoáng hay không?

Loại vấn đề này, phải để cho người ta trả lời thế nào đây.

Bà sẽ không phải đem cô nghĩ thành cháu dâu chứ?

Cố Thiển Hi hấp tấp đứng lên giải thích: “Bà nội, tối hôm qua là cho chúng cháu uống nhiều quá, cho nên… Không phải, thật ta cháu không phải là… Cái kia…” Cố Thiển Hi cảm thấy cô càng giải thích càng loạn, vội vàng nhìn Phó Hữu Minh nhờ giúp đỡ: Anh nhanh giải thích giải thích đi!

“Vậy chính là có rồi!” Bà nội Phó khẩn trương vỗ tay một cái, cả người tinh thần phấn chấn từ trên ghế salon đứng lên, thanh âm vang vọng hô: “Vú Trần, mau hẹn bác sĩ Lâm chuẩn bị làm kiểm tra!”

Có… Cố Thiển Hi nghe lầm rồi, cho là bà nội Phó nói cô mang thai, cô vội vàng muốn giải thích, nhưng bà nội Phó đã lôi tay cô kéo ra ngoài: “Đi, cùng tới bệnh viện với bà nội!”

Đi bệnh viện?

Nhìn bộ dáng bước đi nhanh nhẹn của bà nội, lúc này thật không giống như người bệnh vừa mới uống thuốc!

Phó Hữu Minh nhìn bà nội lôi kéo Cố Thiển Hi đi xuống dưới lầu, liền cảm thấy đắc thắng tràn trề.

Cố Thiển Hi, anh nói rồi, lần này tuyệt đối sẽ không để em rời đi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.